Đức Hoàng cười cười, liếc nhìn Ngạo Thiên núp sau tảng đá, âm thanh vang vọng như lôi đình :'' Sâu kiến ẩn núp nãy giờ, còn không mau ra !!'
Âm thanh như lôi đình vang vọng bên tai Ngạo Thiên, khiến lỗ tai hắn chảy máu, vội vàng bò ra, can đảm nhìn Đức Hoàng, hưng phấn quỳ xuống, nói :
''Tiểu nhân Ngạo Thiên, bái kiến hai vị Tiên Nhân !!''
''Ngạo ? Tên có một chữ ngạo, vậy mà cũng cuối đầu sao ? '' Alucard thú vị cười, châm chọc.
''Tiểu nhân Ngạo nghễ không phải Kiêu Ngạo, thưa Tiên Nhân !'' Ngạo Thiên chắp tay, nói.
''Ngươi nói ra ý đồ của ngươi, Ngạo Thiên, chắc không phải chỉ vì nhìn bọn ta giết người chứ ?'' Đức Hoàng để ý thiếu niên này lâu rồi, cảm thấy tâm tính hắn là hạt giống tốt, gặp nguy không loạn, dũng cảm tiến lên, đáng giá bồi dưỡng. ''Vâng !!'' Ngạo Thiên lễ phép đáp, trầm ngâm một hồi, kể ra một đoạn truyện xưa..
'' tiểu nhân từ nhỏ mất cha mẹ, lớn lên thích một tiểu cô nương trong thôn, ý định cả đời sống với nàng, nhưng khi nghe tin có Tiên nhân tồn tại trên thế giới này, tiểu nhân không cam lòng tầm thường sống tạm bợ một đời này nữa, muốn tu Tiên, nhưng khổ nỗi, thế giới này rộng lớn vô biên, dám hỏi Tiên Duyên ở phương nào ? Đành lui một bước, dự tính thăm quan thế giới bên ngoài, nhưng nay gặp hai vị tiên trưởng, cảm thấy Tiên Duyên đã đến, ý đồ muốn thoát phàm làm tiên !!'' Ánh mắt Đức Hoàng sáng lên nhìn Ngạo Thiên, như tìm thấy một kiện bảo vật quý giá vậy, kiên nhẫn nghe một tên phàm nhân kể chuyện, cuối cùng, hắn hỏi :
''Ngươi rất muốn Tu Tiên ?''
''Vâng, tiểu nhân khát cầu Tu Tiên, các thôn dân ở đây đều cho rằng tiểu nhân vô tri, theo đuổi tu tiên mịt mờ không bằng chăm chỉ làm ăn, cưới vợ sinh con sống hết một đời, nhưng, tiểu nhân không muốn mình bình thường sống vô vị như vậy một đời, tiểu nhân không hiểu, làm sao hai vị tiên nhân ở đây, rõ ràng trong lòng bọn họ muốn tu tiên, nhưng bọn họ lại không dám chịu nguy hiểm đến cầu tiên duyên, còn hết lời ngăn cản tiểu nhân, khiến tiểu nhân phẫn nộ dị thường, bọn họ muốn tầm thường thì tại sao lại ngăn cản người khác không muốn tầm thường !!'' Ngạo Thiên tức giận đáp. ''Haha, thế giới Phàm nhân, đa số đều sống tầm thường một đời, Chỉ có một số ít người không cam lòng tầm thường, dựa vào cố gắng của bản thân cùng cơ duyên, thoát khỏi thế giới phàm nhân !!'' “Tiểu Nhân giống như Tiên nhân nói, không cam lòng tầm thường. Thế giới phàm nhân, không còn gì hấp dẫn ta .” Ngạo Thiên kiên định nói.
''Thế nhưng, ngươi có cố gắng, nhưng lại không có hùng tâm tráng chí, dù tu tiên cũng trở thành người bình thường trong tiên lộ, như vậy ta tại sao phải bồi dưỡng ngươi !'' Đức Hoàng chậm rãi lắc đầu. ''Ta có hùng tâm tráng chí, ta muốn vĩnh sinh, muốn như các bậc tiên nhân nhấc tay là đại địa nát, bầu trời sụp !!'' Ngạo Thiên thấy không ổn, nhất thời hô to. ''không, đây chỉ là ngươi không cam lòng tầm thường, chứ không phải hùng tâm tráng chí, không thật sự muốn không tầm thường .'' Đức Hoàng tiếp tục lắc đầu.
