Editor: Lemonade
Ngô Hoàng không nhớ rõ đêm đó đã kết thúc như thế nào, anh chỉ nhớ rõ ba Vạn mẹ Vạn và bà ngoại cũng tới. Thế nhưng họ dường như không phát hiện đứa con trai, đứa cháu trai này mà vui vẻ như chim nhỏ, nhảy chung với Vạn Vạn Tuế.
Lúc sau nhớ ra còn có anh nữa thì muốn kéo lại nhảy cùng, Ngô Hoàng bị dọa trực tiếp bỏ chạy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chết cũng được, nhảy từ trên lầu xuống chết cũng được, nhưng đừng có mơ mà rủ anh đi khiêu vũ!
Đêm khuya tĩnh lặng, nhà họ Vạn lên đèn. Vạn Vạn Tuế lay cơ thể mệt mỏi ngồi ở bàn học, lấy ra quyển nhật ký. Bởi vì cô chưa học đủ chữ cho nên mẹ Vạn mua cho cô nhật ký tranh vẽ. Tuy cũng có thể ghi chép sự việc nhưng chỗ trống chủ yếu dùng để vẽ tranh.
Vạn Vạn Tuế nghiêm túc nhớ lại một ngày ở nhà trẻ. Cô đem những cây bút chì màu sắc rực rỡ lần lượt đút vào máy gọt bút chì bằng điện. Vẽ lên vài nét thì cảm thấy không hài lòng nên dùng cục tẩy chạy bằng điện bôi bỏ, cuối cùng dùng máy hút bụi chạy bằng điện hút tẩy thừa vào.
"Vạn Tuế đang lắp đặt thiết bị à?" Ngô Hoàng chân thành nói ra sự nghi hoặc.
Trước kia anh muốn gọt bút chì thì đều là ba Vạn dùng dao gọt cho, cũng có xài tẩy đấy nhưng mà không phải loại chạy bằng điện. Có đôi khi cũng dùng hồ dán nữa, cho dù có tẩy thừa thì cũng thổi là đi thôi. Nếu vô tình tức giận thì sẽ dùng nước bọt cọ thật mạnh.
Cho nên anh rất không hiểu nổi là chỉ việc vẽ thôi mà sao Vạn Vạn Tuế làm ra nhiều tiếng động như thế.
"Vạn Tuế đang làm bích họa* bằng cách khoét tường à?" Ngô Hoàng lo lắng giống như một người cha già, anh sợ em gái hung hãn của mình khoét nát cái tường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*): Bích họa tức fresco, tranh được vẽ trên diện tích lớn, thường là trên tường. (Wiki)
"Anh đến từ Đôn Hoàng à? Nói nhảm nhiều quá*!" Vưu Giai thấy anh phiền muốn chết, cô còn đang nhẩm công thức nữa, "Học Tiếng Anh xong rồi hả? Chính Trị học xong luôn? Toán Lý Hóa hiểu hết chưa? Bíp bíp bíp bíp bíp..."
(*): Đôn Hoàng là nơi có nhiều bích họa, "nhiều bích họa" ( 壁画多) đồng âm với "nói nhiều" ( 逼话多). Cả câu dùng để chỉ người nói nhiều lời nhảm nhí, dư thừa. (Baidu)
Trong những tiếng bíp đó, Ngô Hoàng bị Vưu Giai nắm đầu.
---
Sáng ngày thứ hai, bởi vì bánh xe sau của ba Vạn vẫn còn bỏ nhà ra đi nên Vạn Tuế được ba dẫn đi xe bus bên ngoài tiểu khu.
Rất gần, đứng cũng được. Nhưng khi lên xe, Vạn Vạn Tuế nghiêm túc quẹt thẻ.
Bộ dạng nhỏ xíu nghiêm túc làm cho tài xế phải nín thở.
Nếu như không phải được ba Vạn ôm, chân ngắn lơ lửng thì sẽ càng tốt hơn.
Vạn Vạn Tuế cho rằng mình khỏe mạnh đứng đắn cho nên không nhận sự nhường chỗ ngồi. Tay bé nắm chặt lấy trụ inox trong xe trông như một cây nấm xù.
Biểu cảm kiên định nghiêm nghị.
Cái cô đang cầm không giống cây trụ.
Mà là giống cờ lệnh của tam quân.
Tuy nhiên, có một vấn đề...
Ba Vạn xấu hổ nhìn chỗ ngồi còn trống đằng sau, cẩn thận từng li từng tí khích lệ: "Vạn Tuế, chỗ này còn ghế trống nè. Con ngồi xuống một cái, được không?"
