Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 728

Dương Nguyên Khánh kiềm chế lửa giận trong lòng, hỏi:

- Là ai làm?

Tạ Ánh Đăng lắc đầu:

- Bây giờ còn không biết, nghe nói không có đầu mối gì cả.

Dương Nguyên Khánh nhìn đội ngũ trước mặt, đội ngũ đi trước nhất cũng sắp đến gần cung Tấn Dương rồi, hắn không kịp hỏi rõ, lập tức phân phó:

- Bảo Ngụy Bí đến gặp ta!

Hắn quất mạnh roi vào chiến mã, chạy nhanh đến đội ngũ đằng trước.

Cửa cung Tấn Dương, đủ loại quan lại triều đình đã có mặt đầy đủ, chuẩn bị nghênh tiếp Sở Vương trở về, bao gồm cả tiểu hoàng đế Dương Hựu cũng xuất hiện. Y rất ít khi lộ mặt, làm hoàng đế, y bất quá chỉ là một thứ để tượng trưng thôi, ngoại trừ các lễ trọng đại hàng năm của triều đình, y sẽ không lộ mặt.

Y đem thời gian và sức lực đều đặt ở việc đọc sách. Dương Hựu rất thông minh, y biết phải làm như thế nào để bảo vệ bản thân, tất cả các mối họa sát thân đều bắt nguồn từ dục vọng quyền lực, y hoàn toàn trừ khử loại dục vọng này, y chỉ nguyện ý làm một người đọc sách thôi.

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến phía trước, ở trước mặt Dương Hựu quỳ xuống:

- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến Hoàng đế bệ hạ!

Dương Hựu vội vàng bước lên trước nâng hắn dậy, dịu dàng nói:

- Sở Vương miễn lễ!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Dương Nguyên Khánh được nâng dậy, y ở bên tại Dương Nguyên Khánh thấp giọng nói:

- Hoàng thúc, chất nhi muốn rời khỏi cung Tấn Dương.

Dương Nguyên Khánh rất thích đứa trẻ này, thông minh khôn khéo ngoan ngoãn. Tuy hắn cũng không muốn để Dương Hựu tiếp tục sống ở cung Tấn Dương nữa, nhưng bây giờ không phải thời điểm rời đi. Hắn nở nụ cười, thấp giọng an ủi cậu bé:

- Cháu chỉ cần an tâm học tập, không có chuyện gì xảy ra đâu.

Lúc này, năm Tướng quốc đều bước lên chắp tay làm lễ chào hỏi:

- Chúc mừng Sở Vương điện hạ ở Hà Bắc giành được chiến thắng lớn, tiêu diệt Đậu Kiến Đức.

Dương Nguyên Khánh nâng cao giọng nói, nói với các quan viên:

- Đây cũng không phải thắng lợi của một mình ta, cũng không phải là thắng lợi của quân đội, đây là thắng lợi của toàn bộ triều Tùy. Không có các vị đại thần ở sau lưng ủng hộ, không có thuế ruộng dồi dào và vận chuyển của dân phu, chúng ta cũng không đạt được thắng lợi lớn như vậy, ta phải cảm ơn mọi người mới đúng!

Tiếng vỗ tay của mấy trăm quan lại nhiệt liệt vang lên.

Sau khi nghi thức hoan nghênh đơn giản chấm dứt, quân đội quay về quân doanh nghỉ ngơi, Dương Hựu cũng trở về nội cung, Dương Nguyên Khánh thì cùng các đại thần trở về Tử Vi Các, hắn đi vào phòng nghỉ của mình, Tô Uy và Bùi Củ lập tức theo vào.

- Điện hạ, chúng tôi rất xấu hổ chuyện không vui xảy ra ở An Tấn Tự….

Dương Nguyên Khánh phất phất tay:

- Chuyện này ta đã biết rồi, bây giờ đã điều tra đến đâu rồi?

Tô Uy và Bùi Củ nhìn mắt nhau, họ đều đoán được, có lẽ chính là quân đội đã báo cáo với Sở Vương rồi, Tô Uy vội vàng nói:

- Điều tra vẫn đang tiếp tục, đầu mối duy nhất bây giờ chính là có thương nhân nói, ở quận Mã Ấp thấy qua người trên bức vẽ treo thưởng, có người nói không chỉ có một người, mà là mười mấy người.

