Thiển Hạ Vi Lương

Chương 65

Nhẹ nhàng đặt bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu lên giường sau đó đắp chăn, cuối cùng Lâm Thiển Hạ bắt đầu lo lắng Tập Vi Lương không vui.

Cô nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, đóng cửa phòng thật cẩn thận, liền không nhịn được bấm số điện thoại Tập Vi Lương.

”Vi Lương, hôm nay em làm một chuyện sai, sau khi trở về anh ngàn vạn lần không được nổi giận với em.” Lâm Thiển Hạ chột dạ nói. Cô nghĩ, đánh dự phòng trước, để Tập Vi Lương chuẩn bị tâm lý, sau khi anh về nhìn thấy một cục tròn vo trên giường, cũng không đến nổi quá mức tức giận.

”Em nói trước đi là chuyện gì.” Mặc dù tâm tình Tập Vi Lương không phải quá tốt, nhưng vẫn cô hết sức mềm giọng.

“. ..... Ừ, anh về thì biết.” Lâm Thiển Hạ áy náy xoay xoay hai ngón trỏ, đối với phản ứng của Tập Vi Lương lúc trở về, cô thật có chút lo lắng.

“......” Tập Vi Lương mím chặt môi mỏng, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc Lâm Thiển Hạ đã làm những gì, nhiều chuyện gương vỡ khó lành mà tự giác nhận lỗi với mình như thế này?! Anh sốt ruột, vì vậy quyết định trốn việc về nhà.

Khi Tập Vi Lương về đến nhà, chỉ thấy Lâm Thiển Hạ đang sững sờ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy anh về, thái độ lập tức cứng ngắc, hơn nữa còn vô cùng chột dạ cúi đầu, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy, nói: “Anh vào phòng ngủ thì biết...... rất xin lỗi.”

Tập Vi Lương không hiểu, chỉ có thể sải bước vào trong phòng ngủ, khi thấy một cục nhỏ tròn tròn trên giường thì anh đã hiểu.

Không sai chút nào, Tập Vi Lương không muốn gặp lại người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu, mặc dù dáng dấp cậu khiến người khác yêu thích, nhưng ai bảo cậu là con trai của Thiệu Hoa Trạch chứ?

”Hôm nay em nhìn thấy Thiệu Hoa Trạch hả?” Tập Vi Lương giọng nói rất nhạt, nghe không ra chút vui hay giận. Thật ra trong lòng anh không quá tức giận, nhưng có cảm giác không thoải mái là chắc chắn.

”Ừ. Hôm nay Mộng Khuê mời em ăn thịt nướng, lại vừa vặn chạm mặt phải anh ấy.” Lâm Thiển Hạ nói như thật.

Tập Vi Lương nhìn cô vợ bảo bối của mình bộ dáng dàng thương như vậy, biết cô ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mình. Anh hít sâu một hơi, nghĩ thầm thật ra thì vợ anh cũng không làm gì sai, không phải chỉ dẫn theo đứa bé về thôi sao? Hơn nữa còn là hàng xóm của cô, rất bình thường, rất bình thường......

Từ từ đến gần ghế sa lon, Tập Vi Lương nhẹ nhàng kéo Lâm Thiển Hạ vào trong lòng, lặng lẽ thở dài trong lòng một cái.

Lâm Thiển Hạ mệt mỏi ngoan ngoãn ở trong ngực ấm áp của Tập Vi Lương, lẩm bẩm nói: “Anh không tức giận sao? Em biết rõ anh rất không muốn thấy Thiệu Lạc Nghiêu.”

”Tất nhiên, cái này thì có cái gì rất tức giận .” Tập Vi Lương giả bộ không có vấn đề gì nói. Hiển nhiên, anh là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, thật ra thì trong lòng có chút không thoải mái, nhưng anh cảm thấy mình phải tạo hình tượng khoan dung độ lượng, vĩ đại trước mặt cô vợ bảo bối nàh mình, kết quả là, anh nói một câu vô cùng trái lương tâm.

”Vậy thì tốt!” Lâm Thiển Hạ rốt cuộc thở dài một hơi, sau đó hưng phấn nói: “Em nói với Thiệu Hoa Trạch, để cho con trai anh ấy ở nhà chúng ta chơi mấy ngày. Vườn trẻ đã nghỉ.”