Xe buýt đã đến công ty của ba Vạn, hơn nữa trạm dừng cách nhà trẻ Đế Quốc cũng rất gần. Ba Vạn nghĩ cách tôi rèn Vạn Vạn Tuế nên không xuống xe mà để cho Vạn Vạn Tuế tự mình xuống.
Khi cô xuống thì cũng không vội đi vào nhà trẻ mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe buýt đi xa rồi cúi người thật sâu chào.
"Ah!" Vốn dĩ ba Vạn đang đau lòng con gái nhà mình nhưng khi thấy Vạn Vạn Tuế ngoan ngoãn như vậy, còn cúi đầu chào ông khi rời đi thì cảm xúc mãnh liệt trào ra không thu lại được. Ông nhấn chuông xe buýt, xin tài xế dừng xe.
Ông muốn ôm con gái đáng yêu trước khi đi!
Người trong xe nhìn thấy một màn cúi đầu của Vạn Vạn Tuế thì đều rất cảm động. Tài xế cũng bị sự hiếu thảo của Vạn Vạn Tuế làm rung động, thoải mái dừng xe.
Ba Vạn không chờ được nữa mà nhảy xuống xe, chân bước đi với thế chẻ tre, ông chạy vội đến trước mặt Vạn Vạn Tuế: "Vạn Tuế, ba cũng không nỡ xa con..."
Lời nói của ông im bặt rồi dừng lại, bởi vì ông nhìn thấy Vạn Vạn Tuế nghiêm túc xoay người nhìn tấm quảng cáo dán dưới đất.
Ba Vạn xém tí nữa ngã trên mặt đất.
Người kiên cường như ông, đối với kiểu tình huống này cần phải nắm chặt lấy cơ hội để mà dạy bảo Vạn Vạn Tuế. Ông thu hồi sự thất vọng "Con gái cưng không phải cúi đầu chào tạm biệt tôi". Ông chỉ tấm quảng cáo [Khơi thông cống thoát nước] trên mặt đất rồi hỏi Vạn Vạn Tuế: "Con biết trên này ghi gì không?"
"Con biết chứ." Vạn Vạn Tuế tự tin gật đầu.
Ba Vạn tự hào, áo bông nhỏ của ông tuy không ấm áp nhưng mà rất hiếu học đó nhé.
Còn nhỏ như vậy mà đã biết nhiều chữ thế rồi!
Ba Vạn duỗi ngón tay, ra hiệu cho Vạn Vạn Tuế đọc chữ.
Vạn Vạn Tuế gằn từng chữ, nghiêm túc đọc theo ngón tay đang duy chuyển của ba Vạn: "Xuống. Dưới. Nước. Này. Mát."
Thậm chí còn tranh giành mà trả lời, nghiêng đầu đọc tấm quảng cáo [Ngân hàng giao thông] kế bên [Khơi thông cống thoáng nước] thành: “Có lẽ. Bên trong. Kia. Ấm.”
Vạn Vạn Tuế ngẩng đầu giải thích với ba Vạn đang rối ren trong gió: "Đây là ghi cho con vịt nhỏ đi ngang đó ba. Nói cho chúng biết có lẽ vũng nước ấm bên này tốt hơn cái hầm bên kia."
Ba Vạn nhìn Vạn Vạn Tuế bởi vì trưởng thành quá trớn bị ông và mẹ Vạn đưa đến bệnh viện kiểm tra: Phí đăng ký nhiều như vậy, tất cả đều lãng phí hết rồi.
Nói lời tạm biệt với ba Vạn lần thứ hai, Vạn Vạn Tuế mang theo hộp cơm và cặp đến trường.
Ở cổng nhà trẻ phát sinh ra một chuyện hết sức náo nhiệt.
Trung tâm của sự việc là bạn cùng lớp của Vạn Vạn Tuế, ngôi sao nhí được mệnh danh là khuê mật quốc dân, Thịnh Chi Chi.
Thịnh Chi Chi năm nay ba tuổi rưỡi nhưng đã hợp tác với rất nhiều tên tuổi có tiếng.
Bởi vì xinh đẹp đáng yêu, còn đặc biệt có thiên phú diễn xuất nên tuy tuổi còn nhỏ đã có trăm vạn fans hâm mộ rồi.
