Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 518

Đại quân Đột Quyết cuối cùng vẫn lấy binh lực đông đảo để đè ép thành Đại Lợi. Dương Nguyên Khánh ở trên thành yên lặng chăm chú quan sát đại quân Đột Quyết đông nghìn nghịt từ phía xa tiến tới. Hắn không khỏi nhớ tới cảnh tượng của mười năm trước, mười vạn đại quân của Tiết Diên Đà cũng xuất hiện ở cánh đồng mênh mông ngoài thành y hệt như vậy.

Nhưng Tiết Diên Đà hoàn toàn không thể so sánh được với đại quân Đột Quyết. Quân kỳ của đại quân Đột Quyết từ phía xa che phủ cả một vùng, tiếng trống rung trời, bụi đất mù mịt. Dựa vào kinh nghiệm của mình hắn có thể đoán ra, số này ít nhất cũng phải tới hai mươi vạn đại quân. Vậy thì mười vạn đại quân còn lại đi đâu rồi?

Dương Nguyên Khánh hiểu rõ sách lược của Đốt Cát, y không ngu xuẩn tới mức đem toàn bộ quân đặt ở thành Đại Lợi mà là chia binh ra tấn công.

Hắn quay lại nhìn quân đội của chính mình. Trên thành quân đội nhà Tùy cũng đứng chật kín, thành Đại Lợi cũng là một trọng điểm phòng ngự của quân Tùy. Ở đây có ba vạn quân Tùy cùng một vạn dân đoàn, tổng cộng có bốn vạn đại quân. Thành Đại Lợi là tòa thành ác mộng đối với người Hồ ở thảo nguyên, đồng thời nó cũng là tòa thành trọng yếu của Phong Châu thậm chí là của Đại Tùy nữa. Chỉ cần thành Đại Lợi còn thì người thảo nguyên sẽ không có cách nào tiến vào Trung Nguyên được.

Trải qua mười mấy năm xây dựng và sửa chữa, diện tích thành Đại Lợi hiện giờ đã mở rộng gấp đôi so với trước đây. Thành Đại Lợi được chia làm ngoại thành, trung thành và nội thành. Trung thành và nội thành chính là tòa thành trì bán cung lúc trước, gần như không có gì thay đổi so với trước kia.

Còn ngoại thành sau này được cải tạo lại, nó có hình chữ nhật, chu vi chừng hơn mười dặm. Nơi này tập trung dân cư sinh sống và họp chợ, tuy nhiên lúc này nó chỉ còn là một tòa thành trống không.

Tường thành ngoại thành cao bốn trượng, chiều rộng ba trượng, có thể chứa được bốn chiếc xe ngựa song song đi lại cùng lúc. Tòa thành này dùng gạch đã qua đốt chế xây dựng, cao to vững chắc. Cứ cách khoảng sáu mươi bước lại có một bức tường ngựa, rộng chừng bốn trượng, nhô ra ngoài tường chừng ba trượng. Vì bề ngoài bức tường trông giống hình ngựa nên mọi người dùng nó để gọi tên luôn. Những bức tường này chủ yếu là để phối hợp với tường thành, hạn chế toàn bộ những góc chết dưới thành khi địch công kích từ trên xuống dưới theo ba mặt.

Tường thành ngoại thành nối thẳng tới vách núi đá nhưng lại không trực tiếp liên kết với tường thành ở trung thành mà thông qua một chiếc cầu treo trên không trung để nối kết với trung thành. Vì vậy cho dù ngoại thành có thất thủ thì quân Tùy vẫn có thể nhanh chóng đi qua cầu treo lui về trung thành tiếp tục phòng thủ.

Thành Đại Lợi đã biến thành một tòa thành có khả năng phòng ngự rất mạnh mẽ, quân đội Đột Quyết muốn đánh hạ nó nhất định phải trả giá rất lớn.

Hai mươi vạn quân Đột Quyết đang đóng quân ở phía ngoài khoảng chừng ba dặm. Từng tòa từng tòa doanh trại của quân Đột Quyết từ từ mọc lên trên cánh đồng bát ngát, chiếm khoảng diện tích rộng chừng tám dặm, kéo dài về phía bắc khoảng mấy dặm. Từng tòa doanh trướng nối tiếp nối tiếp nhau, khí thế vô cùng tráng lệ.

-Tổng quản, địch doanh có đồ công thành cỡ lớn.

