Thiển Hạ Vi Lương

Chương 36

Mấy ngày nay Lâm Thiển Hạ tâm trí không tập trung, bởi vì mấy ngày nữa cô sẽ phải kiểm tra thể dục rồi, mỗi một lần chạy 800m đều cảm thấy đuối vô cùng, rồi khó thở, cảm giác thở không ra hơi cô vừa nghĩ tới đã run.

Tuy cô sợ đi nữa, ngày kiểm tra thể dục đến vẫn cứ đến.

Nam là phải chạy 1000m, vì vậy nam nữ kiểm tra theo từng tốp riêng.

Nam kiểm tra trước, sau khoảng hơn sáu phút, thì đến lượt nhóm Lâm Thiển Hạ kiểm tra.

Ôm tâm trạng lo lắng thấp thỏm, khi giáo viên thể dục hô một tiếng, Lâm Thiển Hạ cùng chạy theo mọi người.

Sân thể dục đại học K một vòng 400m, Lâm Thiển Hạ đau đớn phát hiện ra mình mới chạy chỗ cua, đã đuối.

Rất nhanh, cô đả bị bỏ lại đằng sau.

lúc này Lâm Thiển Hạ mới giật mình thấy thể chất của mình càng ngày càng kém. Năm nhất và thứ hai cô cũng không luyện tập, nhưng khi chạy 800m cũng không tới nỗi mới chạy đã thở hổn hển, dù trong khi chạy rất mệt, nhưng ít ra cũng có thể đạt tiêu chuẩn.

Nhưng hôm nay, chưa chạy được nửa vòng, cô đã cảm thấy thở không ra hơi, cả người mệt lả. Lâm Thiển Hạ sợ hãi, nhưng cô phát hiện mình càng sợ lại càng thấy khó thở, cả người vô lực. Cô thấy cách mình mọi người ngày càng xa, trơ mắt nhìn họ đã qua khúc cua thứ hai ở vòng sân thứ 2, mà cô vẫn còn ở vòng thứ nhất.

Giáo viên thể dục đang đứng ở vạch xuất phát, nhìn thấy Lâm Thiển Hạ mãi mới chạy xong một vòng, có thể vì trời nóng, tức giận la lớn: "Nhanh lên nào! Với tốc độ như vậy bao giờ em tới đích?! Đã nói với các em muốn qua thì tập luyện thì không tập luyện!"

Lâm Thiển Hạ xưa nay dễ khóc, vừa nghe giáo viên thể dục nói như vậy đã rơm rớm nước mắt. Cô vố thể lực cạn kiệt cảm thấy rất mệt, bây giờ giáo viên thể dục nói như thế, cô càng cảm thấy khó chịu, sống mũi cay cay, nước mắt cứ như vậy chảy ra.

Lúc này Lâm Thiển Hạ cảm giác mình tứ cố vô thân, ngay lúc chạy không nổi nữa, một bạn nam thân hình cao gầy đột nhiên chạy tới bên cạnh cô, dịu dàng nói: "Cố lên! Chạy theo mình!"

Lâm Thiển Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy cậu khẽ mỉm cười với mình, sau đó chạy lên phía trước cách cô không xa, tốc độ chậm rãi.

Bạn nam này cô không biết, thậm chí cảm thấy mình hình như chưa từng thấy cậu ta.

Nhưng Lâm Thiển Hạ cảm thấy được cổ vũ thêm, có lẽ là ám hiệu trong lòng, cô cảm thấy có thêm sức lực tiếp tục chạy. Lau khô nước mắt, cô nhìn bóng dáng cao gầy cách mình không xa kia, dùng hết sức tăng tốc độ.

Trước mặt, bạn học nam hình như vẫn đang phối hợp với tốc độ của Lâm Thiển Hạ, thỉnh thoảng còn quay đầu lại xem cô, nói với cô cố gắng lên.

Lâm Thiển Hạ rất cảm động. Khi chạy bộ, nếu như có người ở phía trước thúc dục bạn… bạn sẽ cảm thấy có mục tiêu, bạn sẽ có kiên trì chạy tiếp phần còn lại.

