Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Thiên hậu trở về - Chương 7: Thi nhảy"Có gì đáng để cược, Diệp Tinh Lăng thua chắc rồi." Rất nhiều người đều nói vậy.
Trong mắt họ, trình độ của cô và Lục Đào khác biệt quá lớn, ngay cả đặt cược cũng không có cửa.
Vẻ mặt Hạ Lăng bình tĩnh, tập xong mấy động tác làm nóng người, tỏ ý nói trọng tài có thể bắt đầu. Trọng tài đó là do các thực tập sinh đến xem náo nhiệt kia bầu ra, thấy Hạ Lăng chuẩn bị xong, nhìn sang Lục Đào, xác nhận Lục Đào cũng đã chuẩn bị xong mới ra lệnh bắt đầu.
Nữ sinh sau khi nhào lộn rất yếu, nhưng khi Hạ Lăng dùng tay chống dưới đất, lúc cơ thể bắt đầu giãn ra xoay vòng, tất cả mọi người đều không có cách nào rời mắt. Đôi chân thẳng tắp tung ra cú đá vòng cung vô cùng uyển chuyển giữa không trung, sắc bén mà dứt khoát, còn mang theo sự điêu luyện ưu nhã. Người tập nhào lộn rất nhiều nhưng có thể nhảy được kiểu nhảy đường phố mang cảm giác ưu nhã như vậy, có thể nói vô cùng hiếm có, không, phải là có một không hai.
Rất nhiều ánh mắt tập trung lên người cô, không rời mắt.
"Trời, đây thật sự là lộn nhào sao..." Một cô gái giật mình nói, "Quá đẹp, căn bản không giống nhảy đường phố."
"Đúng vậy." Một nam sinh khác tiếp lời: "Vừa đẹp, vừa có thần thái, nhảy quá hay rồi."
Mà lúc này sự chú ý của Hạ Lăng không hề đặt vào những người đang bình luận kia, cô chỉ cảm thấy trước mắt mình liên tục xoay tròn, hiệu ứng ánh sáng rất điêu luyện. Tuy rằng cô không phải chuyên về nhảy đường phố, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cô không am hiểu vũ đạo. Kiếp trước, cô từng quay MV có cảnh lộn nhào, lúc đó đạo diễn đề nghị cô dùng thế thân, nhưng cô kiên trì tự mình thực hiện. Vì MV đó, cô từng cực khổ tập luyện nó, sau đó tập đến thích luôn, cho nên sau khi kết thúc quay MV đó cô vẫn thường tập, coi như là bài tập hàng ngày, rèn luyện thân thể phối hợp tính dẻo dai.
Lúc đó, Bùi Tử Hoành từng nói, cô chính là người được ông trời thiên vị, kỹ thuật người khác tập mấy năm không thành công, mà cô chỉ tập luyện vì hứng thú, tùy tiện luyện cũng có thể khiến người ta ngạc nhiên vô cùng.
Thế nhưng....
Ý nghĩ của Hạ Lăng bay đi hơi xa, Bùi Tử Hoành, anh có nghĩ tới không, ở phía sau cô đã phải bỏ ra biết bao mồ hôi mới có thể đem cái cơ bản thành nền tảng vững chắc như vậy, để mọi vũ đạo đều học một biết mười, anh có hiểu những điều này?
Bên tai truyền đến giọng của những người phía dưới đang đếm.
Phía trước là số của Lục Đào: "32, 33, 34..."
Phía sau là số của cô: "29, 30, 31..."
Cô và Lục Đào nhảy cùng lúc, có lẽ vận tốc quay của cô so với Lục Đào chậm hơn rất nhiều. Không có cách nào khác, Lục Đào là chuyên gia nhảy đường phố, quan trọng là tốc độ, linh hoạt, mà cô năm đó quay MV, cái đạo diễn yêu cầu là những vòng quay chậm mang vẻ đẹp mê hoặc lòng người, càng không nhắc đến về sau chỉ là tập luyện cho vui, kết hợp với nó là sự mềm dẻo.
Nói về tốc độ, cô thật sự chưa từng tập qua.
Lục Đào càng xoay càng nhanh, giống như không biết mệt: "... 46, 47, 48... "
Hạ Lăng vẫn chậm như trước: "40, 41, 42..."
Lục Đào vô cùng kinh ngạc, cậu ta thật sự không ngờ ngoài mình ra lại có người có thể kiên trì lâu như vậy, lúc xoay người đổi tay nhìn về phía số đếm của Hạ Lăng càng ngày càng nhiều.
Tốc độ của Hạ Lăng vẫn luôn ổn định, cậu ta chưa dừng, cô chưa dừng.
Cuối cùng, Lục Đào không thể kiên trì nổi nữa, tiếng người hét phía đối diện "67" thì cậu ta thu người dừng lại. Không quan tâm đến khăn mặt và nước được đưa đến, Lục Đào vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của Hạ Lăng, môi mím chặt, hết sức chăm chú.
Hạ Lăng vẫn xoay tròn, tiếng đếm xung quanh vẫn không dừng lại: "59, 60, 61..."
"Trời ạ, Lục Đào dừng rồi mà cô ta còn chưa dừng... "
"Nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa nhiều bằng Lục Đào."
