Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 67

Phùng Hạo và phó hiệu trưởng né sang một bên, con mắt đậu xanh của Phùng Hạo tràn ngập sự nghi ngờ nhìn “cao thủ” mà phó hiệu trưởng mời đến, y mặc áo choàng thùng thình, nhìn không ra tướng mạo, vóc dáng cực kỳ thấp, còn không cao bằng hắn.
 
Phó hiệu trưởng nói, người đó là học trò tàng long ngọa hổ của chưởng môn Thanh Hà quan, tiếng tăm của Thanh Hà quan Phùng Hạo có nghe qua, có một lần hắn dựa vào vinh quang của bố ruột mình mà may mắn được nhìn gần đệ tử Thanh hà quan, khí thế mà những người đó tỏa ra siêu bá đạo, một ánh mắt là có thể khiến hắn sợ tới mức nhũn chân, ngay cả ông bô ruột tính cách hống hách thường xuyên được tâng bốc của hắn cũng phải cung kính như gà con trước mặt người ta.
 
Có những đệ tử đáng sợ như vậy, sao người đứng đầu có thể lùn như vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không phải là lừa đảo chứ?
 
Phùng Hạo nghĩ như vậy, cũng tùy tiện hỏi luôn: “Hiệu trưởng, ông tìm được chú lùn nhỏ này ở đâu vậy? E là không phải lừa…”
 
Phó hiệu trưởng bị lời của Phùng Hạo làm hoảng sợ, mắt cũng trợn tròn lên, nhanh chóng véo Phùng Hạo một cái khiến hắn câm miệng, sau đó lại nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn lại chỗ người nọ đang đứng, không hiểu sao chỗ đó lại trống không, trong lòng phó hiệu trưởng thình thịch một cái, như cảm nhận được gì đó, chậm chạp cúi đầu, quả nhiên là nhìn thấy cao nhân khoác một bộ áo choàng, như cây thông mini tròn đứng trước mặt họ.
 
Vành nón quá lớn nên không nhìn ra biểu cảm của người nọ, nhưng sát khí phó hiệu trưởng cảm nhận được rất đậm đặc.
 
Nhanh chóng giật Phùng Hạo hai cái, muốn bảo Phùng Hạo xin lỗi cho lẹ, nhưng Phùng Hạo lại vô cùng không đồng ý, hoàn toàn không đặt cây thông Noel mini dưới chân này vào mắt, dáng vẻ khom lưng cúi đầu của phó hiệu trưởng khiến hắn rất khinh khi, hừ một tiếng nói: “Hiệu trưởng, chúng ta chi tiền, chúng ta là thượng đế, tôi nói hai câu cũng không được? Ông nhìn nó xem có giống thiên sư không? Đứng cả nửa buổi, ngay cả một cọng lông quỷ chúng ta cũng chưa nhìn thấy.”
 
Cây thông Noel mini trên đất bị Phùng Hạo nói đến nỗi giận giữ xù lông, thở hồng hộc.
 
“Tiểu Hạo!” Phó hiệu trưởng sắp khóc vì sự ngu ngốc của Phùng Hạo rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Hạo nhìn phó hiệu kinh hãi như vậy, ngược lại còn hăng hái hơn: “Hiệu trưởng, tôi nói ông bị người ta lừa rồi, làm gì có thiên sư nào lùn như vậy, còn béo như trái bóng? Còn mặc áo choàng cố ý bịp bợm, há há.” Phùng Hạo đắc ý vênh váo, vươn tay về phía cây thông Noel mini tròn trịa đang tức giận trên mặt đất, “Một người lùn nhỏ như vậy, Phùng Hạo tôi có thể đánh mười…”
 

Khi khoảng cách giữa tay hắn với cây thông Noel mini trên đất còn chưa đầy năm centimet, cây thông Noel mập mạp kia đột nhiên hít một hơi, sau đó ––––
 
“Grào!” Một tiếng gầm trầm trầm bùng nổ phía dưới vành nón, từ phía sau cái người vừa tròn vừa nhỏ đột nhiên có một đầu thú to bự vụt ra, cái mồm to như bồn máu ngoác ra, Phùng Hạo cũng vì thế mà bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm nhìn.
 
