Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 657

Trong chính đường của Trương Nguyên Trọng, mười lăm gã thương nhân đầu sỏ đều đã tập hợp lại, bàn bạc chuyện hôm nay Dương Nguyên Khánh giao nhiệm vụ cho họ.

Một gã thương nhân nói:

- Ta đoán số tiền Đại Nghiệp mà triều đình tích trữ lên tới hàng ngàn vạn. Một khi lượng tiền lớn được đưa vào Triều Đường để mua vật tư hàng hóa sẽ hình thành lên cục diện hàng thì đắt mà tiền mất giá, giá cả hàng hóa sẽ tăng vọt. Triều Đường sẽ lập tức phát hiện ra là chúng ta đang phá rối. Chỉ cần một ý chỉ xuống, thì tất cả thương nhân Hà Đông sẽ bị bắt hết. Mọi người nói xem nên làm thế nào?

Một thương nhân khác họ Vương tiếp lời:

- Thực ra cũng không liên quan. Lương thực vật tư của Quan Trung phần lớn là từ Ba Thục đưa tới. Chúng ta chỉ cần khống chế lượng mua một chút, không được thoáng cái tràn vào mua một cách điên cuồng, mà phải mua theo kiểu tích nước thành dòng. Cuối cùng dòng cạn chính là Ba Thục, chứ không phải là Trường An. Giá cả hàng hóa của họ cũng sẽ tăng lên một chút, triều định không thể nhận ra được. Kiên trì như vậy nửa năm, lượng hàng hóa mua vào sẽ rất khả quan.

Gã thương nhân họ Lý gật gật đầu cười nói:

- Lão Vương nói rất đúng. Quan trọng là mánh khóe phải khéo léo. Ta kiến nghị khi bắt đầu không đụng tới lương thực, lương thực, dầu, muối là những thứ rất mẫn cảm, rất dễ gây chú ý bị triều Đường phát hiện. Vì vậy sẽ thu mua bắt đầu từ vải vóc, tơ lụa, lá chè, củi gỗ, súc vật, dược liệu. Hơn nữa cũng không cần phải cả một đội thương nhân đi thu mua, mà chia nhỏ đội thương nhân, một bộ phận đi Đồng Quan, một bộ phận đi Bồ Tân, còn một bộ phận đi Quan Nội. Như vậy sẽ không dễ bị phát hiện. Nói không chừng có khi triều Đường lại còn vui mừng, mậu dịch phồn vinh, thương thuế tăng cao, tiền cuồn cuộn tới, chờ đến lúc kha khá rồi chúng ta sẽ tập trung lực lượng mua lương thực, mặc cho ông trời có sụp xuống Quan Trung.

Trương Nguyên Trọng gật đầu, chậm rãi nói với mọi người:

- Thực ra cách làm là có, thực sự không được thì sẽ để đám thương nhân ở Quan Trung giao hàng tới cửa, chúng ta mua tại chỗ, như vậy cũng giống như là không có rủi ro phải không? Sở dĩ ta than phiền nguy hiểm trước mặt Sở vương, thực ra là muốn Sở vương cho chúng ta một chút lợi thế. Ví dụ sau khi hoàn thành chuyện này, chúng ta đều có thể được phong huân quan, như vậy chúng ta đều có thể danh chính ngôn thuận ngồi xe ngựa, mua nhà, lấy thiếp, không phải cả ngày chờ đợi lo lắng, mọi người nói như vậy có đúng hay không?

Mọi người đều tươi cười hẳn lên, giơ ngón tay lên nói:

- Vẫn là Lão Trương nghĩ xa.

Trương Nguyên Trọng lại cười một cái rồi nói:

- Thực ra nói thật, Sở Vương đã rất tuyệt vời rồi, đồng ý khôi phục dân tịch cho thương nhân, lại xóa bỏ quy định kỳ thị thương nhân, cho phép chúng ta thành lập thương hội, đương nhiền cũng muốn chúng ta trả công. Nhiều năm qua, chúng ta chỉ để ý thu gom của cải của bản thân, giống như chuột chũi chui dưới đất, tiền nhiều mà không dùng gì, có thể hưởng thụ không? Không có hưởng thụ, còn bị người ta chửi mắng, bị người khác kỳ thị. Sở dĩ địa chủ có danh vọng, là do họ đối xử tử tế với người ở quê hương, giúp đỡ người già cô đơn. Hôm nay nghe Sở Vương gọi chúng ta là thân cổ, lúc đó ta thấy đỏ mặt. Các vị, từ “thân” này chúng ta còn làm chưa được.