Mấy ngày?!

Tập Vi Lương: “.......”

......

Sáng sớm lúc rời giường, bởi vì tối hôm qua mình bị Lâm Thiển Hạ đuổi sang thư phòng ngủ, cho nên Tập Vi Lương đối với tên đầu sỏ Thiệu Lạc Nghiêu, là tương đối không muốn gặp.

Lâm Thiển Hạ đang trong phòng bếp nấu cháo. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô tự nhiên được trở thành đầu bếp chính trong nhà.

Mà Tập Vi Lương ở đâu, đang ngồi ở trên ghế đối diện Thiệu Lạc Nghiêu, một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt bé.

Tập Vi Lương sắc mặt có chút tệ, nhưng rất nhanh anh cảm thấy mình thật ngây thơ, một người đàn ông ba mươi tuổi so đo sức mạnh với một đứa bé cái gì?

Tập Vi Lương đang muốn dùng vẻ mặt ôn hoà với bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu, đột nhiên nghe Thiệu Lạc Nghiêu dáng vẻ như một ông quan nhỏ, nghiêm túc hỏi “Chú là bạn trai của chị?”

Tập Vi Lương sững sờ, vốn là muốn nói anh và Lâm Thiển Hạ đã sớm là vợ chồng hợp pháp, nhưng nghĩ tới vợ anh có thể sẽ tức giận, vì vậy liền nhàn nhạt ”Ừ” một tiếng.

Bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu rất thành thực, cậu vểnh đôi môi phấn nộn, không vui nói: “Vậy cháu rất không thích chú.”

Tập Vi Lương nghe xong, một hơi ứ đọng ở cổ họng, không có biện pháp ra ngoài.

Tiểu tử thúi này là có ý gì? Anh không biết là Thiệu Hoa Trạch có nghĩ tới hoành đao đoạt ái* hay không, nhưng con trai anh ta, rất rõ ràng, muốn đào góc tường của anh.

(*Hoành đao đoạt ái: cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác)

Muốn đào góc tường của tôi?!

Không có cửa đâu!!!

Tập Vi Lương ở trong lòng hung tợn nói.

Lâm Thiển Hạ không biết Tập Vi Lương và bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu đang bộc phát một cuộc chiến không có khói thuốc súng, người đàn ông trong cuộc chiến tranh đâu rồi, cô bưng cháo ra ngoài, nhìn thấy trong cặp mắt bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu còn có ghèn, liền vội vàng nói: “Lạc Nghiêu, nhanh đi đánh răng rửa mặt mau.”

Bởi vì không yên tâm, Lâm Thiển Hạ liền theo Thiệu Lạc Nghiêu cùng nhau vào phòng tắm.

Hai người kì kèo được một lúc, mới từ trong phòng tắm ra ngoài. Lâm Thiển Hạ thử một chút cháo, may là vẫn nóng. Vì vậy liền múc một ít muỗng, muốn đút Thiệu Lạc Nghiêu ăn. Không ngờ người bạn nhỏ lanh lợi, nói thẳng mình sẽ ăn, không cần người khác đút.

Lâm Thiển Hạ nhìn Thiệu Lạc Nghiêu bộ dáng “Em rất ngoan, em rất thông minh”, không nhịn được “Xì ——” một tiếng, bật cười.

Thấy vẻ mặt mình vợ là hào quang của người mẹ, Tập Vi Lương hung tợn nghĩ, chờ sau khi bóng đèn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu này về nhà, anh nhất định phải cố gắng cày cấy, khiến Lâm Thiển Hạ mau mau mang thai con của mình.

......

Mấy ngày nay Thiệu Hoa Trạch mỗi tối đều gọi điện thoại tới đây, hỏi thăm một chút tình hình của Thiệu Lạc Nghiêu, hơn nữa không thể tránh khỏi dặn dò con trai của mình phải nghe lời, không thể chọc chị tức giận.

Tập Vi Lương đối với việc này chỉ có thể lặng lẽ buồn bực.

Một buổi sáng năm ngày sau, Thiệu Hoa Trạch rốt cuộc gọi điện thoại tới đây, nói muốn đón con trai về nhà.

Lâm Thiển Hạ do dự một lát, nhưng vẫn đọc địa chỉ nhà mình.

Nửa giờ sau, chuông cửa rốt cuộc vang lên.

