Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 63



Thời gian nhà rỗi nhanh chóng trôi qua. Trong nháy mắt thời gian một tuần đã qua mất. Đã đến thời gian tiểu đội lại chuẩn bị đi vào rừng.
Có điều, lần này tiến vào rừng Kinh Cức không chỉ có một đội mà là một liên minh với hai đội.
Cũng giống như lần trước, La Mông và Pháp Phí đều chuẩn bị mọi thứ thật kỹ. Còn lần này, Pháp Phí không muộn như trước nữa.
Hai người theo toàn đội đi vào trong rừng Kinh Cức.
- La Mông! Con đường này so với lần trước còn khó hơn a. - Vừa mới ra khỏi trấn, con đường do trận mưa hôm trước trở nên lầy lội, khiến cho nhiều người phải nhíu mày.
Sau khi suýt ngã, Pháp Phí đi tới trước mặt La Mông buồn bực nói thầm.
La Mông gật đầu:
- Quả thực là nhìn tình hình như thế này thì đi đường sẽ tốn nhiều thời gian hơn. Nhiệm vụ lần này lại là bắt cáo lông đỏ, mà nó còn khó đối phó hơn so với cáo lông bạc. Xem ra, để hoàn thành nhiệm vụ lần này cũng không phải là chuyện dễ.
- Đúng vậy. - Pháp Phí có gắng tỏ ra thong dong, gật đầu. Ngay từ đầu, gã cũng không có nhiều lạc quan lắm.

- Có điều, chúng ta cũng còn tốt. Dù sao thì ta cũng chỉ đi với ngươi. Còn ngươi đi theo chỉ để vẽ bản đồ. Ngươi không thấy khi đội trưởng vào trong rừng, khuôn mặt liền trở nên bình tĩnh hay sao?
Đội trưởng mà gã nói chính là Hải Ngõa Duy.
Từ khi tiến vào rừng, Hải Ngõa Duy cũng có chút buồn phiền. Y cũng nhận ra, với tình hình trước mặt, kế hoạch di chuyển sẽ chậm lại một vài ngày. Lại thêm nhiệm vụ lần này là bắt cáo lông đỏ, đó là một thứ ma thú không dễ đối phó. Tất cả khiến cho nhiệm vụ lần này không thể lạc quan.
Tất nhiên, một phần cũng có liên quan tới cuộc nói chuyện với La Mông. Mấy hôm trước, La Mông đã nói chuyện chính thức với y rằng chuyện săn bắt động vật sẽ không tham dự, và lần vừa rồi là lần cuối cùng. Thiếu La Mông mọi chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
- Đội trưởng Hải Ngõa Duy.
Lúc này, người từ trước đến giờ chỉ nói chuyện với đội viên của mình còn bình thường thì hơi im lặng, là Lam Tạp Tây đột nhiên đi tới bên cạnh Hải Ngõa Duy:
- Ta có một việc muốn nói với ngươi.
- Là đội trưởng Lam Tạp Tây à! Ngươi nói đi. Có chuyện gì? - Hải Ngõa Duy đối với người thanh niên này vẫn có cảm giác tốt. Thấy đối phương tới nói chuyện với mình, y liền xốc lại tinh thần.
Lam Tạp Tây mỉm cười:
- Là như thế này. Thực ra, mấy năm trước ta từng tới khu rừng này, nên đối với địa hình có sự quen thuộc. Ngài cũng biết, với tình hình đường đi trước mắt mà tiếp tục đi theo con đường này chúng ta sẽ không đủ thời gian. Ta biết có một con đường rất gần, so với con đường này gần hơn một nửa. Mặc dù cũng lầy lội không dễ đi. Nhưng tóm lại tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Nếu ngài đồng ý, để cho đội của chúng ta đổi đường. Nếu không, mặc dù chúng ta có bắt được cáo lông đỏ thì với việc quá thời gian, nhiệm vụ cũng thất bại.
Nghe Lam Tạp Tây nói vậy, Hải Ngõa Duy trầm mặc một lúc rồi cuối cùng quyết định:
- Được! Vậy cứ theo ngươi nói đi. Có điều, đi theo con đường đó thì phải phiền ngươi dẫn đường.
- Xin cứ yên tâm! Ta chắc chắn sẽ đưa mọi người tới đích. Dù sao thì bây giờ, chúng ta cũng là một đội. - Lam Tạp Tây mỉm cười nói.
Nhưng do tiếp theo, đội trưởng Hải Ngõa Duy quay lại nói với đội viên của mình về việc này nên không nhận thấy dưới nụ cười của Lam Tạp Tây ẩn giấu sát ý.
Từ đầu tới giờ, La Mông vẫn đi cùng Pháp Phí ở cuối đội hình. Vừa đi, hắn vừa cẩn thận ghi chép lại nhưng nơi đã đi qua. Đối với công tác vẽ bản đồ, La Mông đã qua thời điểm lúng túng lúc ban đâu, trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Theo bản tính của hắn, thì chờ khi nghỉ ngơi, hắn có thể từ bản phác thảo lúc trước mà vẽ chính thức. Còn Pháp Phí vì lo lắng cho sự nguy hiểm của hắn, nên lúc La Mông kiểm tra, gã vẫn chú ý bảo vệ bên cạnh hắn.
Cả hai người bạn tốt tới lúc này, đều từ những bỡ ngỡ ban đầu, lột xác trở thành một chiến sĩ thực thụ. Một chiến sĩ thực thụ cũng không cần phải có kỹ năng chiến đấu cao siêu.
Chỉ cần có ý thức về đội hình, có trách nhiệm và khi gặp nguy hiểm không sợ hãi đó chính là tiêu chuẩn của một chiến sĩ.
Chẳng cần biết là chiến sĩ cấp một hay là gì. Chỉ cần có được những điều trên đều có thể tự hào bản thân là một chiến sĩ thực thụ.

Còn La Mông và Pháp Phí thì vào lúc này, đang trải qua quá trình lột xác như vậy.
- La Mông! Ngươi nói xem, Nam tước có thực sự giữ lời hứa hay không? Vẽ được tấm bản đồ này, lão có ban cho ngươi một mảnh đất chứ? - Pháp Phí mang theo niềm hy vọng mà hỏi.
La Mông đang vừa đi vừa ghi chép liền gật đầu:
- Sẽ vậy.
Đây là lời hứa của lĩnh chủ, theo lẽ thường thì thực hiện là chuyện đương nhiên. Quan trọng hơn là, qua ba tháng tu luyện, một đống dược thảo đã được thu hoạch xong, không gian chuẩn bị thăng cấp. Căn cứ theo kinh nghiệm thì chỉ cần không gian thăng cấp, cấp bậc Đức Lỗ Y của hắn cũng sẽ thăng cấp. Mà một Đức Lỗ Y cấp ba có trọng lượng khác hẳn.
- Vậy thì tốt. Ta nghe cha ta nói rằng Đức Lỗ Y nếu không có vườn thuốc của riêng mình thì việc tu luyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Hy vọng lần này ngươi có thể có được một mảnh đất của riêng mình. - Pháp Phí thực lòng lo lắng cho bạn.
La Mông cũng cảm nhận được điều đó. Hắn ngẩng đầu và mỉm cười nói:
- Lo cái gì? Cho dù Nam tước không ban cho ta một mảnh đất, ta cũng kiên trì tu luyện Đức Lỗ Y. Tới một ngày nào đó, ta sẽ trở thành một Đức Lỗ Y vĩ đại còn ngươi cũng sẽ trở thành một chiến sĩ vĩ đại.
La Mông vỗ vai người bạn tốt, và động viên bản thân cùng với đối phương.
Thực ra có được đất hay không thì trước mắt đối với hắn mà nói cũng không ảnh hưởng nhiều tới việc tu luyện. Bởi vì La Mông đã có không gian của sừng Thần Nông. Qua không gian đó gieo trồng thảo dược, hắn vẫn có thể tu luyện một cách thuận lợi. Có điều, nếu không có một mảnh đất và vườn thuốc làm lá chắn thì tương lai sẽ không thể phát triển một cách rầm rộ mà thôi.
Trong lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện, phía trước chợt có tin truyền đến rằng đội hình sẽ thay đổi đường đi.
Lúc đầu, La Mông vẫn có cảm giác ngạc nhiên nhưng nghĩ tới việc đường đi vẫn tới đó thì cũng không nghĩ nhiều lắm. Nhưng đi được một đoạn, nhận ra người dẫn đầu, hắn liền có cảm giác bất an.
Người dẫn đường chính là đội trưởng Lam Tạp Tây. Không biết tại sao, mỗi lần đối mặt với người đó, La Mông lại có cảm giác không thoải mái.
La Mông vừa đi vừa nhíu mày. Dưới sự hướng dẫn của Lam Tạp Tây, hai đội mạo hiểm bắt đầu rời khỏi đường lớn mà đi vào một con đường nhỏ.
- Đây là đường gì mà còn khó đi hơn với đường vừa rồi? - Pháp Phí vừa đi vừa nhỏ giọng nói. Cũng giống như La Mông, mặc dù tính cách của Pháp Phí có chút thô lỗ và thẳng tính nhưng cũng không thuận mắt với Lam Tạp Tây.
Có điều lý do của gã khác với La Mông. Lý do mà thằng nhóc này ghét đối phương có chút buồn cười.
- Ngươi lớn lên so với ta anh tuấn cũng chẳng có gì. Dù sao thì cũng là bạn bè. Nhưng chẳng biết ở đâu lại có một thằng mặt trắng xuất hiện, lại anh tuấn hơn ta. Ngươi nói xem làm sao ta có thể vừa mắt với y được?
Nghe gã giải thích như vậy, La Mông suýt nữa cười tới mức vỡ bụng.
- Cẩn thận một chút. Con đường này càng lúc càng lệch khỏi quỹ đạo. Có lẽ sẽ có nguy hiểm, phải chuẩn bị tinh thần. - La Mông nhỏ giọng nhắc nhở. Thực ra chẳng cần hắn nhắc thì Pháp Phí cũng hết sức tỉnh táo.

