Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 549

Đậu Hiền cho tới nay là quan viên có chức vụ cao nhất bị giết, khiến cho triều đình chấn động. Đúng như lời dự đoán của Liễu Khánh, trong lòng dân vua từ trên xuống dưới đều hoảng sợ.

Sau buổi lâm triều sáng Ngu Thế Cơ tới thẳng ngự thư phòng của Dương Quảng, trong buổi triều sáng nay ông ta mới nghe việc Đậu Hiền bị giết. Ông lập tức ý thức được sự việc không ổn, cứ như vậy sẽ càng làm cho nhiều người sợ hãi mà bỏ trốn, Thánh Thượng xử lý việc này hơi thất sách rồi.

Ông ta đi vào trước ngự thư phòng, đợi một lát sau đại thái giám Lý Trung Lương đi ra, cúi đầu khom lưng cười nói:

-Thánh Thượng mời Ngu tướng quốc vào!

-Đa tạ công công!

Ngu Thế Cơ lấy ra hơn mười viên đậu vàng từ trong người ra, cười nhét vào tay ông ta, liền đi vào ngự thư phòng. Lý Trung Lương híp mắt nhìn nắm đậu vàng trong tay, mắt khẽ cười.

Trong ngự thư phòng, Ngu Thế Cơ đã nói với Dương Quảng về sự lo lắng trong lòng ông ta, Dương Quảng chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, mãi không nói một lời, trong lòng ông cũng có chút phiền muộn, tự mình đã có chút thất sách rồi.

-Vậy việc này nên cứu vãn thế nào đây?

Dương Quảng rốt cục cũng thừa nhận mình đã thất sách, đây là việc chưa từng xảy ra.

-Bệ hạ, nếu Đậu Hiền vì bỏ trốn mà bị giết, bệ hạ có thể công khai chứng cứ chạy trốn của hắn để cho mọi người hiểu rõ nguyên ngân thực sự hắn bị giết, không liên quan gì tới việc Đậu gia đầu hang Lý Uyên.

Dương Quảng gật gật đầu,

-Được, chuyện này ta giao cho ngươi làm đấy!

Ngu Thế Cơ do dự một lát lại nói:

-Bệ hạ, binh lính Kiêu Quả bỏ trốn, phần lớn là vì người nhà của họ ở Trường An cho nên lòng họ không ở Giang Đô. Nếu khiến binh sĩ Kiêu Quả an cư ở Giang Đô như vậy họ sẽ không còn vướng bận gì nữa, và cũng sẽ không vội vã trốn về Quan Trung.

Dương Quảng quay đầu lại nhìn ông ta một cái:

-Vậy cụ thể là làm thế nào?

-Thần đề nghị đem quả phụ và thiếu nữ chưa chồng ở Giang Đô chia cho quân Kiêu Quả làm vợ, như vậy có thể giữ được tâm bọn họ.

Dương Quảng lặng ngưng trầm tư một lúc sau rốt cuộc cũng gật đầu,

-Trẫm đồng ý!

(Lời tác giả: Trong lịch sử những quả phụ và thiếu nữ chưa chồng được gả cho quân Kiêu Quả thực sự là ý kiến của Bùi Củ)

Lưu Vũ Chu từ sau khi khởi binh, danh thế ngày càng lớn dần, binh lực đã đạt được hơn hai mươi ngàn, chiếm cứ được Định Tương, Mã Ấp, Lâu Phiền, Nhạn Môn, quận Ly Thạch Ngũ và phần lớn quận Thái Nguyên, tự lập làm đế cải nguyên thiên hưng.

Lưu Vũ Chu chủ yếu là phụng Đột Quyết, nhưng sau khi Đột Quyết đại bại Phong Châu lui về phía bắc, Lưu Chu Vũ mất đi hậu phương vững chắc bắt đầu có chút lo lắng khoảng sợ không yên. Ông ta lo sợ bộ binh của Dương Nguyên Khánh sẽ tập kích đánh vào quận Mã Ấp của ông ta, như vậy ông ta sẽ gặp phải cục diện bất lợi.