“Thằng cháu con rùa này! Mày nói ai lùn?! Ai béo? Muốn đánh ai mười cái hả?!” Giọng nói đầy tính con nít tiếp tục rống giận, phó hiệu trưởng bên cạnh Phùng Hạo đã bị dọa đến nằm ngay đơ, cả bản thân Phùng Hạo cũng không thể cử động, muốn hét lên cũng chỉ có thể phát ra tiếng như gà con, cái đầu con cự thú theo giọng điệu sặc mùi sữa chất vấn cũng như đang ăn kẹo mút mà nuốt vào, rồi lại nhổ ra, rồi lại nuốt vào rồi lại nhổ ra cái đầu của Phùng Hạo, Phùng Hạo bị mút rồi bị nhè cảm thấy cả người không khỏe, mặt mày cũng càng ngày càng đen lại.
 
Bên kia, đám Vạn Vạn Tuế xếp theo đội hình wifi, nặng mặt, ánh mắt kiên định, đang hừng hừng khí thế mà chạy tới, vốn định “nói chút đạo lý” với cao thủ nhỏ kia, bảo y đừng tìm ma nữ gây phiền phức, nhưng khi nhìn thấy đằng sau tên cao thủ nhỏ con đó lại có một cái đầu cự thú sắp đụng đến trần nhà, các anh trai và mấy người lớn lập tức tâm tư tương thông, động tác nhất trí mà dẫn mấy đứa nhóc con xếp thành đội hình bên trái lấy Vạn Vạn Tuế làm tâm, đi qua một vòng, rồi lại trốn về phía sau tường.
 
“Thật là đáng sợ!” Đầu Dưa Hấu lòng còn hoảng hốt mà vỗ ngực Ung Dập, “Suýt chút nữa chúng ta đã thành dễ vào miệng cọp! Đại ca anh không sao chứ? Tim đập đến là nhanh…”
 
Ung Dập thoáng nhìn qua Ngô Hoàng đang cười nhìn mình, vừa đẩy Đầu Dưa Hấu đang chứa đầy sự lo lắng ra, vừa nghiêm túc nói: “Xem ra chuyên gia mà bọn Phùng Hạo mời đến thật sự có tài, nói không chừng thật sự có thể bắt được Mạnh Mộng.”
 
“Ừ.” Ngô Hoàng cũng nghiêm nghị mà gật đầu, “Hiện giờ chúng ta không thể xúc động, tính toán cho tốt một chút, suy xét xem cứu Mạnh Mộng thế nào.”
 
Mấy người lớn đang nghiêm túc trao đổi đối sách, mấy đứa nhỏ cũng đang thì thầm.
 
“Chúng ta lại quay về chỗ cũ phải không?” Ba đứa nhóc hoàn toàn không bị dọa đến mờ mịt, nghĩ lại mà nhận ra bọn chúng đã về lại chỗ. Hugo ôm đầu nhỏ của mình nhìn chung quanh, vẻ mặt mơ hồ.
 
Thâm Thâm chậm chạp nhìn một vòng, cái đầu nhỏ gật thật mạnh: “Đúng thế, chúng ta đã quay lại.”
 
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế trang nghiêm, vươn cánh tay nhỏ bụ bẫm, lời ít ý nhiều nói: “Đi qua một lần nữa.”
 
Ba nắm tròn nhỏ cầm tay ném lại mấy người lớn còn đang động não mà chuẩn bị xuất phát về lại chiến trường.

 
Vừa rồi mấy người lớn rút lui quá nhanh, chúng còn chưa kịp nhìn thấy con thú lớn phía sau cây thông Noel, lúc bọn nó nhìn rõ lại cũng chẳng sợ gì cả, thậm chí còn đứng hóng hớt bên cạnh Phùng Hạo đang bị cự thú nuốt vào phun ra.
 
“Oa! Một con hõ (hổ) sao?” Hugo rất hưng phấn, lần đầu tiên nhìn thấy con quái thú lớn như vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tay ngo ngoe rục rịch, “Có thể cho Hugo sờ chút không?”
 
Vạn Vạn Tuế ưỡn bụng nhỏ, lấy tư thế nghiêm túc tham gia thảo luận, vứt chuyện chính của mình qua một bên: “Tớ cảm thấy đó là sư tử, mặt nó có một vòng lông tơ.”
 
