Editor: Lemonade
"Xin lỗi. Anh là học sinh, hiện tại chuyện quan trọng nhất là học tập." Đối mặt với bánh bao nhỏ muốn lôi kéo mình làm việc, vẻ mặt của Ngô Hoàng nghiêm túc, tràn ra hào quang thánh thiện, trịnh trọng nói ra hai chữ "học tập."
"Ha. Ha. Ha." Vạn Vạn Tuế mặt không cảm xúc cười to ba tiếng, sau đó đối diện với ánh mắt khiển trách của anh trai mình, cực kỳ khó hiểu nhìn lại, "Đây không phải là truyện cười ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy mà Ngô Hoàng không phản bác được. Anh bế bạn nhỏ Thịnh Chi Chi lên rồi xoay 180 độ, sau đó đẩy cho tài xế của nhà họ Trịnh đang đứng một bên mỉm cười chờ đợi. Mất kiên nhẫn dỗ dành em nhỏ, âm thanh của anh miễn cưỡng: "Anh trai không làm việc đâu, em đi tìm người khác đi."
Nói xong, vừa đặt Vạn Vạn Tuế ngồi ở ghế sau, vừa cài nón bảo hiểm lại cho bé. Gương mặt núc ních thịt của Vạn Vạn Tuế thoáng chốc phì ra, ngũ quan nghiêm túc nổi bật càng thêm rõ ràng. Tâm trạng Ngô Hoàng tốt nên cong cong môi, một bên vai mang cặp của em gái, lái xe theo hình số 8 rời đi.
Bạn nhỏ Thịnh Chi Chi siết chặt bàn tay nhỏ, thế tại tất đắc* nhìn bóng lưng của anh trai Vạn Vạn Tuế đi xa.
(*): 势在必得: Thành ngữ Trung Quốc diễn tả sự quyết tâm phải có được người/vật nào đó (hoctiengtrungquoc.online)
Đùi gà Thịnh Chi Chi vô vừa ý, không, anh đẹp trai, tuyệt đối sẽ không trốn thoát khỏi tay cô.
Cô bé tuyệt đối không buông tha đâu!
Đến cửa nhà, Ngô Hoàng ôm Vạn Vạn Tuế từ trên xe xuống nhưng mình thì không: "Anh đi đá bóng, tối về, em tự vô nhà đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Học tập là chuyện quan trọng nhất." Vạn Vạn Tuế bước lên bậc thang, tái diễn lại lời nói ở cổng nhà trẻ của Ngô Hoàng.
Ngô Hoàng nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của em gái mình vài giây, sau đó mặt anh không cảm xúc cười ba tiếng: "Ha. Ha. Ha." Anh thừa nhận, đó là câu chuyện cười, được rồi chứ.
Vạn Vạn Tuế vừa lòng nên cười cùng với anh: "Ha. Ha. Ha. "
Một lớn một nhỏ như người máy cùng cười ha ha ha ở cổng làm con husky đi ngang cảm thấy bị mê hoặc, cái đầu lệch hẳn một bên khó hiểu mình hai anh em này. Có lẽ rất hoang mang cho nên con husky này không đi nữa mà thuận bước rẽ ngoặt qua.
Cười ha ha xong hai anh em dừng lại một lượt, ăn ý quay người, một người lên xe, một người kiễng chân nhập mật khẩu mở cửa.
Ba Vạn mẹ Vạn, bà ngoại ông ngoại đều không có ở nhà.
Vạn Vạn Tuế đặt xuống tờ giấy ông bà ngoại để lại, pha cho mình ly sữa rồi ngồi phịch xuống sofa, hưởng thụ không gian riêng tư không dễ có của em bé ba tuổi rưỡi.
Tuy nhiên không hưởng thụ được quá lâu thì trên phòng bà cố ngoại truyền đến tiếng động, âm thanh không lớn lắm, giống như vật gì rơi xuống đất.
Bà cố ngoại của Vạn Vạn Tuế rất không thích tiếp xúc nói chuyện với người khác. Bình thường bà toàn ở trên phòng, rất ít đi ra ngoài, cho dù nói chuyện với mấy đứa cháu nhỏ như Vạn Vạn Tuế cũng rất hung dữ, giống như chán ghét bộ dạng của con nít vậy.
