Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 179

Vẫn như lần trước, chúng tôi đi thang máy từ tầng hầm lên, tới quầy tiếp tân thì bảo nhân viên gọi quản lý ra có việc.

Quản lý của chi nhánh hệ thống nhà hàng khách sạn Ruby ở Hà Bắc là gã trung niên Tử Xa mới được thăng chức. Một bộ Âu phục màu xám khoác trên thân hình gầy mảnh, kính cận tri thức, gương mặt thư sinh bộ dáng nho nhã, thấy sếp tổng đột ngột xuất hiện, không báo trước viếng thăm, cũng không kinh ngạc bối rối, không sốt sắng xun xoe.

Trước tiên tới bên lịch sự bắt tay chào hỏi, đối với tôi và Ưu Đàm chỉ là gật qua loa chiếu lệ. Sau sự kiện bê bối lần đó gã cũng biết thân phận thật của Tư Đồ, đây mới là lão đại đứng sau mành rèm, càng phải đối đãi cẩn trọng. Nhưng Tư Đồ tựa như luôn hời hợt với mọi thứ xung quanh, chuyện gì tới cũng đùn đẩy qua cho Cung Trường Lĩnh xử lý. 

Tựa như hôm qua, khi Tư Đồ còn nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng, hết mở điện thoại ngốc lăng ngắm nhìn tiểu bảo bối quý giá của gã, lại xoay qua tít tít chơi game hoặc phá lên cười khi đọc được tin lá cải. Cung Trường Linh vác máy tính theo thăm bệnh nhân, ngồi hì hục gõ lóc cóc cả buổi, điện thoại cũng gọi đến gọi đi không ngơi nghỉ. Mà điện thoại của Tư Đồ ở bên cạnh, chỉ có tác dụng lướt web giải trí, chẳng có ma nào thèm đoái hoài, thảnh thơi rảnh rỗi.

Gã Tử Xa bảo phục vụ đem hành lý của Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh vào phòng trước, lại xoay mình kêu nhân viên mau chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, chu đáo gọi rượu thơm tới uống cho nóng người. Tử Xa vừa ngồi xuống tôi lập tức hỏi tình hình Ô Nha.

-Bố!

Chợt giọng con trẻ trong veo vang lên. Tôi nghiêng đầu lách nhìn. 

Một nam nhân cương nghị rắn rỏi trên tay bồng một bé trai, vừa nhìn thấy tôi liền giãy giụa một chút. Đội trưởng đội bảo vệ Tông Chính Quang thả thằng nhóc, nó liền lao vù tới. Tôi cũng đứng dậy đón bé.

Bé bật khóc nức nở, giọng non nớt trách cứ, oa oa nghẹn ngào.

-Bố sao đi lâu thế? Ô Nha còn tưởng bố không quay lại. 

-Sao có thể!

-Tưởng bố bỏ Ô Nha, không quan tâm Ô Nha nữa.

Tôi lắc lắc.

-Không đâu!

-Sau này không được rời bỏ Ô Nha.

Tôi nhè nhẹ xoa tóc bé, bế lên.

-Được!

Giọng của Tông Chính Quang vang lên.

-Mấy người đi cũng giỏi, không làm sao liên lạc được. Cậu vừa đi một ngày, hôm sau Ô Nha đã hỏi khi nào cậu về. Hôm nào cũng lải nhải nhớ bố nhớ bố, nhìn mà xót ruột.

-Tông đội trưởng, cảm ơn anh chiếu cố Ô Nha mấy bữa nay. Anh cùng mọi người chuyện trò, tôi xin phép về phòng với bé trước.

Tư Đồ nói vọng tới.

-Này Tiểu Mặc Tử, xong nhớ xuống ăn cơm.

Tôi gật nhẹ, lau nước mắt nước mũi tèm nhem cho bé, cùng Ưu Đàm song bước. 

“Chít” một tiếng lảnh lót quen thuộc, tiểu bạch thử từ trong người tôi chui lên đầu vai, đưa cái mũi hít hít ngửi nhóc con. Mắt bé còn đỏ hoe vẫn cười rộ khanh khách, vươn ngón tay thân thiết cọ cọ lại.