“Đây là thú cổ.” Thâm Thâm hiểu biết phương diện này nhất, tiến hành phổ cập khoa học cho hai bạn học nhỏ, “Rất lợi hại, có thể ăn con người…”
 
“A a a!” Hugo hưng phấn hơn, giơ nắm tay nhỏ kêu to, “Grừ grừ grừ grừ!” 
 
Phùng Hạo bị cự thú phun ra nuốt vào nghe tiếng Hugo kêu mà gào khóc.
 
Cây thông Noel mini trong cơn thịnh nộ cũng nghe thấy tiếng hét to của Hugo, mang theo lửa giận mà xoay người, ánh nhìn đầu tiên của y là nhìn vào Vạn Vạn Tuế mập lùn nhưng khí thế kinh người đang đứng ở vị trí chính giữa.
 
Cây thông Noel lại quét mắt nhìn Hugo và Thâm Thâm phía sau Vạn Vạn Tuế, tuy rằng chúng nhìn qua đều không quá thông minh, nhưng thân là thiên sư, y vẫn có thể nhìn ra chỉ với một cái liếc mắt, thân phận của hai tùy tùng nhí này đều không tầm thường.
 
Ánh mắt của y trở lại trên người Vạn Tuế, khẳng định mà hơi gật đầu.
 
Đây là một cao thủ.
 
Nhưng mà, bọn chúng cũng không thể ngăn được y! Ánh mắt của cây thông Noel chợt nghiêm lại.

 
Con cự thú đang ôm Phùng Hạo liếm láp có tâm ý tương thông với cây thông Noel, cảm nhận thấy chủ nhân gặp kẻ địch mạnh, ấn Phùng Hạo xuống dưới móng vuốt để làm lương thực dự trữ, xoay cái đầu to qua, dựng thẳng tròng mắt đen, đôi mắt thú rất lớn lập lòe mà khóa chặt ba túi sữa nhỏ dưới chân.
 
Đột nhiên chui ra một đối thủ có thực lực sâu không lường được, cây thông Noel hiếu chiến không chút do dự mà quyết định tiên hạ thủ vi cường, giọng điệu trẻ con nổi giận gầm lên một tiếng, ra lệnh cho con cự thú: “Bắt lấy chúng!”
 
Đã nhận! Cự thú tinh thần trào dâng mà dậm chân một cái, ngẩng đầu, theo thông lệ mà hít sâu một hơi, gầm lên một tiếng giận giữ về phía kẻ địch, sau khi chúng khiếp sợ thì bắt đồng tấn công.
 
Cự thú hít khí xong, cúi đầu, hướng về phía ba túi sữa nhỏ mà “Grào” một tiếng, tiếng rít gào đinh tai nhức óc cùng với dòng khí cuồn cuộn cùng lao về phía bọn Vạn Vạn Tuế.
 
Nếu đổi lại là người bình thường, hiện giờ chắc chắn sẽ bị dọa đến nhũn chân như Phùng Hạo, nhưng cây thông Noel lại nhìn ra được đứa kia rất giống mình, con nhóc rất có phong thái vương giả kia trong lúc con cự thú hít sâu một hơi đã phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ trầm tĩnh, không chút hoảng loạn, giơ cánh tay nhỏ bụ bẫm, giọng điệu trẻ con sóng yên gió lặng mà ra lệnh cho hai đứa phía sau: “Đánh…”
 
Đánh?! Tuy rằng người đối diện chỉ nói một chữ, nhưng cây thông Noel dựa vào sự nhạy bén trời phú từ khi sinh ra tới nay mà nhạy bén nhận ra, vị trí chính giữa đối diện sắp phóng chiêu cuối!
 
Y nhanh chóng kéo căng người, nén lại tất cả sức mạnh, vào lúc y định đẻ ra tuyệt chiêu mạnh mẽ nhất, ba túi sữa nhỏ khiến y cực kỳ căng thẳng lại có biểu cảm hưng phấn, bình tĩnh, ngơ ngác khác nhau, bị dòng khí phun ra từ miệng cự thú làm cho ngã ngồi trên đất.
 
Vạn Tuế mặt không biểu cảm, vẫn bình tĩnh như cũ mà nói cho hết lời: “Không lại, giả chết.”
 