Ba Vạn mẹ Vạn muốn đưa cả nhà ra ngoài ăn uống, vui chơi thư giãn một tí nhưng bà cũng chưa bao giờ tham gia, còn ngại phiền phức. Nếu có ai khuyên nhủ bà đi nhất định sẽ bị bà mắng cho một trận.
Tuy nhiên Vạn Vạn Tuế cũng không sợ bà cố ngoại hung dữ. Cô bé nghe tiếng vang trên phòng, lập tức đứng dậy, mang đôi dép Ultraman vào rồi đẩy cửa phòng ngủ xịn nhất ở sâu bên trong lầu một ra.
Bà cố ngoại không giống với ông bà ngoại, muốn để lại đồ tốt nhất cho con cháu. Đồ đạc của bà cố ngoại không nhiều lắm, nhưng một khi muốn thì bà sẽ muốn đồ tốt nhất mới thôi.
Chẳng qua thì đồ tốt nhất trong nhà đều chuẩn bị cho bà cụ cả rồi. Bà cố ngoại cũng không khách khí, ngược lại làm cho trong lòng ba Vạn mẹ Vạn rất thoải mái.
Khi đẩy cửa ra thì Vạn Vạn Tuế chứng kiến bà cố ngoại đang nằm rạp trên sàn nhà, run rẩy thò tay muốn lấy một cuộn len dưới gầm giường, đầu ngón tay bà cách cuộn lên một khoảng. Biểu cảm của bà cố ngoại tương đối khủng bố, hung dữ cực kỳ.
Thấy Vạn Vạn Tuế vào, gương mặt đầy nếp nhăn của bà cố ngoại có tí mất tự nhiên. Bà nhanh chóng đứng dậy, có ý đồ che giấu chuyện đang làm. Nhưng bà không cẩn thận, eo đã bị kéo căng ra, ở trước mặt Vạn Vạn Tuế uốn éo thành hình chữ S.
Vạn Vạn Tuế đi qua, đỡ bà cố ngoại ngồi xuống giường, sau đó cô bé chui vào gầm giường lấy cuộn len ném lên tủ đầu giường, sau cùng mở chăn trên giường ra, nghiêm túc nhìn bà cố ngoại.
"Con nhóc này ánh mắt kiểu gì vậy? Đây là muốn bà nằm chết dí trong chăn à? Hừ, bà không cần..." Bà cố ngoại bị ánh mắt của Vạn Vạn Tuế nhìn đến giật cả mình, trong miệng lẩm bẩm Vạn Vạn Tuế nhưng cơ thể ngược lại rất thành thật. Bà vịn eo ngoan ngoãn nằm xuống chỗ chăn Vạn Vạn Tuế đã lật ra.
Vạn Vạn Tuế leo lên giường, dựa vào thân hình của bà cố ngoại tỉ mỉ nhét chăn.
Bà hung dữ kêu đừng, nhưng lại để cho Vạn Vạn Tuế tranh thủ được thời gian. Bà cố ngoại cuối cùng cũng bị Vạn Vạn Tuế bọc thành bánh tay*:...
(*):手抓饼: Không biết nó là bánh gì nhưng đây là hình ảnh:
Bà cố ngoại có ý đồ đưa tay ra phản kháng nhưng Vạn Vạn Tuế đã nghiêm lại gương lại gương mặt nhỏ, dùng biểu cảm so với bà cố ngoại hơi thiếu nhưng lại có khí chất hơn, nghiêm túc đặt cái tay không nghe lời của bà cố ngoại vào chăn, gật đầu: "Bà cố ngoại muốn nghe bài hát ru."
"Bà muốn nghe bài hát ru hồi nào? Đứa nhóc ồn ào này, nhanh..." Bà cố ngoại thở phì phò đạp chăn, tuy nhiên Vạn Vạn Tuế đã nhanh chóng bắt lấy cái chăn bị lộn xộn nhét lại. Bà cố ngoại đạp mấy lần nhưng tốc độ tay của Vạn Vạn Tuế rất nhanh, hơn nữa cô bé không mệt, bà cố ngoại chỉ có thể thở hồng hộc rồi bỏ cuộc.
