Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 181

Đột nhiên tay áo lại giật, quay sang bên thấy Ưu Đàm nhìn chằm chằm vào ly bánh mới múc được hai thìa nhỏ. Đẩy cái ly cho nó, dù sao tôi cũng là kẻ không có phúc thưởng thức.

Cung Trường Linh bấm bấm vuốt vuốt màn hình điện thoại, rồi đẩy nó về phía tôi. 

-Đọc cái này.

Cúi đầu, thấy trong hình là một cô gái khá bình dị mộc mạc, có chút hao hao giống Mai Linh Lan. Kéo xuống một chút, quả nhiên thấy dòng tít “Mai Linh Lan ngày xưa và bây giờ”.Phía dưới thêm mấy bức với hình tượng bình dân đơn thuần, để cô ta lẫn trong biển người, liền chìm nghỉm, chẳng có chút nổi bật.

Sau đó lại thêm dòng chú thích “Từ khi tham gia bộ phim điện ảnh của đạo diễn Tần Tiên Vu, nhan sắc và tên tuổi của Mai Linh Lan mới được đông đảo công chúng biết tới và đón nhận”.

Phía dưới liền được minh hoạ một loạt tạo hình thanh cao đài các, đứng trong đám quần chúng, quả là hạc giữa bầy gà. Lại thêm dòng tít giật gân “Mai Linh Lan, từ một diễn viên hạng ba lăn lộn 7 năm trong nghề, vẫn chỉ được đóng những vai qua đường chẳng ai thèm liếc mắt nhớ mặt. Sau đêm khởi chiếu bộ phim điện ảnh của đạo diễn Tần Tiên Vũ, liền nổi danh như sóng cồn, người người xuýt xoa ngưỡng mộ”. 

Tôi đưa mắt khó hiểu nhìn Cung Trường Lĩnh, thấy anh đặt điếu thuốc vào gạt tàn, lấy lại di động, lại bấm bấm vuốt vuốt, đưa lại cho tôi.

-Cậu nhìn.

Trên màn hình là ảnh một gã đàn ông trung tuổi, to cao béo tốt. Phía dưới là dòng tít “Đạo diễn nổi tiếng dòng phim thần tượng Tần Tiên Vu chết tại nhà riêng trong tình trạng đột quỵ giữa cao trào của cuộc giao hoan.”

Phía dưới nữa lại thêm mấy ảnh, thêm một chú thích “Sau khi bộ phim điện ảnh hợp tác với nữ diên viên Mai Linh Lan được công chiếu ít ngày, đạo diễn xấu số Tần Tiên Vu đã ra đi một cách không tưởng tượng nổi.” 

Tôi trả lại điện thoại. Cung Trường Lĩnh rít nốt hơi cuối, dúi đầu lọc vào gạt tàn, đứng dậy.

-Giờ muộn rồi, đi nghỉ nào.

Dứt lời gã ta liền xoay bước, tôi cảm thấy chưng hửng, đành cùng Ưu Đàm bám theo. Một đường không nói năng gì cho đến khi vào thang máy, Cung Trường Lĩnh bấm số lên tầng bảy, nhìn thẳng phía trước, điềm đạm nói tiếp.

-Ba tháng ba vụ chết người với cùng cách thức khiến cho người ta hoang mang, chẳng lẽ thật chỉ là sự cố hy hữu? Hay là bọn họ trùng hợp chọn cách tự tử có một không hai? 

Tôi cười cười góp lời.

-Chắc không tình cờ ngẫu nhiên tới mức đó đâu.

Cung Trường Lĩnh gật nhẹ một cái đồng tình, nói.

-Sau khi tôi cho người mở rộng điều tra, lấy cắp thông tin từ dữ liệu cục cảnh, lại tìm thấy rất nhiều án mạng xảy ra tương tự, khiến người ta khó lý giải. 21 vụ liên tiếp trong 3 tháng, toàn bộ đều là nam nhân, nhỏ nhất từ 23 đến lớn nhất là 52, làm ở nhiều ngành nghề thân phận bối cảnh khác nhau. Cách thức chết không chút khác biệt chính là điểm chung, một mình trong phòng riêng, khó hiểu như thế khiến người ta chỉ có thể chấp nhận sự thật là chết ngoài ý muốn. 

Cung Trường Lĩnh nói xong, tôi lại càng nhìn gã ta với ánh mắt không thể hình dung nổi. Lầm bầm bất mãn.