- Quận Mã Ấp!

Mày Dương Nguyên Khánh hơi hơi nhíu lại, lẽ nào hung thủ đến từ thảo nguyên? Nhưng cũng không thể khẳng định như vậy, có thể là do Lý Uyên phái đến, cố ý đến quận Mã Ấp đi một vòng để tung hỏa mù.

- Mặc kệ là người từ đâu đến, những thứ này không quan trọng, quan trọng nhất chính là, không thể để phát sinh chuyện ám sát nữa, không chỉ có người nhà của ta, còn bao gồm các ngươi nữa. Nếu đối phương phái mười mấy người đến, như vậy còn có thể phát sinh ám sát lần thứ hai, không được có sơ ý nào cả. Tử Vi Các thương thảo đi rồi đưa cho ta một phần danh sách, ta sẽ an bài nội vệ tiến hành bảo vệ đặc biệt.

Trong lòng Tô Uy và Bùi Củ đều âm thầm khen thưởng, không hổ là người có quyền lực cao nhất, vừa trở về thì đã có phương án đối phó cụ thể rồi, đẩy nhanh tốc độ phát triển tình thế, bọn họ thương nghị nhiều ngày cũng không được kết luận gì cả.

Tô Uy đặt nghị quyết Tử Vi Các lên trên bàn Dương Nguyên Khánh, nói:

- Điện hạ, đây là phần nghị quyết của Tử Vi Các, có liên quan đến việc bãi miễn Kinh Triệu Doãn, chờ điện hạ phê xong sẽ thực hiện.

Dương Nguyên Khánh nhìn mắt Tô Uy, hắn phát hiện trong mắt Tô Uy bỗng hiện lên sắc sáng khó phát hiện, dường như muốn ám chỉ điều gì đó, hắn lập tức gật đầu:

- Để trước ở đây đi, sau khi suy nghĩ cẩn thận ta sẽ quyết định.

Kí thất tham quân Tiêu Tấn đem một chồng tấu chương để lên bàn, rồi lui xuống, trong phòng chỉ còn mỗi mình Dương Nguyên Khánh. Hắn cầm lấy nghị quyết bãi miễn Vương Túc lên, chậm rãi lật xem, trong đầu còn đang lo lắng chuyện gì đó. Hắn biết đây là hành động khéo léo của Tô Uy, là bước đầu tiên chèn ép Vương gia….

Mặt này tất nhiên bản thân Tô Uy cũng được lợi, nhưng đây cũng thật sự là việc mà Dương Nguyên Khánh muốn làm, Tô Uy suy nghĩ cẩn thận mới nghĩ ra, rồi thay hắn hoàn thành.

Trong bản tấu chương có nói, quan phủ không làm tròn bổn phận trong chuyện ám sát lần này, làm Kinh Triệu Doãn, Vương Túc không thể trốn tránh trách nhiệm. Kỳ thật đây cũng chính là lý do vì sao từ xưa đến này, chức Kinh Triệu Doãn là chức quan khó đảm nhiệm nhất, không chỉ dễ dàng đắc tội quyền quý, hơn nữa Kinh thành luôn luôn dễ dàng xảy ra chuyện lớn. Một ngày ra chuyện lớn, Kinh Triệu Doãn nhất định phải phụ trách, mặc kệ ngươi hiểu rõ hay không hiểu rõ tình hình.

Lần này Vương Túc cũng như vậy, chuyện ám sát không liên quan gì đến y cả, nhưng vì y là Kinh Triệu Doãn, chuyện xảy ra ở Kinh thành, y đều phải chịu trách nhiệm.

Còn đang suy nghĩ thì có thân binh ở trước cửa bẩm báo:

- Tổng quản, Ngụy tướng quân đến.

Dương Nguyên Khánh bỏ hồ sơ bãi miễn xuống, nói:

- Để hắn vào!

Chỉ trong chốc lát, Nội vệ tướng quân Ngụy Bí vội vàng đi vào phòng, quỳ một gối thi lễ:

- Ty chức tham kiến Tổng quản!

- Đứng lên đi!

Quân nội vệ Ngụy Bí thống lĩnh tổng cộng có hơn mười hai nghìn người, đại đa số đều phân bố ở khắp mọi nơi trên đất nước, vùng Kinh Triệu có ba ngàn người, bọn họ đều dùng phương thức sống tương đối bí ẩn.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Chuyện ám sát An Tấn Tự lần này ngươi có tham gia hay không?

