Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 32

Trong thư phòng, qua một lúc lâu Kỳ Kiêu mới buông người ta, hắn nhẹ nhàng ôm thắt lưng Bách Nhận, cười: “Ta thật nên cảm tạ Canh Phái, vì chiếc bình phong này, ngươi lại ngoan ngoãn để ta ôm hôn nửa ngày. Chỉ tiếc Canh đại tài tử đã qua đời nhiều năm, không thể trực tiếp gặp mặt cảm tạ, ngày nào đó đốt cho hắn một nén hương đi.”

Bách Nhận bị Kỳ Kiêu trêu ghẹo đến đỏ mặt lên, nghe vậy thấp giọng: “Đều là người về cõi tiên vài trăm năm, điện hạ tích chút khẩu đức đi.”

Bách Nhận thật rất yêu thích tranh chữ, tuy nói như vậy vẫn nhịn không được đẩy Kỳ Kiêu ra quay đầu nhìn bình phong, Kỳ Kiêu từ sau lưng ôm lấy người ta, một bên nghe Bách Nhận giảng cho hắn bình phong kia đặc sắc như thế nào một bên nhẹ cắn hôn vành tai hắn, cười một tiếng: “Tuy rằng trước kia các thái phó cũng từng dạy qua… nhưng ta từ đầu tới đuôi hoàn toàn là tục nhân, vẫn chưa bao giờ chú tâm nghe, ngươi không giống ta, có thiên phú.”

Bách Nhận lắc đầu cười: “Thái tử khen nhầm, ta cũng không hiểu gì nhiều, chỉ là mẫu phi ta rất thích những thứ này, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, nghe nhiều thành quen.”

Trong lòng Kỳ Kiêu vừa động, dừng một lát, thấp giọng: “Bách Nhận, hôm nay… đoàn người đi Lĩnh Nam sẽ xuất phát.”

Bách Nhận lập tức sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: “Hôm nay… liền xuất phát?”

Kỳ Kiêu gật đầu, nhìn Bách Nhận đăm chiêu, không khỏi khó chịu, vẻ mặt này, đại khái là đang nghĩ đến Sầm Triều Ca đi?

Kỳ Kiêu im lặng một lát, giống như vô tình hỏi: “Ta nhớ rõ thư đồng kia cũng đi phải không? Bên cạnh thiếu một người, có bất tiện không? Ta cho ngươi tìm một người khác?”

Bách Nhận lắc đầu, Kỳ Kiêu nhẹ giọng cười: “Đừng nghĩ nhiều, ta không phải vì giám sát ngươi.”

Bách Nhận cười khổ: “Ta không có ý này, lại nói… ta ngày đêm đều ở chỗ của điện hạ, điện hạ còn cần sai người giám thị sao?”

Kỳ Kiêu cười: “Ngày đêm ở đây, này là ngươi nói.”

Bách Nhận miễn cưỡng cười không nói, Kỳ Kiêu biết trong lòng hắn không thoải mái, trấn an vuốt ve lưng hắn, thấp giọng: “Ngươi thật là… tùy tiện phái ai trở về cũng được, sao lại đưa thư đồng trở về làm gì.”

Bách Nhận dừng một lát, thanh âm có chút mờ mịt: “Hắn… hắn là con trai duy nhất trong nhà, bản thân cũng muốn trở về, ta nghĩ cũng đúng, ở bên cạnh ta không phải chuyện gì tốt, mấy năm nay hắn giúp đỡ ta không ít, nay ta thả hắn trở về, xem như trọn vẹn mấy năm tình nghĩa.”

Kỳ Kiêu thầm cười, như vậy liền không ai nợ ai? Này quả thật hợp với tính tình Bách Nhận, nếu là mình… Kỳ Kiêu thầm cười lạnh một tiếng, lấy không thiếu chỗ tốt từ mình, lại cầm bạc của mình âm thầm đứng núi này trông núi nọ, người này nếu là thủ hạ của mình, lột da chỉ sợ không đủ, sao còn có thể để kẻ kia khỏe mạnh trở về?

Vốn Kỳ Kiêu chỉ muốn thử, biết Bách Nhận như vậy cũng an tâm, có chính mình toàn tâm toàn ý che chở hắn, lại thêm năm rộng tháng dài, còn sợ không thể nắm chặt trái tim người này sao? Kỳ Kiêu nghĩ đến bộ dạng cẩn thận của Bách Nhận khi nhắc nhở mình lúc nãy, trong lòng vô cùng thoải mái, cười: “Được rồi, nếu thiếu người liền nói cho ta, ngươi thẳng thắn với ta, ta cũng thẳng thắn với ngươi, bình thường ngươi làm cái gì ta đều biết, không cần lại thêm người giám thị làm gì. Người ta đưa cho ngươi có thể giúp ngươi bao nhiêu ta không dám nói, chỉ chắc chắn rằng sẽ không bao giờ hại ngươi.”