Tuy rằng Hugo rất hưng phấn, tuy rằng Thâm Thâm lơ ngơ, nhưng tốc độ phản ứng của bọn chúng với lời của Vạn Tuế rất tuyệt, không nghĩ coi vì sao, dù sao cứ làm theo là được, Vạn Tuế nói giả chết, thì bọn chúng sẽ giả chết!
 
Vì thế, giọng nói bình tĩnh của Vạn Tuế vừa phát ra, ba túi sữa nhỏ đang ngồi dưới đất cử động đồng loạt, lưỡi lẽ ra lệch sang một bên.
 
Đánh không lại? Giả chết?
 
Cây thông Noel ngây người, hai bàn tay chập lại, ánh sáng trắng có lực sát thương mạnh mẽ chậm chạp xì ra như một cái đánh rắm.
 
Cự thú ngơ ra, cho rằng mình thật sự đánh chết ba túi sữa nhỏ tay trói gà không chặt, nâng móng vuốt lớn xù lông lên che miệng, cực kỳ hoảng sợ.
 

“Vạn Tuế!” Đám người Ngô Hoàng phát hiện ra bọn túi sữa nhỏ tự lao tới tiền tuyến thì đã chậm một bước, khi nhìn thấy con thú lớn đang há hốc mồm với em gái nhà mình, tim Ngô Hoàng bị dọa muốn ngừng đập.
 
Nhưng mà, con bé còn coi như là thông minh, biết giả chết trước tiên, chẳng những mình không bị gì, còn khiến cho đối thủ sợ hãi.
 
“Mau cứu tôi!” Phùng Hạo sợ chết khiếp như muốn ngất nhìn thấy có nhiều người tới như vậy, trong đó còn có người mặc đồng phục trường của mình, cho rằng cứu tinh tới, nước mắt lưng tròng mà vươn tay, thở yếu ớt kêu cứu từ phía dưới móng vuốt của cự thú.
 
“Cứu mày cái quần!” Đầu Dưa Hấu núp phía sau Ung Dập tức giận mà trợn trắng mắt, “Bọn tao không cùng một bọn với mày!”
 
Phùng Hạo bày ra vẻ mặt đau khổ giả tạo: “Vậy ai cùng một bọn với tôi?”
 
“Ai quan tâm mày!” Đầu Dưa Hấu xì một tiếng khinh miệt, lùi về lại phía sau Ung Dập, buông lời dữ dằn với cây thông Noel bên kia, “Tao cảnh cáo mày, nhanh chóng dắt theo thú cưng của mày mà chạy lấy người! Đại ca trường cấp 3 Đế Quốc hai khu nam bắc đều ở chỗ này cả đấy! Đừng ép bọn họ dùng thủ đoạn bạo lực đối phó mày!”
 
Vóc dáng của hai đại ca chi nhanh nam bắc thon dài, ánh mắt nặng nề nhìn cây thông Noel, không hổ là hai tên trùm trường lâu năm, không nói câu gì cũng tạo ra một cảm giác bức bách trút xuống như mưa.
 
Cây thông Noel lại rất chống đối, Đầu Dưa Hấu hung dữ với y, y cũng tức, không hề yếu thế mà xù lông, cười lạnh một tiếng: “A, ngược lại tao muốn nhìn coi đám bọn mày định đối phó với tao thế nào!”
 
Hai kẻ đầu sỏ hai khu của trường cấp 3 Đế Quốc thấy cây thông Noel này không chịu nhượng bộ, một người chậm rãi vén tay áo, còn một người khác lại rất bình tĩnh, thoải mái mà phun ra mấy chữ: “Bọn tao báo cảnh sát.”
 
“Không sai.” Ung Dập xấu xa cong muôi, “Bọn tao báo…” Ung Dập phản ứng chậm một nhịp, suýt nữa rớt cằm với tên cùng nghề với mình lại dùng thủ đoạn báo cảnh sát này để làm đối thủ kinh sợ, trừng mắt nhìn Ngô Hoàng đã nắm chắc phần thắng.
 
Bọn họ là trùm trường mà!
 
Sao bọn họ có thể báo cảnh sát được?
 
Vậy thì mặt mũi làm trùm của cả bọn ném đi đâu giờ!

 

Bình Luận (0)
Comment