Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 8



"Sao chị lại nghĩ rằng tôi nói dối?" An Vô Cữu hỏi.

"Chẳng vì sao cả." Chung Ích Nhu chuyển chủ đề, "May mà có xương máy đấy nhé.

Loại kim loại tổng hợp này có độ cứng cao, nếu không thì tay cậu cũng hỏng rồi." Cô quay đầu cầm bàn tay hoàn hảo còn lại của An Vô Cữu lên, lắc cổ tay của cậu, sau đó lại lắc năm ngón tay của cậu.

Sau đó, Chung Ích Nhu lẩm bẩm, "Nếu được mổ tay cậu ra thì tốt..."
Vừa dứt lời, ánh sáng chói mắt liền khiến Chung Ích Nhu nhắm tịt mắt lại.

Cô giơ tay che mắt, "Cậu đeo mặt nạ kia, cậu làm cái gì đó! Tôi đã bảo muốn mổ tay ngay bây giờ đâu!"
Lúc bấy giờ Thẩm Thích mới lại chiếu đèn trong tay mình xuống cổ tay An Vô Cữu.

Chung Ích Nhu đảo mắt xem thường, "Tôi chỉ thấy xương cậu ta hơi bất thường nên muốn xem tại sao lại như vậy thôi.

Bây giờ cũng không thể chụp X-quang được."
Mặc dù Chung Ích Nhu không nói rõ ràng, nhưng An Vô Cữu ít nhiều cũng hiểu được ý của cô.

Xương cổ tay của cậu là kim loại nhân tạo, còn những xương khác thì sao?
"Ký ức của tôi có lẽ cũng đã bị nhân tạo xóa đi." An Vô Cữu trực tiếp thú nhận phỏng đoán của mình với cô.
Chung Ích Nhu nhướng mày, biểu tình nửa tin nửa ngờ, "Hồi hải mã của cậu bị người ta động tay động chân?"
Dù sao cô cũng là bác sĩ tay chân giả, phẫu thuật kỳ lạ gì cũng đã thấy qua rồi, vì thế nghĩ lại một chút, lại nói một khả năng khác, "Có thể là bị loại bỏ có chọn lọc, sau đó chèn một bản mã hóa khác vào."
Thẩm Thích ở bên cạnh sau khi nghe xong liền cầm đèn pin chiếu vào gáy của An Vô Cữu, lại bị Chung Ích Nhu gọi lại.

Cô quấn đuôi, dùng kéo cắt chỉ, lau máu trên da An Vô Cữu, sau đó lại bôi một ít thuốc lên.

"Đau không?" Chung Ích Nhu hỏi, "Cho cậu một mũi Endorphin nhé?"
"Không cần, tôi vẫn ổn," An Vô Cữu thành thật trả lời, tốc độ trả lời vẫn từ từ như cũ, trông có vẻ hết sức bình tĩnh.


"Được rồi, cái đó đắt chết được, tôi cũng tiếc đây." Chung Ích Nhu không biết nên nói gì.

Bị thương đến mức độ này, người trước mặt cô lại chẳng có phản ứng gì cả, thậm chí phẫu thuật khâu vết thương không dùng thuốc gây tê cũng chỉ cảm thấy một chút đau.

An Vô Cữu im lặng quan sát Chung Ích Nhu, phát hiện giao diện máy ảo trong não cô đang lộ ra sau tai.

Vòng tròn carbon đen kéo dài từ giao diện treo thẳng xuống tai phải của cô ấy, treo quanh đầu cô như một loại trang sức đặc biệt.
Theo bản năng, An Vô Cữu quay đầu nhìn Thẩm Thích, nhưng anh đang đội mũ bảo hiểm nên cậu chẳng thấy được cái gì.

Chung Ích Nhu phát hiện ý định của cậu, liền nói thẳng, "Cái của chúng ta đều được cài đặt trước khi vào Thánh Đàn.

Nếu trước đây có máy não được lắp bên trong đầu, cho dù là người giàu trước đó đã cài đặt và vẫn đang dùng tốt, trước khi vào đều bị tháo hết.

Hiện tại, chúng ta đều đang dùng máy trải nghiệm ảo bên trong Thánh Đàn."
Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn sau tai An Vô Cữu, lại phát hiện cậu không giống mình - trên vành tai cậu không có vòng nối cảm giác nào cả.
"Để tôi xem giao diện của cậu ở đâu?" Cô thì thầm, cất dụng cụ đi, sau đó quay lại nhẹ nhàng nắm lấy tóc An Vô Cữu.