Mọi người đều yên lặng không nói gì. Trương Nguyên Trọng nói rất đúng, muốn đạt được nhưng không chịu trả công thì không thể có được sự tôn trọng của người khác. Giai đoạn trước một lượng lớn dân di cư tới quận Hà Đông, các danh môn vọng tộc đều có tiền đưa tiền, có lực đưa lực, nhưng những thương nhân này từng người từng người lui về một bên, không ai chịu chi tiền., thảo nào bị người người oán hận.

Một gã thương nhân than thở nói:

- Thực ra ta cũng từng nghĩ nên quan tâm một chút tới những người dân đói kém lang bạt khắp nơi, nhưng lại cảm thấy một mình ta sức lực nhỏ bé. Hơn nữa ta cảm thấy một mình ra chi tiền chi lực, người khác không làm gì thì có chút thiệt thòi. Vì vậy mà chỉ suy nghĩ, phó mặc cho hiện thực.

Trương Nguyên Trọng cười nói:

- Vì vậy mà Sở Vương mới kiến nghị chúng ta thành lập thương hội, lấy danh nghĩa thương hội để làm, các thuế ruộng mọi người cùng chia sẻ. Thực ra mỗi nhà không nhiều, hiệu quả lại rất tốt. Ta kiến nghị hôm nay chúng ta sẽ thành lập thương hội.

Suy nghĩ của Trương Nguyên Trọng rất chu đáo, hôm nay thành lập thương hội ở phủ của y thì hội chủ sẽ không ai khác ngoài Trương Nguyên Trọng

- Vậy việc Sở Vương giao cho thì làm thế nào?

- Tiền ở Thái Nguyên dự đoán khoảng hai, ba ngày nữa mới về tới. Sau khi chúng ta thành lập thương hội thì có thể đặt ra kế hoạch, sau đó phân công hợp tác, như vậy sẽ làm giảm tối đa những rủi ro.

Đúng giữa trưa, một con chim ưng ở thành Hà Đông liệng vài vòng trên bầu trời rồi từ từ đáp xuống một tòa tháp cao. Có một gã ưng nô đã đợi sẵn, gỡ ống thư trên đùi chim ưng xuống, rồi chạy thẳng về hướng doanh trại ngoài thành.

Dương Nguyên Khánh đã gặp gỡ xong đám thương nhân, lúc này hắn đang nói chuyện cùng với các tướng sĩ ở trong doanh trại ngoài thành. Tất cả có hơn ba trăm tướng sĩ, trong số họ có binh lính thường, cũng c sĩ quan cấp dưới, đám tướng sĩ này là do Dương Nguyên Khánh chọn ra ngẫu nhiên từ đám lính bộ binh.

Dương Nguyên Khánh đến thị sát quân đội chứ không phải là đến điều tra án, không phải đến làm phiền quan đại thần, đó là việc giám sát kỷ luật quân sự. Hắn là người cấp trên tới nói chuyện phiếm với các tướng sĩ, nghe họ kể về những vất vả, phiền não, nói chuyện với họ về tương lai, cỗ vũ tinh thần tướng sĩ. Do đó, ở trong lều bầu không khí náo nhiệt, vui tươi, tiếng cười không dứt. Các quan đại thần cũng không có bất cứ gánh nặng nào, chỉ cùng ngồi bên cạnh.

- Tổng quản, cũng có một chuyện khó khăn, cả ngày không nhìn thấy đàn bà, kìm nén đến mức hoảng.

Một gã binh sĩ trẻ tuổi nói lớn khiến mọi người cười sằng sặc. Một viên sĩ quan ngồi bên cạnh hung hăng gõ đầu hắn, quát lớn:

- Đũng quần ngươi bốc cháy rồi đúng không?

Dương Nguyên Khành cũng cười ha hả:

- Vị huynh đệ này vẫn chưa kết hôn nhỉ! Đánh trận dốc sức một chút, lập công sẽ được thưởng, gom góp tiền lại, không được tiêu hoang phí, về nhà cưới một cô vợ, tất cả không phải đã được giải quyết rồi sao?

Mọi người lại được một trận cười. Lúc này một lão binh ngồi khá gần thận trọng nói:

- Tổng quản, tôi có một kiến nghị, không biết có được hay không

- Ngươi nói.