Mười phút trước, Thịnh Chi Chi rất bình tĩnh nhận cặp sách từ tay mẹ, bình tĩnh đi vào cổng, bình tĩnh đưa cái đầu nhỏ vào trong khe hở thật to của hàng rào.
Hoảng sợ và đau khổ cùng ập đến, nước mắt nước mũi tuôn rơi. Một tay cô bé cầm song sắt, một tay vươn ra kiểu Nhĩ Khang, âm thanh non nớt buồn bã thay đổi liên tục rồi chuyển sang khóc to: "Mẹ ơi! Cứu Chi Chi với! Bên trong nhà trẻ có Dung ma ma. Nếu mẹ không ôm con về nhà chơi thì bà ấy sẽ dùng kim đâm Chi Chi đó!"
Nước mắt của diễn viên chuyên nghiệp cầu còn không được tuôn ra không dứt.
Nhưng vẻ mặt không hề suy sụp tí nào.
Đau khổ và xinh đẹp bộc lộ chính xác.
Phụ huynh bên ngoài bị chọc cười hahaha.
Chi Chi hoạt bát đáng yêu, bên trong nhà trẻ là em bé vạn người mê. Có rất nhiều em trai em gái nhìn thấy Chi Chi như vậy cũng đưa cái đầu nhỏ vào trong lan can cửa sắt, tê tâm phế liệt đào cả phổi ra mà hô hào cứu mạng.
Trường hợp này, vừa nhìn vào còn tưởng rằng có vô số thú con anh hùng bị gian thần hãm hại, bị kéo đến nơi này xử trảm tập thể cơ.
Các cô giáo đợi các bậc phụ huynh chụp ảnh xong thì tranh thủ thời gian trấn an mấy bánh bao nhỏ.
Nhưng không ngờ tiếng khóc lại càng ngày càng lớn, cho đến khi...
Vạn Vạn Tuế mặt không cảm xúc bước tới.
Những cái đầu nhỏ dưới sự dẫn dắt của bạn học nhỏ Chi Chi khóc như suối phun âm nhạc im bặt. Bọn nhóc cùng nhau chớp đôi mắt ướt sũng nhìn Vạn Vạn Tuế đi vào.
Không cho các cô giáo thở, những cái đầu nhỏ này nhìn Vạn Vạn Tuế đi vào phòng học rồi thì bắt đầu: "Cứu---mạng---với---"
Chính là như vậy mà Vạn Vạn Tuế được xem như máy giảm thanh.
Nhà trẻ Đế Quốc mỗi sáng đều rất rối loạn, dần dần, chuyên nghiệp trở thành một kiểu yên lặng khác.
Im lặng xong, các bánh bao nhỏ dưới sự dẫn dắt của cô giáo chơi đất sét plasticine*.
(*): Đất sét plasticine: Là loại đất sét có nam châm từ tính bên trong, chúng sẽ bị hút hoặc thay đổi hình dạng khi có nam châm đến gần. (Tóm tắt từ trochoisangtao)
Đối với những nhà trẻ khác, chơi đất sét plasticine thì là chơi đất sét plasticine thôi. Nhưng đối với nhà trẻ Đế Quốc, những đứa nhóc từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tinh anh, mọi lĩnh vực đều bị yêu cầu phải làm tốt hơn bạn nhỏ khác, thì chơi đất sét plasticine chính là một loại nghệ thuật.
Những đứa nhóc tinh anh có bạn tốt của ba mẹ chúng, còn có những chú động vật bé xinh nên có rất nhiều tác phẩm rất xuất sắc, có thể trực tiếp đem đi tham gia thi đấu luôn.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn nâng cao cái đầu nhỏ, trực tiếp nhận lấy sự sùng bái hoặc ánh mắt thất bại của các bạn nhỏ khác.
Cô bé nặn ra một bức tranh nổi tiếng trên thế giới.
Các cô giáo khen cô bé không dứt miệng.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn kiêu ngạo quay đầu, giống như chẳng thèm để ý mà nhìn về đất sét plasticine trong tay Vạn Vạn Tuế.
Tác phẩm của Vạn Vạn Tuế cực kỳ đơn giản. Cô dùng đất sét plasticine màu trắng nặn củ khoai tây, sau đó ấn vào phía trên củ khoai.
A.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn nở nụ cười khinh miệt: "Cậu đang làm cái gì vậy?"
"Chị của tớ khi tức giận, bất cẩn chạm vào mặt của anh tớ." Vạn Vạn Tuế ngồi đoan đoan chính chính trả lời một hơi.
