Thiên Hồng Ma Đạo

Chương 4


Thời gian trôi qua, ‘săn thú’ đã qua hai mươi bảy ngày, Lâm Phong trong lòng dần dần có một loại cảm giác chết lặng, bây giờ hắn gần như là hoàn toàn vì tồn tại mà chiến đấu.
Một thời gian ngắn hơn hai mươi ngày làm Lâm Phong nhận định về cuộc sống cũng đã có một sự thay đổi lớn, hôm nay Lâm Phong trông mặc dù rất nhỏ nhưng trên mặt đã dần dần hiện ra một loại lạnh lùng, nghĩa là trong ánh mắt cũng hoàn toàn biến thành lạnh như băng.
"Gia chủ, ta trở lại!"
Trước cửa miếu, Lâm Thành khom người với Lâm Chính Vân, chậm rãi báo cáo về tình hình Lâm Phong trong rừng, trong khi nói trên mặt Lâm Thành đầy bất đắc dĩ và thương xót, cùng thời điểm đối mặt với Lâm Phong hoàn toàn khác nhau.
Lâm Chính Vân con mắt nhắm lại nghe Lâm Thành nói, mặc kệ là nghe được Lâm Phong một mình đối mặt với đám cự mãng hay là số lượng lớn khỉ rừng, Lâm Chính Vân trên mặt đều không có một chút thay đổi, thậm chí ánh mắt đều không mở.
“Tốt lắm, ta biết, dẫn hắn đi làm huấn luyện cuối cùng !" Có chút khẽ thở dài, Lâm Chính Vân cuối cùng nói chuyện.
“Vâng, gia chủ!" Lâm Thành ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Vân, phi thân tiến vào bên trong rừng rậm.
Sau khi Lâm Thành đi, Lâm Chính Vân mới từ từ mở mắt, nhìn thấy Lâm Thành rời đi thở dài thật mạnh.
***
Bên trong rừng rậm, nơi Lâm Phong cư trú tạm thời trong một hang động.

Vào lúc này, Lâm Phong so với thời điểm tiến vào rừng rậm hoàn toàn như hai người khác nhau. Quần áo đã rách nát trong các cuộc chiến. Hôm nay Lâm Phong trên người mặc là da thú do chính mình giết chết. Lâm Phong trên mặt và trên người có nhiều vết rách nhỏ, mấy cái này đều là vết thương hơn hai mươi ngày để lại.
Lâm Phong hiện tại vóc dáng chỉ có cao hơn một ít so với hồi trước, chỉ là thân mình càng gầy, hiện tại chỉ sợ người nhân của Lâm Phong gặp cũng nhận không được.
“Tiểu phong, hy vọng ngươi về sau hiểu được lỗi khổ của ta!" Lâm Thành trong lòng thở dài, đối với Lâm Phong sắp sửa phải nhận khảo nghiệm có bao nhiêu khó khăn, Lâm Thành vô cùng rõ ràng, cho nên Lâm Thành trong lòng mới có thể nhịn xuống không đau lòng tàn nhẫn huấn luyện Lâm Phong.
"Đứng lên, có nhiệm vụ!"
Lâm Thành nhảy vào sơn động, sắc mặt đã biến thành hình dáng lạnh lùng, tiếng nói lạnh như băng đánh thức Lâm Phong đang ngồi thiền trên mặt đất.
Lâm Phong đứng lên lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Thành, sau đó đi đến bên người Lâm Thành, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu gì, điều này làm cho Lâm Thành trong lòng càng thêm thống khổ.
“Hôm nay, ngươi chỉ cần thắng đối thủ này, việc săn thú của chúng ta liền kết thúc!"
Lâm Thành nhìn Lâm Phong thật lâu, cuối cùng rốt cục thở dài một hơi, chậm rãi nói với hắn, âm thanh cũng không lạnh lùng như lúc đầu.
Nghe được săn thú chấm dứt, Lâm Phong thân mình đột nhiên rung động một chút, ánh mắt như không hồn cũng tản mát sáng trở lại nhìn Lâm Thành dò xét, Lâm Phong rốt cục mở miệng nói, “Thật sự?"
“Thật!" Lâm Thành trong lòng lại đau xót, sau năm ngày đây là Lâm Phong lần đầu tiên nói chuyện cũng là câu hỏi hoài nghi.
"Được, dẫn đường!"

