Thiển Hôn Thân Ái

Chương 8

Đúng lúc thần trí đang xoắn lên thì đột nhiên cô bị tiếng chuông điện thoại vang lên làm giật mình.

Nhìn qua, hóa ra là ông ngoại Lục gọi.

“Lan Lan à, là do ông ngoại không tốt. Ông không điều tra rõ ràng tên kia, làm con phải chịu thiệt thòi rồi!”

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Khinh Lan liền biết, Lâm Thông bên kia có lẽ là ác nhân đi khiếu nại trước.

“Không có chuyện gì đâu, ông ngoại, con không có thiệt thòi.”

“Không đúng, ông ngoại nhất định phải tìm cho cháu gái bảo bối một người tốt nhất. Hai ngày nữa là sinh nhật ông, những người đến đây đều là chiến hữu cũ quen thuộc, lần này chúng ta cứ từ từ mà chọn…”

Nghe vậy Lục Khinh Lan vội vàng ngắt lời ông, muốn từ chối: “Ông ngoại, con…”

“Quyết định vậy nhé!”

Ông cụ Lục không đợi cô kịp phản ứng đã trực tiếp đưa ra quyết định.

Năm xưa, ông cũng từng là một nhân vật có tiếng trong quân đội, mặc dù đã nghỉ hưu từ lâu nhưng uy vọng của ông vẫn còn tồn tại, cho nên bữa tiệc sinh nhật chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Chỉ là trong lòng Lục Khinh Lan không cảm thấy thoải mái.

Mặc dù cô rất muốn thoát khỏi việc ép hôn của Diệp Đình Thâm, nhưng nếu ông ngoại nhân tiệc sinh nhật lại giới thiệu ai đó cho cô, thì làm sao tránh khỏi dị nghị của người khác?

Tuy nhiên, mặc kệ cô đay nghiến như thế nào thì ông ngoại Lục cũng nhất quyết kiên trì với quyết định trước đó.

[Tại bữa tiệc]

Quả nhiên không sai, cô vừa mới đi vào phòng toilet chưa được bao lâu, lúc trở ra liền thấy ông ngoại đã đứng trước chữ “đại thọ”, tươi cười cầm lấy micro của người chủ trì, chuẩn bị nói.

Nguy rồi! Trong lòng Lục Khinh Lan kêu lên, còn chưa kịp ngăn cản, giọng nói uy nghiêm của ông ngoại đã vang lên khắp đại sảnh:

“Rất cảm tạ các vị đã sắp xếp lịch trình bận rộn của mình để đến dự tiệc sinh nhật của cụ già như tôi. Đến tuổi này rồi, điều vui vẻ nhất chính là được gặp lại những người chiến hữu cũ, cùng với hạnh phúc cả đời của đứa cháu gái mình.”

Nói đến đây, ông ngoại Lục dừng lại, nhìn qua chỗ Lục Khinh Lan vừa trở về, vẫy tay gọi:

“Lan Lan, con qua đây.”

Thôi xong, lần này thật sự xấu hổ quá mức rồi.

Tuy nghĩ như vậy nhưng cô cố gắng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tử tế, nắm chặt lấy lễ phục, ngoan ngoãn đi đến bên ông ngoại.

Lúc này, tim cô đập loạn nhịp. Đặc biệt là ánh mắt lẫn lộn của mọi người bên dưới khán đài đêu đang đổ dồn về phía cô, khiến cho trong lòng cô càng thêm hoảng loạn.

Lục Khinh Lan muốn rời đi, nhưng cô không thể. Trước mặt nhiều người như vậy, không được để ông ngoại mất mặt cùng với hy vọng tìm được người tốt nhất cho cô, dụng tâm lương khổ (suy nghĩ rất kỹ) như vậy, trách làm sao được?

Rõ ràng là không.

Cô vừa bước đến, ông lại nói thêm:

“Cho nên hôm nay lão già như tôi mặt dày lên đây nói một tiếng, nếu phù hợp, chúng ta đều là chỗ quen biết, đều hiểu rõ.”

Vừa dứt lời, đám đông bắt đầu bàn tán xì xào, đồng thời cũng đánh giá Lục Khinh Lan.

Cô có cảm giác mình giống như thịt lợn đang bị người khác lựa lựa chọn chọn, mặc kệ có được hay không, sau này cũng sẽ không ngừng gặp rắc rối.

“Lão Lục, ông kỳ ghê, biết rõ chỗ tôi vẫn luôn muốn kết thông gia với ông, ông còn nghĩ cách tìm ra nhiều đối thủ cho tôi như vậy!”

Một giọng nói vang lên, Lục Khinh Lan nhìn qua hóa ra là ông cụ Quách.

Ông ngoại Lục nghe vậy liền cười lớn:

“Aizza, sao tôi lại có thể quên ông được! Cháu trai của ông đâu, ở chỗ nào rồi?”

Vừa nói, ông vừa dắt Lục Khinh Lan đi đến để hỏi chuyện.

Sau cuộc trò chuyện giữa hai người, lại có nhiều chiến hữu cũ mặc quân phục bắt đầu bước đến tham gia.

“Lan Lan đã lớn như vậy rồi sao, càng ngày càng xinh đẹp nha! Lão Quách tôi vẫn luôn muốn con về làm cháu dâu của mình, con thấy thế nào?”

“Ra ra ra, lão Quách kia, ông định cắm trại gì đây, cháu trai của ông vẫn đang ở nước ngoài kia kìa. Vẫn là đứa cháu nhỏ nhà tôi tốt hơn, nó cùng Lan Lan lớn lên. Hai đứa đều là bạn thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp, phải không lão Lục?”

“Nước ngoài thì có sao đâu? Đứa cháu nhỏ nhà ông nhỏ hơn Lan Lan một tuổi, không xứng không xứng, ông né qua một bên đi.”

"…"

Mỗi người bọn họ đều là đồng đội thân hữu trong chiến tranh khi xưa, nhưng hôm nay lại vì chuyện “cháu dâu” mà tranh giành nhau, một mình Lục Khinh Lan lúng túng đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Vốn định thừa dịp bọn họ tranh luận, lén chạy đi chỗ khác một chút, lại không ngờ ngọn giáo kia lại chĩa hướng về phía cô.

“Lan Lan con nói xem, là cháu của nhà họ Cố có thiện cảm với con hay là đứa nhóc nhà họ Quách tốt? Con thích ai hơn?”

Lão Quách nhìn Lục Khinh Lan đầy mong đợi, mỉm cười vui vẻ:

“Đừng sợ, cứ nói thẳng đi, ông Quách sẽ làm chủ cho con.”

“Đúng đúng đúng! Cứ nói đi con.” Lão Cố cũng không muốn bị bỏ lại, vội vàng nói.

Lục Khinh Lan lại bị bao vây ở giữa, nhìn ông ngoại Lục mặt mày hớn hở thì dở khóc dở cười, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Trong lúc cô đang lo lắng không biết phải làm gì thì một giọng nam trầm thấp từ trên trời rơi xuống phá vỡ cục diện, nhưng lại khiến cho cô càng thêm hụt hẫng.

“Chỉ sợ làm các vị phải thất vọng rồi!”

Diệp Đình Thâm đột nhiên xuất hiện ở cửa, kiên định đi tới bên cạnh Lục Khinh Lan, nhếch miệng mỉm cười. Anh vươn tay khóa cái eo mảnh mai của cô lại, trong lòng có chút dịu dàng cùng độc đoán, giọng nói vừa vặn đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy:

“Con với Khinh Lan sẽ kết hôn!”
Bình Luận (0)
Comment