Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 5




Thánh Nguyên, ngày hai mươi lăm tháng chín năm bảy ngàn bốn trăm tám mươi bảy. Ngày hôm nay là ngày tế mùa thu hoạch.

Nơi vương quốc Ngả Tư Khắc, trấn Lý Tạp.

Trên đường đi, những người đi đường đều rất vui vẻ. Lễ tế chẳng những được quy định trong thánh điển của nữ thần mùa màng Y Tịch Định Ti, một trong bốn loại tế lễ lớn nhất. Đồng thời trong phần lớn con người, thậm chí nhiều chủng tộc tôn giá và các quốc gia thì đây là ngày lễ phổ biến.

Dù sao với phần lớn sinh mệnh có trí tuệ mà nói thì mùa thu hoạch đồng nghĩa với hy vọng có được vụ mùa bội thu.

Đối với rất nhiều đứa nhỏ mà nói thì tất cả những điều trước mắt càng khiến cho chúng vui vẻ. Đây là ngày nghỉ hiếm hoi trong một năm. Rất nhiều người cố gắng làm xong mọi việc trong buổi sáng để buổi chiều nghỉ ngơi và tham dự lễ.

Sáng sớm ngày hôm sau, La Mông tỉnh lại trong tiếng huyên náo. Hắn bò dậy, mặc quần áo rồi đi xuống lầu. Trong nhà trọ im ắng không một bóng người.

La Mông bước ra xem, đập vào mắt phần lớn là những căn phòng làm bằng gỗ. Ở phía xa xa, kiến trúc lớn nhất trong trấn chính là thần điện được xây dựng bằng đá.

Đối với La Mông mà nói thì thần điện không hề có sự xa lạ. Đó chính là thần điện của nữ thần nông nghiệp. Tất nhiên, đó cũng là tín ngưỡng lớn nhất ở trong trấn Lý Tạp.

Nơi ngã tư đường mặc dù tiếng người huyên náo nhưng thực ra vẫn có thể nói là yên tĩnh. Dù sao thì trong trấn cũng chỉ có mấy trăm gia đình.


Con đường xen giữa những căn phòng chật chội và nơi ngã tư được lát bằng đá. Giữa những khe đá cỏ mọc xanh tốt.

Nơi ngọn núi xa xa, trên đỉnh của nó là một ngôi thành với những tòa tháp nhọn. Đó là cổ bảo của Nam Tước La Tạp Tư có lịch sử bốn trăm năm.

Mặc dù đã hết tháng chín nhưng trong trấn vẫn tràn ngập một màu xanh. Những cây đại thủ tỏa bóng che phủ những căn phòng bên dưới.

Trong mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm cũng không thể xóa bỏ được sự yên lặng với phong cách ổ xưa. Mà trong sự huyên náo của ngày tế lễ mùa thu hoạch điều đó càng thêm rõ ràng.

La Mông ngây người trong chốc lát, có lẽ là do sự ảnh hưởng của những ký ức trước đây, cùng với khung cảnh xung quanh mang tới cảm giác quen thuộc. Cảm giác quen thuộc đó hòa lẫn với một sự sợ hãi và xa lạ. La Mông tĩnh tâm một chút rồi chỉ biết cười khổ, chấp nhận chuyện xuyên qua thế giới khác.

La Mông chậm rãi đi trên con đường nhỏ phủ kín đá cuội. Hai bên đường là những cửa hàng rèn, tiệm tạp hóa...vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Tất cả đều có một sự hấp dẫn với người vừa mới tái sinh như La Mông.

Xa xa có một chiếc xe rất to hình như là xe của đoàn kịch lưu động.

Đoàn kịch là một đám người đáng thương. Bọn họ biểu diễn ảo thuật, ca múa, hài kịch để mua vui ọi người mà kiếm chút tiền. Mà trong đoàn kịch, thì những cô nương trong đó thường là những người bán mình. Theo trí nhớ về những chuyện mọi người bàn tán, La Mông biết được chuyện như thế rất phổ biến.

Không chỉ đoàn kịch mà ngay cả đoàn Dong Binh, những nữ chiến sĩ cũng đều bán mình. Do thể lực của phụ nữ yếu ớt nên chỉ mong kiếm được một khoản tiền để cuộc sống sau này đỡ khổ.

La Mông liếc nhìn bóng mặt trời thì thấy thời gian lúc này còn cách thời gian buổi tế mùa thu hoạch vẫn còn nhiều.

Vô tình, hắn đi tới trước điện của nữ thần nông nghiệp. Nhìn thần điện mang những dấu vết cổ xưa, vừa có chút gì đó tươi vui lại có chút gì đó buồn phiền.

Lững thững đi vào thần điện, trên đài cao có một pho tượng của nữ thần nông nghiệp Y Tịch Địch Ti.