-Bông Bông vẫn bé tí tẹo. 

Bông Tuyết này trên người cài máy theo dõi máy ghi âm ghi hình, vốn là công cụ giám sát của Mạnh Chương, giờ không thể giữ lại bên người, dù có thích tới mấy cũng phải để lại thôi.

-Bố, người bên cạnh là ai? Tóc thật dài!

Ô Nha khụt khịt mũi hồng, nghiêng đầu thắc mắc. Tôi vươn tay lau nước mắt cho bé, sau khi cười lên, nước mắt còn sót lại đều lăn xuống hết.

Tôi gặp lại Ô Nha, mới qua một đoạn thời gian ngắn, béo lên một ít, cũng trắng trẻo hơn, nếu cứ được dưỡng sung túc như vầy, sẽ ngày càng đáng yêu. Trẻ nhỏ dễ cải tạo, chỉ cần cho ăn uống đầy đủ, vui chơi thoải mái, sẽ thay da đổi thịt thôi.

Nhưng nhìn kỹ sắc mặt hơi tái, quanh mắt hơi tối, lúc bé con vừa ôm vừa khóc, cũng chưa vội để ý. Haizz, vốn tưởng có thể chăm sóc chu toàn cho Ô Nha, nhưng nửa đường đại biến, giờ cuộc sống nay đây mai đó, bấp bênh bữa no bữa đói. Phải làm sao đây? Gửi vào cô nhi viện không đành, nhờ người quen trông cũng chẳng nỡ. Nhưng sao có thể nhẫn tâm mang một đứa trẻ con lang thang đầu đường xó chợ, ngủ bờ ngủ bụi?

-Chú ấy tên Ưu Đàm, từ giờ sống cùng chúng ta.

Ô Nha mở to thích thú, nhìn Ưu Đàm không chớp mắt.

-Vì sao lại đến ở cùng? Ưu Ưu, chú cũng không cha mẹ không thân nhân sao?

Tôi cười nhẹ, vuốt ve mặt bé.

-Con nói đúng, cho nên chúng ta phải hảo hảo đối tốt. 

Ô Nha gật nhẹ, ngây ngô hỏi tiếp.

-Sao Ưu Ưu không nói gì hết?

-Chú không nói chuyện được, cho nên không có gì đừng làm phiền người ta, hiểu không?

Ô Nha lại nhu thuận gật gật. Tôi nhấc nhấc bé trên tay tính thử trọng lượng, nhớ vị trí phòng cũ tìm về. 

-Nặng nha, ăn ngon ngủ kỹ?

Ô Nha vòng tay ôm cổ tôi, dụi dụi làm nũng.

-Không cần, cần bố cơ!

Tim thôi thoáng dao động, dừng lại trước cửa phòng. Tôi vặn nắm cửa bước vào, bế bé đặt xuống giường, ngồi bên cạnh.

-Con ở đây có gây họa gì không?

Ô Nha lắc lắc, lầm bà lầm bầm.

-Không có, nhưng chẳng có ai chơi cùng, rất chán. Còn nữa, không thích ngủ một mình, ngủ cùng bố.

Bé lại vòng tay ôm lấy tôi, cọ cọ.

-Nhóc con, tối gặp ác mộng?

Ô Nha chỉ gật nhẹ. Tôi thở dài.

-Nhóc con, bây giờ bố gặp chút chuyện phiền toái ngoài ý muốn, cho con đi theo e rằng...

Tôi còn chưa nói hết câu Ô Nha đã ngẩng đầu, đôi mắt con trẻ sửng sốt cùng thất vọng.

-Bố định vất con đi đâu? Cho ai? 

Miệng bé đã bắt đầu mếu máo, mắt cũng bắt đầu ngân ngấn ươn ướt. Nói thật chúng tôi mới quen nhau, thời gian ở cạnh không nhiều, nhưng những lúc đó tôi đều cố hết sức chăm sóc. Ban đầu chỉ đơn thuần là trách nhiệm, làm tròn đạo nghĩa là được, hơn nữa nghĩ đến lão bố lúc trước nhận nuôi tôi tận tâm tận lực, giờ đến lượt mình, cũng không muốn qua quýt. 