-Anh rốt cuộc vì sao lại muốn lao đầu giải mê án này? Nếu cho rằng đây là huyết án liên hoàn, sao không tìm thám tử tài ba? Còn nếu do yêu ma quỷ quái giở trò, vậy tìm pháp sư vẽ bùa gọi vong? Không thì nhờ lão thầy chùa tới lập đàn làm phép giải trừ oan hồn quấy phá? Dùng tôi có phải là đang làm khó tôi không?

Buồng máy “tinh” một tiếng báo hiệu, cửa nhẹ nhàng mở ra, ngoài hành lang yên ả vắng vẻ. Cung Trường Lĩnh lại khoát tay ý bảo tôi đi theo, dừng lại trước một cánh cửa rồi bảo đó là phòng của Tư Đồ. 

-Tôi khá thích một vai diễn của Hồng Công Dã, nên không chấp nhận được cái chết không minh bạch của anh ta. Được rồi, ngay mai gặp đám người đó, cậu nhìn một chút.

Tôi làu bàu kháng nghị.

-“Nhìn một chút?” Việc dễ vậy không phải bảo Tư Đồ làm là được rồi? Sau đó có gì bất thường dùng súng Tiễn Linh giải quyết là sạch sẽ?

-Cậu đã ở thế không được phép bàn lùi, đừng ý kiến ý cò nữa. Chuyện này không đơn giản thế. 

Gã dứt lời liền bước đi.Tôi muốn vò đầu bứt tai, cảm thấy mệt óc, dứt khoát ném vấn đề hóc búa kia sang bên, gõ cửa phòng. 

Cửa nhanh chóng mở ra, Tư Đồ xuất hiện, không đeo kính đen, lộ ra cặp mắt tinh anh sắc bén, đẹp có chút tỉ lệ nghịch với gương mặt bánh bao của gã. Đôi mắt của Vũ Linh rõ là thừa hưởng từ ông bố.

Tôi đi vào phòng liền ngây ngẩn trước cái giường đệm khổng lồ trắng xoá, trên đó có hai đứa nhóc đang lăn ra ngủ, xem chừng phi thường ấm áp và thoải mái.

-Linh nhi đi đường xa lên mệt, hơn nữa ở trong chùa thường quen giấc ngủ khá sớm, mới trò chuyện được đôi câu thằng nhóc đã gật lên gật xuống như giã tỏi. Tôi còn tưởng nhóc Ô Nha kia xa bố mắc bệnh khó ngủ, thế nào Linh nhi vừa chợp mắt một lúc nhóc con kia cũng ngắc ngứ lăn theo?

Tôi chỉ còn biết lắc đầu cười trừ.

-Ngại quá, tôi cũng chẳng ngờ bé ở bên Vũ Linh lại dễ ngủ tới vậy!

Tôi tới bên, cẩn thận ôm bé vào lòng. Ô Nha bị tôi đánh thức, mắt mơ mơ màng màng mở ra, hàm hồ gọi một tiếng “bố” rồi vòng tay ôm lấy cổ tôi thân thiết cọ cọ máy cái, mỹ mãn ngủ tiếp. Bông Tuyết cũng chít một tiếng nhảy lên, chui vào túi áo khoác. 

Tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng bé.

-Có lẽ do dòng khí thanh thuần của Vũ Linh có tác dụng thanh tẩy một chút hắc ám của Ô Nha? 

Tư Đồ cẩn trọng nằm xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ về Vũ Linh.

-Tôi cũng không muốn bảo bối của mình còn quá nhỏ đã vô thức sử dụng năng lực, hao tổn linh khí không cần thiết. Cậu mau chóng hấp thu hết hắc ám của Ô Nha đi. 

-Anh tưởng tôi không muốn chắc, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Dứt lời tôi giúp gã đóng cửa lại, về phòng mình.

Tôi cứng rắn bảo Ô Nha đi đánh răng rửa mặt, không làm liền phạt không cho ngủ cạnh. Ô Nha đành mếu máo chui vào toilet, chà răng chà mặt mấy nhát rồi trở ra, cởi bớt áo khoác liền vọt vào chăn ấm, vỗ vỗ chỗ đệm êm bên cạnh, toét miệng cười ngây thơ.

Tôi bảo Ưu Đàm đi tắm, chỉnh lại chăn, rồi nằm xuống cạnh bé. Nhưng vừa nằm xuống bé liền khanh khách lăn một cái ôm lấy tôi, rúc vào lòng, cọ cọ mấy cái chỉnh tư thế thoải mái. Tôi vươn tay vỗ vỗ mấy cái, nhịp nhịp tựa ru ngủ. Một lát sau hơi thở nhóc con liền đều đặn bình ổn. 