Một gã Giáo úy thân binh chỉ vào một vật đứng sừng sững giữa đám doanh trại địch thấp giọng nói.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn cũng nhìn thấy rồi, đó là xe bắn pháo và thang vân, còn có công thành chùy nữa. Có thể thấy rõ ràng rằng lần này quân Đột Quyết đã chuẩn bị rất kĩ càng, không giống như lần trước khi tấn công Nhạn Môn chỉ có vài cái thang đơn giản.

Lúc này Dương Nguyên Khánh còn nhìn thấy thang gấp, đây là một loại thang công thành cỡ lớn. Loại thang này gần giống thang vân nhưng nó to hơn thang vân. Bên dưới có một đài gỗ cao một trượng, bên trên là thang gấp được làm từ hơn mười cây gỗ lớn dài năm sáu trượng tạo thành gác thẳng lên tường thành, ngoài ra còn trang bị cả móc câu nữa. Như vậy quân đội có thể kết thành đoàn men theo thang mà xông lên. Ở Âm Sơn có loại cây lớn thẳng tắp như vậy. Đây cũng là kỹ thuật mà thợ thủ công triều Tùy chạy trốn vào Đột Quyết dạy người Đột Quyết.

Tâm trạng Dương Nguyên Khánh trùng xuống, với sự chắc chắn của thành Đại Lợi có lẽ có thể miễn cưỡng chống lại những loại đồ công thành thế này, nhưng thành Vĩnh Phong và thành Hà Khẩu thì quả gặp nguy hiểm rồi. Hắn không khỏi cúi đầu mắng một tiếng:

-Đám Hán gian đáng chết.

Đốt Cát đứng trước doanh trại nhìn tòa thành khiến lòng người thảo nguyên kinh hãi này. Nhìn qua tòa thành này quả thật cao lớn kiên cố hơn những tòa thành trì khác ở Trung Nguyên rất nhiều. Trên đỉnh thành lầu lá cờ lớn của Đại Tùy đang tung bay phấp phới, trên thành binh sĩ quân Tùy đứng dày đặc, ít nhất cũng phải tới một vạn năm nghìn người.

-Các ngươi nói xem, Dương Nguyên Khánh có ở trong tòa thành trì này không?

Đốt Cát vừa chỉ chiến đao ra phía thành Đại Lợi ở phía xa vừa hỏi các tướng sĩ ở phía sau.

Một gã Vạn phu trưởng khom người nói:

-Ty chức cho rằng, với tính cách xung phong đi đầu của Dương Nguyên Khánh, nhất định là hắn có trong thành Đại Lợi.

Một gã Vạn phu trưởng khác cũng nói:

-Hắn là chủ tướng, nếu hắn không ở thành Đại Lợi thì nhất định cũng sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân lính.

Đốt Cát cười cười:

-Các ngươi nói rất đúng, chắc chắn hắn đang ở trong thành Đại Lợi. Tòa thành kiên cố như vậy, hắn không trốn ở đây thì trốn ở đâu chứ?

Lúc này một gã Sĩ cân bộ lạc tiến lên đề nghị:

-Khả Hãn, tấn công tòa thành Đại Lợi này chỉ e sẽ thương vong vô số. Tôi đề nghị lách qua tòa thành này mà không đánh, chúng ta tiếp tục tiến công về phía nam, đi công phá những thành khác. Như vậy có thể tránh được thương vong quá lớn cho quân Đột Quyết ta.

Sĩ cân là danh hiệu của tù trưởng bộ lạc lớn. Tên Sĩ cân này tên là A Mộc Đài, là thủ lĩnh bộ lạc Tata, bộ lạc lớn thứ thư của Đột Quyết. Ý của y đại diện cho ý của không ít người. Chuyến nam hạ lần này mục đích của bọn họ là cướp tài sản, đoạt nữ nhân chứ không phải đến để huyết chiến sống chết, tổn thất nhân mã. Đồng thời trong thâm tâm bọn họ vẫn khắc sâu nỗi sợ hãi đối với Dương Nguyên Khánh, lại cộng thêm những truyền thuyết về thành Đại Lợi khiến bọn họ không tự tin tấn công Dương Nguyên Khánh.

Đốt Cát lạnh lùng liếc mắt nhìn y nói:

-Ý của ngươi là muốn nhắc nhở ta nên đổi hình đầu sói vàng trên lá cờ kia thành hình đầu dê vàng sao?