Sáng hôm nay Lưu Vũ Chu nhận được tin tức, quân Phong Châu ở huyện Du Lâm đã tăng lên ba mươi ngàn người, tin tức này khiến cho Lưu Vũ Chu cảm thấy như trời sắp đổ đến nơi rồi vậy, ông ta tự nhốt mình vào trong phòng, cả ngày đầu buồn rầu không vui.

Lúc hoàng hôn xuống, ngoài cửa có một thị vệ bẩm báo:

-Bệ hạ, Tống Vương tới rồi!

Lưu Vũ Chu đang chìm trong suy nghĩ bỗng bừng tỉnh, thở dài một tiếng nói:

-Cho ông ta vào đi!

Một lát sau, Tống Kim Cương - nhân vật số hai trong quân đội của Lưu Vũ Chu đi vào. Tống Kim Cương trước đây là bộ tướng của Man Thiên Vương Vương Bạt Tu. Sau khi Vương Bạt Tu bị Dương Nguyên Khánh tiêu diệt thì y lẩn trốn mấy năm, tự mình chiêu binh mua ngựa, chuẩn bị tạo phản ở Thượng Cốc, không ngờ Ngụy Đao Nhi lại giành tạo phản trước, tụ binh một trăm mấy chục ngàn người chiếm cứ quận Thượng Cốc và quận Bác Lăng. Tống Kim Cương biết binh lực của mình còn yếu kém không phải đối thủ của Ngụy Đao Nhi liền dẫn mười ngàn quân đầu quân cho Lưu Vũ Chu, được sự coi trọng của Lưu Vũ Chu phong cho làm Tống Vương và gả em gái mình cho ông ta.

Tống Kim Cương tiến lên thi lễ:

-Tham kiến Hoàng đế bệ hạ!

Lưu Vũ Chu khoát tay, vẻ mặt uể oải nói:

-Đừng gọi ta là Hoàng đế bệ hạ nữa, chức hoàng đế bệ hạ này khiến cho ta rất mệt mỏi.

Tống Kim Cương cũng biết Lưu Vũ Chu là bị Dương Nguyên Khánh làm cho sợ hãi liền cười an ủi:

-Bệ hạ, sự việc cũng chưa đến nỗi tệ hại như vậy, bệ hạ vẫn còn có đường lui mà.

-Ta còn có đường lui nào nữa chứ?

Lưu Vũ Chu thở dài nói:

-Dương Nguyên Khánh chỉ dựa vào lực lượng của Phong Châu mà đánh bại được đại quân ba trăm ngàn quân của Đột Quyết, tiêu diệt hơn hai trăm ngàn người, đây đủ biết kinh khủng đến mức độ nào. Ta làm sao có thể là đối thủ của hắn được chứ? Một khi hắn đông tiến, việc đầu tiên là xử lý ta, ngươi bảo ta phải làm sao đây?

Tống Kim Cương có chút xảo quyệt nhưng cũng biết nhìn, hắn bèn cười nói:

-Quân Đột Quyết bỏ sở trường mà theo sở đoản, bỏ kỵ binh dùng bộ binh đánh, sao không thất bại chứ? Còn Dương Nguyên Khánh thì ở Phong Châu kinh doanh nhiều năm, lương thực đầy đủ, tướng sĩ hết mình, hắn có thể đánh bại Đột Quyết cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng bệ hạ cũng phải nghĩ đến, giết địch ba ngàn thì cũng tự hại mình đến tám trăm, Dương Nguyên Khánh cũng bị tổn thất nghiêm trọng như vậy. Hắn lại còn phải phòng ngự quân Lý Uyên đánh tới, đương nhiên sẽ không đủ binh lực để đông tiến. Nếu như chúng ta có thể đánh một trận đánh bại hắn, hắn chỉ còn nước rút về Phong Châu, lúc đó tự ở nhà mà giải sầu. Chúng ta lại tiếp tục đánh thành Thái Nguyên một trận, đại quân được thế lại xuống phía nam. Toàn bộ khu Hà Đông sẽ thuộc về bệ hạ, có thể quyết tranh hơn thua với Trung Nguyên.