Tôi ôm bé lại vào lòng, vỗ vỗ lưng, nhẹ giọng hết sức.

-Nhưng đi với bố con có thể không được ăn ngon.

-Không sao, con ăn sắn luộc khoai nướng quen rồi.

-Cũng không được ăn no.

-Một ngày một bữa cũng được.

-Chăn không ấm đệm không êm. 

-Lúc trước cũng là ngủ trên giường tre chăn mỏng.

Ô Nha ngẩng đầu, lo lo lắng lắng hỏi.

-Bố ghét Ô Nha? Bố không thương Ô Nha?

Tôi lắc lắc, thở nhẹ.

-Không đâu, nhưng con quá nhỏ, đi với bố chính là chịu khổ. Ở lại đây không tốt hơn sao?

Bé con ngập ngừng nói.

-Tốt, nhưng không có bố cũng thành không tốt!

Haizz, thật chẳng nghĩ tới lại bám dính thế này. Tôi xoa đầu bé.

-Nếu con ở lại Ô Nha sẽ được đến trường học, nơi đó có rất nhiều bạn cùng tuổi Ô Nha, sẽ chơi rất vui.

Ô Nha mím mím môi nhìn tôi, gương mặt ủy khuất tủi thân, do dự lưỡng lự, lí nhí mở miệng.

-Đều không cần, không có bố bên cạnh đều vô nghĩa.

Tôi há hốc mồm. Sao mà nó có thể nói được mấy lời như vậy nhỉ? Cảm động chết mất. 

Ô Nha thấy tôi không ư hử một lúc lâu, lắc đầu liên tục, lắc hồi lâu khiến tôi nhịn không được phải vươn tay ôm đầu bắt bé dừng lại.

Haizzz, cứng đầu bướng bỉnh quá. Tôi đầu hàng chịu thua.

-Được rồi. Được rồi!

Ô Nha lại ôm, tôi đành vỗ nhè nhẹ lưng bé. Mãi một hồi lâu sau giọng con trẻ mới làu bàu phát lên.

-Bố Minh, mỗi tối con đều mơ thấy bố con máu me đầy người, mơ thấy mẹ con lặng lẽ xoay người bỏ đi...Con, con...chính là không muốn bị bỏ rơi...

-Được rồi được rồi... Là bố không đúng, bố sai rồi.

Vụ khuyên nhủ nhóc con coi như thất bại. Chẳng lẽ dùng hạ sách dỗ bé ngủ say rồi cùng Ưu Đàm bỏ chốn? Haizz, vốn ban đầu đã định không cần tới giấy tờ nhà đất, cứ dùng nó làm vốn liếng để gởi bé cho Tư Đồ chăm bẵm tới khi trưởng thành. 

Ai biết vụ cò cưa đưa đẩy giữa chúng tôi và nhóm Miêu tộc kia kéo dài bao lâu. Một tháng hay một năm? Người lớn thì ngủ màn trời chiếu đất, ăn uống kham khổ cũng được đi. Xách theo con nít chạy đông tránh tây rồi hiểm nguy rình rập vây khốn, chẳng phải là hại Ô Nha? Cũng tới tuổi cần tới trường lớp rồi, còn tương lai mai sau của bé.

Tôi dắt nhóc con cùng Ưu Đàm xuống ăn uống. Sức ăn của Ưu Đàm mấy bữa nay tôi đã được chứng kiến, rất kinh khủng, không ngờ bộ dáng thế kia mà ăn bằng 4, 5 người bình thường, nhìn mà méo cả mặt.

Tên quản lý và tên đội trường đi rồi, bữa ăn cũng coi như xong. Nhân viên đến dọn dẹp một chút lại bưng ra trà nóng uống tiêu thực.

-Tiểu Mặc Mặc nhà cậu, rốt cục có vấn đề gì? Trông mấy bữa nay tâm trạng u dột, tiến thoái lưỡng nan?

Cung Trường Lĩnh uống hớp trà, hơi nhíu mày nhìn tôi hỏi.