Lão binh gãi gãi đầu, ngại ngùng nói:

- Tôi là người quận Mã Ấp, có lúc được ban thưởng tiền vật, muốn đem về cho gia đình. Vì tiền quá nặng, nhờ người đem về thì cũng ngại. Tôi đã cân nhắc mấy ngày rồi, liệu có thể có một cửa hàng, và có chi nhánh ở rất nhiều nơi. Nói ví dụ, tôi gửi tiền ở cửa hàng ở quận Hà Đông, cửa hàng đưa lại cho tôi một chứng từ, rồi thêm cái mã số gì đấy. Rồi tôi nhờ người đem chứng từ này gửi về quê. Vợ tôi ở quê nhà dùng chứng từ và mã số này rút tiền ở cửa hàng ở quê, như vậy sẽ rất thuận tiện. Tôi thà trả một chút tiền cho cửa hàng.

Suy nghĩ của lão binh thu hút sự đồng tình của rất nhiều người. Thực ra rất nhiều người gặp phải phiền phức này, đúng là tiền quá nặng, mang theo bên người cũng không tiện.

Dương Nguyên Khánh khoát khoát tay, trong lều lại yên lặng. Hắn cười nói với đám tướng sĩ:

- Hiện tại không phải ở các huyện đều thành lập trạm dịch sao? Trạm dịch chủ yếu là để đưa thư. Không lâu nữa mỗi huyện sẽ đều có một qũy tiền, tạm thời là do nhà nước, chính là để giải quyết những khó khăn má các ngươi đang gặp phải. Ngươi gửi tiền ở quận Hà Đông, nói cho người chủ quỹ là ngươi muốn rút tiền ở quận Mã Ấp. Chỉ cần đem chứng từ và mã từ lên đường, rồi đến một quỹ tiền khác ở quận Mã Ấp là có thể rút được tiền ra. Đương nhiên phải trả một chút tiền cho quỹ tiền, nhưng tuyệt đối là không đáng bao nhiêu cả.

Mọi người vui mừng, hỏi tới tấp:

- Khi nào sẽ có loại quỹ tiền này?

- Tử Vi Các đã phê chuẩn rồi, do Thái phủ tự thừa tiến hành, đã bắt đầu xây dựng rồi, dự kiến sau khi khai xuân thì ở Thái Nguyên sẽ mở nhà quỹ đầu tiên. Ta yêu cầu trong năm tới các quận huyện Hà Đông đều phải có nhà quỹ tiền.

Thông tin này hoàn toàn gây sốc cho mọi người. Trong lều vang lên những tiếng bàn luận. Lúc này một tên thân binh ghé tai Dương Nguyên Khánh nói mấy câu, Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, rồi dặn dò Thôi Phá Quân ngồi bên cạnh, đứng dậy bước ra.

Đi ra ngoài lều, một tên thân binh trình lên ống thư do chim ưng đưa tới:

- Khởi bẩm điện hạ, Trường An đưa tin tình báo khẩn cấp tới.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn đúng là đang chờ tin tức từ Trường An. Hôm qua gửi đi, hôm nay đã có thư trả lời. Tình báo đường của Trường An hiệu quả rất tốt. Hắn rút cuộn giấy ra, bên trong chỉ có ba chữ: Thái tử hệ.

Nét mặt Dương Nguyên Khánh lộ ra nụ cười đầy hàm ý, đây chính là tin tức mà hắn mong muốn. Thái tử hệ, hắn sớm đã nghe các giai cấp trên của triều Đường bắt đầu tranh giành quyền lực. Có lẽ sự việc nghe được ngày hôm qua có thể khiến cho việc đấu tranh giành quyền lực giữa bọn họ thêm phần căng thẳng.

Dương Nguyên Khánh lập tức lấy ra một phong thủ lệnh đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho tên thân binh:

- Lập tức dùng chim ưng giao thư tình báo này tới Trường An.



Năm mới sắp đến, trong thành Trường An nhà nhà đều giăng đèn kết hoa, làm băng rôn dán thiếp, náo nhiệt lạ thường. Ngày 26 tháng giêng trùng với ngày triều đình nghỉ triều một ngày, các quán rượu lớn càng kín hết chỗ, tiệc chiêu đãi tân khách, bạn bè tụ hội, việc buôn bán vô cùng hưng thịnh.

Buổi trưa, trong quán rượu Bách Tư trong phường Bình Khang náo nhiệt, ồn ào. Ba tầng lầu chật kín khách, uống rượu múa quyền, tiếng cười nói không ngưng. Ở tầng hai, tại chiếc bàn cạnh cửa sổ có một vị khách ngồi một mình, khoảng tầm ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, ba chỏm râu đen dài, trên người mặc bộ cẩm bào màu trắng, đầu đội mũ ô long, khí chất thong dong mà nho nhã. Người này họ Lưu, tên gọi là Lưu Văn Khởi, là em trai của Nạp ngôn Lưu Văn Tĩnh, quan bái tán kỵ thường thị. Ông ta thích rượu và đồ ăn của quán rượu Bách Tư này, cách vài ngày ông ta lại đến thưởng thức một lần.

Hôm nay là ngày nghỉ triều, vì vậy buổi trưa ông ta liền đến đây. Giống như ngày thường, Lưu Văn Khởi gọi một bình rượu nho, một chút đồ nhắm. Ông ta đặc biệt thích món cá chép sông om, có thể nói là tuyệt phẩm. Ông ta chậm rãi thưởng thức thịt cá chép tươi ngon mới được bắt hồi sáng sớm, rồi lại uống ngụm rượu. Đây là loại rượu nho Đại Lợi thượng hảo, cũng là loại mà ông ta yêu thích nhất.

Lúc Lưu Văn Khởi ăn cơm thì rất chăm chú, rất hiếm khi nói chuyện với người khác, những tiếng động nhỏ xung quanh ông ta cũng làm ngơ, nhưng mà cuộc nói chuyện ở bàn rượu sau lưng lại thu hút ông ta.

- Làm sao có thể thế?

Thịnh Ngạn Sư đảm đương trách nhiệm ở cửa ải Bồ Tân, nếu như gã và triều Tùy câu kết thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ta cảm thấy Thánh thượng không thể giao vị trí quan trọng như vậy cho một kẻ có ý làm phản.

- Biết người, biết mặt, không biết lòng. Làm sao người biết gã không có ý phản. Gã sẽ nói bản thân muốn đầu hàng triều Tùy sao? Đương nhiên là sẽ không nói, nhưng tất cả những việc đã làm đều khiến người ta hoài nghi. Hơn một tháng trước, gã bất ngờ đem tặng mấy trăm giỏ trái cây cho binh lính triều Tùy ở đối diện sông Hoàng Hà, ngươi nói như vậy là ý gì?

- Ta cảm thấy không có gì, rất bình thường. Thời Tam Quốc Dương Hộ cũng tặng thuốc cho phía địch, lẽ nào Dương Hộ cũng có lòng muốn hàng Ngô sao?

- Không, không! Trước khác nay khác. Khi đó Ngụy mạnh, Ngô yếu, Dương Hộ tất nhiên không thể đầu hàng Ngô, nhưng bây giờ lực lượng Tùy- Đường ngang nhau, một điểm quan trọng hơn, Thịnh Ngạn Sư không phải là người Quan Lũng, khó đảm bảo gã sẽ không đầu hàng Tùy.

Trong lòng Lưu Văn Khởi rất đỗi ngạc nhiên, lại là Thịnh Ngạn Sư. Phải biết rằng Thịnh Ngạn Sư là do huynh trưởng của ông ta là Lưu Văn Tĩnh tiến cử với Thái tử Kiến Thành. Nếu như Thịnh Ngạn Sư thật sự đầu quân cho Tùy, chuyện này có thể sẽ liên lụy tới huynh trưởng ông ta.

Ông ta vội quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ngồi sau lưng ông ta là hai lão già, vừa uống rượu, vừa nói chuyện về Thịnh Ngạn Sư. Lưu Văn Khởi vội đứng dậy, cầm chén rượu tiến đến cười nói:

- Hai vị lão trượng, xin mời.

Hai vị lão trượng thấy ông ta hào hoa phong nhã, cử chỉ lễ phép, không khỏi có ấn tượng tốt, cười nói

- Vị tiên sinh này có việc gì sao?

- Ta ngồi ở phía sau hai vị, vừa rồi có nghe các vị nói chuyện về tướng quân Thịnh Ngạn Sư. Không biết tin này từ đâu ra vậy?

Một lão già vuốt râu, cười ha hả nói:

- Xem ra vị tiên sinh này không hề để ý chuyện bên ngoài, chuyện này Trường An từ lâu đã lan truyền xôn xao, đi đến đâu cũng nghe nói. Sáng nay chúng ta nghe người ta bàn luận, cho nên giờ cũng nói chuyện phiếm một chút ở đây thôi. Chúng ta cũng không biết là do ai truyền tin tới, nhưng mà nói rất có căn cứ, khiến người ta không thể không tin.