Lưu Vũ Chu cũng không tới mức ngu xuẩn, chỉ có điều ông ta bị Dương Nguyên Khánh dọa cho sợ hãi. Lúc này ông ta đã dần bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ những lời Tống Kim Cương vừa nói. Ông ta chắp tay đằng sau trầm tư đi lại trong phòng mấy lượt, cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm, cắn răng nói:

-Đối với Dương Nguyên Khánh chúng ta có thể biểu hiện sự yếu thế trước, với mục đích này cuối cùng dụ hắn ra rồi giết hết.

Thành Du Lâm do Ưng Dương lang tướng Tống Thuần dẫn ba ngàn quân trấn thủ. Tống Thành cũng chính là lão tướng lúc trước cùng luyện võ với Thôi Phá Quân ở Mã Ấp, kinh nghiệm phong phú. Khi đại quân Đột Quyết tấn công Phong Châu với quy mô lớn, Lưu Vũ Chu muốn nhân cơ hội chiếm lĩnh năm thành của Hà Sáo đã nhiều lần phái quân tân công thành Du Lâm. Tống Thuần lấy vườn không nhà trống đối phó, thủ vững thành trì, cuối cùng đánh cho quân của Lưu Vũ Chu tan tác dưới thành Du Lâm. Dương Nguyên Khánh trọng thưởng công lao của ông ta phong ông ta làm đốc quân Du Lâm.

Lúc này thành Du Lâm đã là nơi tập trung của đại quân rồi, ba mươi ngàn quân tinh nhuệ của Phong Châu đều đóng quân tại ngoài thành Du Lâm, đại doanh chiếm đất rộng lớn, mấy ngàn nóc trại kéo dài hơn mười dặm. Ngoài đại doanh, từng đội từng đội tuần tra kéo dài tới hàng trăm dặm phía ngoài.

Sáng hôm nay, một đội kỵ binh thám báo áp một đoàn xe từ phía đông tới. Đoàn xe này được tạo thành từ hai trăm chiếc xe lớn. Phía trước là sáu mươi chiếc xe lớn có hơn ba trăm cung nữ trẻ đẹp, phía sau hơn ba mươi chiếc xe chở vàng bạc châu báu các loại. Những cung nữ trẻ tuổi này đều là cung nữ của cung Phần Dương và tất cả những vàng bạc châu báu kia cũng đều là những báu vật trong cung Phần Dương. Vốn dĩ Lưu Vũ Chu định cống hiến cho Đột Quyết Khả Hãn, nhưng không ngờ Đột Quyết lại bị Dương Nguyên Khánh đánh bại. Lưu Vũ Chu bèn thay đổi ý định, chuẩn bị đem họ thưởng cho những tướng lĩnh trong quân nhưng Tống Kim Cương liền khuyên ông ta là để những báu vật và mỹ nữ này lại, sau này sẽ dùng tới.

Lần này tỏ ra yếu thế với Dương Nguyên Khánh, Lưu Vũ Chu đúng lúc cần dùng tới những mỹ nữ và vàng bạc châu báu này. Theo Lưu Vũ Chu thấy, nếu có thể đánh bại được Dương Nguyên Khánh thì đám mỹ nữ và vàng bạc châu báu này vẫn có thể lấy lại được nhưng nếu bị Dương Nguyên Khánh đánh bại thì đám mỹ nữ và châu báu này cũng chẳng giữ được.