Vạn Vạn Tuế nhìn bà cố ngoại đã yên tĩnh lại, cô bé đứng trên giường, trịnh trọng chắp hai tay lại, đặt hai tay trước bụng như ca sĩ của dàn hợp xướng chuyên nghiệp, đôi chân chữ bát* nghiêm trang.
(*) 外八 (ngoại bát):
Xém tí nữa bà cố ngoại bị cái bụng núc ních nhỏ nhắn của Vạn Vạn Tuế chọc cười. Bà nhanh chóng nhắm mắt lại, không nhìn Vạn Vạn Tuế nữa.
Gương mặt Vạn Vạn Tuế không cảm xúc, nhưng âm thanh tự mình giới thiệu chương trình rất phong phú: "Sau đây bạn nhỏ Vạn Vạn Tuế sẽ đem đến cho bà bài hát ru ”
Bài hát ru Tôi không ngủ? Bà cố ngoại biểu cảm như chưa từng nghe qua bài hát ru nào phản nghịch như vậy, thoáng chốc đã mở mắt ra.
Vạn Vạn Tuế cất tiếng ca: "Tôi không ngủ, tôi chỉ muốn học. Học rằng, 1 cộng 1, 1 cộng 2, 1 cộng 3..."
Đối mặt với công kích phép cộng trừ trong vòng mười số không hề lên xuống của Vạn Vạn Tuế, mí mắt của bà cố ngoại có hơi nặng, nhưng rồi vẫn có thể giả vờ làm bộ dạng khinh thường: "Cái này mà cũng tính là bài hát ru à?"
"Tôi không ngủ, tôi muốn giảm cân. Chạy một vòng, chạy hai vòng, chạy ba vòng..."
Cảm giác từng vòng này quá mạnh mẽ, bà cố ngoại nghe mà cảm thấy cơ thể mình hơi mệt mỏi, tuy nhiên vẫn rất mạnh miệng: "Hừ, đừng hát nữa, hoàn toàn vô dụng."
Vạn Vạn Tuế hát vang: "Tôi không ngủ, tôi muốn kiếm tiền. Lợi nhuận một cọng lông, lợi nhuận hai cọng lông, lợi nhuận ba cọng lông."
Liều mạng kiếm tiền như thế, thậm chí ngủ cũng không thèm, xem xét kết quả buôn bán coi lời bao nhiêu, ấy mà chỉ mấy cọng lông. Tinh thần bà cố ngoại bị ca từ đả kích tàn nhẫn.
Dù sao cũng có mấy cọng lông, vẫn là tắm rửa đi ngủ thôi.
"Hô! Hô!" Bà cố ngoại không giãy giụa nữa, phát ra tiếng lẩm bầm đều đều.
Vạn Vạn Tuế cúi đầu nhìn bà cố ngoại mơ màng ngủ, giơ tay cho mình một cái like: "Giỏi!"
Đêm đó, bà cố ngoại ngủ rất ngon nhất. Nhưng rồi ngày hôm sau thức dậy lại càng hung dữ, càng không thích đáp lại người khác.
Cuối tuần đến đúng hẹn, Vạn Vạn Tuế và Điềm Điềm hẹn gặp nhau ở nơi ngày trước đã nói, sau đó đi tìm căn nhà rách nát ở trong mơ của Điềm Điềm.
Vạn Vạn Tuế hiểu rõ là bạn nhỏ ba tuổi rưỡi không có người lớn đi cùng sẽ ra ngoài chạy loạn, như thế rất nguy hiểm.
Cho nên, sáng sớm Vạn Vạn Tuế đã dùng kẹp phơi đồ kẹp mũi mình lại, sau đó dùng kẹp kẹp tất thối của ba Vạn đặt vào trên mũi của Ngô Hoàng đang ngủ say sưa.
Trong lúc ấy, trong mơ Ngô Hoàng đang đi vào trong chén chao lớn.
Tinh thần sảng khoái tỉnh lại.