Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã

Chương 23


Nghe xong lời của Võ phu nhân, Võ Hầu Chi thế nhưng lại không có chút khiếp sợ, chuyện này Võ Hàm Vũ đã sớm nói cho ông biết, đây chính là nguyên nhân ông nổi lên sát tâm, nếu Tư Nhâm Dã chết rồi thì Võ Sở Vũ định chắc sẽ không thể gả cho hắn. Chỉ là hiện giờ tựa hồ phải lo lắng vấn đề mới nặng hơn này.
Võ Sở Vũ mang theo Tư Tuấn Sinh về phòng, Tư Nhâm Dã luôn luôn vây quanh Tư Tuấn Sinh, tựu như đi nhà xí cũng muốn mang theo, nếu không phải Võ Sở Vũ sợ xông hỏng Tiểu Sinh nên không chịu thì Tư Nhâm Dã sao chịu bỏ qua.
Ngày hôm nay, Võ Hầu Chi đang định tìm Võ Sở Vũ nói chuyện thì đã thấy Tư Nhâm Dã đi ra từ trong phòng Võ Sở Vũ, như một tia sét giáng giữa trời quang, Võ Hầu Chi đứng trước cửa phòng thật lâu vẫn không thể bình phục tâm tình.
- Ngươi! Sao ngươi đi ra từ trong phòng Sở Sở? - Võ Hầu Chi cách ba bước cũng chỉ mất hai bước đã đi qua, chỉ vào Tư Nhâm Dã, râu đều vì tức giận mà dựng thẳng. Thế này còn thương lượng cái gì, hạ nhân Võ phủ đích thị cũng biết, đều đã cùng giường chung gối còn thương lượng cái gì!
- Ông bảo hạ nhân không chuẩn bị phòng cho ta, ta đây chỉ có thể ở cùng Sở Sở - Tư Nhâm Dã nhìn thấy Võ Hầu Chi tức sùi bọt mép thì có chút khiếp đảm, thân thẳng băng, diễn cảm nhìn qua cần bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu, hợp với giọng nói mười phần thở ra không khí.
- Đó là ta có ý bảo ngươi đi ra ngoài ở! Sao có chủ nhà nào lại kêu nam tử xa lạ ở cùng nữ nhi của mình! - Võ Hầu Chi thiếu chút nữa không thông được khí.
Kỳ thật cũng không thể trách Tư Nhâm Dã, hôm qua Tư Nhâm Dã hỏi Võ Sở Vũ có thể kêu hạ nhân chuẩn bị một gian phòng cho nàng không, nếu không được thì phòng chứa củi cũng được, dù sao thì tới Võ phủ, tốt hơn vẫn nên chú ý. Võ Sở Vũ như ra lời thề son sắt nói cho nàng biết rằng cha của mình chính là có ý này, còn nói cái gì mà nữ nhân giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết.
Tư Nhâm Dã bán tín bán nghi, Võ Sở Vũ đã nói hạ nhân Võ gia chỉ nghe Võ Hầu Chi, phòng chứa củi cũng không chịu cho, nếu đi ra ngoài thì sợ không vào được nữa. Nghe thế xong trong đầu Tư Nhâm Dã lại đột nhiên bị cái gì đó chắn bịt, thập phần tin lời Võ Sở Vũ, cảm thấy đây là ý của Võ Hầu Chi.
Hiện giờ bức tường chắn đầu óc Tư Nhâm Dã cũng không còn, Tư Nhâm Dã đã thông suốt nhưng cũng không dám chọc ra Võ Sở Vũ, nếu chọc ra thì hai người cùng chết, hiện giờ còn có thể trông cậy cô tới cứu mình.
Nói đến Võ Sở Vũ hiện giờ ở đâu, chính là đang ở sau cửa phòng vụng trộm vui đây. Xem như cô bằng bất cứ giá nào, người trong giang hồ dù tiêu sái thế nào cũng không thể đem danh dự nữ tử ra vui đùa, chuyện này ít nhất sẽ chặt đứt sạch sẽ chuyện của mình và nam tử khác.
Quả nhiên Võ Hầu Chi hít mấy hơi, thân người đang đứng cũng có chút run rẩy. Tư Nhâm Dã sợ ông ta xông lên, hoàn hảo chống đỡ một phen trước trong lòng, Võ Hầu Chi bật người bỏ ra, không thể cho Tư Nhâm Dã sắc mặt tốt.
