Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy

Chương 11

28

Từ đó ta liền cùng Bạch, Vân hai vị tiểu tướng lâu dài hợp tác, vì Dương Công chúa chinh chiến bốn phương.

Chủ yếu là tấn công Bắc Di, vì nước Tần chỉnh đốn lãnh thổ.

Dương Công chúa hùng tâm bừng bừng, định ra quốc sách có thể có lợi cho nước Tần trăm năm.

Năm nay nàng đã hơn bốn mươi tuổi, lập chí trong đời này hoàn thành việc chỉnh đốn lãnh thổ phía Bắc, đánh lui man di, sau đó mở đường tranh bá phía Đông.

Không ngờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nước Tần tài năng danh tướng xuất hiện lớp lớp, chỉ trong năm năm, đã chinh phục được Bắc Di.

Năm năm này, phần lớn thời gian ta đều chinh chiến bên ngoài.

Ôn Nhi được Dương Công chúa đón vào cung chăm sóc, có người nói đại tướng bên ngoài, giữ lại con nhỏ làm con tin.

Nhưng dù phải hay không, Dương Công chúa đối đãi với con ta như con ruột, cho nó cùng vương tử đọc sách luyện võ.

Nước Tần lấy quân công phong hầu.

Khi trở về, ta đã làm quan đến Thượng khanh, gia phong Quan Nội Hầu.

29

Phía Bắc đã bình định, tạm thời không có chiến sự.

Ta được ở lại kinh thành thêm một thời gian, dự định sẽ dành thời gian bên Ôn Nhi.

Dương Công Chúa nói với nó rằng, mẫu thân nó là một anh hùng.

Nhưng sau khi về nhà, ta ngày nào cũng ngủ nướng, hình tượng có lẽ sụp đổ ít nhiều.

Tên nhãi con nhà ta ngày nào cũng được Bạch Vị và Vân Chinh dẫn đi chơi.

Ôn Nhi rất ngoan, hai tên kia thì suốt ngày dỗ dành nó cùng nhau đuổi gà trêu chó, leo trèo phá phách.

Hôm đó ta lại ngủ dậy muộn, định bụng dậy đi tìm nó.

Thiết Ngọc vội vã đến báo, nói Dương Công Chúa triệu ta vào cung.

30

Vừa vào cung, đã thấy Trương Lư mặt mày tái nhợt đi ra.

Ta bỗng thấy giật mình, vội vàng bước vào trong điện.

Lại thấy Dương Công Chúa vốn khỏe mạnh nay lại nằm liệt giường, tiều tụy, ho liên tục.

“Điện hạ!”

Dương Công Chúa nắm chặt lấy cổ tay ta: “Đừng hoảng.”

Ta run giọng nói: “Người đang ho ra máu!”

Dương Công Chúa cười lạnh: “Chuyện nhỏ thôi, cả đời ta đã quen nhìn thấy cảnh m.á.u chảy đầu rơi rồi.”

Ta suy nghĩ hồi lâu, hỏi nàng: “Có phải là Vương thượng không?”

Quốc vương nước Tần là cháu trai của Dương Công Chúa, năm nay đã ba mươi tuổi.

Một núi không thể có hai hổ, hắn ta luôn bị Dương Công Chúa kìm kẹp.

Phải nói là do Dương Công Chúa có dã tâm, nhưng thì sao chứ?

Ta công nhận cuộc chiến vương quyền, kẻ mạnh làm vua.

Dương Công Chúa bình tĩnh lại một hồi, nói: “Một mình hắn, cũng không có gan đó.”

Mấy năm nay ta vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, không mấy quan tâm đến chính sự trong nước.

Giờ đây, Dương Công Chúa nói với ta, đêm nay kinh thành sẽ có binh biến.

Mà tất cả những điều này, lại bắt nguồn từ nước Ngụy xa xôi.

Ngụy Vương băng hà nằm ngoài dự tính của Dương Công Chúa, hiện giờ trưởng tử của Tôn Vương Hậu lên ngôi, Tôn thị nắm quyền.

Hai nước là láng xóm, nước Ngụy sao lại không chú ý đến việc nước Tần gần đây thực lực tăng mạnh?

Nước Ngụy dùng một kế đốt cháy giai đoạn, giờ Ngụy Vương đột ngột băng hà, lại đổ hết tội lỗi lên đầu Tĩnh Công Chúa đang chịu cảnh ba lần mất chồng.

Thực ra, Dương Công Chúa đã chuẩn bị đón muội muội về nước, cũng căn bản không định g.i.ế.c Ngụy Vương.

Dù sao Ngụy Vương đang độ tráng niên, lại hôn quân, giữ hắn ta ở vị trí đó mới có lợi cho nước Tần.

Lợi dụng lúc Dương Công Chúa rối loạn, Tần Vương lại cấu kết với người Ngụy…

Bọn họ định phát động binh biến ở nước Tần, đầu độc Dương Công Chúa, g.i.ế.c sạch những người thân tín của Dương Công Chúa.

May mà Dương Công Chúa vẫn phát giác ra trước, Trương Lư đã khống chế được độc trong người nàng.

Dương Công Chúa vừa ho vừa nói: “Là ta kém cỏi, chậm một bước. Nhưng thắng thua chưa rõ, ta…”

Thật ra không phải nàng kém cỏi, mà vì lo lắng cho Tĩnh Công Chúa nên mới tính toán chậm một bước.

Ta nắm lấy tay nàng: “Xin Công Chúa an tâm dưỡng bệnh, thần sẽ đi đoạt binh phù.”

31

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tuy ta đã ở nước Ngụy mười mấy năm, nhưng đất nước đó đối với ta đã rất xa xôi.

Trong tiềm thức, ta cho rằng, có Dương Công Chúa che chở bầu trời này cho ta, ta chỉ cần yên tâm xông pha phía trước là được.

Giờ đây Công Chúa cần ta.

Ta đã điều động tất cả binh mã trong thành mà ta có thể điều động trong thời gian ngắn nhất.

Sau đó mặc giáp chuẩn bị xuất phát, đồng thời trao Ôn Nhi cho Thiết Ngọc.

Ta chỉnh lại cổ áo cho con trai, hỏi nó: “Sợ không?”

Ôn Nhi nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, trừng mắt, nói bằng giọng sữa: “Buồn cười! Con là con trai của Quan Nội Hầu Vệ Nhuận Nguyệt đại tướng quân, con không sợ gì hết!”

Ta cười, đột nhiên véo má nó hôn một cái.

Ôn Nhi: “!!!”

Ta cười lớn: “Haha, con lại sợ cái này à!”

Ôn Nhi đỏ mặt, bực bội nói: “Mẫu thân! mẫu thân mau đi g.i.ế.c giặc đi! Đừng quấn lấy con!”

Ta bật cười, giao nó cho Thiết Ngọc rồi rời đi.

Bình Luận (0)
Comment