Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 551

Bọn họ vốn nghĩ tấn công bộ binh, hung hăng giết chóc một hồi, cũng không ngờ đến chiến trận còn chưa triển khai, đối phương đã tan rã. Điều này khiến binh lính quân Tuỳ có chút tiếc nuối. Nhưng đồng thời cũng có sự đắc y không che giấu được. Đây là loại khoái cảm sau khi bắt nạt kẻ yếu.

Đêm đó, Dương Nguy thống lĩnh mười nghìn quân Tuỳ Phong Châu và chiến mã qua Hoàng Hà. Mười nghìn quân Tuỳ đều là kỵ binh, bọn họ cả đường quét ngang quận Ly Thạch. Quân vừa chiến ở huyện Ly Thạch đã đánh tan đội quân một trăm năm mươi nghìn người của Lưu Vũ Chu. Giết hơn ba nghìn người, bắt tù binh hơn tám nghìn người, chiếm lĩnh quận Ly Thạch, đây cũng là trận chiến dịch đầu tiên của quân Phong Châu từ khi đông chinh đến nay.

…….

Cung Phần Dương nằm ở dốc núi Đông Bắc của núi Quản Sầm phía bắc nhất của quận Lâu Phiền. Núi Quản Sầm kéo dài mấy chục dặm, núi rừng um tùm, thế núi hiểm trở. Ở dốc núi đông bắc có một hồ nước trên núi cao, người bản địa gọi là Thiên Trì. Mặt hồ mấy trăm mẫu, chính ở chỗ Thiên Trì hướng lên trên mấy chục trượng là cung Phần Dương nổi tiếng. Dựa vào thế núi mà xây dựng. Từ kho thành cao nhất đến cửa cung bên dưới nhất, cách nhau gần bốn mươi trượng, là một trong những hành cung của Dương Quảng. Nơi đây phong cảnh tươi đẹp, hàng năm mây mù che phủ, như chốn bồng lai vậy.

Cung Phần Dương xây dựng trên dốc núi dựng đứng, chỉ có một ngự đạo (đường cho đế vương thông hành) chuyên biệt vòng qua núi mà lên. Ngự đạo này ở bộ phận dưới chân núi dài khoảng hai dặm, trực tiếp liên kết với đường lớn, là một nhánh của đường lớn lên bắc.

Dưới chân núi cung Phần Dương và khe núi có các quân doanh. Trong đó quân đội dưới chân núi chiếm diện tích mấy trăm mẫu. Có thể dung nạp ba mươi đến năm mươi nghìn quân. Hai năm trước, trong quân doanh thường xuyên có hai mươi nghìn quân đồn trú. Nhưng lúc này quân đội đều đã tiêu vong trong sơn thuỷ của Triều Tiên. Quân doanh đã tan vỡ, cỏ dại mọc cao đến eo người.

Tuy nhiên, quân doanh giữa khe núi vẫn dùng như trước, quân doanh nhiều nhất chỉ có thể đồn trú hai ba nghìn người, là đất đóng quân của quân Kiêu Quả. Năm ngoái Lưu Vũ Chu tấn công cung Phần Dương, ba nghìn quân Kiêu Quả tất cả bị diệt, hiện nay biến thành nơi đóng quân của một nghìn quân của Lưu Vũ Chu.

Trên thực tế cung Phần Dương đã là một toà điện trống. Vật đáng tiền đã bị lấy đi, còn mấy trăm cung nữ cũng bị Lưu Vũ Chu mang đi. Chỉ có hơn chục hoạn quan sinh sống ở trong cung điện trống rỗng. Sở dĩ có quân đồn trú là vì cung Phần Dương còn có giá trị quân sự. Chiếm được cung Phần Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công trọng đội vận chuyển quân nhu trên đường lớn.

Cung Phần Dương năm đó là do Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên xây dựng nên. Dương Nguyên Khánh phụ trách nửa trước, còn nửa sau là do Lý Uyên phụ trách. Còn bản đồ mà Tần Quỳnh mang là cung Phần Dương do thợ Lý Xuân vẽ. Năm đó Lý Xuân tham gia khảo sát toàn bộ núi Quản Sầm, đối với nơi đó rất thông tường.