"Tóc của cậu còn dài hơn của tôi." Cô lấy tay xoắn tóc, hơi kinh ngạc nói, "Cơ mà là tóc thật." Sau khi nói xong, cô dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Đúng vậy, tôi chỉ muốn kiểm tra mà thôi."
Chung Ích Nhu quay lại, dùng tay véo nhẹ vào mặt An Vô Cữu, đồng thời cẩn thận quan sát lỗ chân lông và những sợi lông tơ nhỏ li ti màu sáng trên mặt cậu.

"Mặt cậu cũng là mặt thật, không phải mua." Cô không kìm được, cảm thán.

"Bây giờ đẹp trai bằng mặt tự nhiên hiếm lắm đấy, nhiều người chưa trưởng thành đã đổi mặt rồi."
"Mặt rất quan trọng ư?" An Vô Cữu hỏi.
Chung Ích Nhu nhướng mày, "Đương nhiên, cậu nghĩ gì vậy." Cô lắc đầu, "Bây giờ ở thế giới này, bạo lực, chất gây ảo giác và tình dục đều là đồng tiền mạnh, nói thẳng thì không phải ngoại hình cũng là một dạng sức mạnh tình dục sao? Đặc biệt là ngoại hình tự nhiên - những kẻ có tiền đó ghét nhất là mặt đẹp đại trà từ đống tế bào mặt đó.

Cậu biết tế bào mặt là cái gì không? Bọn họ lấy mô da người nuôi cấy ra lớp biểu bì, nghe thì có vẻ ổn, nhưng trên thực tế da trong đĩa Petri là một thứ kỳ dị, lại còn hơi giống như cao su..."
Nói đến nghề của mình, Chung Ích Nhu nói nhiều hơn hẳn.

Nhưng An Vô Cữu không cảm thấy gì nhiều với vẻ ngoài của mình lắm, cũng không thấy đây là điểm đặc biệt gì.

Chung Ích Nhu nâng cằm An Vô Cữu, lại cẩn thận quan sát mặt cậu, đưa ra một kết luận, "Nhưng khuôn mặt ở đẳng cấp của cậu thì công nghệ hiện tại không thể đúc ra được.

Hộp sọ này, hình dạng của đôi mắt này, đẹp thật đấy..."
Đèn pin trên tay Thẩm Thích điên cuồng chiếu loạn trên đầu An Vô Cữu như thể đang nhắc Chung Ích Nhu tập trung vào việc chính.

Nhưng Chung Ích Nhu lại liếc anh, "Này cậu đeo mặt nạ, sao cậu lại đeo mặt nạ làm gì? Cậu bị hỏng mặt ư?"
An Vô Cữu cũng quay đầu nhìn anh, chỉ thấy Thẩm Thích nhún vai, như thể cam chịu.

Trên mặt Chung Ích Nhu bỗng xuất hiện chút thương hại không chân thành, "Tôi phẫu thuật thẩm mỹ cũng được, bảo đảm có thể cho cậu một khuôn mặt đẹp, tuy không thể biến cậu thành trai đẹp nhưng cậu tuyệt đối không cần đeo mặt nạ nữa."
"Hơn nữa, giá cả cũng phải chăng, không lừa già dối trẻ, cậu thấy sao? Thử suy nghĩ xem?" Nhắc đến tiền, đôi mắt xinh đẹp của Chung Ích Nhu bắt đầu sáng lên.
Nhưng Thẩm Thích chỉ lắc đầu, hơn nữa lại chiếu đèn pin vào đầu An Vô Cữu.
"Đừng quên đó," Chung Ích Nhu bĩu môi, không tiếp tục chào hàng kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ của mình nữa mà tập trung xem sau đầu An Vô Cữu.
"Thấy rồi."
Hai giao diện tương ứng nằm ở vị trí một inch trên đường chéo 45 độ so với góc tai của An Vô Cữu.

Chúng ẩn trong tóc cậu, có một hình vuông rất nhỏ nhô lên là ngưỡng đóng của điện cực kim loại lỏng.

"Máy ảo của cậu khác cái của chúng tôi, điện cực cũng khác.

Tại sao lại thế?"
Cô cảm thấy nghi ngờ, cố gắng bật ngưỡng đóng thì lại thấy toàn bộ máy ảo hiện đang ở trạng thái kết thúc chương trình.
"Tôi không mở được," Chung Ích Nhu dùng vài dụng cụ để thử, thậm chí dùng hẳn thao tác ép mở mã khóa nhưng cũng không thu được kết quả gì.