Trên tường của thần điện có điêu khắc hình ảnh cửa trâu đực, cây cối hoa cỏ. Pho tượng của nữ thần được điêu khắc từ đá Đại Lý màu trắng, cao chừng năm thước. Trên đầu nữ thần đội một cái vương miện bằng hoa cỏ. Nữ thần mặc bộ quần áo màu xanh lục, gương mặt xinh xắn. Thấp thoáng có thể thấy được những đường cong nữ tính từ bức tượng rất hấp dẫn. Chỉ có điều con mắt lại có một sự từ ái của một vị thần đang nhìn xuống chúng sinh.

Trước kia La Mông có thói quen tới nơi này cầu nguyện. Đây là quy định của trấn. Về cơ bản, mỗi đứa trẻ mười hai tuổi sẽ theo cha mẹ tới đây để cầu nguyện.

Trước kia La Mông sẽ không nhận ra thánh quang ẩn giấu trong đôi mắt của tượng thần. Nhưng hiện giờ, nhờ lực lượng của sừng Thần Nông, trong mắt La Mông có thể thấy được một vầng sáng màu xanh lục giống như một cái kén to bao phủ quanh tượng thần đang lưu động. Thi thoảng lại có một đốm sáng giống như đom đóm xuất hiện trong điện.

Trong lúc La Mông đang ngơ ngẩn đứng trước tượng thần thì một thiếu nữ chậm rãi đi tới bên cạnh hắn.

- La Mông! Sao ngươi lại tới đây? Sự vui vẻ của ngươi đâu?

La Mông bị tiếng nói làm cho bừng tỉnh, hắn xoay người về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ đó đại khái chừng mười lăm tuổi, đang đi ra từ trong thần điện. Nàng mặc một bộ trường bào mục sư đầy nữ tính. Ống của nó tương đối cao, để lộ đôi đùi thon dài trắng như tuyết. Nơi eo có buộc một sợi dây đai màu lục càng làm tôn thêm vóc dáng của nàng.


- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny. - La Mông thốt lên tên của thiếu nữ. Từ trong trí nhớ của mình, hắn biết được thiếu nữ này chính là người trong giấc mộng của tất cả nam nhân trên trấn.

Nàng là niềm vinh quang của trấn. Bản thân nàng có một tấm lòng thành kính và cảm giác nhạy bén nên mới có được sinh liên hệ với lực lượng của nữ thần nhờ đó mới được trở thành mục sư kiến tập của trong thần điện của nữ thần nông nghiệp trong trấn. Tiếp đó, vị trí mục sư kế nhiệm của thần điện có lẽ do nàng đảm nhận.

- La Mông! Tại sao trông ngươi lại bẩn như vậy? Đến đây ta lau mặt cho. Như vậy mới có thể tham dự được buổi tế mùa thu hoạch vào buổi chiều. - Ngả Nỵ Ly thấy khuôn mặt và quần áo của hắn dơ bản nên nói xong liền kéo hắn vào sau thần điện, ở đó có một cái ao nước trong vắt.

Đây là một trong những phúc lợi của thần điện. Hiện tại, La Mông không thể hiểu được nước ở đâu chảy tới đây mà thần điện luôn có một dòng nước trong trẻo để sử dụng như vậy.

La Mông đón lấy khăn mặt rồi nhúng nước suối, nhanh chóng rửa mặt. Nhìn La Mông đang rửa mặt, không biết tại sao Ngả Nỵ Ly đột nhiên đỏ mặt.

Người thiếu niên trước mặt vẫn quen thuộc, chẳng có gì thay đổi. Mặc dù có thể đoán được trong tương lai hắn sẽ rất anh tuấn nhưng lúc trước Ngả Nỵ Ly không hề có cảm giác. Còn bây giờ, trên mặt hắn có một thứ khí chất gì đó khiến cho tính trẻ con mất đi rất nhiều mà lại có chút sức hút khó có thể hình dung.

- Tỷ tỷ Ngả Lỵ Ny! Cảm ơn tỷ tỷ. Ta sẽ cầu nguyện với nữ thần mong cho tỷ luôn mạnh khỏe. - La Mông nói.

- A! Cảm ơn La Mông! Chúng ta chuẩn bị đi. Ngươi cũng đi theo chúng ta đi. - Ngả Nỵ Ly nói xong, ánh mắt của nàng cũng đã nhìn thấy mục sư Đặc Ni Tư. Mục sư Đặc Ni Tư đi tới, thấy La Mông và Ngả Nỵ Ly ở cùng một chỗ liền trầm mặt xuống.

- Ngả Nỵ Ly! Chúng ta lên đường thôi. - Lão nói.

- Được! Chờ một chút! La Mông và ta sẽ cùng đi. - Ngả Lỵ Ny lên tiếng.

Trong âm thanh ẩn chứa chút ác ý khiến cho La Mông cau mày. Sau khi trở thành Đức Lỗ Y, hắn hết sức nhạy bén. Nhưng hắn cũng không có cách nào chỉ biết đi theo.