Ưu Đàm trở ra, mới sực nhớ tới vấn đề, liền ấn út điện thoại nội bộ gọi nhân viên, yêu cầu họ mang thêm một bộ chăn gối. 

Tôi ngồi mở tấm tranh thêu, nhìn ngắm một trận. Ngắm chán chê mê mệt vẫn chẳng hình dung ra được mặt sau của tranh là thêu trừu tượng thứ gì?

Có tiếng gõ cửa, ra mở, là nhân viên tới đưa đồ, tôi nói cảm ơn, bê vào, ném cho Ưu Đàm, bảo nó lên giường ngủ cùng, dù sao mùa đông, chật chột một chút càng ấm, chứ mà hè, nằm đất cho mát.

Nhưng có lẽ Ưu Đàm ngủ đã quá lâu khi còn ở trong Thi kiển, thành ra dù có đặt lưng, mắt vẫn là mở trừng trừng nhìn thẳng trần nhà. Thẳng một đường cho đến khi tôi luyện công xong, lắc xương lắc cốt mấy cái, vặn vẹo lết về giường, nhìn một cái liền giật nảy kinh ngạc. Mí mắt không mỏi sao? Tôi nhìn cũng thấy mệt thay. 

“Nhắm một chút, bây giờ là thế giới thật, không phải ảo giác. Mở mắt ra tôi vẫn ở đây.” Tuy nói là vậy, tôi cũng không thích cưỡng cầu. Nó quả có nhắm lại, nhưng tôi vẫn biết, suốt quá trình nó không ngừng mở ra nhắm lại, tựa như vẫn bị sợ hãi trong tiềm thức hãm sâu.

Tôi mất mấy ngày trời, bỏ tâm bỏ sức dạy dỗ cho Ưu Đàm biết đến những thường thức cơ bản trong cuộc sống, tuy không quá thông minh lanh lợi nhưng được cái ngoan hiền lại hiểu chuyện.

Chỉ đến đâu Ưu Đàm gật đầu biết tới đó, tiếp thu tốt lại nghe lời nên không tạo áp lực mệt mỏi cho gia sư. Thật ra Ưu Đàm hay Ô Nha cũng thế, mới đầu tiếp xúc với thế giới hiện đại, dù thế nào cũng bị hấp dẫn, mắt cứ lấp la lấp lánh, ngây ngô nhìn thứ này, hiếu kỳ sờ thứ kia.

Bình thường thì trông Ưu Đàm vô hại đấy, giống một lão tăng nhập niết bàn, cả ngày như mắt nhắm tai điếc miệng câm, nhưng rõ ràng là một con báo hoa mai, móng vuốt và răng nanh sắc bén bị tấm da xinh đẹp che dấu, ánh mắt thanh lãnh cùng bình thản, trong veo thuần khiết, muốn bao nhiêu thuần lương có bấy nhiêu thuần lương, như mặt nước hồ thu, phủ lấp dã tính hung hiểm.

Tôi ra mở một bên cửa sổ, gió đêm đông buốt rét liền thừa cơ lùa vào, chạy một vòng quanh phòng khiến nhiệt độ thoáng chốc giảm mạnh. Kéo ghế êm đến gần, bây giờ hơn 10 giờ tối, ngồi xuống xếp hình bán già, bắt đầu vận khí luyện từng vòng tiểu chu thiên, vẫn như mấy hôm trước, một lần ngồi vận chuyển chân khí liền tới tảng sáng hôm sau. 

4 giờ sáng, tôi thần thanh khí sảng, đứng vặn vẹo cơ thể, giãn gân giãn cốt mấy cái mới rúc vào chăn ấm, nằm xuống cạnh Ô Nha đến 7 giờ, theo tiếng chuông điện thoại báo thức, dậy, tắm rửa.

8 giờ xuống ăn sáng, vẫn như lần trước hưởng đãi ngộ, tiệc buffet miễn phí dành cho khách nhân qua đêm. Ô Nha còn nhỏ tuy ham ăn nhưng sức cũng không có mấy, cái bụng nhanh chóng no căng. 