"Không được.


Chương trình khởi động này là một chương trình mã hóa đã được tích hợp sẵn, tôi không thể làm gì được."
An Vô Cữu đã hiểu.

"Không sao, bây giờ tôi đang ở Thánh Đàn nghĩa là nó đang hoạt động bên trong.

Có lẽ một phần chương trình đã bị tạm dừng thôi."
Không thể hoàn toàn sửa khiến Chung Ích Nhu hơi bất mãn - dù sao thì cô cũng tự cho rằng mình là một bác sĩ cơ thể giả có khả năng hành nghề xuất sắc vượt qua được mọi thử thách.

Nghĩ một lúc, Chung Ích Nhu vỗ tay một cái, "Đúng rồi, tôi có thể giúp cậu đặt một vòng trung tâm cảm giác.

Có lẽ bây giờ cậu không cảm thấy đau là vì cái này đó."
Cô lấy ra một chiếc vòng màu xám vũ trụ ánh kim loại từ bộ đồ nghề của mình.

Một đầu cô mắc vào tai của An Vô Cữu, đầu còn lại móc vào thiết bị cảm ứng từ bên ngoài giao diện ẩn của cậu.
"Đây là thế hệ cacbua không gian mới nhất, nó hoạt động tốt hơn nhiều so với loại được lắp đặt trong đầu bọn tôi, ban đầu được dành riêng cho tôi.

Cái này được lắp trước, chưa thể có hiệu lực trong Thành Đàn đâu, nếu tôi có thể sống sót ra khỏi vòng này thì tôi sẽ lắp nó cho cậu trong thế giới thực.

Mà xương của cậu cũng phải đi chụp X-quang một lần."
An Vô Cữu cảm ơn Chung Ích Nhu.
"Tôi sẽ giúp chị." Giọng cậu vừa nhẹ nhàng vừa chân thành.

Chung Ích Nhu vẫn không quen kiểu này, chỉ cười cười, "Thế thì không cần đâu, đưa tiền là được, một vạn đồng thánh nhé."
Chung Ích Nhu chỉ thuận miệng nói thế thôi, tay cũng giơ ra tùy ý - dù sao thì một vạn đồng thánh ở thế giới thực cũng đủ buôn lậu nửa hộp cacbua silicon vũ trụ đó.
Ai ngờ An Vô Cữu nghe xong liền im lặng mở màn hình ra, sau đó nhập tên Chung Ích Nhu vào màn hình chuyển khoản, xác định thông tin cá nhân sau đó chuyển tiền không chút do dự.

Nghe thấy tiếng nhắc thông báo, Chung Ích Nhu bấy giờ mới phát hiện.

Tốc độ của cậu nhanh đến mức cô, một kẻ keo kiệt, nhất thời không nói nên lời.
Hôm nay là ngày trọng đại gì vậy, một phát gặp luôn một đôi phá gia chi tử thế này.

Đương khi cảm thán, người thứ tư liền bước vào phòng nghỉ - Ngô Du.

"Sao...!mấy người lại ở đây?" Tay cậu ta vịn cửa, chần chừ không biết nên vào hay không.
"Xem phòng nghỉ trông thế nào ấy mà." Chung Ích Nhu lại cất đống dụng cụ quý giá về sau lưng, đôi tay thắt một nút ở dây buộc quanh vòng eo nhỏ của mình.

Ngô Du đề phòng nhìn quanh, bất chợt mở miệng hỏi thẳng câu hỏi mà mọi người vẫn chưa bàn luận - thậm chí còn hơi không dám hỏi:
"Mọi người sẽ về phe liên minh của Dương Minh hả?"
Chung Ích Nhu hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười, "Nhóc thẳng thắn thật đấy."
"Tôi không phải nhóc." Ngô Du đứng thẳng lên, nhíu mày, "Tôi mười sáu tuổi rồi."
"Ha, được rồi," Cô đành phải giơ hai tay đầu hàng, "Chú em không phải, được chưa."
Nhưng mà cái kiểu thẳng thắn nói toẹt ý muốn của mình với người lạ này chẳng có vẻ trưởng thành chút nào hết.