Chẳng riêng gì hắn, những đội viên khác càng đi vào chỗ hẻo lánh càng đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, ở phía trước có một đội viên kêu lên một tiếng rồi ngã ra đất. Trên vai cảu y có một mũi tên thô, đang rung động.
- Phía trước có một đám Địa Tinh. Tất cả chuẩn bị chiến đấu. - Hải Ngõa Duy vừa vung kiếm chém gẫy một mũi tên vừa hét lên.
Lúc này, một đám Hùng Địa tinh có bộ lông màu xám, với răng nanh sắc nhọn đang gào thét, giơ cao cây gậy gỗ mà lao tới chỗ những kẻ mạo hiểm.
Thực ra, chẳng cần đội trưởng kêu gọi, sau khi nhận thấy có đội viên bị Địa Tinh bắt, những người khác liền chuẩn bị chiến đấu.
Chỉ có thể nói, đây là một trận chiến không thể trì hoãn.
Kẻ khơi mào trận chiến là đám Địa Tinh. Chúng nó chỉ có được binh khí chế tạo thô sơ, cung tên cũng là do lấy được ở nơi nào đó nên dùng không thạo.
Sau khi bắn bừa mấy mũi tên, vào lúc chém giết với đội mạo hiểm, bọn chúng liền vất cung tên, dùng gậy gỗ tấn công mọi người một cách hung hãn.
Lực chiến đấu của dám Địa Tinh này quả thực rất tốt. Có điều, đội mạo hiểm vốn là những kẻ mạo hiểm có lực lượng mạnh, huống chi đây lại là hai đội hợp nhất cho nên mặc dù có vài đội viên bị thương, nhưng cuối cùng đám Địa Tinh vẫn bị những kẻ mạo hiểm giết chết.
Do lần chiến đầu này chấm dứt rất nhanh, thực lực hai bên cũng có sự cách biệt vì vậy La Mông ở phía sau cũng không tham gia trận chiến.
Còn Pháp Phí mặc dù tham chiến nhưng do nhất thời đắc ý, chẳng những không phát ra được lực chiến đấu mà còn bị một Địa Tinh đánh vào cánh tay. Mặc dù không bị thương nặng nhưng cũng không thể nở mày nở mặt trong trận chiến này. Vì vậy mà sau khi trận chiến kết thúc, nét mặt của Pháp Phí hết sức ảo não.
Khác với bọn họ là thành viên của đội Lam Tạp Tây biểu hiện rất xuất sắc.
Kẻ đứng mũi chịu sào hiển nhiên là đội trưởng. Thanh kiếm của hắn mỗi lần vung lên là tiêu diệt một tên Địa Tinh. Đúng là có được kỹ năng chiến đấu phi phàm. Vì vậy mà sau khi trận chiến chấm dứt, rất nhiều người vây quanh đội trưởng Lam Tạp Tây để thỉnh giáo kỹ năng chiến đấu.
Còn Lam Tạp Tây cũng đúng là người được thần điện Chiến Thần bồi dưỡng, trong tình hình như vậy cũng chỉ điểm vài câu khiến cho người ta có được cảm giác bổ ích.


Bình Luận (0)
Comment