Trong lòng Lưu Văn Khởi càng thêm kinh ngạc. Chuyện này đã lan truyền ở Trường An rồi. Ông ta cũng chẳng quan tâm tới chuyện tiếp tục ăn uống, liền cảm ơn hai lão già rồi vén mành đứng dậy bước đi.

...

Một lúc sau, Lưu Văn Khởi liền chạy đến trước phủ của huynh trưởng Lưu Văn Tĩnh. Ông ta không cần bẩm báo mà chạy thẳng vào cửa thư phòng của huynh trưởng.

Trong thư phòng, Lưu Văn Tĩnh đang ngồi ở trước bàn viết một bản tấu chương vạch tội. Gã muốn vạch tội Bùi Tịch khi ở Hà Đông đã giấu diếm chuyện quân tình mà không báo cáo, khiến cho toàn bộ quân của Lý Thúc Lương bị tiêu diệt, Lý Thúc Lương cũng chết. Ngày hôm qua gã nhận được tin, Dương Nguyên Khánh trước khi phát động tấn công Lý Thúc Lương đã từng đi Văn Hỉ Bùi gia, mà khi đó Bùi Tịch cũng ở Văn Hỉ Bùi gia. Thời điểm đó, Bùi Tịch nên lập tức thông báo Lý Thúc Lương để y lui quân. Nhưng Bùi Tịch không làm thế, gã thậm chí còn trốn ở Văn Hỉ Bùi gia, cho đến khi chiến tranh kết thúc mới lặng lẽ rời đi. Giải thích của Bùi Tịch lúc đó là hắn đang làm nhiệm vụ khuyên bảo Bùi gia quay về Đường, vừa may tránh được quân Tùy tập kích đội quân của Lý Thúc Lương. Hiển nhiên gã trốn ở Văn Hỉ Bùi gia thì gặp sự việc Dương Nguyên Khánh.

Đúng là lần đó binh bại, cuối cùng quân Đường không thể không rút lui khỏi Hà Đông, Bùi Tịch cũng có trách nhiệm lớn.

Lưu Văn Tĩnh viết một hơi thì xong tấu chương, đặt bút xuống và đọc lại một lượt, từ ngữ và cách diễn đạt đều khá khiến gã thấy hài lòng. Lúc này ngoài cửa có người nhà bẩm báo:

- Lão gia, nhị lão gia tới.

Là huynh đệ Văn Khởi tới. Lưu Văn Tĩnh thu gom tấu chương lại, cười nói:

- Cho y vào.

Chỉ trong giây lát, Lưu Văn Khởi nhanh chóng bước vào thư phòng, lo lắng nói:

- Huynh trưởng, xảy ra chuyện rồi.

Lưu Văn Tĩnh nhướng mày, nụ cười trên mặt biến mất:

- Đừng vội, ngồi xuống từ từ nói. Xảy ra chuyện gì?

Lưu Văn Khởi ngồi xuống, đem chuyện ông ta nghe được ở quán rượu kể lại chi tiết một lượt, sau cùng lo lắng nói:

- Chuyện này sau đó đệ đã hỏi lại chủ quán rượu, y đã chứng minh cho đệ là sự thật. Chuyện này được lan truyền tới từ hôm qua, trong quán rượu rất nhiều người đang ngồi bàn luận chuyện này. Huynh trưởng, có chút không ổn rồi.

Lưu Văn Tĩnh đứng dậy, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước đi. Trong lòng gã cũng kinh sợ như vậy. Gã hiểu Thịnh Ngạn Sư, người này là một tướng Nho. Tặng cho quân đội của đối phương mấy trăm giỏ trái cây thực ra là có thể được. Nhưng vấn đề là tại sao chuyện này lại lan truyền ở Trường An? Trong chuyện này tất nhiên là phải có kẻ âm thầm giở trò quỷ kế, liệu có phải lả Bùi Tịch?

Bởi vì vì rồi Lưu Văn Tĩnh đang viết tấu chương buộc tội Bùi Tịch, nên theo bản năng gã nghĩ ngay tới Bùi Tịch. Thịnh Ngạn Sư là do gã tiến cử với thái tử Kiến Thành, Kiến Thành lại tiến cử ông ta làm chủ tướng của cửa ải Bồ Tân. Nếu như là Bùi Tịch bí mật truyền tin khắp nơi, thì đầu tiên là gã Lưu Bùi Văn Tĩnh tiến cử sai người, điều này sẽ khiến Thánh thượng không hài lòng với chính gã.

