Thiên Hậu Của Ông Chủ

Chương 7

"Không...! Tôi không thích!" Một lúc sau, Trầm Lăng Lăng mới cãi lại.

"Đừng như vậy nữa." Anh không hề để tâm, nở nụ cười ấm áp, phong độ nói:

"Đi thôi! Tôi đưa em về."

"Tôi không muốn về." Cô tức giận cự tuyệt.

"Vậy thì không trở về nữa, chúng ta đi hóng gió đi!"

"Tôi không muốn đi với anh..."

"Tôi là tổng giám đốc của em..." Anh hơi nhíu mày, không hiểu tính khí của Lăng Lăng.

"Dù sao hiện tại anh không phải tổng giám đốc của tôi!" Lăng Lăng giận dỗi lên tiếng, giống như đang làm nũng.

Anh nhếch miệng, dịu dàng hỏi. "Em vẫn còn tức giận?"

"Đương nhiên! Tại sao tôi có thể dễ dàng tha thứ cho anh được?" Cô quay đầu đi.

Nói cũng phải, anh đã từng nhiều lần làm tổn thương cô, làm thế nào anh có thể nghĩ cô sẽ tha thứ cho anh hơn nữa còn đồng ý yêu anh đây? Mặc dù như vậy, anh cũng không thể buông tay.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Cô cố ý tỏ vẻ dửng dưng.

"Có chuyện rất quan trọng, chúng ta ra ngoài nói." Hiếm khi thấy anh nói như vậy. "Đi thôi! Nếu không nhân viên vệ sinh sắp quét dọn ở đây rồi."

Anh nhanh chóng dắt tay cô đi, khi lòng bàn tay họ chạm vào nhau làm cô không thể cự tuyệt anh.

Bọn họ đi tới một nhà hàng cao cấp phục vụ 24 giờ, thức ăn và rượu vang ở đây rất nổi tiếng, họ hưởng thụ dưới ánh đèn, bầu không khí lãng mạn, giống như đang thưởng thức bữa tối.

"Xem ra em đang rất vui vẻ, thần sắc không tệ." Hai giờ sáng, tâm trạng của cô đang cực kỳ tốt, anh ngây ngốc ra nhìn cô, hai ngày rồi không gặp, dường như cô trở nên đẹp hơn.

"Bởi vì ăn xong rồi, cảm thấy rất hạnh phúc, tâm tình cũng trở nên tốt hơn!" Cô hài lòng nở nụ cười lúm đồng tiên nghiêng nước nghiêng thành. "Mặc dù lần trước chúng ta cãi nhau ở công ty, tôi nhớ tới lại rất tức giận. Nhưng dù thế nào cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi xem buổi ca nhạc tối nay và bữa ăn khuya này."

"Vậy em hết giận chưa?" Anh cẩn thận hỏi.

Nhìn cô nhún nhún vai, không nói gì.

"Vậy thì nhân lúc em cảm thấy vui vẻ, tâm tình tốt, em có thể nhận lời xin lỗi của tôi được không?"

Cô giật mình, quay đầu kinh ngạc nhìn anh, cho là anh đang nói đùa. Từ nhỏ Quan Hằng Trạch đã ăn sung mặc sướng, kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, rất hiếm khi nhận lỗi.

"Thật xin lỗi!" Anh nhún nhường xin lỗi cô, thấy cô không có phản ứng, anh đột nhiên đứng lên, cúi gập người 90 độ chào cô, hắng giọng nói: "Thật xin lỗi! Xin em tha thứ cho tôi!"

Mọi người trong nhà hàng đều nhìn hai người, có người còn bật cười một tiếng.

"Anh... anh làm cái gì vậy? Chúng ta đi thôi! Nhanh lên!" Thật quá mất mặt! Thể diện của cô đã bị anh vứt hết đi rồi.

"Vậy em phải nhận lời xin lỗi của tôi đã." Anh bất động, đứng nhìn cô.

"Được rồi, đi mau lên! Về nhà!" Quan Hằng Trạch làm như vậy, cô đành cúi đầu vội vàng lôi anh rời đi.

Ngồi lên xe, vừa mới ăn uống no nê, ghế ngồi lại rộng rãi, thoải mái, Lăng Lăng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh lại, đập vào mắt mình là khuôn mặt của anh --

"Chào buổi sáng, tôi thấy em ngủ thiếp đi, không đành lòng đánh thức em, bây giờ đã là buổi sáng rồi!"

"Đây là đâu?"

