Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 100


Mười lăm mẫu lúa mạch. Không gian mặc dù rộng nhưng không có gió vì vậy mà chúng mọc thẳng đứng, chín vàng từng khóm.
Khi La Mông để ý tới lúa mạch thì một điểm ánh sáng chợt biến thành khung tư liệu rồi xuất hiện tin tức:
- Lúa mạch loại B đã chín, cần thu hoạch.
Lúa mạch khi được trồng tăng hai mươi phần trăm hiệu quả sản xuất vì vậy mà lúc La Mông gieo nó rất hưng phấn và mong đợi.
Chỉ có điều nhìn diện tích cánh đồng lúa rộng như vậy, La Mông cảm thấy khó khăn. Đây không phải là một mẫu, hai mẫu mà là mười lăm mẫu.
- Mười lăm mẫu... - Mặc dù đã sớm nghĩ tới sự rắc rối khi thu hoạch nhưng khi tận mắt chứng kiến, La Mông vẫn cảm thấy khó giải quyết.
Diện tích lớn như vậy mà muốn gặt hái thì cũng phải mất vài ngày. La Mông đau khổ nhìn cánh đồng đang chờ đợi bản thân...
Ài! Không có cách nào khác. Dù sao thì thu gặt cũng có thời gian hạn chế. Đây lại đúng lúc mà nông dân trong lãnh địa của hắn cần tới lúa mạch. La Mông phải nhanh chóng gặt đống lúa này để cung cấp cho nông dân có như vậy mới có thể đảm bảo cho việc gieo trồng hoa mầu năm nay không bị ảnh hưởng.
Sau khi hạ quyết tâm, tinh thần của La Mông ra khỏi không gian của sừng Thần Nông rồi nhìn mấy cây liềm ở trong góc.

Bí mật của không gian sừng Thần Nông không thể để cho người ngoài biết. Thậm chí không để cho họ có một chút nghi ngờ. Hơn nữa, cho dù người khác có muốn giúp cũng không được. Vì vậy mà hắn đã sớm chuẩn bị xong dụng cụ thu hoạch.
Không chỉ có mười cây liềm sắc bén, còn có một cái dao phạt cỏ với một chiếc gùi trúc to. Sau khi ấy thứ vào trong gùi trúc, tinh thần của La Mông lại chìm vào trong không gian của sừng Thần Nông.
Sau khi trở lại không gian, La Mông bỏ dao phát cỏ xuống rồi cầm lấy mấy cái liềm mà đi về phía mười lăm mẫu ruộng.
Đây là lần đầu tiên hắn tự tay thu hoạch hoa mầu. Vì vậy mà cầm cây liềm trong tay, La Mông cảm thấy hơi ngượng.
Theo những động tác thu hoạch của mọi người trong trí nhớ, La Mông bắt đầu thò tay gặt lúa.
Lần đầu tiên vung liềm, kết quả có thể nói là rất tốt. Mặc dù hắn giơ liềm còn thấy hơi ngượng nhưng dưới sự cẩn thận của hắn, đám lúa mạch vẫn được hắn gặt lấy. Sau đó, hắn bỏ vào trong cái giỏ trúc đeo sau lưng.
Giây phút mở màn thắng lợi khiến cho La Mông có phần tự tin trước việc gặt lúa. Ôm tư tưởng thật ra việc này không khó, hắn tiếp tục vung liềm mà gặt.
Có điều, sự đắc ý ban đầu của La Mông mới được nửa mẫu đã bị đánh nát.
Do liên tục vung liềm, cánh tay của La Mông đau nhức, còn thắt lưng giống như bị chặt đứng, không còn ý nghĩ muốn cúi xuống.
Bàn tay cầm liềm đã xuất hiện mấy vết phồng rộp rất đau đớn.
Ai mà ngờ được để có được bát cơm lại vất vả tới vậy. Từ đầu tới cuối, hắn mới chỉ có một việc gặt mà đã vất vả chật vật như vậy. Khi nghĩ tới những người làm nghề nông, La Mông khẽ thở dài, rồi cắn môi làm tiếp.
Dưới cây liềm của La Mông, cánh đồng chín vàng bắt đầu thu nhỏ lại. Mà đống lúa mạch trên khoảng đất trống sau lưng La Mông càng lúc càng cao.
Do diện tích của lúa mạch ước chừng mười lăm mẫu cho nên La Mông cũng không trông cậy trong ngày một ngày hai có thể thu hoạch hết. Suy nghĩ của hắn chỉ là trong một ngày có thể gặt được ba mẫu, lấy làm giống.
Nói như vậy, vừa gặt vừa lấy giống, trong vongfg năm ngày có thể gặt xong cũng đủ tới thời gian gieo trồng hoa mầu ở bên ngoài.
Sau khi hạ quyết tâm, La Mông lại bắt đầu thu hoạch
Mặc dù sức khỏe của hắn hiện giờ so với khi ở Địa Cầu mạnh hơn nhiều nhưng về mặt này cũng không có nhiều ưu thế. La Mông chỉ mới gặt được nửa giờ đã mệt tới gần chết.
Mỗi khi quay đầu lại, La Mông nhìn mầm cây ở phía sau, có thể cạm nhận được bên trong đó có một thứ ý thức đang ở trong giai đoạn ngủ say. Nhớ tới những gì ghi lại trong giáo trình Đức Lỗ Y, La Mông lại vô cùng mong đợi thụ tinh. Không nói tới ngoại hình xinh đẹp, các nàng còn là người làm việc đắc lực nhất.
Do các nàng không thể rời cây cối quá xa cho nên cũng rất cô đơn.