Ý châm biếm của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn bị chặn lại trong cổ họng.
Những bánh bao nhỏ bị Hạ Vị Mãn bị đả kích nhìn khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế viết "Cho dù trẫm có nặn khoai lang thì cũng là cao thủ mà thôi.", thì phát ra âm thanh khóc oa oa oa.
Cô...thua rồi.
Tác phẩm của Vạn Vạn Tuế, dùng đường cong cực kỳ đơn giản mô tả lại cuộc sống sinh hoạt rộng lớn lộng lẫy.
Không khí khói lửa hòa vào nghệ thuật. Vừa trừu tượng vừa tả thực, đối với thực tại có sự thương cảm trào phúng. Nhưng lại chỉ là một củ khoai tây vô cùng đơn giản, được đôi tay nhấn vào mà thôi.
Ngay cả tên cũng giống với tác phẩm nghệ thuật thế giới nữa.
Hạ Vị Vãn không cam lòng quay đầu nhỏ lại.
Đáng giận.
"Chúc mừng chủ nhân nhỏ bé nhỏ, chúc mừng chủ nhân bé nhỏ. Nhiệm vụ nhân vật phản diện [Dùng tác phẩm đất sét dẻo plasticine trào phúng đỉnh nhất đả kích mười bạn nhỏ, để cho bọn nhóc đó khóc rống, đánh vào trong suy nghĩ rằng cô cực kỳ ác] thất bại, hủy bỏ trao thưởng, mong lần sau tiếp tục cố gắng!"
Nghe được thông báo của hệ thống, Hạ Vị Mãn dồn khí thành con cá nóc nhỏ, nắm lại đôi tay be bé của mình.
Lần sau!
Cô nhất định không thua đâu!
Vạn Vạn Tuế rất hài lòng đối với tác phẩm của mình. Cô cất kỹ mặt của anh mình, quay đầu lại xem Điềm Điềm đang làm gì. Cô thấy Điềm Điềm đang thấp thỏm, không có làm cái gì hết.
Lần này không cần Vạn Vạn Tuế hỏi, Vạn Vạn Tuế mới chỉ nhìn qua thôi Điềm Điềm đã rơi nước mắt, âm thanh nho nhỏ khóc nấc lên: "Vạn Tuế, làm sao bây giờ. Tớ vốn quên cơn ác mộng kia rồi, nhưng mà chú Hệ thống* lại nói với tớ..."
Vạn Vạn Tuế giơ tay lên, ngăn lại tiếng nỉ non của Điềm Điềm: "Chú Mảnh Thùng*?"
(*): Hệ thống (系统) đồng âm với Mảnh thùng (细桶).
Vẻ mặt cô nghiêm túc lại. Cô triển khai sức tưởng tượng về một bức tranh. Trên bức tranh là một cái thùng tinh tế, trên cái thùng mọc ra gương mặt của một chú họ Trương.
"Ừa, là chú Hệ thống đó." Điềm Điềm gật đầu. Cô cũng quên chú Hệ thống trông như thế nào rồi nên không diễn tả được. Cô nhớ rõ là chú Hệ thống rất lợi hại, rất đáng sợ, cho nên âm thanh của cô bắt đầu run rẩy: "Chú Hệ thống nói là, tớ phải làm nhiệm vụ của tớ do chú đưa ra, nếu không thì...Nếu không thì chú sẽ để ba mẹ đuổi Điềm Điềm đi đó!"
Điềm Điềm duỗi bàn tay nhỏ bé, đáng thương bắt lấy góc áo của Vạn Vạn Tuế, thút tha thút thít hỏi: "Vạn Tuế, nếu như, nếu như chú Hệ thống tìm được cậu, cậu sẽ làm gì?"
Vạn Vạn Tuế suy tư một lát, nhìn Điềm Điềm nói: "Tớ sẽ không để ý tới chú ấy."
"Vì sao?" Điềm Điềm chớp to đôi mắt nghi hoặc ỷ lại rồi nhìn Vạn Vạn Tuế nghiêm túc không giống một đứa trẻ ba tuổi.
"Bởi vì." Gương mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế nghiêm túc, tỏa ra hào quang cơ trí mà lại trưởng thành, "Mẹ nói là, đứa trẻ ngoan sẽ không nói chuyện với người lạ."
Nghe lén Vạn Vạn Tuế nói chuyện, bạn nhỏ Hạ Tiểu Mãn muốn biết người biết ta, trăm trận trăm thắng: Gì?
Nghe cũng có lý.