- Hồi bẩm Tổng quản, ty chức đang điều tra.

- Đã có tiến triển gì chưa?

Dương Nguyên Khánh rất tín nhiệm Ngụy Bí, không chỉ là vì y rất trung thành với hắn, mà còn vì y là người khôn khéo tài giỏi, có năng lực phá án và bắt giam rất mạnh. Một trong những chức trách của nội vệ quân chính là phá hủy, phát hiện thám tử quân địch giấu trong phạm vi triều Tùy này.

Ngụy Bí gật đầu, nói:

- Lúc tối chúng tôi đã lấy được thi thể của hai tên thích khách, quần áo họ mặc đều là loại vải thông thường, thứ họ ăn cũng chỉ là bánh bình thường trên đường. Kiếm họ sử dụng cũng tận lực làm mờ tên người đúc, từ trên thi thể không phát hiện ra đầu mối gì cả, nhưng chúng tôi từ một phương diện khác phát hiện ra manh mối.

- Tiếp tục nói!

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú y nói chuyện.

Ngụy Bí sắp xếp lại câu chữ rồi tiếp tục nói:

- Chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận chỗ ẩn nấp của họ, cũng dàn dựng lại quá trình ám sát. Chúng tôi phát hiện thích khách nấp ở hành lang sẽ không thấy rõ mục tiêu, vì có một tầng ngói ngăn cản tầm nhìn, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng người. Như vậy sẽ nảy sinh một vấn đề, vì sao đòn thứ nhất của thích khách lại nhắm trúng thế tử, bọn họ vì sao lại biết thế tử cũng đến đây?

- Trước đó Vương phủ có thông báo cho chùa chiền không?

- Vương phủ có thông báo cho chùa chiền, nhưng chỉ nói Vương phi muốn đến thắp nhang bái phật thôi, hơn nữa trước đó Vương phi cũng đã nhiều lần đến chùa chiền, nhưng không hề dẫn theo thế tử, lần cuối cùng thế tử ra ngoài là tháng mười một năm ngoái. Cái này rất kỳ quái, họ làm thế nào biết ngày hôm nay thế tử sẽ đến?

- Ý của ngươi là họ có nội ứng?

- Ty chức đoán h có. Hơn nữa lúc đó Trắc phi cũng ở đó, nhưng mục tiêu của họ lại rất rõ ràng, nhắm thẳng vào Vương phi, không hề có chút do dự, trừ phi họ quen biết Vương phi. Nhưng Vương phi rất ít khi ra ngoài, lần cuối cùng Vương phi ra ngoài là ngày năm tháng giêng, do đó nếu muốn quen biết Vương phi cũng không dễ dàng. Cũng có thể nói họ có tranh vẽ, nhưng ty chức lén suy luận, chỉ dựa vào tranh vẽ cũng rất khó phân biệt Vương phi và Trắc phi. Trong thời gian ngắn ngủi ám sát phân biệt rõ ràng, rất ít ai làm được, trừ phi là dựa vào quần áo. Lúc đó Vương phi mặc quần đỏ, Trắc phi mặc là quần xanh lá, ty chức cho rằng đây mới chính là mấu chốt. Nếu ty chức suy đoán chính xác, có thể từ mặt này chứng minh họ có nội ứng.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, phân tích của Ngụy Bí đúng là không có kẽ hở, khiến người khác tin phục, nếu như có nội ứng, là người bên chùa chiền, hay là người trong Vương phủ của hắn, hắn suy nghĩ một chút rồi tạm nói:

- Tiếp tục điều tra, nếu như phát hiện ra nội ứng, cũng không nên dễ dàng đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn), phải nắm được người điều khiển thật sự ở sau màn.

- Tuân lệnh!

Ngụy Bí cúi đầu chào rời khỏi, Dương Nguyên Khánh lại mở nghị quyết bãi miễn Vương Túc ra, hắn suy nghĩ lo lắng vài phút, cầm bút phê lên vài chữ: “Giáng chức Bác Lăng quận Tư Mã….”

Đến buổi trưa, Dương Nguyên Khánh trở về Sở Vương phủ, từ lúc quân đội vào thành, phủ Sở Vương đã bắt đầu bận rộn vội vã, tất cả mọi người đều ngóng chờ Dương Nguyên Khánh trở về.