''Ngươi muốn tu tiên, nhưng ngươi muốn dựa vào ta ban ngươi cơ duyên để tu tiên, lại không muốn trả giá, ở bên ta, dưới sự chỉ dạy của ta, Tiên Lộ của ngươi sẽ thoải mái an toàn, nhưng nếu ngươi thật sự muốn không tầm thường, mà chỉ muốn đi con đường an toàn, chỉ sợ cơ hội vấn đỉnh thế gian không lớn, ngươi đi theo ta thì bắt buộc ngươi phải trả giá lớn, tu tiên, không phải chỉ là cố gắng là đủ, tiên lộ hung hiểm, phải chấp nhận rủi ro, thậm chí tử vong !!!'' Đức Hoàng lạnh nhạt nói, lời nói công kích vào nội tâm của Ngạo Thiên !!
Đúng là hắn từng mơ ước gặp cơ duyên, bái vào môn hạ Tiên Nhân, được tiên nhân dốc lòng chỉ dạy, cộng thêm cố gắng của bản thân, tiến từng bước lên đại đạo đỉnh phong !!
Lời nói của Đức Hoàng khiến Ngạo Thiên vỡ mộng !!
''Vậy, muốn bái vào môn hạ của Tiên Nhân, ta phải trả giá như thế nào ?! '' Ngạo Thiên kiên định hỏi !
''Giết sạch cả thôn trang này, vì bọn hắn cản trở con đường Cầu Tiên của ngươi, mặc kệ ngươi sử dụng thủ đoạn nào, sau ba ngày, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ giết cả ngươi cùng đám sâu kiến này !!'' Giọng nói của Đức Hoàng bình thản như không, nhưng vào tai của Ngạo Thiên, lại như cửu thiên thần lôi, công kích thẳng vào nội tâm yếu ớt của hắn. ''Giết sạch...cả thôn trang...giết đi người thân sống với ta từ nhỏ đến giờ ? giết đi Nguyệt Nguyệt ?....'' Ngạo Thiên ngơ ngác quỳ ở đó, quả thật, điều này gây tổn thương tâm linh đứa trẻ mới lớn như hắn ! ''Ta có thể sao ? ta có thể giết đi bọn họ sao ?'' Ngạo Thiên âm thầm hỏi bản tâm của mình.
Bản Tâm của hắn chia làm hai suy nghĩ, một giọng nói đầy thiện lương vang lên trong tâm hắn : Ngươi làm vậy thì mất đi nhân tính, táng tận lương tâm, phá hoại Đạo Đức, trời đất không tha thứ !! Hãy lui một bước, dù chết, cũng không thể khiến linh hồn cha mẹ nơi suối vàng phải thất vọng vì mình!'' Một giọng nói tà ác khác vang lên : '' Tiên Lộ nhấp nhô, Tiên Lộ mờ mịt, sống trên đời này, có nhiều chuyện bất đắc dĩ, nhưng nếu là đàn ông, phải chấp nhận, muốn truy cầu mục tiêu của đời mình, phải trả giá hết thảy, hi sinh hết thảy, ngay cả bản thân mình, nếu cần thiết cũng phải hi sinh, đã bước chân vào tiên lộ, phải chấp nhận điều này. Hối hận sao ? nếu hối hận thì lúc đầu đừng cầu Tiên, sống tầm thường một đời đi, phế vật !!'' Ngạo Thiên thống khổ ôm đầu.
