Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lão Vu băng bó xong vết thương trong phòng chứa đồ rồi lấy bánh mì trong ngăn tủ của mình ra ăn một miếng.

Cơn đau ở chỗ này đúng là chân thật - ông ta chỉ dùng một viên thuốc giảm đau, mà thuốc vẫn chưa có tác dụng.

Lão Vu chỉ có tổng cộng hai viên để dùng, phải dùng thật tiết kiệm mới được.
Ông ta vừa mới nuốt xuống miếng bánh mì vừa khô vừa đặc kia thì Thẩm Thích đẩy cửa bước vào, trên mũi vẫn còn đeo chiếc kính râm màu trà vừa đổi lúc sáng.

Anh thấy Lão Vu thì khựng lại một chút, sau đó đẩy kính, dùng tiếng Đức nói với ông ta, "Chào buổi trưa."
Cách anh chào hỏi rất kì lạ, Lão Vu chẳng nói gì, chỉ gật đầu với anh.

Thẩm Thích lại bỗng tự nhận ra cái gì, "Ấy không đúng, ông là người Pháp." Nói xong, anh lại dùng tiếng Pháp nói câu "rất xin lỗi."
Anh là một người kỳ lạ.

Nhưng mà, cái này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Lão Vu cũng chẳng thèm để ý.

Thấy Thẩm Thích đi đến chiếc tủ kính, ông ta mới biết hóa ra Thẩm Thích cũng để đồ dùng ở cạnh chỗ của mình.
Thẩm Thích cũng chẳng ăn gì, vật tư của anh dường như chẳng hề thay đổi - bảo sao thanh năng lượng trên đầu anh so với người khác thì ít hơn hẳn.

Anh mở tủ, sau đó chỉ lấy ra mỗi chai nước.

Vừa mở nắp anh đã rót vào miệng, tư thế uống nước giống y như động vật vậy.

Lão Vu không quay lại nhìn anh, chỉ bẻ nốt miếng bánh mì nhét vào miệng nhai.

Ông ta để mở áo sơ mi của mình, trên người thì rất đau, đau đến kỳ lạ.

Ngoại trừ vùng ngực và bụng bị thương, dường như phía sau lưng ông ta cũng hơi đau.
Cả cổ chân nữa.

Không biết Thẩm Thích đã ngồi xuống cạnh ông ta từ lúc nào, bởi vì anh ngồi mà chẳng để lộ dấu vết gì cả.

"Này, kỹ năng của ông có thể tùy ý đi vào phòng người khác, đúng không?" Anh vươn tay ra, ngón giữa và ngón trỏ bắt chiếc việc đi bộ.

Lão Vu nhíu mày, "Giờ cậu mới biết à?"
"Xác nhận lại thôi ấy mà."
Dường như Thẩm Thích đang suy nghĩ gì đó.

Suy nghĩ chưa được bao lâu, anh lại chỉ vào ngực ông ta, "Bên trong quần áo của ông là cái gì thế?"
Lão Vu vô thức kéo áo sơ mi của mình ra tự cúi đầu xuống xem, sau đó hết sức bối rối ngẩng đầu hỏi Thẩm Thích, "Cái gì cơ?"
"Thì," mặt Thẩm Thích chẳng hề thay đổi, anh lớn tiếng nói, "vết thương trên ngực ông hơi lạ, tôi muốn xem thử."
Bây giờ Lão Vu mới biết mình vừa bị Thẩm Thích lừa.

Cái tên này làm gì cũng lung ta lung tung, chẳng giống người bình thường gì cả.


"Cậu có ý gì?"
Thẩm Thích tự nghiêng đầu nhìn chằm chằm, sau đó ngửa đầu uống nốt ngụm cuối cùng trong chai nước, "Vết thương đều là vết thương mới, xuất hiện lúc quyết đấu ư?"
"Đúng thế," Lão Vu gật đầu.
"Không có gì khác ư..." Thẩm Thích rướn cổ nhìn chỗ khác trên người Lão Vu, dường như muốn nhìn hết cả người của ông ta.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Lão Vu chẳng hiểu anh đang làm gì cả.
Tìm không thấy vết thương nào khác, Thẩm Thích đành phải từ bỏ.