Lần này người hộ tống những mỹ nữ và đống vàng bạc châu báu này là Vương Kim Phú. Vương Kim Phú vốn là người liên lạc của Đột Quyết tại Trung Nguyên, đồng thời cũng là Hộ Bộ thượng thư kiêm Đột Quyết sứ của Lưu Vũ Chu. Người này rất xảo quyệt, đối nhân xử thế giả dối, lần này Lưu Vũ Chu bèn sai y đi thăm dò thực hư với Dương Nguyên Khánh.

Đội ngũ đi từ phía tây tới, từ xa bọn họ đã nhìn thấy đại doạn quân Tùy ở Phong Châu, cao cao là tấm xích ưng kỳ bay bay trong gió.

Dương Nguyên Khánh đêm qua cũng mới tới đại doanh Du Lâm, lúc này hắn đang họp với các tướng lĩnh trong trướng, giới thiệu với mọi người tình thế trước mắt của Hà Đông, Hà Bắc.

Hiện tại sau khi Phong Châu chuyển hết quân dân đoàn thành quân chính thức thì tổng cộng có một trăm ngàn đại quân, hắn giữ Dương Huyền Tưởng và Dương Gia Thần lại dẫn hai mươi ngàn quân trấn thủ quận Linh Võ. Bùi Nhân Cơ và Mã Thiệu dẫn ba mươi ngàn quân trấn thủ Phong Châu, đại tướng tâm phúc Dương Nguy và thiết vệ lục lang Dương Tông Chính thì dẫn hai mươi ngàn quân đi tuần năm quận Quan Bắc.

Như vậy quân đội dư thừa chỉ còn lại ba mươi ngàn, Dương Nguyên Khánh bèn dẫn ba mươi ngàn quân tinh nhuệ này tiến hành đông chinh. Chiến tướng dưới trướng rất nhiều, Hành quân tư mã Lý Tĩnh, chủ bộ Tạ Tư Lễ, Lục Sự Tham Quân Bùi Tấn, đại tướng Dương Tư Ân, Bùi Hành Nghiễm, Tô Liệt, Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Tạ Ánh Đăng, Ngưu Tiến Đạt, Cao Tử Khai, Thôi Phá Quân, Triệu Võ, vv… cũng hơn mười người. Thêm vào Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim vừa mới đầu quân vào hắn nữa có thể nói là khá đông.

Hơn mười người tập trung đứng trước sa bàn trong trướng, mọi người hết sức chăm chú nghe Dương Nguyên Khánh giới thiệu Tịnh Châu, cũng chính là thế cục địa khu Hà Đông.

Sa bàn bao gồm núi sông, thành trì cả 2 nơi Hà Đông và Hà Bắc, rộng hai trượng, dài bốn trượng, do công sức của bốn trăm thám báo và tám mươi thợ thủ công mất một năm để làm ra, tới hiện nay cũng là một bản đồ sa bàn tiên tiến nhất.

Dương Nguyên Khánh tay cầm một cây gỗ dài chỉ vào tiểu thành Thiện Dương nói:

-Đây là đô thành của Lưu Vũ Chu, bao gồm cả huyện Khai Dương, Nhạn Môn và cung Phần Dương ở phía nam, phạm vi hai trăm dặm. Chỗ này là trung tâm địa khu của Lưu Vũ Chu, đại quân hai trăm ngàn người của Lưu Vũ Chu cơ bản là được phân bổ ở khu vực này. Chúng ta cùng xem phía nam…

Thước gỗ của Dương Nguyên Khánh chỉ vào Thái Nguyên:

-Từ thành Thái Nguyên tới phía nam cơ bản đều là địa bàn của Lý Uyên, thành Thái Nguyên là căn cơ khởi binh của Lý Uyên. Giành được Thái Nguyên là bước thứ nhất của việc đông chinh lần này nhưng hiện nay Thái Nguyên vẫn nằm trong tay Lý Uyên, do con trai thứ 4 của ông ta là Lý Nguyên Cát trấn thủ, có năm mươi ngàn quân tinh nhuệ. Cũng chính vì thế mà đại quân hai trăm ngàn người của Lưu Vũ Chu vẫn chậm trễ không giành được thành Thái Nguyên. Hơn nữa các quận phía nam của Thái Nguyên cũng có không ít quân đội, theo suy đoán ban đầu là khoảng ba mươi ngàn người, cũng có nghĩa là Lý Uyên có thế lực tám mươi ngàn quân ở khu vực Hà Đông.