Nhưng suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, Thánh thượng là người có vẻ bề ngoài nhân hậu, trên thực tế lòng ngờ vực rất nặng nề. Bất kể việc Thịnh Ngạn Sư tặng trái cây cho quân Tùy xuất phát với động cơ gì, Thánh thượng tuyệt đối sẽ không cho ông ta canh cửa ải Bồ Tân nữa. Dựa theo sự phân bố thế lực hiện nay, thế lực của Tần vương Lý Thế Dân ở phía Tây, thế lực của Thái tử Kiến Thành ở phía Đông. Nếu như Thịnh Ngạn Sư bị mất chức, đổi thành người của Lý Thế Dân, như vậy sẽ làm mất đi bố cục thế lực trước mắt. Điều này có thể thật sự không ổn.

Lưu Văn Tĩnh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này là do Bùi Tịch làm, chén ép mình. Thay Tần vương tranh giành thế lực với Thái tử, một kế hoạch cao siêu, một hòn đá ném trúng hai con chim. Lưu Văn Tĩnh cuối cùng không kìm được sự lo lắng trong lòng, cao giọng dặn dò:

- Chuẩn bị xe ngựa, ta phải lập tức đi Đông cung.

Gã lại nói với người huynh đệ:

- Việc này không thể chậm trễ, ta phải lập tức bẩm báo với điện hạ

Cùng với lúc Lưu Văn Khởi đi tìm người huynh trưởng Lưu Văn Tĩnh thì một chiếc xe ngựa cũng dừng lại trước phủ Tần vương, một tên thái giám chạy vội tới, Bùi Tịch khom người từ trong xe ngựa đi ra, cười tủm nói:

- Tần Vương điện hạ có hay không?

- Điện hạ có!

Tên thái giám khom người nói:

- Tướng quốc mời ngài đi theo tôi.

Bùi Tịch gật đầu, rồi nhanh chóng đi theo tên thái giám vảo trong phủ Tần vương.

Cứ bước sang mùa đông là cả khu vực Hoàng Hà đều bị tuyết lớn bao phủ, việc đi lại rất khó khăn, lại cộng thêm thời tiết giá rét khác thường nên không có cách nào tái chiến. Quân nhà Đường tạm thời rút về quận Long Tây, trong khi đó quân của Lương Sư Đô sau khi đánh tan Tiết Nhân Cảo lại giành được sự ủng hộ to lớn của Thổ Cốc Hồn nên tạm thời giải quyết được vấn đề lương thảo. Hai bên đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi tới mùa xuân năm sau mới tái chiến.

Cũng bởi vì hai triều Tùy Đường đã kí kết thỏa thuận hòa giải nên quân Tùy tập trung hết tinh lực đề chiếm lấy Hà Bắc, trong khi nhà Đường lại có đủ thời gian tiến hành chiến lược Hồi tộc, làm cho khí thế binh lính được nâng cao sau đó mới tấn công quận Tây Bình, tiêu diệt tận gốc mũi nhọn sau lưng là Lương Sư Đô.

Mấy ngày trước Lý Thế Dân đã đem việc phòng ngự giao cho Lưu Hoằng Cơ, còn mình thì đích thân trở về Trường An. Mấy ngày này ngoài việc vào có một lần vào cung bái kiến phụ hoàng ra thì Lý Thế Dân đều đóng cửa trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng lại có một vài thuộc hạ tới thăm hỏi y.

Lý Thế Dân vừa tiễn Trưởng Tôn Vô Kỵ, định bưng lấy chén uống một ngụm trà thì ngoài cửa có tên thái giám bẩm báo:

- Bùi tướng quốc cầu kiến!

- Mời y vào!

Bùi Tịch là đồng minh lớn nhất của Lý Thế Dân trong chiều, y quyền cao chức trọng, luôn được Lý Thế Dân hết mực coi trọng. Cho dù tối qua Lý Thế Dân không được nghỉ ngơi đầy đủ, trong người có chút mệt mỏi nhưng Bùi Tịch đến bái kiến nên y vẫn sốc lại tinh thần để tiếp kiến Bùi Tịch.
Bình Luận (0)
Comment