Anh xoa xoa mắt như thể mệt lắm, sau đó lười biếng mở miệng, "Tôi hỏi ông nhé, tối hôm qua ông và nhóc con đó làm gì vậy?"
Thái độ của anh rất bình thường, bộ dáng lúc nói chuyện cũng uể oải, nhưng điều quan trọng là tư duy của anh vẫn nhảy rất nhanh đến một chủ đề mới.

Đối với kiểu thái độ của anh, Lão Vu hơi bất mãn, "Vì sao tôi phải nói cho cậu?"
Thẩm Thích quay mặt đi, đôi mắt màu lục trong khu vực thiếu sáng này sáng lên như hai ngọn lửa ma trơi, "Ông giỏi ngụy trang đấy." Anh chỉ ngón tay cái ra ngoài cửa, "Lúc ở bên ngoài ông đâu có thế, ông đang bắt nạt tôi đấy à?"
Điệu bộ rất đúng lý hợp tình.

Bị Thẩm Thích đâm một nhát, nhất thời Lão Vu không biết nói gì.

"Bỏ đi," Thẩm Thích bóp nát chai nước trong tay, sau đó lại cầm nó lên thổi vào nó đến khi nó phồng trở lại, rồi đóng nắp nó vào.

"Tôi chẳng có hứng thú gì với cái cuộc trò chuyện giữa hai người đâu.

Ông chỉ cần nói cho tôi lúc nói chuyện xong là mấy giờ, sau đó thì ông đi đâu thôi."
Lão Vu cau mày.

Tuy ông ta chẳng muốn trả lời Thẩm Thích, nhưng nghe anh đặt câu hỏi, ông cũng không thể không nhớ lại.
"Để tôi nghĩ lại đã, khí thôi miên này làm đầu óc tôi không minh mẫn lắm." Lão Vu hít một hơi sâu.

"Tôi chỉ nhớ rõ là lúc nói chuyện ở phòng khách thì sắp đến 12 giờ, lúc đấy tôi còn bảo Ngô Du là cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về ngủ thôi, không thì có khi sẽ phạm luật mất."
Chẳng biết Thẩm Thích lấy từ đâu ra một cái kẹo mút cho vào miệng ngậm, mập mờ hỏi, "Sau đó thì sao? Hai người đi về phòng?"
Lão Vu gật đầu, "Cậu ta đi cùng tôi.

Bọn tôi đi cạnh nhau đến tận cửa phòng, còn nói chúc ngủ ngon với nhau.

Cậu nhóc Ngô Du này rất lễ phép."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi về phòng đi ngủ."
"Đi ngủ..." Thẩm Thích nói lại hai chữ này, sau đó lại nhướng mày với ông ta, "Ông không cảm thấy rất kỳ lạ ư?"
"Kỳ lạ chỗ nào?" Lão Vu chẳng hiểu gì, hỏi.
"Kỹ năng của ông chứ còn gì," Thẩm Thích xòe ngón tay ra đếm cho ông ta xem, "Ông có thể sử dụng kỹ năng của mình từ 7 giờ tối đến 5 giờ sáng, sau đó buổi tối lúc 12 giờ ông sẽ bị ép đi ngủ.

Nên là, ông bị lãng phí mất 5 tiếng, đúng không?"
Nói xong, anh giương mắt nhìn chằm chằm Lão Vu như thể muốn tìm ra một chút dấu vết nào đó chứng thực phỏng đoán của mình.

Nhưng Lão Vu chỉ lộ vẻ hoang mang, sau đó nói với anh, "Tôi cũng thấy rất kỳ lạ, vẫn không hiểu rốt cuộc kỹ năng của tôi dùng kiểu gì.

Kể cả tôi có thể đi vào phòng người khác đi chăng nữa, nếu tôi không thể lấy vật tư hoặc làm gì khác, thế thì kỹ năng đó cũng đâu để làm gì?"
Thẩm Thích lười biếng gật đầu, mà nhìn càng có vẻ giống như đang lắc đầu hai cái, sau đó đứng dậy, "Tôi biết rồi."
Lão Vu không hiểu, "Cậu biết cái gì?"
"Tôi biết ông chẳng biết gì cả."
Thẩm Thích nói xong, chẳng hề quay đầu lại cứ thế đi mất.
Lão Vu ngồi bên trong một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.