Ưu Đàm thì khác, tên này vóc người cao gầy, sức ăn chín trâu hai hổ cũng theo không kịp, đặc biệt doạ người, tốc độ nhai nuốt cũng là bạt mạng uy vũ, có điều nhìn vào lại cảm thấy phi thường điềm nhiên bình đạm. Hết lần này tới lần khác tự giác bê từng đĩa đồ ăn chất cao như ngọn núi nhỏ về bàn, chậm chãi nhai nuốt mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ tứ bề bắn tới.

A, có lẽ ngủ quá lâu nên đói bụng cũng có hơi kinh dị, tuy nhiên, ăn như thùng cơm di động mà bụng vẫn phẳng lỳ, chỗ thức ăn đó đi đâu rồi? Là bao tử không đáy?

9 giờ, quản lý Tử Xa dẫn một đám người đông đúc cùng đồ nghề bước ra từ cửa thang máy. 

Tôi đưa Ô Nha cho Ưu Đàm trông hộ. Thật thà mà nói, tuy bé là trẻ con nhưng dù sao cũng ở đây ngót nghét 20 ngày, tuy không quá thân thiết với môi trường xung quanh cũng tuyệt đối có kinh nghiệm ứng xử hơn Ưu Đàm. Thành ra tôi lại không yên tâm lắm, cúi thấp người xoa đầu bảo bé để ý Ưu Đàm.

Bé liền lắm lấy tay Ưu Đàm, phụng phịu mặt.

-Muốn đi theo bố!

-Được được, nhưng lúc bố làm việc, thì phải ngoan ngoãn đứng một bên.

Ô Nha lắc lắc cánh tay đang cầm, tiếp tục mèo nheo.

-Muốn đi theo bố!

Tôi quỳ một chân xuống, vuốt tóc Ô Nha.

-Nhóc, con mà chạy lung tung phá hỏng đồ đạc, bố không có tiền đền đâu, đến lúc đó, chỉ có thể để Ô Nha lại trừ nợ thôi.

Bé liền nhíu mày bặm môi, uỷ uỷ khuất khuất trông vừa bướng bỉnh vừa tồi tội.

-Nghe này, con chỉ cần ở bên cạnh Ưu Đàm, bố sẽ ở ngay đằng kia thôi, làm việc mới có tiền mua đồ ăn cho Ô Nha, hiểu không?

Cung Trường Lĩnh vươn tay tiếp chuyện, là một trung niên dung mạo bình thường không đẹp không xấu, dáng người bình thường không mập không gầy, không để lại bất cứ ấn tượng gì trong lần gặp đầu tiên, chính là loại người phổ thông tới không thể phổ thông hơn nhan nhản trên đường. 

Một phen Cung Trường Lĩnh chào hỏi khách sáo một lượt mọi người mới giới thiệu tôi. Tôi lại một phen khách khí qua lại với mọi người từ A tới Z.

Clip này quay vốn công dụng là quảng cáo cho cơ ngơi hoành tráng của Ruby, chính là tôi sẽ vào vai một công tử gia thế tới đây giải trí, các cảnh quay vì vậy cần lần lượt phô bày hết sự xa hoa tiện nghi, gói gọn vẻn vẹn trong vòng 3phút 40 giây. Chắc thế.

Bọn họ đem tôi mang đi sửa soạn thay đồ. Nói thay đồ thực chất là khoác chiếc áo lụa mềm mại trắng tinh dùng đi ngủ được mặc định treo trong tủ đồ của mỗi phòng. Sau đó tôi được ném vào một căn phòng được bày trí siêu xa hoa mỹ lệ. 

Bọn họ bảo tôi lên giường giả vờ nằm ngủ, sau đó diễn cảnh thức dậy xuống giường, ra kéo mành rèm đón nắng sớm. 

Trước khi quay đạo diễn nhìn tôi nói mấy câu động viên tích cực rất lọt tai.

-Không cần quá khẩn trương căng thẳng, kỳ thật không có áp lực đòi hỏi cái gì hết. Thật đấy, cậu cứ tự nhiên đi qua đi lại thờ ơ liếc nhìn quanh phòng là được.

Thường người vì lao tâm tổn trí với công việc mới sinh ra trách nhiệm, càng cố gắng bao nhiêu, mong tốt đẹp mong thuận buồm xuôi gió thì càng tự tạo áp lực lên chính tâm lý bản thân. 