"Nhà tôi! Mà cũng là nhà em, em đã từng sống ở đây mà--"

"Anh chở tôi tới đây làm gì? Tôi muốn về nhà của mình!" Nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng cô đau nhói.

"Em ghét nơi này?"

"Đó là bởi vì anh, anh không nhớ rằng trước kia anh đã vô tình đuổi tôi đi hay sao?" Nghĩ đến quá khứ hắn đã vênh mặt sai khiến cô, cô nổi giận lôi đình. "Tôi muốn xuống xe!" Cô dùng sức mở cửa xe, bất đắc dĩ anh không thể làm gì khác là mở chốt cửa, cho cô xuống xe.

Cô đang đi ra khỏi nhà để xe, anh lập tức xuống xe đuổi theo, một giây sau, Quan Hằng Trạch dễ dàng vác cô lên vai, những tiếng la hét của cô trở nên vô ích.

"Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!" Cô lớn tiếng kêu to.

Nghe thấy tiếng la hét, người hầu kinh ngạc nhìn hành vi khác thường của thiếu gia, hơn nữa Quan Hằng Trạch còn nhìn cảnh cáo, vội vàng trở về phòng.

Cuối cùng, Trầm Lăng Lăng bị ném lên trên chiếc giường màu hồng rất lớn, đó là chiếc giường khi còn nhỏ của cô, đây là phòng của cô hồi trước.

"Chúng ta cần phải nói chuyện! Tôi muốn giải thích với em một chuyện, mà em không cho tôi cơ hội để giải thích. Tôi phải đưa em tới đây, em mới ngoan ngoãn nghe tôi nói."

"Vậy nói đi!" Trong lòng cô thấp thỏm, bất an nói.

"Khi ở trên đảo Phuket tôi gặp Hà Lỵ Diễm, cô ta đã giở trò, lén đi sau chúng ta, sau đó giả vờ té lên người tôi, đã khiến em hiểu lầm. Lúc ấy em bỏ đi, không cho tôi cơ hội giải thích, tôi liền đuổi theo em, em cũng không để ý tới tôi, còn cãi nhau với tôi trước mặt mọi người, dù sao em cũng là người nổi tiếng, nếu như xảy ra chuyện gì sẽ không tốt cho em."

"Đó...." Thì ra là anh đang nghĩ cho cô a!

"Sau đó tôi đưa Hà Lỵ Diễm về căn hộ, trực tiếp tính toán rõ ràng với cô ta, cô ta muốn tiền!"

"Tiền?"

"Tôi đã từng cho cô ta rất nhiều tiền, nhưng cô ta là một người tham lam, không biết bao nhiêu là đủ. Gần đây tôi có mua trang sức, đồng hồ kim cương, quần áo, nhà ở, tiền du lịch... toàn bộ đều tính toán rõ ràng."

"Tôi còn tưởng rằng anh là một người hào phóng, thì ra anh là người vô cùng hẹp hòi?!" Trầm Lăng Lăng không chịu nổi, ôm bụng cười lăn lộn.

"Đàn ông chiều phụ nữ, nhưng là muốn cưng chiều, không thể dung túng cho phụ nữ xấu." Anh ngồi ở mép giường.

"Vậy anh cho cô ta tiền sao?" Cô hỏi.

"Không, tôi muốn đòi lại."

"Nếu như cô ta lại..." Trầm Lăng Lăng cảm thấy Hà Lỵ Diễm từ trước đến nay rất xấu xa, sẽ không dễ dàng giải quyết chuyện này." Tôi cảm thấy cô ta sẽ không trả lại cho anh."

"Bây giờ chúng ta có thể nhờ tới luật pháp. Bằng không, tôi sẽ tố cáo cô ta, để cho cô ta không có chốn dung thân!" Nếu như Hà Lỵ Diễm không làm việc xấu, anh sẽ không thấy được bản chất thật của cô ta.

"Đơn giản như vậy thì tốt..." Cô rất xem thường.

"Mặc kệ dù thế nào, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ta." Đột nhiên anh gần sát vào cô, giọng nói vô cùng kiên quyết. "Tôi đã hoàn toàn kết thúc với cô ta, tuyệt đối sẽ không dính líu tới cô ta nữa." Anh giơ tay lên. "Tôi thề!"

"Tại sao lại thề với tôi? Liên quan gì tới tôi chứ?" Cô giả bộ kiêu căng nói, thật ra thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Có." Anh nhẹ nhàng nói. "Có liên quan tới em, về sau em sẽ biết. Còn có một việc nữa..."