Chiếc thước gỗ của Dương Nguyên Khánh lại chỉ xuống phía đông và nói với mọi người:

-Hà Đông và Hà Bắc chỉ cách nhau một ngọn Thái Hành Sơn thôi, cùng lắm thì mất ba ngày đường, muốn công kích Hà Đông không thể không tính đến Hà Bắc. Thực ra thế cục của Hà Bắc còn phức tạp hơn Hà Đông. Liêu Đông có Cao Khai Đạo chiếm cứ, U Châu bị La Nghệ khống chế, chỉ trên danh nghĩa là Tùy triều còn thực tế đã độc lập. Quận Thượng Cốc và Hằng Sơn bị Ngụy Đao Nhi khống chế, hơn nữa phía nam chủ yếu là địa bàn của Đậu Kiến Đức, thế lực lớn mạnh, quân đội có ba trăm ngàn quân, lớn gấp mười lần chúng ta. Nhưng theo tình báo mới nhất mà ta nhận được ở Ngụy quận…

Dương Nguyên Khánh lại chỉ cái thước gỗ vào huyện An Dương nói:

-Ở quận Ngụy huyện An Dương còn có một đội quân Tùy cố thủ ở đó, do Dương Thiện Hội và Nghiêu Quân Tố nguyên thông thủ quận Thanh Hà suất lĩnh, ước chứng hơn mười ngàn người. Mấy lần Đậu Kiến Đức dẫn quân tấn công đều thất bại. Đội quân Tùy này tương lai sẽ là đồng minh hữu ích của chúng ta.

Dương Nguyên Khánh khoát khoát tay, mọi người đều ngồi về vị trí của mình, hắn đặt cây thước gỗ xuống nói với mọi người:

-Lần đông chinh này, e rằng sẽ gặp phải tất cả các thế lực. Hiện tại các thế lực của Hà Bắc, Hà Đông đều giữ trạng thái tạm thời cân bằng, chúng ta tới đó đương nhiên sẽ phá tan sự cân bằng này. Chiến dịch Hà Đông không chỉ là chuyện của ba nhà, mà các thế lực của Hà Bắc ít nhiều đều bị lôi kéo vào. Đây sẽ là một trận đông chinh rất phức tạp, khi nào mới có thể kết thúc ta không biết được nhưng ta hy vọng vào năm Đại nghiệp thứ mười ba sẽ kết thúc chiến dịch giai đoạn một.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn mọi người cười nói:

-Mọi người có ý tưởng gì không?

Tần Quỳnh giơ tay hỏi:

-Tổng quản, tình hình quân đội của Lưu Vũ Chu như thế nào?

Đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm, Hành quân tư mã Lú Tĩnh đứng lên cười nói:

-Vấn đề này để ta trả lời vậy! Số quận mà Lưu Vũ Chu chiếm lĩnh ngoài quận Ly Thạch có chút giàu có ra thì các quận khác đều ở phía biên cương, nhân khẩu không nhiều. Lưu Vũ Chu gần như đã lấy hết nam nhân trưng dụng làm binh, từ những ông lão sáu mươi cho tới thiếu niên mười bốn tuổi, cơ bản chẳng nói tới sức chiến đấu gì. Chỉ có bảy mươi ngàn quân trực tiếp đóng ở huyện Thiện Dương là có chút sức chiến đấu, còn lại đều là đám ô hợp, trang bị thì lạc hậu. Hơn nữa Lưu Vũ Chu còn một điểm yếu trí mạng đó là quân đội của y không tự sản xuất, chỉ dựa vào những lương thực cướp đoạt được để nuôi quân, y có thể trụ tới bây giờ đều là nhờ hàng triệu con dê mà Đột Quyết đã cho y. Một khi triệu con dê này đã hết y sẽ gặp phải nguy cơ hết lương thực, cho nên so với chúng ta thì y càng không thể tiêu hao hơn được. Chiến đấu với Lưu Vũ Chu chúng ta không ngại đánh thong dong một chút, tốt nhất là mượn lực lượng của y làm suy yếu phòng vệ của Thái Nguyên.

Phân tích của Lý Tĩnh khiến mọi người liên tục gật đầu, Dương Nguyên Khánh lại nói với mọi người:

-Ta còn phải bổ sung thêm một chút, đối với quân trong nước không giống với Đột Quyết, cố gắng không nên giết tận, bắt sống là chính. Từ hôm nay chính thức hủy bỏ quy định lấy đầu người tính công, bắt sống được một người ban thưởng gấp bội. Ta không hy vọng sau khi tiêu diệt được Lưu Vũ Chu lại nhận được về ngàn dặm đất đai hoang dã, mọi người phải hiểu ý của ta.

Đúng lúc này, một gã thân binh bên ngoài trướng bẩm báo:

-Bẩm báo tổng quản, Lưu Vũ Chu phái sứ giả cầu kiến, đưa tới không ít báu vật và mỹ nữ.

Tất cả mọi người đều mỉm cười, còn chưa đánh mà Lưu Vũ Chu đã chạy tới rồi, Dương Nguyên Khánh cười nói với các tướng:

-Mọi người cùng ta ra ngoài doanh trại xem thế nào.

Mọi người theo Dương Nguyên Khánh cùng đi ra ngoài, trước cửa đại doanh đứng đầy những xe ngựa mà Lưu Vũ Chu đưa tới. Binh sĩ thủ doanh không cho bọn họ vào, quân quy của Phong Châu nghiêm ngặt, trong thời gian chiến tranh, trong quân doanh không được xuất phụ nữ.

Lúc này cửa doanh được mở ra, một đội kỵ binh chạy ra, ngay sau đó là Dương Nguyên Khánh suất lĩnh mười mấy quan tướng từ trong đại doanh cưỡi ngựa đi ra.

Vương Kim Phú vội vàng lệnh cho ba trăm cung nữ xuống xe xếp thành hàng, rồi lại cho người khiêng từng thùng từng thùng châu báu xuống. Ông ta bước nhanh tới trước mặt Dương Nguyên Khánh khom người thi lễ nói:

-Định dương hoàng đế ngự tiền hộ bộ thượng thư Vương Kim Phú tham kiến tổng quản!

Lúc đầu mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống, lạnh lùng nói:

-Ta họ Dương, quốc hiệu của y đặt là Định Dương. Đây chẳng phải là giáng vào mặt ta một cái tát sao?

Vương Kim Phú cuống quít giải thích:

-Định Dương là Đột Quyết Khả Hãn phong. Họ Dương nhằm vào ở đây chỉ triều Tuỳ, cũng không phải Dương tổng quản. Hoàng đế nhà ta tuyệt đối không có nửa điểm có ý bất kính với Dương tổng quản.

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hừ một tiếng:

-Lưu Vũ Chu phái ngươi đến làm gì?

-Hoàng đế nhà ta nghe nói đại quân Phong Châu đã đến, vô cùng kinh hoảng, đặc biệt chuẩn bị lễ mọn tặng cho Tổng quản.