Thanh âm của Lâm Phong so với Lâm Thành càng thêm lạnh như băng, nói xong cũng không nhìn Lâm Thành, chỉ đùa nghịch trên tay một thanh thiết côn (gậy sắt), đây là tại thời điểm bảy ngày trước ngẫu nhiên nhặt được khi Lâm Thành không có bên người. Hiện tại, thiết côn này đã thành binh khí hắn thuận tay nhất, cũng là bằng hữu (bạn bè) duy nhất của hắn.
Thiên Hoa cốc, là một cái khe núi nhỏ tại Bắc Bình sơn, khe núi này bên ngoài không ai biết được, người khác chính là muốn tới cũng không tới được chỗ này.
Tứ đại thế gia, đều có lực lượng bí mật của chính mình, Thiên Hoa cốc chính là nơi Lâm gia bí mật đào tạo lực lượng, trong này không chỉ có thành nơi đào tạo cao thủ của Lâm gia, cũng là nơi nuôi một ít thú dữ. Thử thách cuối cùng của Lâm Phong chính là một mình chiến thắng một con thú dữ trong đó.
Thiết Giáp Long tám chân, tại Thiên Hồng đại lục đã là thú dữ không thấy xuất hiện. Truyền thuyết, Thiết Giáp Long tám chân thật lớn vô cùng, có tám chân lớn, mỗi cái chân đều cao như tường thành, có thể dễ dàng giẫm vỡ một cái cửa thành. Hơn nữa, Thiết Giáp Long tám chân biết phun lửa, cái đầu to lớn phu lửa có thể chết cháy cả một đội quân.
Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, Thiết Giáp Long tám chân không có khủng bố như trong truyền thuyết, chẳng qua loại Thiết Giáp Long biết phun lửa nhưng thật ra cái đầu của nó không có lớn như truyền thuyết, đại khái lớn như hai cái đầu trâu.
Đối thủ của Lâm Phong lần này là một con Thiết Giáp Long tám chân trưởng thành, một cao thủ nhất trong võ lâm gặp được nó đều muốn chạy trốn, làm ột đứa bé không đến mười tuổi một mình đối mặt.
Lâm Phong căn bản không biết đối thủ là thú dữ khủng bố như vậy, chẳng qua đối với hắn mà nói, là cái gì đã không quan trọng, mặc kệ như thế nào hắn đều muốn đi đối mặt. Hiện tại hắn rơi vào trong tay Lâm Thành, muốn sống phải nghe theo hắn an bài. Lâm Phong không phải không từng đấu tranh, chính là hắn cùng Lâm Thành thực lực kém xa, hơn nữa không có Lâm Thành hắn trong rừng rậm cũng không đi được ra ngoài.
Chậm rãi đi vào một cái đài rộng lớn, xung quanh cái đài là lan can to khoẻ có thể ngăn cản thú dũ hung mãnh nhảy ra. Lâm Phong khẽ nhắm mắt lại, đứng ở giữa cái đài chờ đợi đối thủ của hắn.
“Tiểu phong, đánh bại nó, ngươi có thể nhìn thấy phụ thân ngươi!"
Đối mặt Lâm Phong, Lâm Thành không khỏi hô to một câu, hô xong Lâm Thành liền hối hận, lúc này Lâm Phong tối kị bị phân tán tư tưởng.

Quả nhiên, con mắt của Lâm Phong đột nhiên mở ra. Chẳng qua Lâm Thành rất nhanh phát hiện trong mắt hắn không phải vui mừng mà là một loại oán giận. Trong lòng Lâm Phong tồn tại căm hận, Lâm Phong đã biết, lúc này là phụ thân an bài, nếu không phải phụ thân đồng ý, Lâm Thành tuyệt đối không dám đối với mình như vậy.
“Được, ta nhất định sẽ nhìn thấy hắn!"
Lâm Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Thành, Lâm Thành bỗng nhiên sửng sờ, đó là một cái dạng gì ánh mắt?
Lạnh như băng, không có cảm tình, đây là ánh mắt của một đứa nhỏ còn không tới mười tuổi sao? Lâm Thành đột nhiên phát hiện, hắn cùng Lâm Chính Vân hình như làm quá sự tình. Một mặt đối với Lâm Phong tiến hành cùng tâm trí cao rèn luyện, bọn họ thành công rèn luyện ra một Lâm Phong mới, nhưng hình như có chút quá mức.
Đột nhiên truyền đến một tiếng thú rống thật lớn, Lâm Thành không vội nghĩ lại, ở phía dưới cũng đã bắt đầu chiến đấu. Lâm Thành ở chỗ đài cao, có thể thấy rõ ràng tất cả bên trong đấu trường.
Thiết Giáp Long tám chân, tha thân thể cồng kềnh từ một cái cửa sắt bên trong đi ra, trong chóp mũi to lớn thỉnh thoảng còn phun ra lửa.
Con Thiết Giáp Long tám chân lẻ loi này đã ăn vào vị thuốc đặc biệt, hắn chỉ có thể phát huy được một nửa lực lượng, dù sao loại thú dữ này rất lợi hại, Lâm Phong chỉ có trải qua huấn luyện không đến một tháng còn xa xa không phải đối thủ của nó.
Thiết Giáp Long tám chân vừa ra tới, Lâm Phong cả thân thể liền thay đổi. Lâm Phong mắt híp, có chút khẽ hạ thân mình xuống, trong nháy mắt một khí thế đặc thù trong thân thể Lâm Phong truyền ra.
"Kiểu khí thế của dã thú!"
Lâm Thành mãnh liệt đứng lên, hắn lần này thực sự kinh ngạc, hai mươi bảy ngày hắn mỗi ngày đều quan sát Lâm Phong, cho tới bây giờ không biết Lâm Phong lại có thể tản mát ra một khí thế dã thú mạnh mẽ, Lâm Phong thân mình nho nhỏ chậm rãi trong mắt hắn trở thành thần bí.
Thiết Giáp Long tám chân cũng cảm nhận được khí thế trên người của đối thủ, ngửa đầu phun ra một ngọn lửa lớn, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Phong ở đối diện. Lâm Phong tuy nhỏ nhưng Thiết Giáp Long đã có một tia trí tuệ không có bởi vì điểm này mà coi thường hắn, có thể phát ra khí thế loại này Thiết Giáp Long cũng hiểu được, vô luận là người hay là thú đều là loại nguy hiểm.
Một người một thú, ánh mắt nhìn nhau trừng trừng, đều không có động cũng không có phát ra âm thanh.