Dương Nguyên Khánh phái thân binh đến báo tin, nói sẽ sớm về, không ngờ đợi đến buổi trưa mới về, chờ mong của mọi người biến thành oán giận bay bốn phía.

Oán giận thì oán giận, Dương Nguyên Khánh mang về một thùng quà, khiến bầu không khí trong nhà lại trở nên náo nhiệt hơn. Bùi Mẫn Thu phân phó phòng bếp đặt rượu mở tiệc, bọn nhỏ vây quanh người hắn lại nhảy lại kêu, tiếng cười không ngừng, người một nhà ngồi chung một bàn ăn bữa cơm đoàn viên vui vẻ.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Dương Nguyên Khánh trở về phòng sách, Bùi Mẫn Thu bưng một chén trà nóng vào phòng. Dương Nguyên Khánh kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng, quan tâm hỏi nàng:

- Chuyện An Tấn Tự, đến giờ còn bị ám ảnh nữa không?

Bùi Mẫn Thu rúc vào trong lòng trượng phu, lại biến thành một người thê tử yếu đuối mỏng manh, nàng hơi làm nũng oán hắn, nói:

- Lúc đó vì sao phu quân không ở bên cạnh bảo vệ thiếp?

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Nếu lúc đó ta ở đó, sợ rằng toàn bộ ngôi chùa sẽ bị ta phá hủy mất, dám thương tổn vợ con của ta!

Bùi Mẫn Thu vội vã giơ tay che miệng hắn lại:

- Lời không thể nói lung tung, Phật tổ sẽ trách tội đấy.

Nàng lại thở dài:

- Lần này không nhờ Xuất Trần có võ nghệ, phản ứng nhanh nhẹn, thiếp và Ninh nhi coi như xong, lát nữa chàng đến xem cô ấy đi, cô ấy bị thương ở lỗ tai đấy.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, cũng nhịn không được thở dài, nói:

- Lúc trước là ta lơ là thiếu cảnh giác, cứ nghĩ rằng mọi người sẽ không có nguy hiểm gì, bây giờ mới biết, sơ suất của ta có thể tạo ra chuyện khiến ta hối hận suốt cả đời. Cũng may sự thiện lương của nàng cảm động ông trời, khiến cho bi kịch này không xảy ra, nhưng ta sẽ không dễ dàng để chuyện này xảy ra lần thứ hai nữa đâu. Ta quyết định tăng số nữ hộ vệ trong phủ lên năm mươi người, ngoài ra vụ án đặc biệt này chưa phá, mọi người tạm thời không nên ra ngoài.

- Phu quân, năm mươi nữ hộ vệ có phải quá nhiều rồi không?!

Bùi Mẫn Thu hơi nhíu mày, nói:

- Vì chúng ta mà phải vận dụng nhiều người bảo vệ như vậy, có phải là có chút xa xỉ hay không?

Dương Nguyên Khánh biết rõ suy nghĩ của thê tử, biết nàng lo lắng những nữ hộ vệ này quá phiền phức, các nàng vốn là vì nước ra sức, bây giờ lại biến thành người bảo vệ người nhà nàng, nàng nghĩ làm như vậy quá mức xa xỉ rồi.

Dương Nguyên Khánh an ủi nàng, nói:

- Then chốt là phải trả các nàng bổng lộc ưu đãi, bổng lộc này cũng không phải do triều đình chi trả, mà là chúng ta nên tự bỏ túi tiền ra trả, bao gồm cả thân binh hộ vệ vương phủ nữa, khiến cho thù lao họ làm ở đây đủ để nuôi gia đình, đủ để người nhà họ sống một cuộc sống tốt đẹp, như vậy họ sẽ cam tâm tình nguyện dốc sức làm việc cho vương phủ.

Dừng một lát, Dương Nguyên Khánh lại nói tiếp:

- Hơn nữa, sinh mệnh của các nàng cũng vô cùng quan trọng, thậm chí còn liên quan đến sự ổn định của toàn bộ triều đình, bảo vệ các nàng cũng là một chuyện quan trọng của đất nước, chuyện này nàng cũng hiểu mà đúng không.

- Haiz!

Bùi Mẫn Thu cúi đầu thở dài một tiếng:

- Thiếp tình nguyện làm một bà chủ nhà nho nhỏ, không cần lo lắng gì cả, vui vẻ mà sống, cũng không muốn làm một người quan trọng với đất nước.