Sắc trời dần dần tối lại. Ở trong một khe núi của núi Quản Sầm, Tần Quỳnh dẫn ba nghìn kỵ binh ẩn trốn ở đây. Không một dấu chân người, mười mấy thôn trang ban đầu vào lúc xây cung Phần Dương đều bị chuyển đi. Trong phạm vi mấy chục dặm, không có một hộ dân, nơi này cách cung Phần Dương thẳng tắp chỉ có năm dặm. Nhưng muốn đi qua ít nhất phải mất một canh giờ.

Ở trong một cái lều, Tần Quỳnh đang cùng phó tướng Trình Giảo Kim bàn bạc phương án đoạt lấy cung Phần Dương. Tần Quỳnh vẻ mặt nghiêm túc thẳng thắn không có một tia cười, còn Trình Giảo Kim lại không tập trung, nằm nghiêng bên bản đồ, trong miệng cắn một gốc cỏ, ánh mắt tản mạn, Tần Quỳnh giới thiệu đường đi của Phần Dương, trong đầu anh ta lại nghĩ đến cung nữ của cung Phần Dương có còn hay không.

-Ta đã quá tam ba bận rồi, tập trung nghe đi!

Tần Quỳnh tức giận cho anh ta một bạt lên đầu. Tên khốn này ngoài sợ Đại soái Trương Tu Đà trước đây của mình ra, còn người khác ai anh ta cũng không sợ. Hình như hiện nay có chút sợ Dương Nguyên Khánh rồi.

-Tần đại ca cứ nói, ta nghe rất rõ đấy!

Trình Giảo Kim ngáp dài một cái.

Tần Quỳnh lườm anh ta một cái. Lại tiếp tục xuống dưới:

-Trên bản đồ vẽ có một đường có thể trực tiếp thông đến cung Phần Dương. Nhưng chiến mã không thể đi. Ý của ta là, hai người chúng ta phân công, ngươi đi đường sau núi, ta đi đại đạo phía trước, chúng ta hẹn một canh giờ đồng thời phát động tấn công.

-Tần đại ca, huynh chiến đường nhỏ đi! Ta đi đường lớn, ta người mù đường, đi đường sẽ bị lạc.

Tần Quỳnh đối với thái độ lười biếng của anh ta cuối cùng không nhịn được nữa. Nếu La Sĩ Tín ở đây, anh ta tuyệt đối sẽ không có chút chối từ. Sẽ giành việc khó khăn nhất, còn người này… Tần Quỳnh đập bàn cả giận nói:

-Quân lệnh như sơn, ngươi đi hay không đi!

Trình Giảo Kim kinh sợ:

-Ta không qua được sao? Ta làm phó tướng. Ta đưa phương án thì không được sao? Huynh tính tình nóng nảy thật sự không biết La Sĩ Tín như thế nào chịu được huynh?

-Ta chỉ hỏi ngươi, đi hay không đi?

Tần Quỳnh tức giận nhìn anh ta chằm chằm.

-Thôi đi! Thôi đi! Không cùng huynh đoạt công nữa, ta sẽ xuất phát.

Thể diện Trình Giảo Kim không bỏ được, vén cửa lều lên liền hừ hừ ra ngoài. Sợ đến mức Tần Quỳnh hô một cái thổi tắt cả đèn. Trong lòng hận đến ngứa ngáy, bản đồ cũng không cầm liền đi. Anh ta từ đâu lên núi? Thật không biết Từ Thế Tích sao chịu được thằng khốn này.

……..

Trình Giảo Kim dẫn ba trăm người từ sau núi mà đi. Anh ta tụ lại cùng mấy tên lữ soái, ném bản đồ cho bọn họ, lệnh:

-Tổng quan giao cho ta một nhiệm vụ bí mật. Ta cần suy nghĩ một chút. Không có thời gian nghiên cứu bản đồ. Ba người các người thương lượng một chút, xem đường này ở đâu? Đi như thế nào?

Đây gọi là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm. Trình Giảo Kim không thể chọc chủ tướng Tần Quỳnh. Nhưng đem khó khăn này trút sang cho thuộc hạ, anh ta thật cũng chẳng kém.

Dưới ánh sáng của ánh trăng, ba trăm thám báo tinh nhuệ xuất phát. Bọn họ men theo một đường vách núi đi vào rừng sâu…

Tần Quỳnh dẫn hai nghìn bảy trăm quân đến trước chân núi. Cách ngự đạo trên núi còn một dặm liền dừng lại và bọn họ mai phục ở đấy.