"Anh nói đi!" Cô lười biếng nằm xuống giường, hiện tại cô đang rất vui, trở lại căn phòng này, cảm giác vô cùng quen thuộc.

"Tôi xuất hiện ở hội đấu giá trang sức ở Hongkong, tuyên bố với mọi người muốn món trang sức kim cương là vì mẹ tôi, đây chỉ là cái cớ, thật ra thì tôi rất muốn tặng em." Khi anh nói như vậy thì Trầm Lăng Lăng phát hiện gương mặt của anh ửng hồng.

"Tại sao lại tặng tôi?" Cô trực tiếp hỏi.

"Bởi vì..."

"Anh phải nói cho rõ ràng, tại sao lại muốn tặng quà cho tôi? Anh quên rằng chúng ta rất ghét nhau sao?" Cô không khách khí chỉ vào giường nói: "Ở trên chiếc giường lớn này, anh đã buộc tôi phải rời khỏi cái nhà này..." Nói xong, cô nhớ lại cảm thấy đau lòng, mắt ửng đỏ.

Quan Hằng Trạch không biết giải thích thế nào, vậy mà Lăng Lăng lại sắp khóc làm động lòng anh, anh không nhịn được giữ khuôn mặt của cô, hôn sâu xuống ---

Sau nhiều năm như vậy, anh vẫn rất mạnh mẽ hôn cô. Nụ hôn này lại trở nên khác lạ, rất ngọt ngào...

Cô quyết liệt phản kháng anh, nhưng anh đã đẩy môi cô đưa lưỡi vào thăm dò trêu đùa, cô chợt quên hết mọi tức giận.

Nụ hôn này rất khác lạ, có chúa mới biết cô đã khao khát nụ hôn này như thế nào, nụ hôn này mang dư vị tình yêu, ánh mắt của anh vô cùng đói khát, môi của anh giống như bị đốt cháy.

Nụ hôn vừa sâu vừa dài, sau đó một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, thở hổn hển nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô.

Cô không hề có kinh nghiệm hôn, nếu không tại sao lại lúng túng như vậy?

Ý nghĩ này làm anh bật cười, sau đó lại nghĩ về việc trong giường cô có bao cao su... thôi bỏ qua đi, bây giờ không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì yêu cô, anh chỉ biết rằng mình sẽ càng yêu thương cô.

Anh cúi đầu nhìn cô với ánh mắt ngượng ngùng cùng đôi môi sưng đỏ, anh biết không thể tiếp tục nữa, để tránh xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.

"Đi thôi! Chúng ta ra đại sảnh!" Anh vội vàng xuống giường.

Cô cũng sửa sang lại quần áo, đi theo anh.

Lăng Lăng ngồi trên ghế salon, nhìn khung cảnh lộng lẫy, nơi này cô đã trải qua bao nhiêu ngọt bùi cay đắng.

Nhìn quanh bốn phía, bên trong có thư phòng rộng lớn là nơi thờ Phật, một bên là kệ sách rất lớn, một bên là cửa chính. Đi vào trong, là một bức tượng Phật truyền thống Trung Quốc hoàn toàn khác, nhiều đồ cổ thời Minh Thanh, trên tường treo nhiều bức thư pháp. Trên bàn thờ Phật Bà Quan Âm, bên cạnh có tấm ảnh gia đình Quan Hằng Trạch, rất nhiều bồn cây trồng cạnh cửa sổ, tản ra không khí sạch sẽ, trong lành.

"Hiện tại mẹ đang tu ở chùa, mẹ ở một mình, thực sự rất cô đơn." Lăng Lăng đau lòng nói, sự cô đơn ấy không phải dễ dàng nhìn ra được.

"Điều này là chắc chắn." Quan Hằng Trạch thừa nhận. "Anh rất ghét bà ấy."

"Tại sao?"

"Tại sao chỉ có một mình anh? Nếu như anh có anh chị em thì thật tốt, có thể chia sẻ mọi chuyện với họ..."

"Ai bảo năm đó anh không thừa nhận em, nếu không anh sẽ có một cô em gái!" Trầm Lăng Lăng lập tức chặn lời nói của hắn.

"Em không thể làm em gái của anh, mà phải là..." Chữ "bà xã" anh không nói ra, dù sao bây giờ cũng không phải là cơ hội để cầu hôn. Từ trước đến giờ, anh là một người đàn ông lãng mạn, nhất định phải chuẩn bị một lễ cầu hôn thật chu đáo. "Anh quyết định, về sau anh cùng với bà xã sẽ sinh thật nhiều con."

"Vậy phải xem tình cảm anh với bà xã có tốt hay không, nhỡ mấy năm sau phân giường ra, làm sao có thể sinh em bé chứ?" Vừa nhắc tới "bà xã" của hắn, cô liền ghen tức.

"Này! Em đang nguyền rủa anh sao?" Anh định tấn công cô.

"Làm sao em dám chứ?" Cô mở cửa chính, xông ra ngoài.

Trong vườn hoa có một hồ nước nhỏ chạm trổ tinh tế, thẳng cửa sổ có hàng rào, hành lang được thiết kế uốn khúc khiến không gian hiện ra không ngừng thay đổi.

Quanh năm Trầm Lăng Lăng đều rèn luyện thể lực của mình, Quan Hằng Trạch nhất thời không đuổi kịp cô, thậm chí để cho cô trốn trong đại hoa viên. Anh tìm kiếm khắp nơi, Lăng Lăng đột nhiên xuất hiện ở phía sau, cầm vòi nước phun về phía anh, làm anh ướt sũng.

Cô hả hê kêu to. "Thành công rồi."

"Thành công cái gì?" Ngay sau đó anh ngã nhào vào người cô, cô la lên, không chịu khuất phục, hai người cãi nhau ầm ĩ, đến khi cô nằm dưới người của anh, thở hổn hển, mệt mỏi không còn sức lực.

"Nhận thua rồi sao?" Anh hả hê hỏi.

Cô vỗ nhẹ vào mặt anh, ngọt ngào nói: "Có con muỗi trên mặt anh kìa."

"Em thật nghịch ngợm!" Biết cô đang trêu chọc mình, anh chỉ cười khổ. "Anh muốn xin lỗi em một chuyện...." Trong lòng anh vẫn mãi day dứt không dám nói.

"Chuyện gì?"

"Năm đó, anh không nên đuổi em rời khỏi nhà họ Quan, mấy năm nay, anh cảm thấy không dễ chịu chút nào, anh rất lo lắng..."

"Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi!" Cô ngẩng đầu lên, hôn môi của anh, khi cô chạm vào anh thì anh đã khao khát, bị động thành chủ động, giống như củi khô bị đốt cháy rất nhanh, muốn làm cô cháy hết.

Ngăn cách giữa hai người đã được giải quyết, giữa hai người trở thành tình yêu ngọt ngào, họ còn chơi đùa một lúc.

"Hằng Trạch..." Đến buổi chiều, Lăng Lăng yêu cầu nói với Quan Hằng Trạch:

"Chúng ta cùng đi đến chùa thăm mẹ có được không?"

Mặt Quan Hằng Trạch chợt cứng ngắc, chần chừ hỏi lại. "Tại sao?"

"Chẳng phải ở lễ hội đấu giá, anh nói rằng muốn tặng mẹ bộ trang sức kia sao?"

"Nhưng anh nói như vậy chẳng qua là cái cớ..." Anh chưa chuẩn bị tinh thần để đi gặp Linh Đạt.

"Bất kể anh có lấy cớ hay không, lời hứa quân tử đáng giá nghìn vàng, anh đã nói ra, sẽ phải làm được, đi thôi! Chúng ta cùng đi thăm mẹ, tiện thể tặng quà cho mẹ!" Cô kéo anh xuống nhà để xe.

Cô hiểu anh không phải là không muốn đi gặp mẹ, chỉ là trong lòng vướng mắc quá lâu, nhất thời khó hóa giải, mà cô quyết tâm hóa giải mối quan hệ của họ.

Xe vững vàng đi tới, ngoài cửa sổ cảnh vật lướt qua, dần dần rời đô thị Tùng Lâm, đến vùng đồng quê xanh biếc, một ngôi chùa trang nghiêm đứng sừng sững trong rừng.

"Tới chùa nghe sư phụ tụng kinh, sẽ làm cho tâm tình trở nên yên bình hơn."

Trầm Lăng Lăng mỉm cười nói.

"Ừ..." Thành thật mà nói, anh muốn gặp mặt mẹ, trong lòng anh khá khẩn trương.

Hai người cùng nhau xuống xe, lấy lòng thành kính lễ Phật, dưới sự hướng dẫn của thầy sư trụ trì, đi tới phòng tiếp khách chờ, Linh Đạt nhanh chóng khoác áo cà sa đi ra ngoài, kinh ngạc nhìn con trai với Lăng Lăng.

"Mẹ!" Lăng Lăng chạy tới ôm lấy mẹ nuôi.

"Mẹ... mẹ." Quan Hằng Trạch hơi lạnh nhạt nhìn Linh Đạt.

"Hằng Trạch..." Linh Đạt không nhịn được, chợt rơi nước mắt.

"Mẹ, Hằng Trạch có món quà muốn tặng mẹ đấy!" Lăng Lăng làm nũng nói.

"Anh không có..." Quan Hằng Trạch ngượng ngùng phủ nhận, nhưng đáy lòng vẫn muốn quan tâm mẹ của mình.

"Có a! Đây là món trang sức đấu giá ở Hongkong rất vất vả mới mua được..."

Lăng Lăng kể về quá trình đấu giá chiếc dây chuyền, trừ đoạn hoàng tử Hans theo đuổi cô.

Mặt Linh Đạt hớn hở, trả lại món trang sức để lên tay Lăng Lăng. "Mẹ không cần cái này đâu. Các con có thành ý là đủ rồi, mẹ thật sự vô cùng cảm động. Mẹ muốn đưa cho con, làm đồ sính lễ cho đám cưới của con."

"Mẹ~~" Lăng Lăng không đồng tình, đôi mi thanh tú của cô nhíu lại.

Linh Đạt nhìn con trai của mình rồi nói với Lăng Lăng:

"Hằng Trạch, mẹ nuôi nó từ nhỏ đến lớn, nó căn bản không nghe lời mẹ. Nhưng con phải được gả vào một gia đình tốt, như vậy mẹ mới yên tâm được! Đúng rồi, con có bạn trai chưa?"

Quan Hằng Trạch nghe mẹ nói như vậy, trong lòng có chút sợ, cố ý ho nhẹ.

"Có ạ! Anh ấy nhất định sẽ khiến mẹ vô cùng hài lòng." Lăng Lăng tự tin nói.

"Vậy con nhất định phải dẫn nó tới đây cho mẹ xem mặt."

"Dĩ nhiên, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ thường xuyên dẫn anh ấy tới đây!"

Đáng tiếc, Linh Đạt không hiểu lời nói của Lăng Lăng, bà vẫn cho rằng Quan Hằng Trạch còn ở chung một chỗ với Hà Lỵ Diễm, không biết là bọn họ đã chia tay rồi, Quan Hằng Trạch cũng chỉ trầm mặc, gặp mặt mẹ nhưng không nói gì.

"Mẹ vẫn hi vọng con với Hằng Trạch sẽ trở thành một đôi, mặc dù cuộc sống không hoàn hảo, nhưng các con đã đến đây thăm mẹ, mẹ rất vui." Nước mắt của bà chảy ra như suối, không thể nào ngăn được, không ngừng thì thào nói:

"Mẹ nằm mơ cũng không nghĩ rằng Hằng Trạch sẽ cùng con tới đây thăm mẹ, như vậy là quá đủ rồi..."

"Con hiểu mà." Lăng Lăng rất đau lòng khi nhìn mẹ phải chịu khổ, cô lén đánh vào tay Quan Hằng Trạch, nháy mắt.

Quan Hằng Trạch ngượng ngùng đi đến bên cạnh mẹ, ôm lấy mẹ, để cho bà dựa vào lòng khóc thút thít. Nhìn tóc Linh Đạt đã bạc dần, đột nhiên anh cảm thấy mẹ đã già đi, làm anh cảm thấy cắn rứt.

Rời khỏi chùa, Quan Hằng Trạch nhìn Lăng Lăng nói: "Cảm ơn em đã dẫn anh tới thăm mẹ."

"Chúng ta là người một nhà mà!" Lăng Lăng cười vui vẻ.

Đến đêm khuya, Quan Hằng Trạch lưu luyến không muốn rời xa, đưa Lăng Lăng về nhà.

Trước khi xuống xe, anh lấy ra một chiếc túi lớn, thần bí nói: "Anh còn có một món quà muốn tặng em."

"Cái gì vậy?"

"Nhắm mắt lại đi."

"Thật là... Lại còn thần thần bí bí?" Tuy rằng như thế, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trên tay đột nhiên có cảm giác lông mềm mại, khi cô mở mắt thì sự vui mừng tràn ngập trên khuôn mặt của cô. "Là gấu bông!"

Cô vui vẻ ôm lấy con gấu bông, chìm đắm trong cảm xúc mềm mại của nó, con gấu bông này có vẻ mặt vô tội, thật sự làm cô thích thú, tay chân của nó có thể chuyển động, hơn nữa nó còn mặc áo quân đội, vô cùng đáng yêu!

"Tại sao anh lại mua gấu bông cho em?"

"Anh mua ở Hương Cảng! Anh đoán, bởi vì trước kia phòng của em rất nhiều gấu bông, anh nhớ em rất thích gấu bông nhỏ nhỏ." Anh cam kết: "Lần sau chúng ta đến Hongkong đi chơi."

"Cảm ơn anh!" Cô vui mừng ôm lấy anh.

Họ không chú ý đến một chiếc xe đang đậu đối diện Trầm Lăng Lăng, trong xe có ba người bí ẩn, họ đang nói thầm với nhau. Trên xe, người đàn ông dẫn đầu chính là đại ca xã hội đen Lãnh Tần Vũ, anh đến Đài Loan, ngay cả Trầm Lăng Lăng cũng không hề biết.

"Hắn thật sự là bạn trai của Trầm Lăng Lăng sao?" Người đàn ông đầu tiên nói.

"Phải." Người đàn ông thứ hai trả lời.

"Đúng là hắn..." Lãnh Tần Vũ trầm ngâm nhìn đôi nam nữ trước mặt, sau đó nói: "Tôi nhờ cậu theo dõi Trầm Lăng Lăng lâu như vậy, Trầm Lăng Lăng chỉ đi cùng hắn thôi sao?"

"Đúng vậy. Chúng tôi đã theo dõi, Quan Hằng Trạch là tổng giám đốc của Hoàn Vũ, bây giờ tiểu thư Trầm là nhân viên tài chính của bọn họ..."

Anh dùng lực phất tay một cái, không muốn nghe những tin tức kia nữa, anh rất lo lắng cho Lăng Lăng, ở Đài Loan đã phái người theo dõi, điều tra tất cả về cô.

Đúng như anh nghĩ, Lăng Lăng thân thiết với người đàn ông duy nhất chính là Quan Hằng Trạch. Qua nhiều năm như vậy, anh biết, em gái vẫn không chịu có bạn trai, nhất định là đang đợi chờ Quan Hằng Trạch sao? Hôm nay, cuối cùng ước mơ của cô cũng thành sự thật, nhìn dáng vẻ của cô rất vui vẻ.

"Thật là! Tôi đã sớm nhận ra tên Quan Hằng Trạch này rồi..."

Chưa bao giờ, Lãnh Tần Vũ quên sự việc đêm hôm ấy, Quan Hằng Trạch từng chất vấn anh, hỏi Lăng Lăng có phải người tình của anh hay không, nghĩ đến đây, anh nở nụ cười nguy hiểm.

Nếu hai người kia yêu nhau, vậy anh sẽ phá hoại! Anh muốn trêu chọc họ, để cho họ thấy được tình cảm của mình...

Hôm sau, trong mắt của Trầm Lăng Lăng, thế giới đều biến thành màu hồng. Cô nhìn trời hôm nay thật đẹp, rèm cửa sổ màu hồng cũng rất đẹp, trên bàn uống sữa chua cũng biến thành màu hồng, thật khoa trương, đồng phục Hoàn Vũ màu xanh nhạt, ở trong mắt cô, cũng biến thành màu hồng.

Cảm giác yêu, làm cho cô thấy tất cả đều là màu hồng. Không trách mọi người đều nói, yêu rồi thì tất cả mọi thứ đều là màu hồng.

Cô vừa đi ra cửa chính, đang vất vả dắt xe đạp lên, điện thoại di động chợt vang lên, cô nhíu mày, cầm điện thoại di động lên nghe.

"Em đang ở đâu?" Là Quan Hằng Trạch.

"Em đang đi làm! Em mà không đi nhanh, sẽ tới trễ, sẽ bị anh trừ tiền thưởng a! Bye bye!"

"Đợi đã nào!" Cô đang muốn tắt điện thoại, lại nghe anh nói: "Anh sẽ chở em đi làm, sẽ không tới trễ được. Không cần đi xe đạp, anh đang ở góc đường chờ em." Sau đó, anh liền ngắt điện thoại.

"Cái gì?" Cô vội vàng đậu xe đạp, nhìn tới góc đường đối diện, quả nhiên thấy Quan Hằng Trạch đang đậu xe ở đó.

Cô nở nụ cười hạnh phúc, vung mạnh tay chào anh.

Đèn xanh sáng lên, cô chạy qua đường, không chú ý tới một chiếc xe đang chạy tới chỗ cô, theo bản năng cô né tránh, kết quả là bị người lái xe máy xách một thùng sơn đỏ tươi dội vào người cô, làm cho tóc, mặt, cả người cô ướt sũng.

