Thiển Hạ Vi Lương

Chương 9

Sau nhiều lần phản kháng cũng không có kết quả Lâm Thiển Hạ liền bỏ đi ý nghĩ về ký túc xá ngủ. Tâm lý lòng người của cô không tính là rất tốt, nhưng mà có thể hiểu được lúc nào nên yên ổn. D.Đ.L.Q.Đ Nếu cô tiếp tục làm cách mạng nông nô này cũng không thể trở mình, vậy thì dứt khoát tiếp nhận sự thật, cũng tránh mình tốn công lo nghĩ mà thành công dã tràng.

Cô nghĩ, dù sao cô cũng là một phụ nữ đã kết hôn, không thể tự do thoải mái giống như trước cũng là thực tế bình thường; màTập Vi Lương yêu cầu mình ở cùng một chỗ với anh cũng không coi là rất quá đáng, nếu không thì khác gì nhiều đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng mà ở riêng?

Mặc dù hai người chiến tranh lạnh, nhưng quan hệ còn chưa đến mức ác liệt, miễn cưỡng có thể coi như là sống chung hòa bình đi. Dù sao đây chỉ là một mình Lâm Thiển Hạ bướng bỉnh, Tập Vi Lương vẫn không khác thường ngày, dù là bộ dáng nhàn nhạt, vẫn biết nấu cơm nấu ăn làm việc nhà, thường thường cũng có thể chính xác gắp thức ăn Lâm Thiển Hạ thích vào chén cơm của cô, sắm vai một người chồng tốt không thể bắt bẽ.

Bây giờ Lâm Thiển Hạ chính là một con sâu gạo không lo lắng cuộc sống, đi học tan tiết có người lái xe riêng đưa đón, ăn cơm cũng không cần chen lấn ở phòng ăn, ngay cả việc vặt trong nhà cũng không cần cô làm.

Cuộc sống như vậy có biết bao cô gái mơ ước, nhưng bây giờ Lâm Thiển Hạ không vui vẻ nổi, cô cảm giác bây giờ mình không khác gì những con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng chim nạm vàng.

Ngày hôm đó, hai người cùng đi ăn tối.

Tập Vi Lương chọn miếng thịt kho lớn nhất thả vào trong chén Lâm Thiển Hạ, bởi vì mới vừa rồi Ngụy Lễ Quần lại gọi điện thoại tới đây nói chuyện thay thận của chú anh, vì vậy liền mở miệng hỏi: "Chú của anh bị nhiễm trùng đường tiểu, trước đó không lâu đã tìm được thận thích hợp với chú, nhưng chú không có số tiền lớn như vậy để chữa bệnh, muốn xin anh giúp một tay, em thấy thế nào?"

Lâm Thiển Hạ sửng sốt, đợi cô phản ứng kịp thì trong lòng lại giống như bị lọ năm vị đổ vào cũng không biết là mùi vị gì. Tập Vi Lương là đang bàn chuyện với cô, rất rõ ràng, anh vẫn luôn rất tôn trọng người vợ là cô.Thật ra anh có thể tự mình quyết định chuyện này, dù sao trước mắt thì cô vẫn chỉ là một người ăn bám.

Đừng nói đàn ông bên ngoài thích trêu chọc con gái xinh đẹp, ngay cả cha của cô có lúc cũng thích tự quyết định chuyện quan trọng theo ý mình, cũng không có bàn bạc với mẹ của cô. D.Đ.L.Q.Đ Kết quả bị mẹ phát hiện hai người liền tối mày tối mặt cả nhà ầm ĩ.

Lâm Thiển Hạ không thể không thừa nhận mình ở trong lòng Tập Vi Lương vẫn có một chỗ ngồi, mặc dù người này tính tình trong trẻo lạnh lùng nhưng đối với cô cũng coi như là hết lòng hết sức. Nhưng người này thật sự rất cố chấp, có lúc sẽ làm cô bị đè nén đến không thở nổi.
Lâm Thiển Hạ lấy lại tinh thần, liền nói như chuyện đương nhiên : "Nếu là chú của anh, vậy nhất định phải giúp đỡ!"

Tập Vi Lương nhìn cô một cái, lành lạnh nói : "Chú ấy còn thiếu khoảng hai mươi vạn, em nhất định phải giúp?" Đôi tròng mắt đen lóe ra ánh sáng không hiểu.

Thật ra thì nếu là Ngụy Lễ Quần nhất định sẽ nhìn ra Tập Vi Lương không phải là rất muốn giúp chuyện này, dù sao đối với người chú bạc tình bạc nghĩa năm đó vẫn có lòng ngăn cách.

Nhưng Lâm Thiển Hạ không giỏi quan sát vẻ mặt, cô cũng không hiểu rõ Tập Vi Lương, cũng không biết chú ấy đã từng đối với anh thế nào, vì vậy cô vẫn gật đầu liên tục nói : "Đương nhiên! Căn bản không phải vấn đề tiền. Chú ấy là chú của anh mà, là em trai ruột của cha anh! Tiền có thể kiếm lại, nhưng bây giờ chú của anh cận kề nguy hiểm, có thể tìm được thận thích hợp vốn là một việc rất may mắn, nhất định phải quý trọng cơ hội này! Không có gì quan trọng hơn tánh mạng con người!"

Dù sao thì Lâm Thiển Hạ vẫn là một gái nhỏ, đối với tiền tài cũng không coi trọng nặng giống như nhưng người khác trong xã hội. Có lẽ là cô cũng chưa từng đau khổ và chua xót kiếm tiền, hoặc có thể là cô chỉ là trời sanh tính tình thiện lương. Cô không biết Tập Vi Lương có bao nhiêu tiền, mặc dù chi phiếu của anh ở chỗ của cô, nhưng cô vẫn luôn giữ ở trong ngăn kéo, lâu như vậy cũng không đụng tới. Nhưng cô cảm thấy bất kể như thế nào, anh cũng nên giúp đỡ, đây chính là việc lớn liên quan đến mạng người, cho dù là người xa lạ cô cũng không thể bỏ mặc. Huống chi với hiểu biết của cô đối với Tập Vi Lương, anh vẫn còn có chút của cải.

Tập Vi Lương nhếch mày, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, không nhìn ra vui buồn. Anh im lặng trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: "Vậy hôm nay anh gửi tiền vào tài khoản của chú ấy."

"Chú của anh ngã bệnh sao không thấy anh đi thăm chú ấy?" Lâm Thiển Hạ nghi ngờ nói. Dường như là ngoài ở trong bộ đội thì thời gian còn lại đều là ở chung với cô. Nhiễm trùng đường tiểu, D.Đ.L.Q.Đ đây cũng không phải là cảm mạo không đáng ngại, huống chi đối với người lớn tuổi mà nói thì loại bệnh này rất nguy hiểm!

"Không cần thiết."

"Sao lại không cần thiết?" Lâm Thiển Hạ phát hiện Tập Vi Lương thật sự không hiểu đối nhân xử thế, quá bạc tình bạc nghĩa. Cô cũng không hy vọng mình gả cho người đàn ông máu lạnh vô tình như vậy. Nếu không phải là bởi vì anh đối với cô không tệ, cô thật muốn moi tim anh ra xem xem có phải là làm từ tảng đá không.

Tập Vi Lương ngừng một lát, nhàn nhạt nói: "Em đi với anh?"

Thật ra thì Lâm Thiển Hạ rất không tình nguyện, nhưng nghĩ đến dù sao mình cũng là vợ của anh, về tình về lý cũng nên đi bệnh viện thăm chú ấy cùng anh."Được rồi."

...

Vì phối hợp lịch học của Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương thường thay ca với đồng nghiệp trong đơn vị. May nhờ đồng nghiệp là người không để ý chuyện vặt, hơn nữa trước mắt còn là một người cô đơn, cho nên lúc biết được Tập Vi Lương băn khoăn còn là rất thích ý thay ca với anh.