Tôi lại thở hắt lần thứ n, nói sơ qua một lượt chuyện của Ưu Đàm, cuối cùng chán nản chốt lại.

-Vì sự tình đảo thiên lộn địa, nên tôi không thể làm công cho hai người như dự định. Nhà coi như vô phúc hưởng dụng, mấy người muốn làm gì nó thì làm. Thật ra nhà đó còn khá mới, trông cũng đẹp, cho thuê hay bán cũng được, đừng dỡ bỏ là được. 

Tôi ho khan một chút, nhấp ngụm nước trà, bổ sung thêm.

-Tôi hiện đang rất cần tiền. Hai người cho vay tạm một ít được không? 

Tư Đồ xé miếng giấy bọc kẹo mút, ngậm ngậm, hời hợt nói.

-Cậu có còn nhớ giúp tôi lấy Cự Khuyết không? Tôi cần nhà cậu làm gì, đại gia đây thiếu tiền sao? Không có cậu làm lá chắn làm sao bọn tôi đối phó nổi tên Hắc Báo chết tiệt đó.

Tôi cười gượng, ủ rũ nói.

-Tôi còn không rõ có qua nổi đại nạn này hay không đây. Không khéo mới nửa đường đã chết đói chết khát, quá bi thảm.

Cung Trường Linh 3 ngón cầm lấy tách trà, uống một hớp, thong thong thả thả nói, ngón trỏ chĩa ra chỉ Ưu Đàm.

-Cậu bi quan vậy? Cậu có con yêu quái ngàn năm này là chiến binh cổ đại 1 địch trăm thủ hộ, còn có quái vật hắc ám bá đạo như lỗ đen ẩn trong thân bảo trợ...Bản thân cậu...còn là một ẩn số... 

Tư Đồ dùng que kẹo chỉ chỉ tôi, thản nhiên nói.

-Được rồi, coi như đại gia đây đầu tư vào nhà cậu. Cậu cứ để Ô Nha lại đây coi như vật làm tin. Khi nào sóng to gió lớn đi qua thì trở về cày bừa trả nợ là được.

Vừa dứt lời Ô Nha đã lắc lắc đầu phản đối.

-Không chịu không chịu.

-Nhãi ranh, đi theo làm gì, vướng tay nặng chân, định hại chết bố nhóc à?

Ô Nha bám cứng lấy tôi, quay ra trừng Tư Đồ. Tôi vỗ về bé. Ô Nha có kết giới hộ thể của mẹ bé, chỉ cần có kẻ nổi sát tâm chạm vào sẽ bị đánh dội ra. Coi như miễn cưỡng cho qua nhưng đích thực chuyện phong ba bão táp dính theo con trẻ rất không thích hợp, tôi sợ nhất bọn chúng dùng Ô Nha để uy hiếp lại.

-Này, làm sao mà dính như kẹo kéo vậy? Kéo hoài không ra? Nam nhi đại trượng phu co được giãn được, đừng có hở chút nhõng nhẽo ỉ ôi.

Tư Đồ vừa mút kẹo vừa nói. Ô Nha nhăn mũi bĩu môi đối lại, không thèm tiếp thu.

Đột nhiên điện thoại Tư Đồ reo, vừa nhìn đã vụt đứng dậy, vẻ mặt tươi roi rói

-Tôi nghe đây...Tôi lập tức ra ngoài.

Dứt lời liền hoan hỉ đẩy ghế bỏ chạy, vẻ mặt cứ như nghe tin trúng số độc đắc.

Tôi đưa mắt khó hiểu nhìn Cung Trường Lĩnh cũng đứng lên, gã cười cười.

-Bảo bối của anh ta tới!

Hả?

Dứt lời gã ta cũng bỏ đi, tôi chống cằm nhìn theo, rồi quay sang nhìn nhìn Ưu Đàm. Vươn tay, cầm lấy một lọn tóc, tóc anh ta vẫn để dài, suôn mềm, sờ rất thích.