Vương Kim Phú chỉ vào ba trăm thiếu nữ dung mạo xinh đẹp:

-Ba trăm mỹ nhân này đều là cung nữ Phần Dương, đều còn trinh. Tặng cho Dương tổng quản để hầu hạ ngài, còn có trăm hòm châu báu cũng là các vật quý báu của Phần Dương cung, đặc biệt hiến tặng cho Dương tổng quản làm quân tư.

Dương Nguyên Khánh đi đến trước mặt ba trăm cung nữ nhìn bọn họ một cái, ba trăm cung nữ đồng loạt duyên dáng thi lễ, hắn lại đi đến trước hòm. Các tuỳ tùng mở hòm ra, đều là vàng bạc châu báu. Ánh vàng lấp lánh, khiến người ta hoa cả mắt.

Dương Nguyên Khánh quay người cười với Vương Kim Phú:

-Lưu Vũ Chu muốn đầu hàng ta?

Vương Kim Phú ngạc nhiên, cuống quít lắc đầu:

-Ý của Định Dương hoàng đế là hai nhà kết minh, làm anh em.

-Kết minh?

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng cười một tiếng, dùng roi ngựa chỉ vào cung nữ và hòm châu báu:

-Những cái này đều là vật trong cung và cung nữ của cung Phần Dương. Là sở hữu của đại Tuỳ, bị Lưu Vũ Chu sâu dân mọt nước ăn cắp. Bây giờ ta thay mặt Đại Tuỳ hoàng đế bệ hạ thu hồi tất cả. Những cái này và Lưu Vũ Chu không có chút quan hệ nào. Còn kết minh cũng được, chỉ cần Lưu Vũ Chu chuyển đến ba mươi nghìn trâu dê làm lễ vật kết minh. Ta sẽ cùng y kết minh, không tấn công y. Mượn đường đến Thái Nguyên, đây chính là điều kiện của ta.

Lần này Vương Kim Phú đến có hai nhiệm vụ, một là kéo dài quân Phong Châu tấn công Mã Ấp. Hai là kiểm tra thật hư của quân Phong Châu. Không ngờ bây giờ ngay cả đại doanh còn chưa được vào. Khiến y căn bản nhìn không được thật hư của quân Phong Châu. Hiện nay y chỉ có thể ra sức kéo dài quân Phong Châu tấn công Mã Ấp. Tăng thêm lòng quân của bọn họ, để quân đội của mình tranh thủ thời gian.

Vương Kim Phú lau mồ hôi trên trán nói:

- Góp đủ ba mươi nghìn dê bò cần thời gian. Có thể kéo dài thời gian cho phía tại hạ một tháng hay không. Một tháng sau nhất định chuyển đến.

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

-Thời gian một tháng quá dài, nửa tháng sau nếu không chuyển đến, đại quân Phong Châu của ta sẽ tấn công quận Mã Ấp, san bằng huyện Thiện Dương.

-Vâng! Vâng! Tại hạ hiểu rồi, nhất định làm theo.

Vương Kim Phú thi lễ một ci, vội vàng lên ngựa trở về cùng đám tuỳ tùng. Dương Nguyên Khánh thấy bọn họ đi xa rồi, liền chỉ ba trăm cung nữ nói với Giáo Uý thân binh của mình:

-Chuyển bọn họ đi huyện Du Lâm, để huyện lệnh thu xếp ổn thoả.

Giáo Uý gật một tiếng, lệnh các thân binh đưa lên xe ngựa. Các cung nữ dồn dập lên xe ngựa. Trình Giảo Kim ở bên cạnh có chút lo lắng. Liền tiến lên trước khuyên Dương Nguyên Khánh:

-Tổng quản không thể bị nữ sắc mê hoặc, trúng kế của Lưu Vũ Chu.

Dương Nguyên Khánh nhìn anh ta một cách quái dị. Ánh mắt Trình Giảo Kim loé sáng, rõ ràng trong lòng có chút chột dạ. Dương Nguyên Khánh cười cười, vỗ vai anh ta, hướng đi vào đại doanh.
Bình Luận (0)
Comment