Lâm Thiển Hạ chạy tới mở cửa, thấy Thiệu Hoa Trạch, bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu lập tức lao vàotrong lòng ba mình.

Vẻ mặt ông bố hiền lành Thiệu Hoa Trạch ôm lấy con trai của mình, nhìn thấy Tập Vi Lương ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách thì cả người cứng lại, nét mặt, hình như rất khổ sở.

Thiệu Hoa Trạch đã từng đoán người ở chung với Lâm Thiển Hạ, nhưng lúc thật sự nhìn thấy, trái tim co rút đau nhói.

Hai người đàn ông đều im lặng quan sát đối phương.

Thiệu Hoa Trạch nghĩ như vậy, Tập Vi Lương hình như không tệ, ít nhất trước mắt xem ra, anh ta ưu tú hơn mình, cũng có tiền hơn mình.

Tập Vi Lương mặc dù không muốn, nhưngkhông thể không thừa nhận, thì ra Thiệu Hoa Trạch “nghe đại danh đã lâu” là một người đàn ông ôn tồn nho nhã như vậy, cả người toát ra dáng vẻ thư sinh, điểm này và bộ dáng lưu manh của Thiệu Văn Trạch, khác nhau vạn dặm. Khó trách ban đầu Lâm Thiển Hạ bài xích anh như vậy, thì ra mình căn bản không phải mẫu người trước đây vợ anh thích.

Lâm Thiển Hạ đâu biết trong lòng ông xã nhà cô đang tính toán,chỉ là nhìn dáng vẻ bi thương khổ sở của Thiệu Hoa Trạch, trong lòng có chút khó chịu.

Cô không biết mình làm như vậy, có quá tàn nhẫn hay không, nhưng cô chỉ im lặng muốn nói cho Thiệu Hoa Trạch, để cho anh từ bỏ mình.

Về phần cha mẹ, Lâm Thiển Hạ cũng không phải lo lắng, cô biết, Thiệu Hoa Trạch không phải cái một loa lớn.

Lần đó ở quán nướng thịt, Lâm Thiển Hạ đoán được, hình như Thiệu Hoa Trạch đối với cô tình cũ vẫn cỏn cháy.

Nhưng Lâm Thiển Hạ sớm đã hiểu rõ trái tim mình, cô hiểu, trong lòng mình, tất cả đều là chồng của cô. Không thể thêm, cũng không cách nào thêm Thiệu Hoa Trạch vào cho dù là vị trí nhỏ xíu. Nhưng dù sao Thiệu Hoa Trạch cũng là chàng trai cô thầm mến suốt bảy năm, tất nhiên cô hy vọng anh có thể hạnh phúc. Không vì mình, mà lãng phí thời gian quý báu.

Thiệu Hoa Trạch đã ba mươi tuổi rồi, lại dẫn theo một đứa bé, mặc dù điều kiện của anh không tệ, nhưng không phải cô gái nào cũng đều nguyện ý làm mẹ ghẻ của đứa bé.

Tập Vi Lương đã nhạy bén phát hiện ra Thiệu Hoa Trạch có ý đồ xấu với cô vợ bảo bối mình, nhưng anh cố nén lửa giận, hướng về phía Thiệu Hoa Trạch nở nụ cười nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Tập Vi Lương cảnh cáo mình không thể ghen, không thể suy nghĩ nhiều, nếu không Lâm Thiển Hạ sẽ cảm thấy bệnh tâm lý của anh tái phát, nhất định lại muốn rời khỏi anh.

Thiệu Hoa Trạch vừa dắt bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu rời đi, Tập Vi Lương liền lập tức không kiềm chế được mình, đột nhiên ôm lấy cô vợ bảo bối của mình, đi về phòng ngủ.

Bây giờ mặc dù là ban ngày, nhưng Lâm Thiển Hạ đã sớm quen việc chồng của cô bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào có thể muốn chuyện kia, cũng thuận theo anh.

Tập Vi Lương vừa thở hổn hển, trong lòng vừa yên lặng thì thầm “Đứa bé, đứa bé”, dưới thân sức lực càng lớn hơn đứng lên.

......

Tâm trạng Vương Mộng Khuê gần đây đặc biệt tốt, bây giờ cô bị điều đến làm thư ký của Ngụy Lễ Quần không nói, ngoài ra công ty con bố trí cho cô một chiếc xe, gần đây cô đang vội vàng thi bằng lái.

