“Á… nhẹ chút… anh sẽ làm con sợ đấy!”
Trong phòng ngủ mới tinh tươm của căn biệt thự mang tên Nebula, một giọng nữ rên rỉ mê hồn cùng hơi thở dốc của người nam hòa cùng nhau trong không khí buổi đêm yên tĩnh.
“Tinh Vân, em ngày càng mê hồn.”
Tinh Vân đang tựa lưng vào ngực Đoàn Nam Phong liền quay đầu lại lườm hắn. Thấy nàng tức giận người nào đó càng thích thú, ôm eo nàng thúc mạnh.
“Á…”
“Tinh Vân em cứ siết chặt như vậy anh sẽ càng điên cuồng không khống chế được mất.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa nắn nhào nặn hai khối tròn trịa của nàng thành đủ loại hình dạng khiến những tiếng kêu rên liên tục phát ra.
Thỏa mái tuôn trào dục vọng trong cơ thể nàng, hắn nhẹ nhàng rút ra khỏi người nàng, ôm lấy cơ thể mềm mại vào lòng vuốt ve hỏi: “Anh có làm em đau không?”
Tinh Vân lắc đầu, lém lỉnh hỏi lại: “Nếu em nói có, anh sẽ không làm nữa sao?”
Đoàn Nam Phong nhoẻn miệng cười, vuốt nhẹ đôi má nàng: “Anh sẽ nhẹ nhàng hơn. Em mê người như vậy, anh không nỡ bỏ qua.”
“Xấu xa…” Tinh Vân véo má hắn mắng yêu.
Hôn lên vầng trán cao và nhẵn bóng của nàng, Đoàn Nam Phong cưng chiều hỏi: “Em đã quen với công việc quản lý chưa? Nếu có gì cần hỏi thì có thể hỏi anh. Thời gian về nhà là dành hết cho em.
“Đoàn tổng tài, anh còn thời gian chỉ dẫn em sao? Thời gian tắm của em, anh cũng tranh thủ chấm mút. Sau đó thì kéo em lên giường suốt đêm.” Tinh Vân bất mãn kiến nghị.
Người nào đó xấu xa lên tiếng: “Tháng sau bụng em sẽ to hơn, bước sang tháng thứ bảy sẽ khó cho nên…anh chỉ là đang tranh thủ thôi.”
Tinh Vân đưa tay véo vào ngực hắn: “Đồ tham ăn.”
Đoàn Nam Phong nhoẻn miệng cười, nói ra lời rất không đứng đắn: “Chỉ tham ăn em.”
“Không tin, anh có nhiều phụ nữ bên ngoài như vậy. Em sao biết được.” Tinh Vân giả vờ dỗi.
“Một ngày anh chỉ có hai mươi bốn giờ, ngoại trừ đến đi làm thì anh chỉ ở bên em. Anh còn có thể có ai khác sao?”
Tinh Vân không trả lời hắn, im lặng nhớ lại hai tháng qua. Từ lúc nàng tiếp nhận công ty dịch thuật thì hầu như ngày nào Đoàn Nam Phong cũng lái xe đưa nàng đi làm, trưa thì qua công ty đón nàng ăn trưa, chiều đúng giờ đón nàng về nhà. Nghiêm túc và mẫu mực như một người chồng tốt khiến nàng được yêu mà sinh lo. Cũng như lúc chuyển sang biệt thự Nebula này cũng vậy. Hắn cùng nàng đi mua sắm mọi thứ, tự tay trang trí phòng cho bé cưng. Chưa kể cuối tuần nào cũng ở nhà giúp nàng trồng hoa, đưa nàng tản bộ quanh nhà. Nhiều lúc nàng cứ nghĩ mình đang sống trong mơ. Nàng sao lại có thể được một người như hắn yêu và cưng chiều như vậy.
Thấy Tinh Vân không nói gì, Đoàn Nam Phong nói thêm: “Lần trước anh đi tham gia tiệc chiêu đãi ở New York đã gây ra họa, anh thật không dám tái phạm nữa.”
Nhìn thấy gương mặt ăn năn và nghe giọng nói chân thành của hắn, Tinh Vân cũng mủi lòng nhưng vẫn dùng giọng hờn dỗi nói chuyện: “Chiêu đãi đến tận giường sao?”
“Tinh Vân, em có thể tin anh không? Có nhiều việc không phải lúc nào cũng trắng đen rõ ràng.”
Tinh Vân khẽ gật đầu: “Được, em tin anh.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười, lấy tay sờ bụng cô rồi nói: “Ngày mai là ngày bác sĩ hẹn khám thai định kỳ. Anh nhớ lần trước bác sĩ nói lần này siêu âm chúng ta sẽ được thấy mặt con.”
Tinh Vân phấn khích nói: “Phải ha, chúng ta sẽ được biết giới tính chính xác của con.” Ngẩng đầu lên nhìn Nam Phong, Tinh Vân mỉm cười hỏi: “Nam Phong, anh thích con trai hay con gái?”
“Con gái.”
“Vì sao?”
“Con gái sẽ xinh đẹp như em và cũng ngoan hơn.”
“Em thích con trai. Con trai mạnh mẽ và thông minh như anh.”
“Còn điển trai nữa.” Người nào đó tự tin khen mình. Nhưng rất may được đối phương tán đồng.