Tới trên quảng trường có một người thanh niên đội mũ đen đang chạy trên sân khấu:

- Các vị nữ sĩ, các tiên sinh! Để mọi người phải chờ lâu. Sau đây, đoàn biểu diễn sẽ mang tới ọi người những tiết mục thú vị, để ọi người có được một buổi chiều vui vẻ. Xin tất cả một tràng vỗ tay hoan nghênh.

Một nữ nhân mặc một bộ trang phục giả da bó sát người, tay cầm roi từ bên trong chiếc xe bước ra.

Có một con vẹt to bay theo sau nàng liên tục kêu lên:

- Hoan hô, hoan hô.

Mà gần như đồng thời bám theo sau là một con hổ, đứng trên người nó là một con khỉ.

Nhìn chúng đi ra, tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay. Thiếu nữ mặc trang phục màu đen chỉ huy con hổ nhảy qua vòng tròn, đồng thời bắt con khỉ nhào lộn trên mặt đất.

Những màn xiếc đó khiến cho những người có mặt lập tức cười nói hoan hô nồng nhiệt. Nhưng đối với La Mông mà nói thì đây chỉ là những tiết mục nhàm chán. Tuy nhiên, hắn vẫn tiếp tục quan sát.


Người thanh niên đội mũ đen vung cây mộc côn trong tay khiến cho từ đầu cây gật bắn lên những đám hoa lửa lên không trung. Những tiếng nổ liên tục vang lên tạo thành đủ mọi loại pháo hoa.

Đám pháo hoa đó có cái biến thành đóa hoa, cái biến thành con rắn đang bay lượn, có cái lại biến thành cây cối đang sinh trưởng. Đống pháo hoa lập tức thu hút ánh mắt của La Mông.

"Đây là ma pháp hay sao? Mặc dù đây chỉ là ảo thuật cấp thấp nhất. "

Sau mà biểu diễn một khoảng thời gian ngắn, trên quảng trường xuất hiện một cái đài bằng gỗ. Mục sư Đặc Ni Tư đứng trên đó. Mà xung quanh, tất cả mọi người tự động tập trung xung quanh. Mà ngợi ca nữ thần chính thức bắt đầu.

- Nữ thân Y Tịch Địch Ti. Trưởng thành và thu hoạch là một chu kỳ vĩnh hằng. Là thứ mà sinh mệnh trí tuệ khi tồn tại có thể làm một cách tự nhiên. Hôm nay, chúng ta có được vụ mùa thu hoạch, chúng ta cảm tạ nữ thần, cảm tạ đất mẹ, cảm tạ tự nhiên. Mùa xuân năm sau, chúng ta phải gieo thêm nhiều mầm sống để cho cả thế giới tràn ngập một màu xanh. - Đây là những lời giảng của mục sư Đặc Ni Tư.

- Cảm tạ nữ thần ban thực vật cho chúng ta. Cảm ơn nữ thần ban sự phì nhiêu cho chúng ta. - Âm thanh chỉnh tề vang lên xung quanh đài cao. Bảy tám trăm dân trấn đồng thanh hô lớn.

Trong lễ tế mùa thu hoạch ở cái trấn nhỏ này không có thần tích. Hơn nữa, bài ca tụng nữ thần cũng rất đơn giản không mất nhiều thời gian thì nghi thức diễn ra xong. Sau đó là bữa tiệc với bia và thịt nướng.

- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny! Ngay mai ta tìm tiểu thư có việc. - Nhân dịp, La Mông liền lên tiếng.

- Có chuyện gì? - Ngả Lỵ Ny quy đầu. Thế giới này tất nhiên là không có nịt ngực, mà áo bào của mục sư lại có cổ rộng nên khi nàng quay người lại liền có cả một khoảng trắng như tuyết đập vào mắt La Mông.

Trong tích tắc, La Mông ngẩn ngơ hết cả người.

Mặc dù trước kia, hắn đã nhìn rất nhiều, nhưng hiện tại nhìn thấy lại có cảm giác xinh đẹp vô cùng. Trong mắt hắn, nàng như một vầng thái dương rực rỡ, toàn thân bao phủ bởi một làn ánh sáng màu xanh, cùng với một làn hương của tự nhiên.

Sự run rẩy nhanh chóng tản ra khắp người La Mông. Thất thần trong giây lát, những ánh mắt sau lưng khiến cho hắn tỉnh lại.

- Tỷ tỷ Ngả Nỵ Ly! Ta muốn nhờ tỷ ngày mai làm chứng cho ta một việc.

Ngả Nỵ Ly có chút kinh ngạc:

- Có chuyện gì? Hiện tại đang có nhiều chuyện. Ngày mai ta chờ ngươi.

La Mông nhìn đám đông xung quanh gật đầu rồi rời đi. Đi được một chút, hắn liền quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của mục sư Đặc Ni Tư.


Bình Luận (0)
Comment