Nghĩ tới đây, mỗi khi La Mông mệt lại tới bên cái cây nhỏ rồi nằm xuống bên cạnh và trò chuyện với nó. Chỉ cần nghĩ tới sau này có thụ tinh xuất hiện cũng đủ cho hắn có cảm giác an ủi.
Sau nửa đêm cố gắng, hai mẫu ruộng đã được La Mông gặt xong.
La Mông để đống lúa mạch vừa gặt trên đất trống. Nhưng tới lúc này, sự khổ cực của hắn mới bắt đầu, trong khoảng thời gian kế tiếp, La Mông phải đập lúa để lấy giống lúa.
Sau khi toàn bộ bông lúa được đập xong, La Mông cũng mất rất nhiều sức lực chuẩn bị mấy bao lúa mạch cho thật tốt. Cuối cùng sau một đêm, La Mông có thể thở phào, nằm dài trên bãi cỏ.
Hắn nằm dang tay dang chân mà thở. Hai mẫu ruộng được bốn trăm cân lúa mạch cũng được làm xong. Ngay cả La Mông cũng phải phục bản thân không ngờ trong một thời gian ngắn có thể gặt vã tuốt xong được.
Hắn nằm dang hai tay hai chân. Giơ bàn tay cầm liềm lên, lúc này bàn tay có một chút máu. Còn tay kia cũng nổi lên mấy cục chai, rất rát. Mặc dù như vậy nhưng nhìn đống lúa đã xong, La Mông vẫn cảm thấy vui sướng.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, La Mông liền ra khỏi không gian.
- Thuật trị liệu. - La Mông yên lặng lẩm bẩm. Ngay lập tức một vầng ánh sáng màu xanh bao phủ trên bàn tay của hắn khiến ấy chỗ chai biến mất.
Sau một buổi lao động, toàn thân hắn mỏi nhừ. La Mông cố gắng mở một cái hộp, bên trong có thực vật. Đó là thứ mà hắn chuẩn bị sẵn cho những hôm thực nghiệm mà quên ăn cơm.
La Mông ăn như hùm như hổ. Sau khi ăn xong, hắn thở phào một cái.
Sau đó, hắn lại cố gắng mang từ trong hầm ngầm ra năm bao tải lúa giống. Hắn vừa đi vừa lê chân khiến cho phát ra những tiếng động mạnh.
Sau khi lên tới bên trên, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, có thể thấy được vầng thái dương vừa mới mọc đang tỏa ra ánh sáng màu vàng sáng sủa, chiếu vào trong đại sảnh.
Đúng lúc này, cảnh cửa được mở ra, bước vào là cô bé có buộc cái chuông trên đầu. Tên của cô cũng là Linh Đang. Vừa mới bước vào, cô bé liền nhìn ngay thấy La Mông.
- Đại nhân! Đêm qua ngài không ngủ? - Cô bé lắp bắp mà nhìn đôi mắt đỏ quạch của La Mông.
La Mông không trả lời mà nói:
- Đợi lát nữa Phú Địch tới đây thì đưa lúa giống cho hắn hiểu không?
- Vâng thưa đại nhân - Linh Đang trả lời.
La Mông cũng chẳng nói chuyện tiếp với cô bé. Bên cạnh đại sảnh là cái phòng nghỉ, có một cái giường nhỏ, tất nhiên ở đây không được thoải mái như căn phòng của hắn. Có điều lúc này, La Mông cũng chẳng để ý. Hắn nhào lên giường rồi chìm vào giấc ngủ với tiếng ngáy o o.