Đức Hoàng biết đây là thời khắc quan trọng, nói thêm :
]
''Ngươi đã muốn thoát khỏi tầm thường, gặp chuyện bất đắc dĩ, khó khăn, ngươi lại muốn tránh đi, điều này là không được, ngươi không thể hi vọng bản thân không tầm thường, lại còn mong muốn thoải mái !!!'' ''Tiểu nhân biết mình nên làm thế nào, tiểu nhân về thôn suy nghĩ, sau ba ngày, tiểu nhân cho Các vị Tiên nhân một câu trả lời thỏa đáng.'' Ngạo Thiên trong lòng rối như tơ vò, chỉ đành từ biệt, tìm chỗ tĩnh tâm suy nghĩ. ''Được, sau ba ngày, chúng ta tìm ngươi, Alucard, đi thôi.'' Đức Hoàng gật đầu, thân ảnh bồng bềnh rời đi.
''Tiểu tử, ánh mắt sáng suốt một chút, ta thưởng thức ngươi !'' Alucard cười lớn, bay theo Đức Hoàng.
----------- Bên trong Hưng Yên Thôn, các thôn dân ngóng trông Ngạo Thiên trở về.
Đại chiến kết thúc, khói bụi lốc xoáy cũng tán đi, Tiên tung đã mất, chỉ để lại một mảnh đất đá hổn độn, đột nhiên từ xa, một bóng người gầy gò từ đàng xa đi tới. "Là Ngạo Thiên ca ca !" Nguyệt Nguyệt tuổi nhỏ mắt sáng, trước tiên nhìn ra người phía trước, lớn tiếng hô.
"Là Ngạo Thiên, hắn còn sống!"
Trong thôn vang lên một mảnh tiếng kêu, mọi người dồn dập xông tới vây quanh hắn, nhìn hắn không bị tổn thương gì, mặt mày chỉ hơi chút xám xịt, rốt cục yên lòng. "Không chết là tốt rồi." Khiếu thúc thở dài một hơi, yên tâm nói.
Ngạo Thiên cảm động không biết nói gì, chỉ im lặng.
Nguyệt Nguyệt nhào tới ôm lấy Ngạo Thiên, hưng phấn hỏi: "Ngạo Thiên ca ca, ngươi gặp tiên nhân rồi sao?"
Ngạo Thiên khẽ lắc đầu một cái, mỉm cười nói: "Ta không đuổi kịp bọn họ. . . Liền tới gần cũng khó khăn. . . Ta đã thất bại."
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, nụ cười cũng rất chân thành, nhưng đoàn người vẫn là nghe ra ngữ điệu ẩn giấu trong nụ cười đó chính là không cam lòng.
"Thất bại liền thất bại đi, sống sót là tốt rồi."
"Đúng vậy, trên đời này có cái gì có thể quan trọng hơn sống sót đây ."
"Tiểu Thiên ah, ta chính là bạn tốt của cha mẹ ngươi, khuyên ngươi một câu, ngươi kiềm chế bản thân lại đi, đừng tiếp tục suy nghĩ chuyện Tu Tiên. Tiên duyên khó cầu, Tiên môn khó tiến ah, cầu Tiên đắc đạo, không phải loại người nghèo khổ sinh sống ở vùng hẻo lánh có thể đạt được. '' "Đúng đấy, tốt nhất là an phận đi."
"Đúng vậy, Tiểu Thiên à, làm người phải biết lượng sức..''
Trong lúc nhất thời mỗi người nói một kiểu, người thật tâm khuyên nhủ cũng có, người châm biếm trào phúng cũng có, hèn mọn xem thường cũng có.
Khiếu thúc trực tiếp khiển trách: "Tiểu tử thúi, vì cầu Tiên, ngay cả mệnh ngươi cũng không cần sao?"
Trong lòng Ngạo Thiên nổi lên một mảnh hỏa diễm, ta biết các ngươi vì tốt cho ta, nhưng cản con đường thành công của ta, các ngươi có quyền gì !! các ngươi tình nguyện lạc lối, cũng đừng ảnh hưởng ta. "Ta chỉ làm theo bản tâm việc ta nghĩ ta nên làm." Ngạo Thiên cẩn thận suy nghĩ từ ngữ trong đầu, nói.
"Không tiếc đi chết?"
"Phải! Thế giới này, nhiều người có giấc mơ hoài bão tu tiên, thế nhưng người nguyện ý vì giấc mơ, mục tiêu mà trả giá, chung quy quá ít.'' Ngạo Thiên nhớ lại những lời Đức Hoàng nói, thở dài một hơi, đáp.