Dương Nguyên Khánh vỗ nhẹ tay nàng, cười nói:

- Đi đi! Chia quà cho đám trẻ đi, đừng để bọn chúng đánh nhau giành quà.

Bùi Mẫn Thu cười xinh đẹp, xoay người ra ngoài.

Dương Nguyên Khánh chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, để cho tinh thần của mình trầm tĩnh lại, hành quân mấy ngày liền khiến hắn có chút uể oải, cơn buồn ngủ bỗng ập tới, ngay khi hắn đang lim dim sắp ngủ thì, ngoài cửa truyền đến giọng nói của thê tử Mẫn Thu:

- Phu quân, Hàn Ngự Sử đến, nói là muốn gặp chàng.

Dương Nguyên Khánh tỉnh lại, đứng dậy mở cửa:

- Đang ở đâu?

- Đang chờ ở phòng khách.

Dương Nguyên Khánh nghe xong liền đi, vừa đi được vài bước, hắn lại dừng lại hỏi Bùi Mẫn Thu:

- Ca cơ lần trước cáo trạng, hình như tên là La Cơ đúng không, nàng còn ở trong phủ chúng ta không?

- Còn ở đây, phu quân muốn gặp nàng à?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Nàng bảo người đưa nàng ta đến phòng khách, bảo nàng ta ẫm đứa con theo luôn.

Bùi Mẫn Thu ngẩn ra, nàng dường như hiểu được cái gì đó. Lúc ban đầu nàng thu lưu La Cơ, là bởi vì con La Cơ là cháu của cậu nàng, là con của biểu huynh Vương Lăng, bây giờ ý của Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng, muốn La Cơ ra gặp Ngự Sử, nàng đương nhiên biết hậu quả của việc làm như vậy.

Bùi Mẫn Thu hơi do dự, thấp giọng nói:

- Phu quân, chuyện này có thể để thiếp nói trước với mẹ không?

Dương Nguyên Khánh chỉ lắc đầu:

- Đây là chuyện công, không cần phải kéo cả nàng và mẫu thân vào. Nàng đi gọi nàng ta đến đi, ta sẽ không làm tổn thương nàng ta và con của nàng ta đâu.

Bùi Mẫn Thu không thể làm gì khác, chỉ có thể xoay người bước về hướng vườn, Dương Nguyên Khánh nhìn bóng nàng đi xa, không thể không lắc đầu, những quan hệ hôn nhân giữa các thế gia, quả thật rắc rối khó giải quyết…. Trong phòng khách, Trì thư thị Ngự sử Hàn Thọ Trọng đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, y có tâm sự, như thế nào cũng không ngồi yên được. Hàn Thọ Trọng là một vị quan cương trực và liêm khiết, nhưng bị môi trường quan trường kẹp ở giữa, lại bị ân nghĩa với Tô Uy ép buộc, y đành phải khuất phục, trở thành một thành viên của Tô đảng.

Ngày hôm trước gã bị Tô Uy gây áp lực, bị p phải buộc tội Vương Túc. Mặc dù bản thân Vương Túc cũng có trách nhiệm, nhưng loại buộc tội này không phải xuất phát từ công bằng, mà là kết quả của việc đấu tranh quyền lực, điều này khiến sâu tận đáy lòng gã cảm thấy không cam lòng. Gã muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cuộc đấu tranh phe phái này, có thể công chính vô tư thực hiện trách nhiệm của mình, nhưng gã lại rất mê mang, không biết cửa ra ở nơi nào nữa?

Lúc này, gần cửa truyền đến tiếng bước chân, Hàn Thọ Trọng vừa quay đầu lại, thì thấy Dương Nguyên Khánh mặc áo bào xanh, đầu đội mũ sa không nhanh không chậm bước tới.

Gã cuống quýt khom người chào hỏi:

- Ty chức Hàn Thọ Trọng tham kiến tổng quản!

- Hàn Ngự Sử miễn lễ!

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, phất tay nói:

- Mời ngồi.