A Mộc Đài mặt đỏ bừng bừng, y vội vàng giải thích:

-Ý của ta là tạm thời không cần huyết chiến với Dương Nguyên Khánh, chúng ta đi thu chiến lợi phẩm trước. Đợi tới khi thắng lợi trở về rồi mới tấn công thành Đại Lợi sau, thuận tiện lấy luôn cái đầu của Dương Nguyên Khánh.

Y vừa mới dứt lời, Đốt Cát liền rút chiếc roi ra nổi giận nói:

-Không chiến đấu thì lấy đâu ra chiến lợi phẩm? Người Đột Quyết là sói, không phải dê, nhìn thấy kẻ thù mạnh ở phía trước chúng ta phải xông lên cắn chết hắn chứ không phải cúp đuôi chạy trốn. Ta biết ngươi sợ hãi Dương Nguyên Khánh, hôm nay ta sẽ cho ngươi đánh trận đầu tiên. Nếu ngươi không dám đánh thì hãy cút về thảo nguyên, đổi tên bộ lạc Tata thành bộ lạc dê cho ta.

Mười mấy tên Vạn phu trưởng ở phía sau đều mỉm cười, tiếng cười nhạo chói tai khiến sắc mặt A Mộc Đài xám lại. Nỗi sỉ nhục và phẫn nộ khiến y mất hết lý trí, y hét lớn một tiếng:

-Bộ lạc Tata không phải dê, bộ lạc Tata là bộ lạc dũng mãnh, không sợ hãi kẻ thù.

-Được! Các ngươi hãy thể hiện thật tốt cho ta.

Đốt Cát lập tức quay đầu hạ lệnh:

-Bộ lạc Tata sẽ đánh trận đầu, nổi trống lên cho ta.

Tùng..tùng ….tùng! Tiếng trống rung trời vang lên, trong đại doanh Đột Quyết tiếng hô “giết” rền trời. Đây là phương thức thúc giục chiến đấu của người Đột Quyết. A Mục Đài đã khôi phục lại được lý trí, trong lòng y thầm cảm thấy hối hận nhưng hiện giờ y cũng không còn đường lui nữa rồi. Giờ phút này sự sợ hãi khiến mặt y biến sắc, y đành phải cắn răng nói:

-Bộ lạc Tata có thể xuất chiến nhưng bộ lạc chúng tôi chỉ có ba vạn quân binh, cứ như vậy công thành thì khác nào tự tìm cái chết. Nếu chỉ bắt chúng tôi ra trận thì thật không công bằng.

-Ta sẽ phái thêm ba vạn quân nữa cùng ra trận với các người.

A Mộc Đài không có cách nào đành quất ngựa chạy về phía bộ lạc của mình.

Đốt Cát lạnh lùng nhìn theo bóng dáng y, ánh mắt Đốt Cát hiện ra vẻ cười gian xảo. Tên A Mộc Đài này cũng là một trong số những người phản đối mình trước kia, Đốt Cát sớm đã muốn xử lý bộ lạc Tata rồi.

…..

Tiếng trống rung trời từ đại doanh Đột Quyết vang tới khiến không khí trên thành Đại Lợi cũng khẩn trương hẳn lên. Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn quân đội trong đại doanh Đột Quyết đang điều động. Ở phía góc đông nam của đại doanh Đột Quyết có một đoàn đại quân khoảng năm sáu vạn người đang cấp tốc tập kết.

Dương Nguyên Khánh cũng quay đầu lại ra lệnh:

-Nổi trống chuẩn bị tác chiến.

Thanh âm trống trận của quân Tùy cũng ầm ầm vang lên, mười vạn quân Tùy nhanh chóng tiến hành bố trí trên thành. Một vạn dân đoàn người nào người nấy cũng vào vị trí của mình.

Lần này công tác chuẩn bị phòng ngự của quân Tùy đã rất chu đáo rồi, không giống như quân trấn giữ thành Nhạn Môn không hề có vũ khí phòng ngự cỡ lớn, chỉ dựa vào sức người để chiến đấu. Trên tường thành ngoại thành thành Đại Lợi mười mấy dặm đã bố trí hai trăm bốn mươi cỗ máy bắn đá cỡ lớn có thể bắn những tảng đá hàng trăm cân ra xa tới bốn năm trăm bước.
Bình Luận (0)
Comment