Thiên Hồn Đại Lục

Chương 34

Đã 2 tiếng trôi qua, tức là đã hai tuần trong bí cảnh Thiên Vân, hơn năm ngàn thí sinh tham dự cuộc thi tuyển sinh của Ngũ Viện, bây giờ số lượng chỉ còn chưa tới 3 ngàn, hoặc có thể ít hơn nữa kìa.

Còn nhóm người Hàn Phong vẫn tiếp tục săn bắn ma thú để mà tăng số điểm cho mình, không những thế hắn còn giúp đỡ cho Nam Cung Phương và Đại Minh tu luyện, tập luyện một số bĩ kỹ để nâng cao thực lực của mình, đương nhiên là không được bại lộ quá nhiều bí mật của hắn, bởi Hàn Phong nhận thấy thân phận của Nam Cung Phương này, không đơn giản.

Qua mấy lần tiếp xúc, hắn biết được cô nàng này có nhiều điều kỳ quái khi hỏi thân phận và xuất xứ, nhất là dáng vẻ khi ăn, giống như là một cô công chúa. Nhưng hắn cũng chẳng tò mò nên cũng không truy tới cùng, chỉ loa hoa vài câu.

Một đêm chuẩn bị tới và một ngày mới chuẩn bị bắt đầu, Hàn Phong đang ưỡn người vài cái bỗng nhiên một tay hiện ra Thiên Hồn, một thanh kiếm liền nắm trong tay, sau đó hắn chỉ về bên kia rừng mà nói…

“ Không biết vị bằng hữu bên kia có thể ra đây gặp mặt không nào?”

Một lúc sau từ trong bụi cây đi ra ngoài 4 thân ảnh, là hai nam hai nữ, bộ dạng lôi thôi, mặt mày có vài điểm đen dơ. Hàn Phong nhíu mày, thanh kiếm liền biến về nguyên dạng rồi biến mất.

“ Vị huynh đệ này...chúng tôi không có ác ý, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi…”

“ Vậy đi qua đi, coi như chưa từng gặp nhau…” Hàn Phong chỉ về bên kia khu rừng mà nói.

“ Cái này...tại hạ có việc muốn nhờ vị huynh đệ…”

“ Không rảnh...cũng không giúp đâu!!”

“ Nè, bộ ngươi nghe xong rồi mới trả lời được không vậy?” lúc này cô gái tóc vàng, nhỏ con một bên la lên, sau đó là cô gái tóc nâu bên cạnh cũng gật đầu mà nói, giọng êm dịu…

“ Công tử, chúng tôi chỉ hy vọng công tử có thể cho chúng tôi dừng chân một lát, khi mặt trời lê cao thì sẽ rời đi….” Hàn Phong nghe xong không nói gì, chỉ nhìn chầm chầm cô nàng tóc nâu này, khiến cho nàng thấy thế cũng đỏ mặt, mà lúng túng. Hắn tính mở miệng trả lời thì trong hang Nam Cung Phương đi ra ngoài, miệng vẫn còn ngáp…

“ a Phong, có chuyện gì bên ngoài đây thế...ồn quá, ta ngủ không được……”

“ Ý….tiểu Song sao ngươi lại ở đây?”

“ Aaaaa...tiểu Phương, là ngươi…..”

Sau đó là một cảnh tượng hai người ôm nhau, cô nàng tóc xanh dương ôm chặt cô nàng tóc nâu, vẻ mặt cười rất là vui vẻ, sau đó Hàn Phong lên tiếng….

“ Hai người quen nhau à…”

“ Để ta giới thiệu, đây là Lục Vô Song, bọn ta là thanh mai trúc mã, là chị em tốt của nha đấy..” Nam Cung Phương tự hào mà nói

“ Vậy thật là tội cho vị tiểu thư này…”

“ Nè...ngươi nói thế là có ý gì…”

“ Ai biết!!” Hàn Phong nhún vai để Nam Cung Phương cắn răng, tức giận. Lúc này Lục Vô Song lên tiếng..