Một đứa nhỏ không đến mười tuổi, Thiết Giáp Long tám chân to như hai đầu trâu, đặt ở đâu cũng sẽ không hài hoà. Nhưng Lâm Thành đột nhiên phát hiện, bọn họ tại đài cao lại có vẻ như vậy tự nhiên, thân mình nho nhỏ của Lâm Phong cũng giống như thú dữ đủ có lực uy hiếp.
Lâm Phong đầu tiên hành động, tại thời điểm Thiết Giáp Long lần thứ hai ngửa đầu Lâm Phong bay nhanh hướng tới chân sau Thiết Giáp Long xông tới, lưng Thiết Giáp Long thật dày áo giáp chỉ có tám cái chân giữa bụng là nơi mềm mại nhất.
"Đông! Bồng!"
Liên tục hai tiếng giòn vang, Lâm Phong cấp tốc lui về phía sau vài chục bước, thân mình của Thiết Giáp Long đã hoàn toàn nằm trên mặt đất, kinh hãi nhìn Lâm Phong rời khỏi.
Một người một thú hiệp thứ nhất ai cũng chưa chiếm được lợi ích, Thiết Giáp Long tốc độ không nhanh như Lâm Phong nhưng mà thân thể khổng lồ của nó chỉ cần nằm trên mặt đất, Lâm Phong giống nhau không thể tránh được.
“Tốc độ cũng được, như thế nào đột nhiên giống như thay đổi người?"
Ánh mắt Lâm Thành đột nhiên sáng ngời, trong lòng âm thầm nghi hoặc. Mấy ngày này, hắn một mực quan sát Lâm Phong, trước Lâm Phong không biểu hiện qua như vậy tốc độ, tựa như vừa rồi giống cổ khí thế kia. Lâm Thành bắt đầu có một loại cảm giác sự thần bí trên người Lâm Phong càng ngày càng nhiều.
" Ngao~"
Lâm Phong đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống giận, dựa vào thiết côn trên tay mạnh mẽ hướng phía trước đi vài bước, sau đó nhảy lên cao, chuẩn xác dừng ở phía sau lưng Thiết Giáp Long tám chân, lập tức giơ lên thiết côn trong tay hung hăng hướng tới trên lưng Thiết Giáp Long đâm xuống phía dưới.
Lâm Phong tốc độ quá nhanh, so sánh với Thiết Giáp Long thân thể cồng kềnh còn nằm trên mặt đất thân thể căn bản không phản ứng được. Chờ Thiết Giáp Long hiểu được, đứng lên di chuyển thân thể thì thiết côn của Lâm Phong đã đâm tới.
Thiết côn đánh tới phía sau lưng Thiết Giáp Long, xuất ra một đạo chói tai âm thanh va chạm sắt thép, thiết côn trên tay Lâm Phong không có thể đột phá làn da phía sau lưng Thiết Giáp Long giống như khối sắt bình thường. Bất đắc dĩ chỉ có thể lay động trên lưng Thiết Giáp Long nhảy xuống, cấp tốc lui về phía sau tới một khoảng cách tương đối an toàn.

Bình Luận (0)
Comment