Khiếu thúc không nghĩ tới một tên tiểu tử có thể nói lời mang đậm tính triết lý như vậy, triệt để há mồm choáng váng.
''Ta chỉ cần là vì giấc mơ đi phấn đấu, dù cho thất bại cũng Vô Hối.''
Tâm tư cầu tiên vấn đạo cũa hắn chẳng những không có biến mất, trái lại càng lúc càng kịch liệt rồi.
Một ngày nào đó, ta sẽ như hai vị tiên nhân kia, hoành hành ngang dọc thế giới ! Bất luận tương lai có thế nào gian nan hiểm trở!
Ngạo Thiên âm thầm nói.
—— —— —— ———
Chuyện này sau khi đi thời gian qua một ngày, bách tính trong Hưng Yên thôn lại khôi phục thói quen sinh hoạt từng ngày, mỗi ngày dậy sớm cày ruộng tối gieo hạt, vất vả không ngớt.
Ngạo Thiên cũng như thường ngày, cùng đoàn người ra đồng, mặt ngoài xem như đã buông tha cho vọng tưởng không thiết thức đó.
Thế nhưng mỗi khi đến lúc nhàn rỗi, Ngạo Thiên âm thầm đi một mình lên Ba Vì Sơn, lẳng lặng ngồi lên tảng đá gần đó, ngơ ngác nhìn bầu trời trên cao.
Một ngày trôi qua, cây cối bởi vì dính dư âm chiến đấu mà hủy, lại chậm rãi bắt đầu sinh trưởng , tại vùng thế giới có thiên địa linh khí dư thừa, sinh mệnh cũng kiên cường ! ----- Ngày thứ hai, Ngạo Thiên lại đang trên núi ngồi một ngày, lúc trở lại thì bầu trời đã tối dần.
Đi tới trước cửa phòng nhà mình, Ngạo Thiên nhìn thấy tiểu Nguyệt ngồi ngay cửa chờ chính mình.
Tiểu cô nương vẫn là đôi mắt to sáng ngời ấy, ôn nhu nhìn mình, nhẹ giọng nỉ non nói: "Ngươi lại đi trên núi?"
"Ừ." Ngạo Thiên ừ một tiếng, lách người vào phòng.
Tiểu Nguyệt đã kéo tay hắn: "Ngạo Thiên ca ca, rốt cuộc ngươi tính làm gì ? Người trong thôn đều nói ngươi bị điên, tiên nhân không ở, ngươi còn mỗi ngày chạy lên núi, đến cùng tính mưu đồ gì?" Cái vấn đề này, người trong thôn đã hỏi hắn rất nhiều lần.
Ngạo Thiên chưa bao giờ trả lời.
''Ta có tâm sự, chỉ lên núi ngắm cảnh thôi, đừng lo.''
''Thật ?'' Tiểu cô nương nghi vấn hỏi.
''Ừ, tiểu nguyệt này...'' Giọng nói của Ngạo Thiên ngập ngừng.
''Sao ?'' Tiểu Cô nương mở to đôi mắt nhìn hắn.
''Ta thích ngươi lâu rồi !'' Ngạo Thiên trầm mặt cả nữa ngày, rốt cuộc nói.
''Ta biết lâu rồi, hì hì, tối rồi, ta về, kẻo phụ thân lại trông.'' Tiểu Cô Nương nhón chân hôn lên môi hắn một cái, đỏ mặt, lấy cớ chạy đi, để lại hắn ngơ ngác đứng đó.
Nhìn thân ảnh nàng khuất dần, nhìn không trung lưu lại mùi hương, đôi môi vẫn còn ấm, nhìn thôn xóm từng nhà náo nhiệt làm bếp nấu cơm, Ngạo Thiên thở dài, như quyết tâm, ánh mặt triệt để lạnh lùng, lộ ra vẻ tàn nhẫn, thì thầm :
Tiểu Nguyệt, Các hương thân, Xin Lỗi !!''
''Vi thành tựu cho ta, các ngươi hi sinh đi !''
Nói rồi, thân ảnh của hắn luồn lách không một tiếng động chui ra khỏi thôn, biến mất trong màn đêm ....................!