“ tiểu Phương, ngươi có thể giúp bọn ta một chút không…” sau đó Lục Vô Song mới kể từ đầu tới cuối của câu truyện, Nam Cung Phương thì đương nhiên gặp bạn cũ cực kỳ vui vẻ nên liền đồng ý, Hàn Phong bó tay mà lắc đầu, sau đó cũng không nói gì. Rồi hai nàng bắt đầu nói chuyện, cả bốn người còn lại nghe Nam Cung Phương kể lại thì ngoại trừ Hàn Phong, thì ba người kia cảm giác cực kỳ hâm mộ Nam Cung Phương, nhất là tên nam nhân tóc đen kia, hắn cực kỳ ghen ghét Hàn Phong,ngay cả Lục Vô Song cũng hâm mộ đến ghen ghét.

“ Các ngươi cứ nghỉ ngơi cho thoải mái...a Phong có nhiều thức ăn lắm…”

“ Nè..nè..đại tiểu thư, cô coi ta là kho lương thực à…”

“ Vào cái đêm 3 ngày trước……” Nam Cung Phương thấy Hàn Phong khó chịu, liền liên tường mở miệng ra, hắn thấy thế thì giật mình, cười khổ…

“ Được coi như cô lợi hại……” Hàn Phong bực mình mà ngồi một bên cắn trái táo, Đại Minh thì cười cười thầm một bên,

“ À đúng rồi, chúng ta giới thiệu một chút….” tên thanh niên còn lại, mặt vui vẻ vì gặp mặt được người trợ giúp nên hắn cực kỳ vui mừng

“ Ta tên là Bách Nhật, đây là ba người chúng ta quen, Lục Vô Song, cô nàng này là Ngạo Mai còn người tóc đen này là ca ca của nàng, Ngạo Mạnh!!”

“ Ta tên Hàn Phong, Nam Cung Phương, và đây là huynh đệ của ta, Đại Minh!!”

“ Hàn Phong, thực lực của ngươi là cấp độ nào…”

“ À..à...là Thành Giai Lục Tinh…..”

“ À….thế à….”

“ Hừ...chỉ mới là Thành Giai Lục Tinh,....” Ngạo Mạnh ngồi một bên khó chịu hừ một tiếng, Bách Nhật coi như không nghe thấy cái gì mà tiếp tục cười nói…

“ Phong huynh đệ có thể sống sót và được vị trí đầu bảng như thế, tuy thực lực thấp nhưng kinh nghiệm chiến đấu quả nhiên là vô cùng phong phú…”

“ Bách Nhật huynh quá khen!!”

“ Ủa a Phong, không phải ngươi là….”

“ Im Miệng!!” Hàn Phong hai mắt trừng lên nhìn nàng khiến nàng lè lưỡi rồi im lặng, nàng biết hắn chỉ đang giả trư ăn thịt hổ, tuy thắc mắc nhưng cũng không hỏi nữa. Nhưng nói thật, cũng có nhiều người ảo tưởng quá…

“ Nè, ngươi nói chuyện với nữ nhân như thế à, Nam Cung tiểu thư tại sao phải nghe ngươi chứ….” Ngạo Mạnh một bên đứng giận, hành động bất bình cho Nam Cung Phương, lấy lòng người đẹp. Hàn Phong liếc mắt hắn một cái, cười nhép miệng rồi tiếp tục ăn trái cây của mình…..

“ Ngươi thái độ đó là sao…..”

“ Ngạo công tử, a Phong nói gì với ta thì liên quan gì tới công tử chứ?” Nam Cung Phương một bên khó chịu, đương nhiên là bênh vực cho nam nhân của mình lập tức, tuy rằng chưa chính thức nhưng hai người trong 2 tuần vừa rồi cũng đã hiểu ý nhau.

“ Nam Cung tiểu thư...ta...ta chỉ bất bình dùm cô thôi…”

“ Vậy thì cảm tạ rồi, nhưng Ngạo công tử không cần phải lo nữa….” Đại Minh ngồi một bên lập tức cười thật to lên, Hàn Phong thì không nói gì nhưng trong lòng nghĩ thầm ” Không hổ danh nữ nhân của bản công tử!!”. Ngạo Mạnh quê mặt, lập tức ngồi xuống, Bách Nhật một bên nhanh chóng tìm cách giải hòa…

“ Hàn Phong huynh đệ, không biết cậu thuộc gia tộc nào không?”