- Nếu việc đã đến nước này, ta cũng không muốn quản các ngươi nữa. Chọn một ngày, ngươi liền ở rể đi - Võ Hầu Chi thở dài, quyết định sau này nhắm mắt làm ngơ với Tư Nhâm Dã, cũng may có Tư Tuấn Sinh có thể an ủi mình.
- Không được! Ta có cha có mẹ, có nhà có ruộng, dựa vào cái gì cần phải ở rể? - Thật sự Tư Nhâm Dã không có chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại còn ngạnh cổ phản bác, lúc này cũng không thể sợ chết.
Võ Sở Vũ thật sự trốn trong phòng không đi ra, trong lòng vẫn nhắc tới chuyện cha mình vội vàng gả chính mình ra ngoài, quả nhiên là con gái lớn không thể giữ mà.
- Vậy ngươi nói một chút xem, là gia sản nhà ngươi lớn hay là gia sản nhà ta lớn? - Võ Hầu Chi thật sự lại bị Tư Nhâm Dã nói mà nổi hưng trí, cũng đã quên thân phận trưởng bối của mình, còn thực so bì.
- Không thể nói như vậy, hai nhà chúng ta cũng không phải làm cùng một sinh ý. Hơn nữa nhà ông nhiều con cái như vậy, phân chia ra có thể còn không được nhiều bằng ta - Tư Nhâm Dã thật sự là một người cấp ba màu liền muốn mở phường nhuộm, Võ Hầu Chi chỉ hơi hoãn sắc mặt nàng càng lớn mật.
- Người ngoài thềm quản chuyện ngươi được chia nhiều hay ít, Võ gia ta hiển hách hơn nhà ngươi là chuyện rõ như ban ngày - Võ Hầu Chi hiển nhiên là lần đầu tiên bị người khác lấy ra so sánh cùng nhà địa chủ gia, tức khắc cũng không tìm thấy chỗ có thể so sánh.
- Ta chỉ cần ở trong nhà liền có tiền, các ngươi còn phải đi ra ngoài đâm đâm chém chém. Hiển nhiên là nhà ta rất tốt - Nếu nói nhà minh chủ võ lâm kém hiển hách hơn nhà địa chủ thì Tư Nhâm Dã còn chưa da mặt dày như vậy.
- Ai nói chúng ta dựa vào giết người mà kiếm tiền? - Thật sự là Tư Nhâm Dã chưa từng ăn chưởng, bằng không Võ Hầu Chi đã sớm một chưởng đánh chết.
- Vậy các ngươi kiếm tiền như thế nào? - Tư Nhâm Dã không luyện võ, không chút cảm giác được sát khí nồng hậu kia, vẻ mặt còn tò mò nhìn Võ Hầu Chi.
Võ Hầu Chi ngay lập tức hít mấy cái, nghĩ thầm nếu người này thực ở rể Võ gia thì sợ sau này cuối cùng sẽ không nhịn được mà đánh chết khiến con gái thành quả phụ, truyền đi ra thì làm sao gặp người khác.
- Cái này không cần ngươi quan tâm. Như vậy đi, nhìn ngươi cũng là người có chí, cũng không gọi ngươi ở rể nữa, lần này coi như ngươi tới cầu hôn, ngày khác cùng thương lượng một chút việc thành thân đi - Võ Hầu Chi trong ấn tượng của Tư Nhâm Dã thế nào mà tốt như vậy, chỉ là ông không muốn dây dưa cùng Tư Nhâm Dã nữa, cho mình một bậc thang thôi. Về quà tặng, cũng không phải Võ Hầu Chi không cần mà là ông lo Tư Nhâm Dã thực mang một ít gà vịt trong thôn đến đây khiến người ta nhìn mà cười nhạo.
- Không được, ta sẽ không cưới Sở Sở.
Tư Nhâm Dã vừa nói xong Võ Hầu Chi lập tức giơ tay lên, nếu không phải Võ Sở Vũ động tác nhanh, đúng lúc lao tới kéo Tư Nhâm Dã qua một bên thì chỉ sợ Tư Nhâm Dã đã ngã xuống đất mà chết.