"Ít nhất thì ông ta sẽ không liên minh với tôi." An Vô Cữu chậm rãi nói, "Bất kể có lập trường thế nào."
"Đúng vậy," Chung Ích Nhu gật đầu, "Chắc hắn bây giờ Dương Minh đang dốc sức lên kế hoạch giết cậu thế nào."
Ngô Du nhìn Chung Ích Nhu, hỏi, "Thế còn chị? Vì sao chị lại lấy lòng An Vô Cữu? Chẳng lẽ đường đỏ của chị là anh ta?"
Chung Ích Nhu lộ vẻ nghi hoặc, "Chú em nói bậy gì thế?"
Ngô Du chỉ túi đồ nghề của cô, "Tôi thấy hết rồi, chắc chắn là chị đã xử lí vết thương trên tay anh ta.

Quả nhiên người chị yêu thầm chính là An Vô Cữu."
"Tôi yêu thầm cậu ta?" Chung Ích Nhu cười lạnh, "Có mà tôi yêu thầm chú em ấy."
Nhìn bọn họ cãi nhau vớ vẩn, chẳng hiểu sao An Vô Cữu lại có ảo giác rằng đây chẳng phải trò chơi sinh tồn gì cả.

Nhưng mà, ảo giác này chỉ thoáng qua trong giây lát mà thôi.

Mặc dù lúc đầu không quen lắm, nhưng bây giờ cậu cũng hiểu được trò chơi này rồi.


Chung Ích Nhu vỗ vai cậu, "Tôi nói rồi, cậu không thể dễ dàng từ bỏ như thế được.

Nếu cậu thật sự mất trí nhớ, thế thì trong trò này cậu chỉ là một tay mơ mà thôi.

Tôi sẽ hết lòng từ bi nói cho cậu cái này: chơi trò gì trong Thánh Đàn cũng không được mềm lòng, không thì nhất định cậu sẽ thua đó."
Khóe miệng An Vô Cữu hơi nhếch lên, "Nhưng cũng không thể lỗ mãng được."
Chung Ích Nhu sững người, "...Cũng đúng.

Nhưng dù là trò chơi gì, nếu cậu nhận được những quân bài tệ nhất, rơi vào tình huống xấu nhất mà vẫn không phản kháng thì tình hình sẽ còn tệ hơn nữa.

Cậu cứ giống như những kẻ vô dụng thì làm sao sống sót được đây?"
An Vô Cữu không nói gì.
Những kẻ vô giá trị đúng là rất khó sống sót.
Nhưng những kẻ vô giá trị có thể ẩn núp giữa những âm mưu.

Đặc biệt, một khi một kẻ được cho là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi hết thua rồi lại thua, đối thủ của kẻ này sẽ trở nên lơ là.

Sự tự tin của hắn sẽ càng ngày càng lớn lên, lúc đó hắn sẽ không thèm để kẻ này vào mắt nữa.
Hiện tại, đây chính là cách duy nhất mà An Vô Cữu có thể toàn mạng rút lui.

Cậu đang trọng thương, không có vật tư, số thanh máu không cao nhất, lại còn bị mọi người coi là kẻ mạnh nhất, là trở ngại lớn nhất đối với thắng lợi của bọn họ.

Nếu muốn thắng, cậu nhất định phải thua.

"Sao cậu không nói gì?" Chung Ích Nhu thở dài, "Tôi chưa bao giờ gặp cái kiểu người sẽ không tính kế người khác như cậu trong Thánh Đàn cả.

Đừng tưởng Dương Minh thanh máu ít thì không thể quyết đấu với cậu - gã nhất định sẽ lợi dụng những người khác..."
Cô chưa nói xong, trong phòng đã chợt vang lên một tiếng chuông báo động chói tai.

Ngay sau đó, Thánh Âm quen thuộc cất lên.

"Người chơi bắt đầu quyết đấu."
Thẩm Thích đứng bên cạnh huýt sáo một cái, nhưng anh không thổi ra tiếng, hơi xấu hổ.
Không ai nghĩ sự bình yên này sẽ ngắn ngủi đến vậy.

"Người bắt đầu: Tên cướp - Lưu Thành Vĩ."
"Người ứng chiến: Thực tập sinh - An Vô Cữu."
"Ba phút nữa sẽ bắt đầu quyết đấu, xin mời hai bên đến phòng đấu bên phải phòng họp.

Bên ứng chiến không được từ chối quyết đấu, nếu không sẽ bị trừ thanh máu của trận này."
Quả nhiên, trận đấu này đã đến rồi.

Tác giả có lời muốn nói:
Bộ này không có tag sảng văn đâu nha, mở đầu hết sức bất lợi nhưng Vô Cữu sẽ tìm thời điểm thích hợp đánh lại!.


Bình Luận (0)
Comment