“ Ta mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, tự sinh sống mà lớn lên, chỉ có một người sư phụ duy nhất….”

“ À...thì ra thế...xin lỗi….”

“ Không có gì xin lỗi hết….sự thật thì là sự thật….” Hàn Phong thấy Bách Nhật rất được, nên hắn cũng không ngại mà trả lời, nói chuyện cùng hắn. Lúc này cô nàng Ngạo Mai ngồi một bên nhìn Hàn Phong mà nói…

“ Nè tối nay bọn ta ngủ ở đâu thế….”

“ Đương nhiên đất làm giường, trời làm chăn rồi...à thì có sao làm cừu cho đếm dễ ngủ…”

Hàn Phong lời nói ra thì Đại Minh một bên cũng cười phá lên, Nam Cung Phương thì che mặt mà cười tủm tỉm, Bách Nhật thì gãi gãi đầu, Lục Vô Song thì cũng cười thầm vì lời nói. Chỉ có Bạch Mai và Ngạo Mạnh khó chịu, cuối cùng hắn la lên…

“ Ngươi nói thế là sao...kêu bọn ta ngủ dưới đất!!”

“ Chứ ngươi nghĩ nệm giường từ trên trời rơi xuống làm quà à….?” Hàn Phong một bộ mặt khó hiểu mà hỏi…

“ Cái này….”

“ Không sao đâu Hàn huynh đệ, cậu giúp bọn ta nhiều rồi, chút nữa chúng ta đi tìm vài chỗ mà ngủ cũng được…” Bách Nhật dễ chịu mà cười nói, đối với hắn ngủ ở đâu cũng được, hơn nữa hôm nay sợ là ngủ cực kỳ thoải mái nên tâm tình hắn rất là dễ chịu.

“ Đúng thế….” Lục Vô Song cũng gật đầu đồng ý, một bên Nam Cung Phương cười khì khì, Lục Vô Song nhìn nàng mà thắc mắc…

“ tiểu Phương, sao ngươi lại cười thế…” Nam Cung Phương nghe xong không nói gì, chỉ đi tới ôm chặt cánh tay Hàn Phong mà cười nói…

“ a Phong, coi như là nể tiểu Song là bạn từ nhỏ của ta đi, cho bọn họ một cặp mềm gối đi, huynh cũng không muốn ta khó xử mà….”

“ Đúng đó đại ca, Bách Nhật huynh đệ nói chuyện rất hợp ý ta….” Đại Minh cũng tán thành gật đầu

“ Haizzzzz….sợ các ngươi luôn…” Hàn Phong lập tức ném cho mỗi người một bộ, rồi tiếp tục ăn trái cây của mình coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nam Cung Phương cười cười, hôn má hắn một cái rồi về chỗ mà tiếp tục nói chuyện với Lục Vô Song.

“ Cảm ơn Hàn huynh đệ rất nhiều!!” Bách Nhật sảng khoái mà cảm ơn, Hàn Phong nhìn về hai người kia, Bách Nhật hiểu ý, dùng tay gõ một cái, Ngạo Mạnh và Bạch Mai cũng gật đầu cảm ơn. Hàn Phong chỉ cười một cái rồi đứng dậy, phủi phủi người vài cái rồi đi tới trong khu rừng. Đại Minh cũng đứng dậy đi theo…

“ Hắn đi đâu thế?” Lục Vô Song

“ Hắn đi nấu ăn!!”

“ Nấu ăn…”

“ Đúng Thế!”

“ Hàn huynh đệ, ta sẽ phụ ngươi!!” Bách Nhật nhanh chân đứng dậy mà đi tới, nhanh tay phụ Hàn Phong và Đại Minh. Bốn người còn lại thì tiếp tục nói chuyện, Ngạo Mạnh vẫn tranh thủ cơ hội mà bắt chuyện với Nam Cung Phương, nhưng bị nàng khéo léo từ chối, Ngạo Mai thì ngồi mà quan sát, giúp ca ca của nàng bắt chuyện với Nam Cung Phương.