"Đừng nói như vậy, cậu nhìn Diệp Tinh Lăng đi, sắp vượt qua rồi..."
"66, 67, 68... A, vượt qua rồi! Thực sự vượt qua Lục Đào rồi!!"
Một hồi xôn xao, tiếng người đếm giúp Hạ Lăng ngày càng nhiều: "69, 70, 71."
Dường như bọn họ đều hưng phấn vì cô vượt qua Lục Đào, dù sao, chuyện lạ không phải ngày nào cũng có. Hạ Lăng cẩn thận lắng nghe, khi bọn họ hét lên: "75" thì cô cũng dừng lại. Thắng được Lục Đào là được rồi, không cần thiết phải vượt qua quá nhiều.
Xung quanh truyền đến tiếng tiếc nuối…
"Đáng tiếc thật, dừng rồi."
"Dù sao cũng nhảy lâu như vậy, lại là con gái, thể lực không theo kịp cũng bình thường."
"Đúng vậy..."
Trong tiếng bàn tán, chỉ có sắc mặt Lục Đào khó coi: "Sao không nhảy nữa?"
Cô hời hợt nói: "Mệt rồi."
Cậu ta nhìn cô chằm chằm, dường như đang muốn dò xét xem cô nói thật hay giả.
Cô nhìn cậu ta cười cười: "Cậu thua rồi."
Lúc này cậu ta như mới hoàn hồn, biểu cảm trong nháy mắt đã trùng xuống, lập tức xanh mặt, quỳ xuống trước mặt cô.
"Diệp Tinh Lăng, xin lỗi." Cậu ta quỳ rất dứt khoát, khá có trách nhiệm.
Mà cái hạ Hạ Lăng cần chỉ là thái độ của cậu ta, để tất cả mọi người đều biết cô không dễ đụng vào, đừng tới tìm cô kiếm chuyện. Hôm nay, Lục Đào nếu đã chịu thua, cô cũng không cần làm khó nữa, chỉ nói: "Đứng lên đi." Rồi xoay người rời đi.
"Diệp Tinh Lăng!" Cậu ta ở phía sau gọi cô.
Hạ Lăng dừng chân một chút, nghe cậu ta hỏi: "Kỹ thuật nhào lộn của cô học ở đâu thế?"
Cô không trả lời, quay lưng về phía cậu ta, tiếp tục tách khỏi đoàn người ra ngoài.
Lạc Lạc không biết từ lúc nào đã chen chúc trong đám người nhìn, thấy Hạ Lăng đi ra, vội vàng nhào về phía cô: "Tinh Lăng sao cậu có thể cược với cậu ta như vậy, lỡ thua mất thì làm sao đây? Cậu sao lại tùy hứng như vậy chứ!"
Lạc Lạc nói mãi, viền mắt bắt đầu đỏ, giống như sắp muốn khóc.
Nói Hạ Lăng trong lòng không mảy may xúc động là không thể nào, một người không quen không biết, đối với cô quan tâm chân thành như vậy... Nhưng cô vẫn chưa thể chấp nhận. Kiếp trước là phản bội và tuyệt vọng, Hạ Lăng không muốn lại trải qua lần nữa, đời này kiếp này, cô không muốn cùng bất kỳ ai dính líu tới chuyện tình cảm, tình cảm khiến cô sợ hãi.
"Không cần khóc vì tôi." Cô đẩy Lạc Lạc ra, xoay người: "Chuyện của tôi không liên quan đến cậu."
Phía sau yên lặng một chút, sau đó, Lạc Lạc dùng sức ôm lấy cô: "Sao có thể không liên quan đến tớ, chúng ta là bạn mà!"
"Bạn..." Hạ Lăng nhắm mắt: "Trong từ điển của tôi, không có từ này."
Cơ thể nhỏ bé kia cứng lại, Hạ Lăng do dự một chút, sau đó vẫn vùng ra khỏi Lạc Lạc, trong nháy mắt, cô cảm thấy có chút lưu luyến và trống rỗng.
Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt.
Bên cạnh truyền đến tiếng bàn tán, đương nhiên đối với những người hóng chuyện, hôm nay coi như đã bắt trúng sóng, đầu tiên là Hạ Lăng bất ngờ thắng Lục Đào, sau đó là Lạc Lạc bị trở mặt.
Rất nhiều người hướng về phía Hạ Lăng chỉ trỏ, giọng có chút hưng phấn.
"Cô ta có thể thắng được Lục Đào, tôi vốn dĩ còn có chút khâm phục, ai biết được một thoáng huy hoàng lại quay sang đối xử với bạn bè như vậy. Cũng không nhớ lại, lúc đầu cô ta lúc sắp bị đá ra khỏi trung tâm đào tạo là ai vẫn luôn ở bên cạnh động viên cô ta."
"Đúng vậy, sói mắt trắng* qua cầu rút ván."
“Không sai.”
(*sói mắt trắng: chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác.)
Hạ Lăng từ trong tiếng bàn tán đi ra tới cửa, không nhịn được quay đầu lại nhìn, bóng dáng nhỏ bé của Lạc Lạc vẫn đứng ngay tại chỗ, đám người kia là vô tình hay cố ý đều cách xa cô một khoảng, nhìn qua rất cô đơn và bất lực.
Hạ Lăng kìm lòng, quay đầu rời đi.