Trong lúc hắn đang ngủ đột nhiên, có một đôi bàn tay nhỏ bé, lướt khắp từ đầu, vai, tới các bộ phận trên cơ thể La Mông. Khi thì bóp khi thì đấm. Ngay lập tức cảm giác đau nhức cùng với thoải mái liên tục xuất hiện.
La Mông khẽ hé mắt thì thấy Linh Đang đang cố gắng xoa bóp cho hắn. Do phải dùng sức nên khuôn mặt trắng như tuyết của cô bé ửng hồng.
Có một chút gì đó có thiếu nữ phiêu lãng trong không khí. Nét mặt của La Mông từ từ thư thái. Chẳng lâu sau, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ. Sau một lúc lâu, cô bé kêu lên một tiếng rồi rụt tay lại.
Một lát sau, liền có người tới.
- Ai? - Cô bé cố gắng bình tĩnh lên tiếng.
- Linh Đang! Đại nhân nói sáng nay ta tới gặp ngài. - Phú Địch lên tiếng.
- A! Việc này ta biết. Đại nhân bảo đưa những thứ này cho ông. - Linh Đang chỉ chỉ những cái bao tải.
Phú Địch liếc mắt nhìn thấy mấy cái bao cùng với La Mông đang nằm trên giường ngủ mà gật đầu. Gã hạ thấp người xuống rồi cởi miệng bao. Lập tức những hạt lúa mạch đập vào mắt gã.
Nhìn thấy những hạt lúa giống, nét mặt của Phú Địch có chút mê hoặc. Nhưng nghĩ tới cái tầng ngầm khổng lồ nuôi dưỡng dưới đất, gã tự nhủ sự ảo diệu của Đức Lỗ Y thì ai mà biết được.
Hơn một ngàn mẫu đất, luân phiên canh tác được chi làm ba cánh đồng. Khu ruộng lúa mạch chiếm ba trăm mẫu. Hai khu khác thì được trồng những loại cây nông nghiệp một năm. Nhưng suy đoán thì chỗ lúa giống này cũng chỉ đáp ứng được một phần ba mảnh ruộng.
Dân lấy ăn làm chính. Vì vậy mà sau khi nhận được số hạt giống, buổi tối lại nói với đại nhân rằng chỗ đó còn chưa thỏa mãn được nhu cầu.
Phú Địch không nói gì thêm liền quay về. Sau một lát có mấy người đàn ông bước vào, khênh chỗ lúa giống ra ngoài. Ở bên ngoài, mấy người nông dân đang chờ đợi lập tức đón lấy.
Cả cánh đồng bắt đầu trở nên bận rộn... Nhưng tất cả những việc đó như chẳng liên quan gì tới La Mông đang ngủ say.


Bình Luận (0)
Comment