Tập Dương khoanh tay trước ngực đứng ở lối vào sân thể dục đại học K, nhìn bóng dáng một cao một thấp đang chạy trên sân, bất đắc dĩ thở dài.

Cuối cùng đã đến đích, chạy xong hai vòng.

Giáo viên thể dục nhìn Lâm Thiển Hạ, lo lắng mặt của rốt cuộc bắt đầu trong, bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm nói: "Vừa đến đích! Đừng dừng lại ngay, chạy tiếp một đoạn ngắn."

Lâm Thiển Hạ gật đầu một cái, thở hổn hển theo bạn nam phía trước chạy một đoạn ngắn.

Thở dốc còn chưa thả lỏng, giáo viên thể dục đã gọi tất cả lại ghi thành tích.

Lâm Thiển Hạ đi tới, bởi vì tên ở cuối, cho nên đợi đến cuối cùng một mới báo cáo thời gian của mình.

Khi cô được thành tích tốt, muốn cám ơn bạn học nam kia, vừa quay đầu lại phát hiện sân thể dục to như vậy đã không thấy bóng dáng cao gầy ấy đâu.

Có mấy cô bạn bát quái cười hì hì đi tới trêu cô: "Thiển Hạ, vừa rồi anh trai đẹp đó là ai? Bạn trai cậu? Thật là lãng mạn… Cùng nhau chạy nữa nha…"

"Không phải, không phải đâu…" Lâm Thiển Hạ vội vàng lắc đầu nói."Mình không biết cậu ta, các cậu có nhìn thấy cậu ta không? Mình còn muốn cám ơn cậu ta!"

"Không thấy. Vừa rồi chúng mình ghi thành tích, cậu ta đã đi rồi. Cậu ta nhìn không tồi, không biết là học trường nào, chưa từng thấy. Thì ra cậu cũng không phải biết." Một bạn nữ đáp.

"Đúng đó." Lâm Thiển Hạ nhìn khắp sân tìm một lượt cũng không nhìn thấy bóng dáng cậu ta. Cô cảm thấy tiếc nuối, hôm nay cô có thể chạy xong 800m còn vừa đúng cập cách, đều công lao của cậu ta.

Tập Dương liếc người đứng bên cạnh mình một cái, lành lạnh nói: "Không phải cậu nói là muốn chính miệng hỏi cô ta có phải đã kết hôn hay chưa sao? Tại sao lại không hỏi? Không dám à? Cũng chạy cùng rồi còn không dám hỏi à?!"

Đừng thấy giọng điệu lúc Tập Dương nói chuyện, thật ra tính cách anh chính là như vậy, tùy ý, độc miệng, nói mười câu hết chín câu nghe như châm chọc, những người thân với anh đều biết, anh ta thật ra không có ác ý.

Lâm Nhân Vinh và Tập Dương tốt xấu gì cũng đã chơi với nhau gần bốn năm, đã quen với tính tình của anh ta. Vì vậy anh không để ý lắm, mắt chỉ lưu luyến nhìn chằm chằm bóng dáng xinh xắn.

Không cần hỏi, cũng là đáp án khiến người ta thất vọng. Vừa rồi anh đã trả lại cô câu "Cố lên", về sau anh muốn gạt cô ra khỏi cuộc sống cùa mình.

Lâm Nhân Vinh vẫn chăm chú nhìn Lâm Thiển Hạ đang hết nhìn đông lại nhìn tây, vừa chạy bộ xong, mặt của cô không tái nhợt như trước nữa, mà phiếm hai gò má đỏ ửng, trông đáng yêu hơn. "Cô ấy mặt đỏ thật đẹp."

"Không cảm thấy!!" Có lẽ vì bất bình thay Lâm Nhân Vinh, nên Tập Dương rất xem thường Lâm Thiển Hạ.

Sau lần đó, Tập Dương quay lại trường, liền nói cho Lâm Nhân Vinh, Lâm Thiển Hạ là của mình chị dâu.

Lúc đầu Lâm Nhân Vinh không tin lắm, bởi vì anh vẫn luôn lặng lẽ quan sát Lâm Thiển Hạ, anh biết bút danh của cô, thỉnh thoảng anh thấy bài báo của cô đăng trên một tờ báo của thành phố K. Trong đó có một bài viết, là quan điểm về "Hiện tượng sinh viên Đại học ngày nay chưa tốt nghiệp đã kết hôn ". Anh còn nhớ rất rõ, ở trong bài báo, cô vô cùng phản đối loại hành vi này, cô cho rằng nữ kết hôn ở tuổi 27 - 28 là tốt nhất. Cô còn nói, cô cảm thấy tình yêu thời đại học thường không có kết quả, còn nói tình yêu sau khi có công việc là thực tế nhất.

Khi đó Lâm Nhân Vinh quyết định, đợi sau khi Lâm Thiển Hạ tốt nghiệp, anh sẽ tiếp cận cô, theo đuổi cô.

Khi Tập Dương biết ý định của anh xì mũi coi thường, cười nhạo anh ngốc, nói bao nhiêu người nói như vậy, chưa chắc đã làm như vậy. Nếu anh không hành động, không chừng người khác nhanh chân hơn đến trước!

Nhưng Lâm Nhân Vinh cố chấp, không tin lời Tập Dương.

Sự thật chứng minh, anh thật sự ngu ngốc…

Mới học đại học Lâm Nhân Vinh, cao 1m78, nặng hơn 170kg. Bởi vì “thân thể phì nhiêu”, anh thường bị các bạn cười nhạo.

Thậm chí, giáo viên thể dục thông báo thi học kỳ sẽ có thi thể dục bởi vì còn trẻ, anh ta không nhịn được nhìn một lượt từ trên xuống đánh giá Lâm Nhân Vinh, sau đó hơi trêu chọc: "Trông em như vậy… Không chừng chưa chạy được 1000m đã ngủm rồi!" Mọi người cười ầm lên.

Vì tự ti khi đó Lâm Nhân Vinh hạ định quyết tâm, mình muốn rèn luyện! Mình muốn giảm cân!

Gia cảnh Lâm Nhân Vinh khá tốt, từ khi chào đời đã được ăn uống toàn đồ bổ, nên khi bắt đầu đi nhà trẻ, anh mập hơn các bạn trong lớp rất nhiều.

Sau này lớn lên, ít vận động, chiều ngang của anh phát triển còn nhanh hơn chiều dọc.

Thật ra kh học cấp 3, Lâm Nhân Vinh đã muốn giảm cân. Anh đã uống thử trà giảm cân, thuốc giảm cân, nhưng lần nào cũng bị tào tháo đuổi, cuối cùng tất nhiên là thất bại. Hắn cũng nghĩ tới tập thể dục giảm cân, nhưng bài vở quá nhiều, anh thật sự không có thời gian tập, vì vậy không được bao lâu,đã bỏ cuộc rồi.

Sau lại lên đại học, bài vở nhẹ hơn nhiều, thời gian sau khi học xong cũng nhiều, Lâm Nhân Vinh quyết định mỗi buổi tối ra sân thể đi chạy mấy vòng.

Mới đầu, Lâm Nhân Vinh quyết định chạy bộ trong ở trong sân thể của trường. Kết quả buổi tối đầu tiên bị bạn học bắt gặp đang chạy bộ, nửa đùa nửa giễu cợt: "Này… Nhân Vinh, muốn giảm cân à?!"

Thật ra con trai là như vậy, thường nói năng vô ý. Nhưng từ nhỏ Lâm Nhân Vinh luôn bị người ta cười nhạo, có thể so với người bình thường nhạy cảm hơn chút, nhất là từ có liên quan đến mập.

Ngày hôm sau, Lâm Nhân Vinh tới trường bên cạnh – Đại học K, chạy bộ.

Ban đầu, thân thể Lâm Nhân Vinh quá mập, chưa chạy được một phần tư vòng, đã thở hồng hộc.

Ngày thứ ba, thở không ra hơi, Lâm Nhân Vinh cảm giác cả người hít thở không thông, nghe nhịp tim đập nhanh và tiếng hít thở nặng nề của mình, khi muốn bỏ cuộc, đột nhiên một cô bạn xinh xắn từ phía sau vượt qua anh nói với anh "Cố lên!", sau đó quay đầu cười đầy thiện ý.

Khi đó Lâm Nhân Vinh cảm thấy, mình như nghe được một tiếng "Bùm", pháo hoa như nở rực rỡ khắp bầu trời của mình.

Kinh nghiệm sống của Lâm Nhân Vinh và hầu hết mọi người không giống nhau, anh rất dễ bị người khác ảnh hưởng, đây cũng là lí do, những gì người khác nói, chỉ là một câu ngắn ngủi, nhưng lại có thể khiến anh khắc cốt ghi tâm.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, trừ khi trời mưa, mỗi tối Lâm Nhân Vinh đều chăm chỉ chạy bộ ở sân thể dục Đại học K.

Những lúc ấy, anh luôn đi sau lưng Lâm Thiển Hạ, bóng lưng của cô, chính là mục tiêu của anh.

Mới đầu, tốc độ của Lâm Thiển Hạ quá nhanh đối với Lâm Nhân Vinh. Nhưng bất kể mệt đến đâu, anh cũng theo sát phía sau cô, thậm chí có lúc gần kề có thể nghe được tiếng hít thở của cô, và tiếng hít thở nặng nề của mình như hòa làm một.

Mỗi lần chạy xong, anh lặng lẽ đi phía sau cô, lặng lẽ đưa cô về ký túc xá, đứng dưới bóng cây xa xa nhìn cô lên lầu.

Thế nhưng những ngày tốt đẹp như vậy chưa kéo dài được một tháng, Lâm Thiển Hạ không đến chạy bộ nữa. Lâm Nhân Vinh vẫn như vậy mỗi tối tới sân thể dục Đại học K chạy bộ, một là vì giảm béo, còn lý do chính là vì, đợi Lâm Thiển Hạ.

Đừng nói Lâm Nhân Vinh gầy hơn nhiều nên Lâm Thiển Hạ nhận không ra, thật ra cô không có chút ấn tượng gì về anh. Lúc đó, cô vì muốn tăng cường sức khỏe nên đi chạy bộ rèn luyện thân thể, kết quả chưa được một tháng, thời tiết lạnh dần, Lâm Thiển Hạ không muốn xuống dưới nữa.

Lâm Thiển Hạ sẽ mãi mãi không biết, chỉ vì một nụ cười, một câu động viên của mình, có thể khiến người con trai nhớ mãi không quên; cô cũng mãi mãi không biết, có một người con trai coi cô như một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, mà cô lại không hề để ý đến anh…

. . . . . .

Vương Mộng Khuê trở lại kí túc xá, Lâm Thiển Hạ đang nằm thành hình chữ "đại" (大) trên giường, nhìn thấy cô về, không còn hơi sức cười ha ha nói: "Mộng Khuê à, hôm nay mình chạy 800 thiếu chút nữa là tiêu rồi!"

"Hả?" Lâm Thiển Hạ và Vương Mộng Khuê học thể dục chọn môn khác nhau, một là yoga, một là Taekwondo, vì vậy thời gian kiểm tra cũng khác nhau.

"Ta cảm thấy được thể chất của ta thật càng ngày càng kém! Ta trước kia không cần rèn luyện chạy 800 cũng có thể qua a, hôm nay thiếu chút nữa thì thất bại rồi !"

Vương Mộng Khuê hai mắt buồn bã, cô mơ hồ đoán được, có thể Lâm Thiển Hạ vì sảy thai nên cơ thể yếu hơn. Điều này khiến cô đối với Nguyễn Đình cùng Diêu Dương càng thêm…
Bình Luận (0)
Comment