Đúng lúc ngày thứ hai Lâm Thiển Hạ không có tiết, Tập Vi Lương cũng tìm đồng nghiệp thay ca, vì vậy hai người họ dậy thật sớm, chuẩn bị đến Đồng Nhân Đường mua chút thuốc bổ mang tới bệnh viện thăm bệnh.

Tập Vi Lương cảm thấy dù tuổi của vợ mình không lớn lắm, lại rất hiểu biết. Nhìn bộ dáng cô nghiêm túc thảo luận với nhân viên trong tiệm thuốc về người bệnh nhiễm trùng đường tiểu nên ăn đồ bổ gì làm cho anh rung động...

Hai người tới trước cửa phòng bệnh của chú Tập Vi Lương, lúc muốn mở cửa vào thì đột nhiên Lâm Thiển Hạ muốn nửa đường bỏ cuộc. Cô ngẩng đầu nhìn anh, lắp bắp nói : "Em sẽ ở cửa chờ anh, không vào được không?"

"Dĩ nhiên không được." Môi mỏng của Tập Vi Lương khẽ mím lại, lành lạnh nói.

"..." Lâm Thiển Hạ rất bối rối. Một là cô không muốn bị người khác biết mình đã kết hôn, hai là cha mẹ Tập Vi Lương đều mất, vậy chú của anh được xem là người thân nhất, đi thăm chú của anh mà thế nào cô cũng cảm thấy như con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng...

Huống chi cô cũng không tin tưởng mình lắm.

Cô thật sự hơi hối hận mình không có ăn mặc nghiêm chỉnh rồi mới tới đây.

Thật ra thì nếu như cô biết chuyện của Tập Vi Lương và chú của anh thì cô liền biết tất cả lo lắng đều là điều thừa.

"Vậy chúng ta liền trở về thôi." Tập Vi Lương cũng không muốn gặp lại chú của anh. Anh trở về lâu như vậy cũng chỉ nghe Ngụy Lễ Quần khuyên đi bệnh viện nhìn ông ta một lần mà thôi.

Thiếu chút nữa thì Lâm Thiển Hạ gật đầu tán thưởng, lúc đôi mắt liếc nhìn thuốc bổ cao cấp trên tay Tập Vi Lương,đành nhắm hai mắt mặt mày ủ rũ nói : "Chúng ta vẫn nên vào thôi. Nói thế nào cũng đã tới cửa rồi." Ai, cô gào thét ở trong lòng...

Lúc hai người đi vào đúng lúc y tá vừa truyền dịch cho chú Tập Vi Lương - Tập Nam Phong xong.

Tập Nam Phong cũng giống như những bệnh nhân nhiễm trùng đường tiểu khác, sắc mặt vàng vọt khô cằn, hơn nữa thân thể còn có dấu hiệu sưng vù, nhưng cũng có thể là vì ăn uống không tốt nên cả người có vẻ yếu đuối không chịu nổi.

"Vi Lương? ?" Lúc Tập Nam Phong nhìn thấy Tập Vi Lương cũng có chút không dám tin, ông vẫn cho là lúc mình còn sông cũng không có cơ hội gặp lại được anh.

"Ừ." Tập Vi Lương nhàn nhạt đáp một tiếng.

Lâm Thiển Hạ khẽ cúi đầu, vốn còn nghĩ Tập Vi Lương sẽ giới thiệu mình với chú của anh, kết quả đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện không biết từ lúc nào anh đã đi tới bên cạnh cửa sổ, để lại cho người khác một bóng lưng hết sức lạnh lùng.

Hai người này thật sự làchú cháu ruột thịt sao? Làm sao lại xa lạ hơn so với người lạ nửa?

"Cháu là?" Dường như Tập Nam Phong cũng không để ý phản ứng lạnh nhạt của Tập Vi Lương, chỉ xoay qua nhìn Lâm Thiển Hạ dò hỏi.