Một lát sau thấy Tư Đồ ngoác rộng miệng, có bao nhiêu răng lợi khoe ra bằng hết, mắt đeo kính đen lên không nhìn thấy mắt, nhưng chỉ cần nhìn thái độ cũng thấy gã đang hạnh phúc tột đỉnh. Trên tay ôm một nhóc con trọc đầu khoảng 5, 6 tuổi, mặc bộ đồ xám nhạt, đeo vòng cổ tràng hạt dài tới bụng.

Qủa thật là một tiểu sư chùa, tôi đã được cho chiêm ngưỡng mấy lần qua điện thoại. Nhưng nhìn ngoài đời vẫn rất ngỡ ngàng sững sờ.

Trên tay tiểu sư còn ẵm một con hổ nhỏ xíu. Tôi sửng sốt kinh hỉ, rồi lại híp mắt. À không, phải đính chính lại, đây là một con mèo rất giống một con hổ thu nhỏ. Chính là cái con thú Tư Đồ khoe mua 3000 đô đây mà.

Càng đến gần khuôn mặt của nhóc con đó càng hiện ra rõ nét, môi đỏ tươi chúm chím, má trắng hồng phúng phính, mắt to tròn long lanh, ngũ quan mềm mại khải ái, biểu tình nhút nhát e dè, thật là một nhóc tì xinh xắn tới cực điểm, như một cục bột trắng, nhìn yêu không chịu nổi, chẳng muốn dời mắt nhìn. 

Lớn lên nhất định là một mỹ nhân thanh tao minh diễm, vạn người theo đuổi tranh giành.

Cung Trường Lĩnh đi bên cạnh, vươn tay xoa xoa đầu tiểu hổ, mắt thú cưng lim dim biểu lộ hài lòng. Khuôn mặt Cung Trường Lĩnh luôn đạo mạo trang nghiêm cũng trở lên ôn nhu hòa hoãn. 

-Được rồi đó, cho tôi ôm một chút, đừng có giữ khư khư như vậy mãi.

Cung Trường Linh nhịn không được cảnh âu âu yếm yếm, biểu tình đòi hỏi. Trong mắt trên môi đều là tiếu ý vui vẻ từ chân tâm phát ra khi nhìn tiểu sư cọ.

-Cho chú ôm một chút thôi đó.

Tư Đồ nhượng bộ. Cung Trường Lĩnh đón lấy tiểu sư cọ từ tay gã. Mèo con nhảy xuống, đưa đầu cọ cọ chân Tư Đồ, gã liền thân thiết ngồi xuống vươn tay cọ lại, cọ hồi lâu lại bồng lên vuốt ve.

Cung Trường Linh hai tay nâng nách đỡ bé nên cao, đưa ra xa nhìn ngắm, đùa giỡn.

-Xem cậu bé của chúng ta hồng hào khỏe mạnh chưa này, nhớ tiểu bảo bối quá đi! Linh nhi có nhớ cậu không? 

Giọng ngượng ngùng nho nhỏ phát ra.

-Cậu Lĩnh!

-Nhớ không?

-Nhớ!

Bé con vừa ỏn ẻn dứt lời, Cung Trường Linh liền hôn vào má bé. Bé liền vươn tay chùi đi, Cung Trường Lĩnh lại hôn vào má bên kia, bé phụng phịu đưa hai tay chà chà, gương mặt thiên chân vô tà ửng hồng xấu hổ. 

Tư Đồ thấy vậy liền trao tiểu hổ cho Cung Trường Lĩnh, cướp lại bé con, trừng cậu em rể.

-Không cho phép khi dễ Linh nhi, ta phải hôn xóa đi dấu vết tên này để lại. 

Dứt lời liền đưa cái mặt bự cọ cọ lần lượt vào hai má bé, tiểu sư cọ đưa hai bàn tay nhỏ xinh đẩy đẩy ra, mặt cũng nhăn nhó nghiêng đi. 

Cung Trường Linh vuốt vuốt lông mịn trên lưng thú cưng, hắng giọng một chút, bình tĩnh nói.

-Giới thiệu với tiểu Mặc Mặc nhà cậu, đây là trưởng tử của Tư Đồ nhà ta, Tư Đồ Vũ Linh.
Bình Luận (0)
Comment