Lâm Thiển Hạ sau khi biết chuyện này, không hưng phấn giống Vương Mộng Khuê, mà có chút lo lắng trùng trùng.

Thư ký? Đây là một từ mập mờ cỡ nào!

Hơn nữa cô cảm thấy, Ngụy Lễ Quần này, đối với Vương Mộng Khuê có hơi tốt quá?

Lâm Thiển Hạ rất thích người anh Ngụy Lễ Quần này, nhưng với nhân phẩm của anh, hình như cho tới bây giờ cô chưa từng tin tưởng.

Bất kỳ người phụ nữ nào, bình thường cũng sẽ có ấn tượng không tốt với người đàn ông đào hoa. Nếu không phải bởi vì Ngụy Lễ Quần là anh em tốt của Tập Vi Lương, và rất quan tâm mình, Lâm Thiển Hạ vốn không thích tác phong của anh.

Phải nói từ lần Vương Mộng Khuê thiếu chút nữa không thể của về chủ cũ*, Lâm Thiển Hạ bất tri bất giác coi cô như con gái nuôi của mình. Nói tóm lại, cô đối với nha đầu Vương Mộng Khuê chưa có nhiều kinh nghiệm sống, là tương đối không yên lòng.

(*Của về chủ cũ: thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.)

Rốt cuộc, Lâm Thiển Hạ không nhịn được, buổi tối nhờ Tập Vi Lương gọi điện thoại cho Ngụy Lễ Quần muốn nói chuyện thật rõ ràng với anh.

Tập Vi Lương nói, không cần thiết, Ngụy Lễ Quần không phải loại người như vậy.

Từ lần sau khi Tiếu Thiện Huyên trở về, Tập Vi Lương đã nhìn ra, Ngụy Lễ Quần đối với cô có tình cảm đặc biệt.

Tập Vi Lương mặc dù khuyên Lâm Thiển Hạ không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn kiên trì yêu cầu Tập Vi Lương gọi điện thoại cho Ngụy Lễ Quần nói chuyệnmột chút. Anh không ép cô được, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bấm điện thoại người anh em của anh.

Hai người tán gẫu mấy câu, Lâm Thiển Hạ liền len lén viết một câu lên giấy: vợ bạn, không thể lừa gạt. Vợ bạn cũng là bạn, cũng không thể lừa gạt.

Tập Vi Lương bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe lời nói ra.

Ngụy Lễ Quần lăn lộn thương trường nhiều năm, làm sao nghe không hiểu hàm nghĩa kín đáo của những lời này. Nhưng anh biết, người anh em của anh không thể nào quanh co lòng vòng như vậy, văn vẻ như vậy, vì vậy lúc này cắn răng nghiến lợi nói: “Tập Vi Lương, để cho vợ cậu nghe điện thoại!”

Lỗ tai Lâm Thiển Hạ vẫn luôn áp sát vào điện thoại di động. Nghe được giọng nói hùng hổ của Ngụy Lễ Quần truyền ra từ trong điện thoại, cô lập tức có chút hốt hoảng, cứ cúi đầu, không chịu nghe điện thoại.

Cô nghĩ, anh Ngụy tức giận là cái chắc, cũng đúng thôi.

Tập Vi Lương thấy bộ dáng hốt hoảng của vợ mình thật đáng yêu, tâm tình liền tốt lên, ngay tiếp theo nói giọng điệu đầy đừa giỡn. “Đừng sợ, chồng của em sẽ bảo vệ em!”

Lâm Thiển Hạ cáu giận xí Tập Vi Lương một cái, sau đó ngoan ngoãn lên tiếp điện thoại.

Quả nhiên, Ngụy Lễ Quần vừa nghe đến Lâm Thiển Hạ, giọng điệu lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều, hơn nữa còn thề son sắt bảo đảm với cô, mình quyết sẽ không động đến một cọng tóc của Vương Mộng Khuê.

Lâm Thiển Hạ tin tưởng Ngụy Lễ Quần, cho nên nghe Ngụy Lễ Quần bảo đảm, trong lòng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô liền bị chồng mình, lấy ra làm lý do muốn khen thưởng.
Bình Luận (0)
Comment