"Chào chú. Hôm nay con và Vi Lương đến thăm chú, chúc chú sớm ngày khỏe mạnh ." D.Đ.L.Q.Đ Lâm Thiển Hạ không có giới thiệu thân phận của mình, nhưng buổi nói chuyện này vẫn nói rất cẩn thận .

Tập Nam Phong cũng không hỏi nhiều hơn nữa chỉ gật đầu một cái, dường như cảm thấy vui mừng.

Lâm Thiển Hạ bị Tập Lương gạt qua đứng đó rất xấu hổ. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là cầm quả táo bên cạnh lên gọt vỏ.

Tập Nam Phong mới vừa ăn xong quả táo y tá liền tiến vào, nói bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời bọn họ lập tức rời đi.

Đang lúc Lâm Thiển Hạ chuẩn bị đi theo Tập Vi Lương rời đi phòng bệnh thì đột nhiên Tập Nam Phong nắm tay của cô, hốc mắt ướt át nói : "Giúp chú nói với Vi Lương một tiếng 'thật xin lỗi.' "

"Dạ? Được."

Thật ra thì người đã già sẽhiểu được tình thân đáng quý hơn, hơn nữa cũng thường nhìn ra được rất nhiều việc, như danh như lợi. Vì vậy bọn họ sẽ thường vì mình hối hận không kịp vì những chuyện lúc còn trẻ. Tập Nam Phong cảm thấy mình lúc còn trẻ đem đã đưa tập Vi Lương mới vừa tốt nghiệp trung học cơ sở đến quân đội rất độc ác, thật ra thì chỉ cần mỗi ngày ông uống ít rượu một chút, hút ít thuốc một chút, cho dù trong nhà có thêm một đôi đũa cũng vẫn là có thể trôi qua ngày.

...

Lâm Thiển Hạ ngồi vào trong xe, cẩn thận quan sát vẻ mặt Tập Vi Lương từng li từng tí, nhẹ giọng nói: "Chú của anh muốn em giúp ông ấy nói với anh 'thật xin lỗi' ."

"Ừ."

Tập Vi Lương khẽ nhíu mày, nhìn như rất không vui. Anh là người rất ít khi biểu hiện vui buồn, bây giờ biểu hiện được như vậy rõ ràng càng khiến cho Lâm Thiển Hạ cảm thấy tò mò chuyện của anh và chú, vì vậy không nhịn được nói: "Trước kia chú của anh đối với anh không tốt sao?"

Hỏi xong cô mới cảm thấy mình hơi đường đột, Tập Vi Lương không có tình cảm gì với cô, tại sao phải nói chuyện không vui này với cô?

Nhưng cô không biết, ở trong lòng Tập Vi Lương cô chính là vợ của anh, không có chuyện gì là không thể nói.

"Khi còn bé, chú cua anh đối với anh cũng không tệ. Nhưng kể từ lúc cha mẹ anh qua đời anh ở nhà ông ấy, ông ấy liền đối với anh càng ngày càng tệ. Ông ta không nỡ bỏ tiền ra, căn bản là không muốn nuôi anh, nhưng lại sợ người dân trong thôn nói, cho nên thường tìm lý do đánh anh. Sau khi anh học xong trung học cơ sở ông ấy liền đưa anh vào trong quân đội, từ đó anh cũng không liên lạc với ông ấy." Khi đó thành tích của Tập Vi Lương là thứ hai toàn thành phố, thi đậu vào trường điểm trung học phổ thông.

Trong phòng bệnh Tập Vi Lương cũng không muốn nhìn chú của anh thêm một cái, chẳng qua là vì anh vẫn còn rất để ý Tập Nam Phong. Anh nhớ khi còn bé nghịch ngợm gây sự bị cha dạy dỗ thường xuyên đều là chú che chở anh, khi đó anh và chú rất gần gủi. Thật không nghĩ đến sau khi cha mẹ mất thì chú xem anh như cái đinh trong mắt. Tập Nam Phong thật sự đã làm cho anh nhìn thấu lòng người dễ thay đổi...
Bình Luận (0)
Comment