Bách Nhận thấy Kỳ Kiêu thẳng thắn thành khẩn như vậy không khỏi bật cười: “Quả nhiên trong phủ ta cũng có người của điện hạ.”

Kỳ Kiêu cũng không cho ý kiến, quay đầu liếc mắt nhìn bình phong kia: “Ngươi nói Lĩnh Nam vương phi rất thích những thứ này? Giang Đức Thanh….”

Sau Giang Đức Thanh tiễn bước Sầm Triều Ca vẫn luôn đứng hầu bên ngoài, nghe tiếng vội nói: “Nô tài ở.”

“Đóng gói bình phong này, lại đi vào kho tìm vài quyển tranh chữ của tiền triều đều đưa ra ngoài thành, nói cho Mạnh Chi Nguyên, những thứ này Thế tử vừa được tặng, nhớ rõ Lĩnh Nam vương phi yêu thích, đặc biệt lệnh bọn họ cùng đưa đến Lĩnh Nam.” Kỳ Kiêu quay đầu liếc mắt nhìn Bách Nhận, hỏi, “Ngươi còn có gì đưa cho vương phi?”

Bách Nhận nhanh chóng lắc đầu: “Thái tử đừng như vậy…. Bách Nhận thay mẫu phi cảm tạ tấm lòng Thái tử, nhưng những thứ này đều không thể dùng tiền mua được, thật sự….”

“Ngươi chỉ cần nói còn muốn đưa cái gì đi hay không.” Kỳ Kiêu cười khẽ vuốt mặt Bách Nhận, nhẹ giọng cười, “Sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy? Ngươi cho rằng ta chỉ đơn thuần là đưa chút bảo vật cho vương phi? Ngươi cũng không ngẫm lại, một mình ngươi ở kinh thành, không biết vương phi có bao nhiêu lo lắng, nhưng nếu nhìn thấy ngươi đưa về nhiều thứ tốt như vậy, liền biết ngươi ở kinh thành được người khác xem trọng, muốn có thứ gì cũng được, nàng cũng sẽ vì thế mà yên tâm. Dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, đừng tiếc rẻ.”

Bách Nhận kinh ngạc, nghe Kỳ Kiêu nói, khóe mắt không khỏi đỏ lên, Kỳ Kiêu bật cười: “Đây là làm sao? Ta lại nói sai cái gì rồi? Ngươi này….” Kỳ Kiêu liếc mắt nhìn bên ngoài, hạ giọng, “Sao lại mít ướt như vậy?”

Bách Nhận cật lực đè nén rung động trong lòng, từ khi hắn đến kinh thành đến nay, chưa bao giờ dám gửi cho vương phi một phong thư, một là sợ không cẩn thận liền bị người cố ý nói bậy, hai là sợ vương phi nhìn vật nhớ người, sẽ càng thêm nhớ hắn.

Bách Nhận vốn mang tâm tình phải chết mà đến, bản thân hắn rõ ràng không còn bao nhiêu cơ hội gặp lại vương phi, chi bằng nhẫn tâm không để người khác nhắc đến mình, chỉ mong thời gian trôi qua, vương phi dần dần quên hắn, nếu ngày sau hắn có bất trắc, vương phi cũng sẽ không rất đau khổ.

Nhưng chuyện này đau đớn thế nào, cũng chỉ có Bách Nhận tự mình biết.

“Nói… nói cho mẫu phi ta….” Bách Nhận nén nước mắt, cắn chặt răng không để mình khóc thành tiếng, giọng khàn khàn, “Ta sống rất tốt, người trong cung… rất tốt với ta, nói cho nàng không cần lo lắng, nhớ… nhớ bảo trọng thân mình.”

Kỳ Kiêu nhìn mấy vết máu trên cổ Bách Nhận còn chưa lành hẳn, lại nghĩ đến hai tháng này Bách Nhận sống thế nào, lại nghe Bách Nhận nói những lời này, trong lòng giống như bị lưỡi dao vạch một đường, Kỳ Kiêu thở dài, than một tiếng: “Không lẽ vì ta làm ác quá nhiều, ông trời liền sai ngươi đến mài dũa ta sao?”

Nếu không sao lại cứ một lần lại một lần vì hắn mà khó chịu, vì hắn mà đau lòng chứ?

Kỳ Kiêu biết Bách Nhận rất cứng cỏi, sẽ không muốn rơi lệ trước mặt người khác, cho nên không nhìn hắn, chỉ trực tiếp kéo người vào lòng ôm chặt, quay đầu nói ra ngoài: “Nghe Thế tử nói gì sao? Toàn bộ nói cho bọn họ, đừng quên nói bọn họ, nếu thuật lại sai một chữ, liền không cần trở về.”

Giang Đức Thanh vội đáp ứng, Kỳ Kiêu cúi đầu nhẹ giọng: “Bọn họ đến nâng bình phong đi, chúng ta trước vào tẩm điện, được không?”

