Nói đến đây, Lâm Thiên Vũ lại ngừng. Đoàn Nam Phong liền hỏi: “Cậu thấy tiếc khi tôi cho cô ta vào tù sao?”
Lâm Thiên Vũ lắc đầu: “Không phải, cô ta dám bán đứng chúng ta. Chết ngàn lần không khiến tôi hả giận. Chỉ tiếc, Tinh Vân lại biết chuyện này?”
Đoàn Nam Phong nghe xong trừng mắt lom lom nhìn Lâm Thiên Vũ: “Cậu nói sao? Sao Tinh Vân lại liên quan đến chuyện này?”
Lâm Thiên Vũ chậc lưỡi mấy cái rồi lắc đầu: “Tôi cũng không rõ vì sao Tinh Vân biết chuyện này. Hôm đó, có tin báo Băng Thanh đã chết khiến cô ấy không giữ được bình tĩnh, gọi cho tôi khóc lóc. Cô ấy nói chúng ta bẩn thỉu, máu lạnh, ai hết giá trị sử dụng sẽ diệt khẩu. Cô ấy còn lo sợ cậu vì giữ bí mật chuyện tráo đứa con mà giết cô ấy diệt khẩu.Tôi đoán cô ấy chỉ biết được một nửa câu chuyện từ miệng của Băng Thanh.”
Đoàn Nam Phong nghe xong, liền vung nắm đấm thật mạnh xuống chiếc bàn đá trong phòng làm việc của Lâm Thiên Vũ cho hả giận. Miệng anh tức tối phun ra mấy câu: “Con ả khốn kiếp, nếu như không vì muốn biết được tung tích của mẫu virus năm đó đang ở đâu thì tôi đã sớm giết ả. Chứ không phải cho vào tù chịu khổ đơn giản như vậy.”
Lâm Thiên Vũ tiếc nuối chậc lưỡi: “Chỉ tiếc, ả ta ngồi trong đó cả năm rồi mà vẫn không khai ra. Có lẽ phía Lập Thế Khang cũng không kiên nhẫn cho nên liền ra tay.”
Đoàn Nam Phong lắc đầu: “Không có chứng cứ, chúng ta không thể xác định được có phải do bọn họ làm hay không?”