- Sở Sở, cô kéo tôi làm gì? Cô chạy tới thật nhanh - Tư Nhâm Dã không thể biết chuyện vừa này mình thiếu chút nữa đã chết, phải nói là còn chưa kịp cảm giác liền bị Võ Sở Vũ kéo sang một bên.
Võ Sở Vũ không nhìn Tư Nhâm Dã, chỉ nhìn Võ Hầu Chi, như đang thỉnh cầu Võ Hầu Chi đừng làm thương Tư Nhâm Dã. Võ Hầu Chi đành phải thôi.
- Ngươi hãy nghĩ kỹ, ngươi không cưới Sở Sở, con cũng không còn - Võ Hầu Chi nhìn cái cây phía sau Tư Nhâm Dã, ông không muốn nhìn Tư Nhâm Dã, tuyệt không muốn.
Tư Nhâm Dã lại quay đầu đi nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, mà Võ Hầu Chi và Võ Sở Vũ đều không mở miệng quấy rầy nàng, cuối cùng nàng mới quay đầu lại, thực nghiêm túc nói một câu với Võ Hầu Chi:
- Ta đây có thể thường xuyên đến gặp không?
- Ngươi đã không muốn, còn gặp cái gì! - Võ Hầu Chi bỏ lại câu nói liền xoay người đi, thật sự là Tư Nhâm Dã quá lợi hại, nhiều năm mưa gió như vậy cũng chưa khiến Võ Hầu Chi từng chật vật như thế. Ông đã quyết định, mặc kệ thế nào, Tư Nhâm Dã này thế nào cũng phải làm con rể của ông, hoặc là đánh chết văng ra ngoài, nếu không, một hơi thở cũng không ra!
- Sở Sở, cha cô vậy là đáp ứng hay là không vậy? Tôi có cần đi hỏi tiếp hay không? - Tư Nhâm Dã thấy Võ Hầu Chi đi xa, đành phải quay đầu hỏi Võ Sở Vũ.
- Cô cứ nhất quyết không muốn lấy tôi sao? - Võ Sở Vũ không đáp mà hỏi lại, thật sự không nghĩ ra mình kém làm sao đến khiến Tư Nhâm Dã tránh không kịp như vậy, ngay cả Tư Tuấn Sinh tìm lâu như vậy đều có thể không cần. Chẳng có nhẽ trước đây mình và Hàm nhi đều nghĩ sai? Tư Nhâm Dã đối với mình là một chút hảo cảm cũng không có?
- Không phải cô không muốn gả cho tôi sao? Trước kia hỏi qua cô hai lần cô đều không muốn - Tư Nhâm Dã trái lại có vẻ mặt vô tội. Mình cũng chẳng biết tại sao, khi nghĩ Võ Sở Vũ không muốn gả cho mình thì ngay cả Tiểu Sinh cũng có thể từ bỏ, còn cho rằng loại đại gia thật sự không nhà nào thông thái, cũng không hỏi xem ý tứ của Võ Sở Vũ, cứ bắt buộc Võ Sở Vũ gả cho mình.
Nghĩ rằng Tiểu Sinh đứng ở bên người Võ Sở Vũ cũng sẽ không ủy khuất, nếu Võ Hầu Chi thật sự không đáp ứng, vậy chỉ đành trộm đến xem thôi.
Võ Sở Vũ nghe xong câu trả lời, trên mặt nhịn không được xuất hiện ý cười, vội vàng bịt miệng, chỉ sợ cười ra tiếng. Mặc kệ Tư Nhâm Dã nói thế nào, mình cũng đã nhận định trong lòng nàng có mình.
Võ phu nhân nghe xong Võ Hầu Chi trình bày thì thật có chút yêu thích Tư Nhâm Dã thêm, bất kể nói thế nào thì Tư Nhâm Dã coi như là một quân tử. Không bị sắc đẹp làm thay đổi, còn không thích tiền, thật sự hiếm có.
Người như vậy đích xác hiếm có, đáng tiếc Tư Nhâm Dã thật sự không phải. Không bị sắc đẹp làm thay đổi còn có thể được đi, dù sao nàng cũng là một nữ tử, sắc đẹp hay không ở chỗ nàng không khác nhau quá nhiều.
Đến chuyện yêu tiền, quân tử ái tài, thủ chi có câu, Võ gia có tiền là không cần phải nói, nhưng Tư Nhâm Dã cũng tự mình hiểu được, coi như cưới được Võ Sở Vũ thì gia sản Võ gia cũng không rơi đến đầu mình, huống hồ trong tích tắc ấy, mình cũng không nghĩ tới vấn đề tiền này. Tuy Tư Nhâm Dã yêu tiền nhưng còn chưa đến mức trong đầu chỉ có tiền.
Võ phu nhân còn vừa lòng với Tư Nhâm Dã vì chuyện Tư Nhâm Dã đối với Võ Hầu Chi thế nhưng không hề úy kỵ, cũng không vuốt mông ngựa, càng không có dáng điệu siểm nịnh. Thật sự là hiểu lầm nghiêm trọng, Tư Nhâm Dã không phải không sợ Võ Hầu Chi, chỉ là nàng cảm thấy một minh chủ võ lâm minh thì sẽ không làm khó mình, nếu không mình đạp vào cửa phát đã nên thành thi thể rồi. Tuy rằng lúc trước ông ta phái người đuổi giết mình kinh vậy nhưng cũng không diệt sạch. Huống hồ chính mình kính trọng ông ta như thế, ông ta cũng không thể vô duyên vô cớ giết mình.
Diễn cảm nịnh hót này Tư Nhâm Dã còn chưa học thuật xong, vốn đi thu tô cũng không có cơ hội cần nàng học nịnh hót. Vuốt mông ngựa linh tinh Tư Nhâm Dã đích xác đã nghĩ tới, không làm Võ Hầu Chi vui vẻ sao có thể mang Tư Tuấn Sinh về, Nhưng minh chủ võ lâm này cái gì chưa thấy qua, cái gì chưa nghe qua, cần nói thế nào mới có thể khiến ông vui vẻ đây. Tư Nhâm Dã luôn luôn không nghĩ thông nên cũng luôn luôn không dám nịnh loạn.
- Tiểu tử này coi như có điểm thú vị, nếu Sở Sở thích thì tất nhiên là có đạo lý của con bé, ông làm người tốt thôi - Võ phu nhân nhìn bộ dạng khí không thông của Võ Hầu Chi thì cười giúp Võ Hầu Chi vỗ ngực.
- Tôi nói lúc nào phải làm người kết nhân duyên. Người Sở Sở muốn, dù hắn không muốn tôi cũng trói hắn lại tặng cho Sở Sở - Võ Hầu Chi tựa lưng vào ghế để Vũ phu nhân hỗ trợ nới lỏng tâm tình, nhắm mắt lại cau mày.
- Chuyện này trước hết ông không cần lo, chỗ nào có người bắt buộc người như ông. Tôi thấy tiểu tử đó tất nhiên là có ý với Sở Sở, nếu không thì sao cả ngày dính tại bên người, còn cho tự do điều khiển, các ông thân làm hôn phu cũng không làm được vậy - Võ phu nhân quấn đến sau lưng Võ Hầu Chi, giúp Võ Hầu Chi nắn vai vừa nói, thật có chút hâm mộ Sở Sở, buổi chiều hôm qua còn thấy Tư Nhâm Dã bóp vai cho Sở Sở đây.
- Theo ý bà nói, sau này Sở Sở gả cho hắn cũng không phải sẽ ủy khuất sao - Võ Hầu Chi dần dần thoải mái mặt mày, cũng đổi góc độ nhìn Tư Nhâm Dã.
- Người đều có ưu điểm khác nhau, lúc trước chúng ta thấy Lâm Tử Phong tốt với Sở Sở, khi tiểu tử này xuất hiện liền kém đến xa. Tiểu tử này tuy nói tay trói gà không chặt, hộ không nổi hai mẹ con, có thể thương người thì cũng có thể đau trong lòng. Nghe Sở Sở và Hàm nhi nói, thời gian Sở Sở mang thai đều là hắn hầu hạ, mặc cho bị làm phiền oan trách cũng không hề phát giận - Võ phu nhân cũng không rõ sao mình càng nói càng vừa lòng.
- Thế sao còn là một nam nhân? - Võ Hầu Chi tựa hồ có chút không tin.
- Mình làm không đến cũng phải người khác không làm được? - Võ phu nhân nói xong thu tay, xoay người ngồi xuống. Võ Hầu Chi như cảm thấy mình đuối lý liền vội vàng đứng dậy, phá lệ bóp vai cho Võ phu nhân.

Bình Luận (0)
Comment