"A--" Trầm Lăng Lăng kêu lên, Quan Hằng Trạch xuống xe chạy vội tới chỗ cô, tên lái xe máy đã nhanh chóng chạy xe vọt đi, biến mất.

"Lăng Lăng! Lăng Lăng!" Anh ôm lấy cô.

"Mặt của em...mặt của em..." Cô cho là mình bị tạt axit, mặt của cô sẽ bị phá hủy!

Anh vội vàng trấn an cô. "Đừng sợ! Đó không phải là axit, cũng không phải là xăng, đó chỉ là sơn thôi!" Hắn ta dùng sơn đỏ tươi, khiến cho Trầm Lăng Lăng nhìn tưởng mình đang chảy máu, muốn dọa chết cô.

"Là ai đã làm chuyện này?" Trầm Lăng Lăng sợ đến phát khóc.

Quan Hằng Trạch cắn răng nghiến lợi phẫn bức nói:"Nhất định là Hà Lỵ Diễm!" Thật là một người đàn bà lòng dạ độc ác.

"Như vậy em đi làm thế nào được..." Cô kinh sợ lẩm bẩm nói.

"Dĩ nhiên là không đi làm nữa... Chúng ta về nhà em đã." Anh ôm cô trở về nhà.

Trầm Lăng Lăng vô cùng sợ hãi, cô khóc suốt không ngừng, hơn nữa sơn cũng không tốt lắm, cô ngồi ở trong bồn tắm rất lâu, toàn thân da đỏ sưng lên, như là cởi một lớp da, vẫn không thể nào hoàn toàn tẩy đi dấu vết của sơn, tâm trí của anh thấp thỏm lo lắng đứng bên ngoài phòng tắm đi qua đi lại.

Hai giờ sau, cô quấn khăn tắm đứng trước mặt Quan Hằng Trạch, dáng vẻ rất đáng thương.

Quan Hằng Trạch nhìn dáng vẻ của cô, thật sự rất đau lòng. "Khá hơn chút nào chưa?"

"Ừ..." Cô đáng thương gật đầu.

"Có muốn uống chút gì đó không?" Anh đưa cô vào bếp, làm cho cô một ly trà. "Lăng Lăng, anh thật sự rất lo lắng cho em, không ngờ Hà Lỵ Diễm lại nhắm vào em, thật may là em bình an vô sự, nếu không anh...."

Anh cảm thấy rất áy náy, nhưng điện thoại di động đột nhiên vang lên --

"Hả..." Michael gọi điện tới bảo anh nhanh đến công ty họp, sáng sớm hôm nay sẽ gặp mặt giám đốc ngân hàng Nhật Bản, thống nhất hợp đồng hai công ty, hôm nay đối phương đã đợi một tiếng trước rồi.

"Cậu hãy ngăn cản họ, trấn an tâm tình của họ, tôi sẽ lập tức đến ngay."

Đáng chết! Anh quên mất mình phải họp, nhưng Lăng Lăng...

Trầm Lăng Lăng cười nói: "Anh cứ về công ty đi! Không cần lo cho em!"

"Nhưng em đang..." Anh vẫn không yên tâm.

"Em đã tốt hơn nhiều rồi, anh đang có việc tương đối quan trọng, huống chi anh ở đây cũng chẳng giúp được gì." Cô miễn cưỡng cười mỉm.

"Anh muốn ở lại với em." Hiện tại anh chỉ muốn ôm cô vào lòng.

"Vậy thì tan làm trở về với em." Tầm mắt cô nhìn trên bàn có con gấu bông.

"Hiện tại đã có gấu bông nhỏ ở với em là đủ rồi."

"Lăng Lăng..." Anh ôm cô thật chặt, ngửi mùi hương trên mái tóc đen nhánh của cô, thật muốn hòa cô vào trong lòng mình. "Vậy em hãy nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừ..." Lăng Lăng đang ở trong lòng anh nhẹ nhàng gật đầu. "Buổi tối anh đến đây nhé!"

Sau khi Quan Hằng Trạch rời đi, thể xác và tinh thần Lăng Lăng rất mệt mỏi, cô trở về phòng ngủ một giấc. Lúc cô tỉnh lại, đã là ba giờ chiều rồi.

Phòng quản lý gọi điện thoại thông báo cô có bưu phẩm, cô cũng không nhấc máy, chỉ đi uống một chút nước chanh, sau đó xuống lầu nhận bưu phẩm.

Cái hộp này có chút kì lạ, phía trên không ghi địa chỉ người gửi, cô cho là của Quan Hằng Trạch, vì vậy mỉm cười, tò mò mở hộp, lấy ra một con búp bê.

Trái tim của cô như ngừng đập.

Con búp bê rất giống với cô!

Năm ngoái, nhân lúc cô đang nổi tiếng, công ty giải trí đã đưa ra một phiên bản thu nhỏ của cô cùng với CD album bán rất chạy, mặt trang phục rất đẹp, còn đeo đàn ghita điện, là một con búp bê vô cùng đáng yêu.

Nhưng con búp bê này bị rất nhiều cái kim nhỏ đâm vào, giống như muốn đâm vào cô vậy.

Bên trong còn có một bức thư tràn đầy căm hận, nội dung khiến người ta rợn tóc gáy --

"Bị tạt sơn vào người cảm giác như thế nào? Tao không thể đến với Quan Hằng Trạch thì mày cũng đừng mơ tưởng được! Mày cho rằng mày xứng với Quan Hằng Trạch sao? Tại sao? Không thể tưởng tượng rằng anh ấy không nhận ra được thân phận của mày, tại sao anh ấy lại chọn mày chứ? Mẹ mày chỉ là gái, kết hôn rồi còn ngoại tình với người trong xã hội đen rồi mới sinh ra mày, mày còn không bằng một đứa con riêng vô sỉ! Mày là dòng dõi của ma quỷ! Tỉnh lại đi, đừng làm xấu hổ huyết thống nhà họ Quan!"

Không cần suy nghĩ, Hà Lỵ Diễm đã làm chuyện này!

Hà Lỵ Diễm cũng biết thân phận của cô, nếu như cô ta đều tra ra được, như vậy người khác cũng sẽ biết, cô ta dùng trăm phương ngàn kế muốn công khai chuyện này, nhưng vậy cả thế giới sẽ biết được chuyện của cô....

Lúc đó, cả bầu trời như đang sập xuống.

Hà Lỵ Diễm nói không sai, đó là dấu vết rửa cũng không sạch! Dù cô có cố gắng như thế nào, cũng koong thể nào thay đổi dòng máu dơ bẩn của mẹ và người ba trong xã hội đen.

Cô úp đầu mình ở giữa gối, không biết đã qua bao lâu, cô tuyệt vọng quyết định một chuyện -- cô sẽ rời đi!

Bất chợt điện thoại vang lên, cô mất hồn nhận điện thoại.

"Lăng Lăng! Em có khỏe không?" Là Quan Hằng Trạch gọi tới. "Thật xin lỗi, anh bận quá, vừa mới tan họp anh lập tức gọi điện thoại cho em."

"Rất khỏe, chỉ là..." Cô nói giọng run rẩy.

"Chỉ là cái gì?"

"Về sau em không muốn đi làm nữa!"

"Tốt lắm!" Quan Hằng Trạch giơ hai tay tán thành. "Vậy thì từ chức đi! Dù sao em cũng không thiếu tiền, công việc quản lý tài chính rất vất vả, em có việc khác tốt hơn đấy!" Thân phận cao quý kia chính là làm vợ của anh.

"Ừ." Lăng Lăng trầm lặng.

"Buổi tối anh sẽ trở về với em." Quan Hằng Trạch lưu luyến không rời, cúp điện thoại, tiếp tục họp các cuộc họp tiếp theo với các đối tác tài chính.

Trầm Lăng Lăng mệt mỏi, gọi điện thoại cho trưởng phòng Jacy từ chức, Jacy rất tò mò, nhưng Trầm Lăng Lăng chỉ lạnh nhạt nói muốn đi du lịch, không thể tiếp tục đi làm, cô sẽ viết đơn từ chức.

Cô cố nén cảm xúc của mình, tự an ủi phải kiên cường lên!

Trầm Lăng Lăng bình tĩnh lại, thay quần áo thoải mái, nhét quần áo đơn giản vào hành lý, sau đó quay đầu rời khỏi chỗ ở.

Cô vừa rời đi, Lãnh Tần Vũ phái người xâm nhập hệ thống an ninh, nghe lén điện thoại của cô, hơn nữa còn để bày dây điện cao thế trước cửa sổ... Nhà này biến thành một cái tù lao, chỉ chờ "tội phạm" chủ động đi đến.

Kế hoạch của Lãnh Tần Vũ sắp bắt đầu...
Bình Luận (0)
Comment