Hàn Thọ Trọng ngồi xuống, lúc này, một người hầu nữ bưng hai ly trà nóng lên, Dương Nguyên Khánh tiếp nhận ly trà, cười nói:

- Hôm nay ta vừa về, bản tấu chương đầu tiên ta xem chính là tấu chương Hàn Ngự Sử buộc tội Kinh Triệu Doãn đấy, đây chính là một khởi đầu tốt đẹp, ta hy vọng sau này có thể thấy được càng nhiều tấu chương can đảm buộc tội quan lớn như vậy.

Hàn Thọ Trọng cắn mạnh môi mình, bất chấp tất cả nói ra:

- Buộc tội Vương Túc không phải là chủ ý của ty chức, mà là kết quả của chuyện Tô tướng quốc gây áp lực. Tuy rằng chuyện buộc tội không hề sai, nhưng động cơ của chuyện buộc tội, ty chức khó có thể tiếp thu. Khẩn cầu tổng quản bãi miễn chức quan của ty chức, ty chức thật sự không chịu đựng nổi áp lực này nữa….

Dương Nguyên Khánh vẻ mặt không cảm xúc uống trà, một lúc sau mới nhàn nhạt nói:

- Ý của ngươi là muốn chuyển áp lực này cho ta, đúng không!

- Ty chức không dám, ty chức chỉ là….

Hàn Thọ Trọng không biết nên nói như thế nào nữa, trong lòng thở ra một hơi dài, chậm rãi cúi đầu, y đã không còn thứ gì quan trọng nữa, tùy Sở Vương muốn xử như thế nào thì xử đi!

Dương Nguyên Khánh liếc nhìn y, kỳ thực hắn rất coi trọng Hàn Thọ Trọng, thanh liêm chính trực, không màng quyền quý, nếu không phải như vậy hắn cũng không để y đảm nhiệm chức quan quan trọng Trì thư thị Ngự Sử này. Chỉ là Hàn Thọ Trọng này không nhúng chân vào vòng quanh quyền lực, luôn làm quan địa phương, sở dĩ, trong khoảng thời gian ngắn y khó mà thích ứng với loại quan trường đấu tranh ngươi lừa ta gạt này.

Nhưng Dương Nguyên Khánh lại cần một người như y trở thành người giám thị quan trường, chuyện tranh giành quyền lực hắn sẽ không can thiệp vào, nhưng cũng không thể trái với quy tắc mà Dương Nguyên Khánh hắn lập ra. Nói một cách khác, Ngự sử đài chính là người bảo vệ quy tắc.

Dương Nguyên Khánh từ từ lộ ra khuôn mặt tươi cười, chậm rãi nói:

- Ta biết rất rõ bối cảnh của ngươi, ngươi từ nhỏ gia đình bần cùng, nhờ sự giúp đỡ của Tô gia mới từ từ bước lên con đường làm quan. Năm Đại Nghiệp thứ năm, ngươi chỉ là một Lam điền úy nho nhỏ lại dám lấy gậy đánh Nguyên Mẫn, đắc tội với Nguyên Thọ. Tô Uy nói chuyện này cho tiên đế biết, khiến ngươi được tiên đế chú ý, thăng làm Tư Mã quận Hán Trung, lần này cũng là do Tô Uy cực lực đề cử ngươi. Tô Uy với ngươi quả thật là có ân nặng như núi, từ điểm này, ngươi hẳn là phải mang lòng cảm ơn với hắn chứ.

- Ty chức vẫn khắc sâu ân tình của Tô tướng quốc tận đáy lòng.

Dương Nguyên Khánh tiếp tục nói:

- Ngươi đừng coi tranh đấu trong quan trường quá đáng sợ, trong thương trường kỳ thực cũng như vậy thôi, cho dù là một lão nông làm ruộng cũng muốn tranh một chút bùn phân, nơi nào có người nơi đó ắt có tranh đấu. Tô tướng quốc ép ngươi buộc tội Vương Túc, ngươi nghĩ áp lực rất lớn, ta lại nghĩ ngược lại chính ngươi tự mình đeo lên lưng một bao quần áo thôi. Điều cần thiết của một người Ngự Sử, chính là xử lý sự việc chứ không xử lý con người, ngươi không cần phải lo lắng xuất phát từ động cơ gì cả. Vương Túc có tội thì cứ buộc tội. Nếu không có vấn đề gì cả, ta nghĩ cho dù Tô tướng quốc gây áp lực thêm, ngươi cũng sẽ không buộc tội, đúng hay không?
Bình Luận (0)
Comment