Một lúc sau thì đồ ăn cũng được bưng ra, mà một mâm đầy thịt và đã được xiên que, sẵn sàng nướng. Đại Minh nhanh tay mà cầm lên bốn que, bắt đầu nướng chín mà không cần để ý tới ai, mạnh ai nấy nướng mà ăn. Hàn Phong thì làm giúp cho Nam Cung Phương, và việc mà nàng cần làm đó là chỉ đợi mà ăn.

“ Các ngươi thực lực như thế nào…” Hàn Phong nhìn Bách Nhật mà nói.

“ Ngạo Mạnh là Thành Giai Bát Tinh, Ngạo Mai là Thành Giai Tứ tinh, Lục Vô Song là Thành Giai Cửu Tinh, ta đột phá lên Phát Cơ Nhất Tinh trước khi vào bí cảnh!”

“ Thế à…”

“ Các ngươi không phải là người ở Đế Kim đế quốc đúng không?”

“ Hàn huynh đệ nói đúng, chúng tôi là người của Lạc Nhật đế quốc!”

“ Là con của gia tộc hay thế môn nào?”

“ Cái này….sau Hàn huynh đệ lại biết….” Bách Nhật thắc mắc mà hỏi

“ Dễ thôi, lúc các ngươi tới có cầm trên mình Thiên Hồn, cây cung mà ngươi cầm nếu ta đoàn không lầm là Loạn Xạ Cung, báu vật gia truyền của Bách gia, một trong tam đại gia tộc của Lạc Nhật đế quốc. Còn cây đao mà hắn cầm có tên là Nhạn Hà Đao, một thanh đao sắc bén nhưng lại nhẹ tựa như một con nhạn, là Thiên Hồn chứng tỏ thân phận kẻ nối dõi của Ngạo gia, một trong tam đại gia tộc Lạc Nhật đế quốc….”

“ Còn cô, tuy ta không thấy Thiên Hồn của cô, nhưng cô lại họ Lục, nếu ta đoán không lầm, Lục Thần Sầu là phụ thân của cô đi….Lục Thần Sầu, thánh cầm của Lạc Nhật đế quốc, Thiên Hồn là Cửu Cung Cầm, một cây đàn chỉ cần người dính 9 âm lập tức chết….ta nói không sai chứ, Lục gia Lục đại tiểu thư...” Hàn Phong một hơi nói hết ra thân phận của bốn người ngồi đây, ngay cả Nam Cung Phương cũng giật mình khi thấy Hàn Phong lại biết nhiều như thế, sau đó nghĩ rằng sợ hắn đã biết thân phận của nàng.

“ Hàn huynh quả nhiên đọc rộng hiểu nhiều, không sai...những gì huynh nói hoàn toàn đúng..”

“ Hàn công tử, sau ngươi lại biết rõ về Thiên Hồn của gia tộc chúng ta như thế…” Lục Vô Song ánh mắt kiên kỵ nhìn về Hàn Phong…

“ Đọc nhiều thì biết nhiều thôi, huynh nói đúng không tiểu thiên kim của Nam Cung gia, à không, tiểu quận chúa của Nam Cung Mạt, vương gia kiêm đế quốc đại tướng quân của Lạc Nhật đế quốc!!!”

“ Huynh...huynh biết rồi à...từ khi nào thế…”

“ Mới vừa nãy…!!”

“ Xem ra muội nói chuyện với tiểu Song khiến huynh lập tức nhận ra nhỉ…huynh đang giận ta à….” Nam Cung Phương cười cười gãi đầu, Hàn Phong đưa tay lại mà xoa đầu nàng, cười nói…

“ Nha đầu ngốc…” hắn cười một cái trả lời câu hỏi của nàng, Nam Cung Phương cười thật tươi, sau đó chạy lại mà ôm chặt hắn.

“ Biết huynh là tốt nhất mà!!!”
Bình Luận (0)
Comment