Thiển Hạ Vi Lương

Chương 60.2

Ngụy Lễ Quần nói làm liền làm, hình như sợ Tập Vi Lương đổi ý, lập tức xác định thời gian vào buổi tối ngày mai.

Khách hàng quan trọng là một ông chủ lớn nhất Đông Bắc, họ Vương, tên lqd một chữ là “Hàn“. Xem ra quả thật là quân nhân về hưu, không giống hấu hết các thương nhân là vóc người không thể tránh khỏi biến dạng, mà vóc dáng vẫn gầy như cũ, cường tráng, hơn nữa nếu so với vóc dáng Tập Vi Lương còn cao hơn một chút.

Đối phương vốn có chút thanh cao, tự cao tự đại ánh mắt rất hứng thú liếc nhìn thế giới, nhưng vừa nghe đến Tập Vi Lương vốn cũng là bộ đội đặc chủng, hơn nữa bây giờ còn là trung tá, lập tức thái độ nhiệt tình .

Người ngoài cuộc làm sao biết, đối với lính đặc biệt mà nói, anh và tôi là các chiến hữu cùng vào sinh ra tử, rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng. Mỗi ngày Vương Hàn đều nhớ nhung đám chiến hữu đáng yêu của ông ta, Tập Vi Lương mặc dù không phải chiến hữu của anh ta, nhưng thoáng cái từ “khách hàng” lên đến hàng “bạn bè”, có lẽ qua lại một thời gian, cũng không chắc hai người còn có thể trở thành bằng hữu “cởi mở“.

Hai người đàn ông vừa uống từng ngụm rượu, vừa phóng khoáng tâm sự về thời gian còn làm bộ đội đặc chủng, nhớ lại quá khứ mặc dù khổ cực nhưng cũng phong phú.

Quả nhiên Ngụy Lễ Quần đoán không sai, hai người Tập Vi Lương và Vương Hàn vô cùng ăn ý, khoản hóa đơn này cũng rất nhanh liền làm xong.

Tập Vi Lương nghĩ thầm, Ngụy Lễ Quần nói cũng không đúng hoàn toàn. Ngồi trên bàn rượu, chưa chắc nhất định phải là diễn viên. Ít nhất anh và Vương Hàn, cũng là đối xử với đối phương thật lòng.

Ngoài dự đoán của Tập Vi Lương, Vương Hàn - Đại lão gia lqd Đông Bắc này tửu lượng lại không bằng anh được, lúc Tập Vi Lương vẫn còn rất tỉnh táo, Vương Hàn nói chuyện cũng đã hơi líu lưỡi.

Ăn uống no đủ, hợp đồng cũng đã nói xong.

Vương Hàn đứng dậy hơi xiêu vẹo, Tập Vi Lương vẫn luôn đứng bên cạnh đỡ ông ta.

“Cậu Tập, tôi đã nói với cậu, đêm nay tôi không về khách sạn, tôi phải ngủ ở nhà cậu! Mấy ngày tới cậu phải đích thân cùng tôi đi dạo thành phố K!” Vương Hàn mặc dù đã lộ vẻ say, nhưng câu này không phải là lời say.

“Không thành vấn đề không thành vấn đề!” Tập Vi Lương vô cùng hào sảng đồng ý, hơn nữa đùa giỡn nói coi như mình trốn việc, cũng sẽ dẫn ông ta đi dạo từng góc của K thành phố một lần.

Lúc ngoài quán rượu, bởi vì Tập Vi Lương và Vương Hàn hai người uống không ít rượu không thể lái xe, bởi thế là do thư ký Vương Hàn đưa họ ra đến lầu dưới “Quân lâm thiên hạ“.

Lúc Tập Vi Lương đỡ Vương Hàn về đến nhà, phát hiện đèn cả phòng khách mở sáng trưng, Lâm Thiển Hạ đang lẳng lặng ngồi trên sô pha, xem ra đang đợi anh.

Tập Vi Lương thầm nghĩ có vấn đề, trước đây nha đầu này tiết kiệm điện, chắc là sẽ không mở hết đèn của phòng khách lên .

Anh nhìn đồng hồ treo trên tường, mới phát hiện đã qua rạng sáng một chút. Thì ra anh và Vương Hàn trò chuyện thật sự quá ăn ý, đã quên hết thời gian. Khó trách nha đầu này ngồi ở phòng khách chờ đợi mình, nếu không có mình cùng, nha đầu này đâu thể nào ngủ được?

Nếu biết vậy, trước đó anh sẽ nói chuyện đi xã giao cho nha đầu này! Tập Vi Lương thật sự không thôi hối hận.

Tập Vi Lương có chút thấp thỏm nhìn Lâm Thiển Hạ, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng chột dạ.

Lâm Thiển Hạ có chút tức giận, trong lòng cũng rất uất ức. Cô chờ Tập Vi Lương về đến tột cùng đợi suốt mấy tiếng đồng hồ chính cô cũng không biết, cô lqd muốn gọi điện thoại của anh hỏi một chút có phải đã xảy ra chuyện gì hay không lại sợ quấy rầy anh đang làm việc, cho nên chỉ có thể ngồi chờ anh ở phòng khách. Không ngờ một lần chờ đến trời vừa rạng sáng, trong thời gian này anh không gọi một cú điện thoại về thì thôi, lúc về lại gương mặt đỏ bừng khác thường, không phải uống rượu thì là gì!

“Vợ, hôm nay anh. . . . . .” Tập Vi Lương còn muốn nói điều gì đó, lại thấy Lâm Thiển Hạ đen mặt đi tới, lúc đi đến bên người anh còn hít mạnh một cái.

Quả nhiên khắp người đầy mùi rượu!

Lâm Thiển Hạ tức giận, lại càng muốn tìm một chỗ không người khóc một trận cho đã. Cô an ủi mình thật may Tập Vi Lương mang về một người đàn ông, mà không phải phụ nữ, nếu không cô phải đâm một phát chết?

Lâm Thiển Hạ không nói lời nào, trực tiếp lướt qua Tập Vi Lương đi ra ngoài.

Tập Vi Lương đang muốn đuổi theo ra ngoài, đột nhiên Vương Hàn lại tỉnh dứt khoát lôi Tập Vi Lương đi, miệng không biết kêu cái gì.

Có người uống rượu vào cả người sẽ vô lực, có người lại hoàn toàn khác biệt. Vương Hàn vốn là sức lực cũng không nhỏ, hơn nữa tác dụng của rượu, cả người đầy lực, Tập Vi Lương mất rất nhiều sức mới thoát khỏi khống chế lqd của ông ta, lại không nghĩ rằng ông ta đột nhiên cả người thẳng tắp ngã trên đất, tạo ra một tiếng động lớn “Rầm ——” .

Tập Vi Lương hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là vội vàng kéo đại lão gia Đông Bắc lên giường phòng cho khách. Lúc theo ra ngoài, phát hiện Lâm Thiển Hạ đang chôn trong ngực một phụ nữ tóc cắt ngắn sạch sẽ gọn gàng, bả vai gầy yếu run run.

Người phụ nữ này anh biết, chính là hàng xóm của hai người, La Văn Tuệ.

Sáng sớm Lâm Thiển Hạ hôm qua, không chỉ có chửi mắng Vương Mộng Khuê một chút, còn muốn cô đổi công việc.

Vương Mộng Khuê cũng không muốn làm, cô cũng không ngờ mình là kế toán nho nhỏ, cũng không phải là bộ phận tiêu thụ hoặc là bộ phận nghiệp vụ, lại bị cấp trên chỉ đích danh đi xã giao. Khi đó cô kiên trì đi, bị cấp sắp xếp bên cạnh thư ký Trần. Cô rất sợ, sợ mình không cẩn thận một cái, không chỉ không có công việc, ngay cả sống trong xã hội này, cũng không biện pháp sống yên. Vạn bất đắc dĩ, người duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là Lâm Thiển Hạ.

Sau đó vừa vặn, đúng lúc La Văn Tuệ tới nhà Lâm Thiển Hạ mượn nước tương, Lâm Thiển Hạ liền trực tiếp giới thiệu Vương Mộng Khuê cho cô lqd biết, chuyện công việc cuối cùng cũng thuận nước đẩy thuyền đặt xuống.

La Văn Tuệ đồng ý Lâm Thiển Hạ, nhất định sẽ không để cho Vương Mộng Khuê tham gia xã giao.

Vì vậy, hảo cảm của Lâm Thiển Hạ với La Văn Tuệ “từ từ từ ——” đi lên, quan hệ hai người lập tức có tăng vọt về chất, Lâm Thiển Hạ xuất phát từ nội tâm xem cô như là chị của mình.
Bình Luận (0)
Comment