Về một số mặt nào đó tôi cũng có chút thờ ơ lãnh đạm. Tỉ như việc này, tôi dù sao cũng chỉ là tay ngang, là Cung Trường Lĩnh ép người quá đáng. Tôi mặc kệ, diễn không tốt là điều hiển nhiên, muốn ra sao thì ra. Lão đạo diễn dù là nói theo kiểu có cũng như không, tôi cũng sẽ vịn vào ý tạo ngôn ngoại mà bám lấy.

Cho nên vẻ mặt của tôi chính là, thản nhiên cùng hờ hững, nhìn lướt qua đám người trong phòng, dừng lại một chút ở thân ảnh Ưu Đàm Ô Nha. Sau đó dù bị đám người xung quanh nhìn chằm chằm, đặc biệt là cái máy quay phim, cơ hồ như keo con voi cũng xem như không khí, hỏng thì cứ đuổi đi, la cũng được, vào tai trái rồi ra tai phải một chút cũng không động lại. 

Có điều, những gì tôi quan ngại lại chẳng hề diễn ra như vậy, cảnh cứ thế quay mặc tôi ngọ nguậy ngó nghiêng, tuỳ hứng sờ cái này làm cái kia. Sau đó họ lại đưa cho tôi một bộ thể thao. Dẫn tôi tới khu tập thể hình, làm vài động tác chạy bộ hoặc nâng xà, lại đưa tới khu xông hơi, matxa. 

Quay xong, Cung Trường Lĩnh vẫy vẫy tay, tôi bước tới, Ô Nha liền kéo Ưu Đàm đến, lao vào tôi dui dụi.

-Mặc tiểu tử, vì quay không có lời thoại nên không thu tiếng. Hơn nữa vì không muốn cắt đứt mạch cảm xúc của diễn viên lên dù hỏng cũng không ngừng lại, cái này phần hậu kỳ sẽ cắt ghép, không lo.

-Vì thế?

-Tuỳ ý. 

-Tuỳ ý?

-Nhìn!

Cung Trường Lĩnh xoay người tôi lại, vị đạo diễn dẫn một cô gái đến. Cung Trường Lĩnh và tôi cùng tiến tới, lão giới thiệu đây là Mai Linh Lan. 

Cô gái trang điểm cẩn thận, một nét đẹp thành thục trầm ổn, trên người khoác áo choàng trắng tinh dày dặn dùng để thấm nước. Đạo diễn vui vẻ nói.

-Đây là Mai Linh Lan, cô ấy có thâm niên trong nghề, kinh nghiệm phong phú, cậu chỉ cần phối hợp như bạn bè nói chuyện với nhau là được.

Mai Linh Lan mỉm cười nhã nhặn, có vẻ khá thân thiện, vươn tay chủ động bắt chuyện, chất giọng êm mượt.

-Rất vui được hợp tác với cậu, Mặc Minh .

Tôi có chút không tự nhiên bắt lại, gượng cười.

-Mong chỉ bảo.

Cô ấy cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là bộ đồ bơi hai mảnh khiêu gợi màu hồng phấn. Cô gái này cũng cỡ 27, 28 nhưng da dẻ mịn màng trắng nõn, ba vòng đều hút hồn, chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ, nhìn một cái thật không nỡ dời đi. 

Tôi mặc một cái quần bơi, đứng nhìn bể bơi vô cực trong xanh trải dài trên sân thượng, ba thành bể được cấu tạo từ kính cường lực trong suốt. Ở trên cao gió càng lớn, vù vù thổi từng đợt mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, muốn teo trym. 

-Thế nào?

Cung Trường Lĩnh đột nhiên đi đến bên cạnh, hỏi nhỏ một câu, đầu nhìn phía trước, tưởng như tuỳ tiện tán ngẫu. 

Tôi lắc nhẹ, thì thào.

-Trên người cô ta có một chút hắc ám, nhưng cái này chẳng nói lên được điều gì, hầu như ai có suy nghĩ tăm tối đều tự động sản xuất ra được. Ngược lại...

Tôi dừng một chút, đưa ngón tay giả vờ chà cánh mũi, môi mấp máy dấu dưới bàn tay, hơi xoay đầu nhưng không liếc nhìn.

-Người phụ nữ đeo khẩu trang mặc quần xanh áo khoác đen kia...

Cung Trường Lĩnh không nhúc nhích, chờ tôi nói nốt.

-Hắc ám có chút kỳ quặc, anh thử tìm hiểu xem.

Tôi hơi quay sang nhìn, Cung Trường Linh không có biểu hiện hành động gì khác lạ, nhẹ nhàng bình thường lùi lại.
Bình Luận (0)
Comment