-Tần tướng quân, Trình Giảo Kim đó sao lại là người như thế này. Cả ngày ba lăng nhăng, Tổng quản còn coi trọng hắn ta, để hắn đi sau núi có được không?

Bộ tướng Triệu Tấn của Tần Quỳnh lo lắng hỏi.

Tần Quỳnh thở dài nói:

-Gã đó tính tình như thế, ngươi bảo hắn ngốc. Hắn ta tinh thông hơn bất cứ ai. Tật xấu rất nhiều, nhưng thật sự phạm các sai lầm như làm hỏng bí mật quân sự. Hắn ta lại chắc chắn không phạm. Để hắn ta đi sau núi kiểu việc bắt gà trộm chó này thật sự thích hợp nhất. Hắn ta loại người này tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.

Triệu Tấn gật gật đầu:

-Tuy nhiên, nhân duyên của người này quả thực tốt. Mới đến ba ngày, các tướng quan trong quân doanh trên cơ bản đều biết hắn rồi. Còn một người khác đến cùng hắn lại trầm tĩnh ít lời, đến này ty chức không biết họ gì?

Tần Quỳnh cười cười, người đó tên là Từ Thế Tích, anh ta nghe Dương Nguyên Khánh nói qua, người này là nhân vật thứ ba của quân Ngoã Cương, là đại tài. Công lao lớn nhất của Trình Giảo Kim chính là dẫn người này đến Phong Châu.

Không biết vì sao, Tần Quỳnh lại nghĩ đến đại soái Trương Tu Đà. Mười đại tướng thủ hạ của ông gần như có một nửa đều nương tựa vào đồ đệ của ông Dương Nguyên Khánh. Không biết Đại soái biết được sẽ cảm nhận như thế nào?

……

Giống như kết luận mà Tần Quỳnh đưa ra, Trình Giảo Kim quả thực vô cùng thích hợp làm việc bắt gà trộm chó. Bọn họ cả đường thuận lợi, đã mò đến phía sau của cung Phần Dương, ba lữ soái đều chủ trương men theo tường. Trình Giảo Kim lại không đồng ý, kiên quyết nhảy vào cung Phần Dương. Từ trong cung đi đường gần.

Ba trăm thám báo của quân Tuỳ ở trong cung nhanh chóng chạy đi. Lúc bọn họ chạy đến chính điện, bỗng nhiên nghe thấy một trận nói cười huyên náo truyền lại. Trong chính điện đèn đuốc huy hoàng, dường như có không ít người.

Một gã thám báo võ công cao cường lật nóc nhà đại điện, một lát trở về bẩm báo Trình Giảo Kim:

-Trình tướng quân, rõ ràng trong điện có hơn hai chục quan quân đang tụ lại đánh bạc.

Ba lữ soái vừa mừng vừa sợ, liên thanh khen Trình Giảo Kim:

-Trình tướng quân thật có tầm nhìn. Nếu men theo tường đi, bỏ qua cơ hội chiến đấu này rồi.

Trong bóng đêm, mặt Trình Giảo Kim hơi nóng lên. Anh ta thật sự muốn xem trong cung Phần Dương còn có cung nữ không. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, gặp được quan quân của quân địch. Tuy nhiên lại là may mắn. Anh ta mặt dày cười đắc ý:

-Ta đoán quan quân này buổi tối sẽ ngủ trong cung. Hưởng thụ một chút mùi vị của long sàng Hoàng đế, quả nhiên bị ta đoán trúng rồi.

Tất cả mọi người khen anh ta liệu sự như thần. Trong lòng anh ta đắc ý vô cùng, liền hạ giọng nói:

-Làm đi, để lại một người sống sót, những người khác xử lý sạch.

Lúc này một thám báo áp giải một hoạn quan lên trước:

-Trình tướng quân, hoạn quan này vừa khai tổng cộng có hai mươi bốn quan quân.

Trình Giảo Kim thấy hoạn quan xách theo hộp đồ ăn, trên lưng vác hai hồ lô rượu, anh ta đảo mắt, nảy ra ý hay….

Ba trăm thám báo trấn thủ cửa chính trước sau điện chính. Tay cầm tên nỏ, khẩn trương quan sát động tĩnh trong điện. Một lát lão hoạn quan hốt hoảng chạy ra ngoài, hoảng sợ nói:

-Bọn họ uống rượu vào, tất cả chết sạch rồi.
Bình Luận (0)
Comment