Ông cài cúc áo rồi mở cửa đi ra ngoài.

Đúng lúc đó, âm thanh thánh thót thông báo quyết đấu bỗng vang lên trong boong-ke.
"Lại có quyết đấu nữa?" Lão Vu bất ngờ.

Chung Ích Nhu đi vào từ hành lang bên ngoài, "Là Ueno Taisei thách đấu Lưu Thành Vĩ."
Khi bọn họ cùng nhau đi đến phòng quyết đấu, Ueno đã thách đấu Lưu Thành Vĩ đến lần thứ hai.

Điều khiến Chung Ích Nhu cảm thấy lạ chính là mặt Ueno trông cũng không giống mặt của một người chủ động quyết đấu cho lắm - trông cậu ta có vẻ hơi hoảng hốt, đồng tử trong mắt cũng không hề có tiêu cự.

Chung Ích Nhu đứng tại chỗ, phát hiện ra An Vô Cữu đang không ở đây.

Cô vừa quay đầu lại thì thấy Ngô Du vừa tiến vào đã đi ngay về phía góc tối nơi Dương Minh đang đứng.
Cô giả vờ làm rơi son môi, lúc xoay người nhặt đồ thì liếc chỗ hai người đang đứng một cái, vừa khéo thấy được Ngô Du lấy một cái gì đó từ trong túi ra đưa cho Dương Minh, nhưng cụ thể cái đó là cái gì thì không thấy được.

Rất nhanh sau đó, Ngô Du im lặng đi về phía cô, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.

Chung Ích Nhu giả vờ mình chưa thấy gì cả, khẽ hỏi cậu, "Lưu Thành Vĩ chỉ còn 4 thanh máu à?"
"Đại khái vậy." Ngô Du đáp.

"Cậu không lên à?"
Ngô Du chăm chú nhìn Lưu Thành Vĩ mình đầy thương tích nhưng vẫn không quên mắng nhiếc bọn họ cách đó không xa.

"Tôi không cần lên."
Vũ khí quyết đấu trong trận thứ hai là gậy có đinh và mã tấu.

Mặc dù số thanh máu của Lưu Thành Vĩ hiện đang ít hơn Ueno, gã vẫn hung dữ y như trước.

Đôi tay cầm mã tấu của gã không hề lưu tình múa may trên vai trên cổ Ueno, nhưng vì sức lực không đủ, gã chém không trúng được mấy nhát.

Mà, Ueno trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, không biết bị cái gì kích thích mà lại bỗng như phát điên cầm gậy đinh hung hăng đập vào ngực Lưu Thành Vĩ.
Đinh thép sắc nhọn liên tiếp đâm vào da thịt, sau đó lại nhanh chóng bị rút ra.

Trận này là một trận chiến ác liệt không có quy tắc gì cả, y như một trận đánh giữa hai con thú hoang vậy.
Chung Ích Nhu là bác sĩ, đã thấy cảnh gãy chân gãy tay quá nhiều, cũng chẳng phải lần đầu bước vào Thánh Đàn, vì vậy mặc dù trong lòng cô cảm thấy giết nhau như vậy không tốt, cô cũng không có phản ứng gì mạnh mẽ lắm.

Cô liếc nhìn Dương Minh, hắn trông còn lạnh lùng hơn cả lúc trước.


Xét tính cách của Ueno, khả năng cậu ta chủ động thách đấu không cao, vậy nên nhất định trận đấu này là do Dương Minh khởi xướng.
Nhưng vì sao?
Thật sự vì hắn hoài nghi Lưu Thành Vĩ là tín đồ tà giáo ư? Hắn tàn nhẫn như vậy?
Hắn được lợi gì khi đấu chết thủ hạ của mình?
Chẳng lẽ hắn có quân cờ mới rồi?
"Quyết đấu kết thúc."
Bước ra từ khu vực quyết đấu, cả hai đều máu chảy đầm đìa khắp người.

Mặt Lưu Thành Vĩ bị máu và vết thương bao phủ, nhìn không ra một con mắt bị mù, chỉ thấy cả mặt rất đáng sợ.

Gã tập tễnh bước từng bước một về phía trước, mỗi bước đều để lại một dấu chân dính máu.

Đến tận trước mặt Dương Minh thì hắn mới dừng chân lại.

Dương Minh tây trang chỉnh tề không nói lời nào.

Hắn ngửi thấy máu tươi tanh lòm, liền nhíu mày.

Lưu Thành Vĩ đột nhiên vươn tay về phía cổ hắn bóp chặt, dường như muốn dùng hết sức bóp chết hắn ngay tại chỗ!
"Cảnh cáo! Cảnh cáo!"
Thánh âm vang lên, Lưu Thành Vĩ bỗng run bắn cả người lên như bị điện giật.

Gã thả lỏng nắm tay của mình ra, ngã phịch một cái xuống đất.

"Người chơi không thể đánh nhau ở ngoài khu vực quyết đấu.

Lưu Thành Vĩ phạm luật lần một, cảnh cáo bằng điện giật."
Cổ họng Dương Minh nóng bừng lên như thiêu như đốt, trong phút chốc cơn đau và khó thở khiến hắn phẫn nộ tột đỉnh.

Hắn đá một chân vào Lưu Thành Vĩ đã lâm vào hôn mê.
"Con chó này!"
Mắng xong, hắn sửa lại cà vạt trên cổ mình, nghiêng đầu liếc Ueno, "Thách đấu một lần nữa đi."
Chung Ích Nhu nhíu mày.

Lưu Thành Vĩ bây giờ chỉ còn ba thanh máu, chẳng lẽ hôm nay Dương Minh muốn gã chết luôn hôm nay?
Ueno không biết bản thân mình có kháng lệnh được không, mà hậu quả của kháng lệnh là gì? Ngô Du và Dương Minh sẽ thách đấu cậu ta ư?
Có lẽ còn có đối tượng bị cậu ta nguyền rủa nữa, năm thanh máu của cậu ta còn khuya mới đủ.

Môi Ueno run run yêu cầu hệ thống thách đấu một lần nữa.

Một lát sau, Thánh Âm đáp, "Số lần quyết đấu hôm nay đã hết, khu vực quyết đấu đóng cửa."
Tấm lưới màu đỏ tươi thu lại, cuối cùng biến mất trong căn phòng thiếu ánh sáng.

Không thể bắt đầu một trận đấu khác, lửa giận trong lòng Dương Minh càng ngày càng bùng cháy.

Nhìn bộ dáng vẻ mất hồn mất vía của Ueno, trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc.
Lúc nãy, khi ánh mắt tất cả mọi người đều đang tập trung vào khu vực quyết đấu, chỉ có một mình hắn đứng ở trong góc lấy thứ Ngô Du đã đưa cho mình ra.

Đó là một mảnh giấy nhàu nát đã bị rách, trên đó có một câu được viết bằng nét chữ cong queo, như thể được viết bằng tay không thuận vậy.

Chữ cuối cùng trong câu còn bị viết sai - thừa ra mấy nét tròn.

Đại khái người viết câu này muốn bắt đầu viết lại từ đầu, vậy nên bên trên câu này lại còn có hai nét gạch lớn.

[Ueno đã xong, 9:30 tối ở phòng đọc.]
Tờ giấy bị vứt đi này khiến Dương Minh lập tức có thể xác định thân phận của đối phương, bởi vậy hắn mới ép Ueno và Lưu Thành Vĩ quyết đấu để lừa xem phản ứng của cậu ta.

Thực ra, trong một khoảnh khắc, hắn đã nghi ngờ không biết liệu đây có phải trò gì do An Vô Cữu bày ra hay không, nhưng nỗi sợ vô tận của hắn đối với An Vô Cữu và sự khủng hoảng đã khiến hắn nghĩ không thông.

Thật sự hai đồng minh của mình đều đã bị An Vô Cữu dụ dỗ về phe cậu ta ư?
Có lẽ An Vô Cữu đã ỷ vào việc hắn có nhiều chiêu khác nhau, dùng biện pháp đơn giản nhất để buộc hắn phải đuổi Ueno đi, khiến hắn rơi vào tình thế cô độc.
Đúng vậy, Lưu Thành Vĩ không phải người thường, gã là tín đồ tà giáo, bọn họ liên thủ với nhau thì bản thân mình sẽ nguy hiểm nhường nào?
Nhưng nếu Lưu Thành Vĩ thật sự là tín đồ tà giáo, vì sao buổi sáng An Vô Cữu lại ngang nhiên làm lộ thân phận của gã, cứ thế nhằm vào gã?
Dương Minh nhíu mày, nghĩ trước nghĩ sau.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Càng dẫm đạp lên nhau tàn nhẫn bao nhiêu, hai người càng trông giống không dính líu gì đến nhau bấy nhiêu.
"Anh ta thì sao?" Ngô Du thản nhiên mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, "Cứ để ở đây ư?"
Dương Minh hít một hơi thật sâu.

Nếu hôm nay không thể giết chết Lưu Thành Vĩ, hắn vẫn phải chế trụ gã.

"Đêm nay hay đêm mai thì cậu có thể thức?" Dương Minh quay mặt hỏi Ngô Du.
"Đêm nay." Ngô Du trả lời.
Dương Minh gật đầu, "Vậy đem gã trói trong phòng đọc, trói vào sô pha ấy, bảo đảm hắn tuyệt đối không thể cử động được.

Cậu cứ nhìn hắn, xem xem sáng mai sẽ xảy ra chuyện gì."
Nếu vẫn có người chết thì nghĩa là Lưu Thành Vĩ không phải tín đồ tà giáo, nhưng nếu đêm đó a toàn thì bất kể thế nào cũng không thể giữ lại Lưu Thành Vĩ được.

Dù sao cái tên này cũng chỉ còn ba thanh máu, giá trị sống sót cũng chỉ có hai điểm.
Coi như hắn không cần hai điểm này vậy.
Mấy người đàn ông ở đây nâng Lưu Thành Vĩ lên mang đến phòng đọc.

Ngô Du lấy đệm với chăn từ trong phòng ngủ ra trải lên sàn cho mình, cùng Lão Vu trói Lưu Thành Vĩ tứ chi không cựa quậy được vào sofa.
Sau khi những người khác rời đi, Ngô Du ngồi trên sàn nhà, lấy một mẩu bánh mì ra im lặng gặm.

Ăn xong một nửa, Lưu Thành Vĩ ở trên sofa cũng tỉnh lại.


Gã giãy dụa, chửi bới Ngô Du, nhưng Ngô Du bịt tai, lặng lẽ ăn nốt một nửa còn lại.
Lưu Thành Vĩ càng mắng càng khó nghe, thậm chí gắng sức ngửa đầu nhổ nước bọt vào Ngô Du, nhưng Ngô Du chỉ nghiêng nhẹ đầu tránh đi, vẫn chẳng nói lời nào y như cũ.
Không thể quyết đấu, thời gian liền trôi rất nhanh.

An Vô Cữu đọc xong nửa quyển "" thì buồn ngủ đến mức chỉ có thể ngáp một cái.

Cậu nhẩm tính bây giờ đã khoảng hơn 10 giờ, vì thế cậu đóng sách lại, quay về phòng ngủ của mình.

Lúc đi ngang qua cửa hiên phòng nghỉ, cậu thấy Chung Ích Nhu đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, tờ báo trong tay che khuất mặt.

Chiếc đầu lâu trên giày cao gót của cô lắc lư một chút, sau đó rơi xuống.

"Tìm tôi hả?" Chung Ích Nhu cảm nhận được sự tồn tại của An Vô Cữu thì buông tờ báo xuống, để lộ ra một đôi mắt mèo.

An Vô Cữu lại gần, liếc cốc cà phê trong tầm tay cô, nghiêng đầu hỏi, "Giao dịch không?"
Bọn họ cũng không nói gì nhiều ở chỗ tai vách mạch rừng là cửa hiên.

An Vô Cữu dẫn Chung Ích Nhu đến phòng piano đóng kín, hết sức hợp tác và thành khẩn nói cho Chung Ích Nhu kế hoạch của mình.

Nói xong, chẳng quan tâm Chung Ích Nhu có đồng ý hay không, An Vô Cữu liền vừa ngáp không ngừng vừa đi về phòng nghỉ số 5 của mình.

Cậu rất chắc chắn Chung Ích Nhu sẽ gật đầu.

Nếu không, cô sẽ không đợi cậu ở cửa hiên của phòng nghỉ, lại còn đợi đến tận lúc cậu về.
Bọn họ đều là người thông minh cả, không cần nói quá nhiều lời.
An Vô Cữu ngồi ở mép giường, thấy cánh tay lúc nào cũng treo trước ngực đã tê cứng, hết sức khó chịu.

Cậu bèn xé mảnh vải đó đi, thả tay phải xuống, sau đó bò lên giường mê man nhắm mắt lại.

Bên tai cậu là tiếng mắng chửi khàn giọng của Lưu Thành Vĩ.

Những sự kiện xảy ra trong ngày xuất hiện lại trong tâm trí cậu, những con đường khác nhau từ vô số chiến thuật tụ lại không ngừng tiến về phía trước, nhưng chúng vẫn còn cách mục tiêu cậu muốn đạt được khá xa.

Thiếu thức ăn và nước uống, An Vô Cữu có thể cảm thấy sức lực của mình tiêu hao một cách nhanh chóng.

Thanh năng lượng màu vàng trên đỉnh đầu cậu lại giảm đi, vậy là sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề mà thôi.
Nhưng trước khi vấn đề xảy ra, kể cả đã có những người cùng phe thì cậu cũng không thể trao đổi vật tư với người khác được, vì như vậy quá dễ bại lộ.

Còn có ba ngày......
Cậu nằm xuống, mà tiếng mắng của Lưu Thành Vĩ cũng thôi văng vẳng.

Sau khi gã ngừng, phòng nghỉ bỗng trở nên yên lặng đến lạ thường - yên lặng đến mức An Vô Cữu chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Cậu dựa vào nhịp tim để tính thời gian.
11 giờ 35 phút.
Còn 25 phút nữa.
Cảm giác dùng nhịp tim để ghi lại thời gian này rất quen thuộc với cậu, nhưng cậu không thể nhớ được mình đã làm việc này trong hoàn cảnh nào, chỉ là dường như ngày nào cậu cũng làm.
Cảm giác mất trí nhớ khiến An Vô Cữu cáu lên, định quay người sang bên.

Nhưng vai vừa mới lật qua thì cậu đột nhiên trợn mắt lên xoay người lại.

An Vô Cữu dùng tay trái không bị thương một tay ném kẻ đang lại gần giường cậu lên trên giường sau đó ngồi khóa lên trên người kẻ đó, cánh tay chặn ngay vào cổ của đối phương.

Là Thẩm Thích.
Cổ họng của anh bị An Vô Cữu mạnh mẽ đè lại.

Anh cau mày, tay vẫn luôn gắng nắm lấy cánh tay và cơ thể của An Vô Cữu như thể một con cá đang thoi thóp.

"Định đánh lén à?" An Vô Cữu thả lỏng cánh tay một chút, sau đó chậm rãi rời tay khỏi cái cổ ửng đỏ của anh, cuối cùng chuyển sang dùng tay bóp cổ anh.
Nhịp tim sống động đập trong lòng bàn tay cậu, đập nhanh hơn cả trái tim của cậu.
An Vô Cữu thả lỏng, chỉ dùng năm phần lực để Thẩm Thích có thể hô hấp, anh lại hổn hển cười với cậu.

Trong không gian tối tăm này, âm thanh đó dường như bị sự nhạy cảm với nguy hiểm của An Vô Cữu khuếch đại lên.
Vì thế, nó nghe càng có vẻ nguy hiểm hơn.

"Cậu nhạy cảm thật đấy," Anh nằm dưới thân An Vô Cữu, đôi mắt xanh lục trong veo mê người như phảng phất phủ lên một tầng sương mù, "Làm sao lại phát hiện được?"
"Tôi nghe thấy..." An Vô Cữu cúi đầu lại gần anh hơn chút nữa, vươn tay phải với vết thương chưa lành tanh mùi máu tươi ra.

Ngón tay cậu cầm lấy hai dây san hô đỏ vẫn còn hơi đong đưa, âm cuối cùng hết sức lạnh lẽo.
"Tiếng khuyên tai của anh."
Update lại số thanh máu của mỗi người:
thien-kien-ke-song-sot-17-0.png.


Bình Luận (0)
Comment