Bách Nhận gật đầu, một lúc lâu sau mới từ trong ngực Kỳ Kiêu ngẩng đầu lên, theo Kỳ Kiêu đi vào tẩm điện.

Trong noãn các tẩm điện, Kỳ Kiêu xem như không phát hiện đôi mắt đỏ hồng của Bách Nhận, thấp giọng cười: “Vừa quên, còn nên đưa cho vương phi cùng quận chúa một ít tơ lựa, mấy thứ diễm sắc kia trong kho ta đều chất đống, lại để cũng là uổng phí.”

Kỳ Kiêu thật rất tri kỷ, Bách Nhận là thật lòng cảm kích, nghe vậy cúi đầu: “Đã nhận không ít thứ của Thái tử, ta hiện tại lại lo lắng… mẫu phi nhìn thấy bình phong kia, sợ rằng không tin là ta có thể có được.”

“Vậy không phải càng tỏ rõ vị trí của Thế tử điện hạ trong hoàng thành sao?” Kỳ Kiêu cố ý đùa hắn, “Ngay cả Thái tử điện hạ còn phải đem bảo bối nhiều năm giữ gìn như vậy hiến ra, có thể thấy được địa vị của Thế tử trong kinh thành thế nào.”

Bách Nhận không khỏi bật cười, Kỳ Kiêu ngồi vào cạnh hắn: “Trước kia ngươi nghĩ thế nào, ta cũng đoán được một phần, ngươi một lòng vì vương phi, nhưng làm sao vương phi cũng không một lòng vì ngươi? Ngươi ẩn nhẫn không gửi cho nàng bất kỳ tin tức nào như vậy, nàng chỉ sẽ càng thêm lo lắng.”

Bách Nhận ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến Kỳ Kiêu từ nhỏ mất mẹ, lại có thể hiểu rõ chuyện giữa bọn họ như vậy, trong lòng không biết có bao nhiêu đau khổ không thể nói ra, Bách Nhận không khỏi vì Kỳ Kiêu mà khó chịu, do dự một lát, rụt rè cầm tay Kỳ Kiêu, nhẹ giọng: “Đa tạ… đa tạ điện hạ nhắc nhở, ta hiểu được.”

“Vậy thì tốt, về sau cứ thường xuyên liên lạc, không cần ngại người khác, mỗi tháng thoải mái đưa đồ về Lĩnh Nam, ngươi biết hiếu kính phụ vương mẫu phi, người khác còn có thể nói được cái gì? Như vậy ngươi không cần cả ngày nghẹn trong lòng, mẫu phi ngươi cũng sẽ an tâm.” Không thể không nói, Kỳ Kiêu có thể sống phóng túng hơn Bách Nhận cũng là có lý do, hắn thấy trong mắt Bách Nhận đều là cảm kích liền thoải mái vô cùng, chuyển đề tài, “Cô vốn làm ơn không cần hồi báo, nhưng nếu Thế tử điện hạ đã nói muốn tạ, cô muốn từ chối thì sẽ thành bất kính….”

Kỳ Kiêu một tay đem người kéo vào trong ngực cúi đầu hôn lên môi Bách Nhận.

Trước kia Kỳ Kiêu cũng không cảm thấy hứng thú với loại thân mật lướt qua liền ngưng này, nhưng sau khi cùng Bách Nhận trải qua vài lần liền càng lúc càng say mê, Bách Nhận cũng vì chuyện vừa rồi mà so ngày thường ngoan ngoãn hơn nhiều lắm. Kỳ Kiêu càng lúc càng động tình, một bàn tay không thành thật trượt vào trong áo Bách Nhận, Bách Nhận vừa muốn giãy dụa, Kỳ Kiêu đã nhẹ giọng nỉ non: “Đừng trốn…. Ngươi biết tính tình ta, ngoan, đừng khiến ta nổi giận….”

Bách Nhận dừng một lát, quả nhiên không dám lại chống cự, Kỳ Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mềm của Bách Nhận, thấp giọng cười: “Ngoan… chờ quen rồi ngươi sẽ thích.”

Hai má Bách Nhận đỏ rực, siết chặt áo Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu cùng hắn thân mật hồi lâu mới thả người ra, nhẹ cắn môi hắn: “Trong lòng không còn khó chịu đúng không? Ngươi xem, thân thiết như vậy tốt bao nhiêu, ngươi không khó chịu, ta cũng được lợi một hồi.”

Bách Nhận dở khóc dở cười, Kỳ Kiêu bật cười thành tiếng, hôn hôn trán hắn: “Bách Nhận, đừng khó chịu…. Hai tháng này ngươi không có uổng công chịu khổ, mấy năm nay Lĩnh Nam thiên tai không ngừng, thu hoạch lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng giúp bọn họ qua một mùa đông, chờ đến mùa gieo hạt năm sau… những lương thực này sẽ cứu mạng bọn họ.”

Ánh mắt Kỳ Kiêu ôn nhu lại kiên định: “Bách Nhận, đây đều là công lao của ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment