Editor: Moonlight
Hôm nay tới đón Vạn Vạn Tuế tan học là chị Vạn Vưu Giai, Vạn Vạn Tuế đã sớm thu dọn đồ đạc xong, vừa đến giờ tan học đã vội vàng tạm biệt Điềm Điềm, sau đó vèo một cái xông ra ngoài, Vưu Giai đúng lúc lái xe đến, xe không ngừng, trực tiếp hất đuôi, quay ngoặt đầu xe nhặt Vạn Vạn Tuế đã chạy đến trước mặt cô lên*, toàn bộ quá trình không có một chút dư thừa ngừng nghỉ nào, Vạn Tuế cũng rất ăn ý, lên xe là lập tức mang mũ bảo hiểm nhỏ lên, hai chị em đồng thời cong lưng, lấy tư thế cực kỳ chuyên nghiệp, cùng tốc độ kinh người mà nghênh ngang rời đi.
*Đoạn này là VVT chạy ra trước mặt chị, chị gái quay đầu xe ngược lại nên thành ra đứng đằng sau, túm con bé lên yên sau ngồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhất định là Vạn Tuế vì giải đấu võ thuật cuối tuần nên vội vã về nhà huấn luyện!” Điềm Điềm thấy được một màn này từ cửa sổ, cô bé rất xót cho Vạn Tuế, đồng thời đem sự xót thương biến thành sức mạnh, nắm nắm tay nhỏ, “Điềm Điềm cũng muốn nhanh chóng về nhà, tìm ba Cố mẹ Cố dạy Điềm Điềm đấu vật!”
Bây giờ Điềm Điềm đã có thể trực tiếp gọi ba mẹ Cố là ba mẹ, đến nay Điềm Điềm cũng không hiểu ba mẹ Cố rốt cuộc là làm nghề gì, nhưng cô bé thấy vận động viên đấu vật trong TV có vẻ ngoài rất giống ba mẹ Cố, đều to to, cao cao, thịt thà từng khối, cho nên Điềm Điềm đã tự động quy ba mẹ Cố vào loại vận động viên đấu vật.
Mấy nắm nhỏ khác cũng chịu sự khích lệ, làm giống như Điềm Điềm, thu dọn cặp sách tựa lốc xoáy nhỏ, giống như cây pháo hoa bắn ra mà lao ra ngoài, cô Hoa Hoa chỉ cảm thấy trước mắt vừa có một cơn gió thổi qua, đám túi sữa nhỏ đã đều không thấy đâu.
Nhưng mà Vạn vạn Tuế khích lệ đám túi sữa nhỏ đang ngồi sau xe của Vưu Giai, hai chị em như sao băng mà xẹt vào khu phố ăn vặt chợ đêm lớn nhất thủ đô.
Vưu Giai phanh chân một cách xinh đẹp, dừng trước quầy hàng đậu hũ thúi, vươn tay ra với chú chủ quán để râu bị tốc độ của cô dọa sợ: “Hai phần đậu hũ thúi.”
Chú râu ria bị sự xuất hiện đột ngột của Vưu Giai làm cho hoảng sợ, còn chưa phản ứng lại, từ phía sau cô thiếu nữ như gió một khuôn mặt nhỏ nghiêm túc thò ra, bổ sung giải thích: “Thêm cay. Thêm thúi. Một dúm rau thơm, cảm ơn.”
Dường như cô bé có kinh nghiệm tồi tệ khi muốn một dúm rau thơm lại bị thả vào một đống lớn, sợ ông chú râu ria cũng như thế, nên cố ý nâng cánh tay nhỏ, cực kỳ nghiêm túc mà dùng ngón tay và ngón trỏ chà xát vào nhau rất nhẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ một dúm như vậy.
Dáng vẻ nghiêm túc kia, còn có khuôn mặt nhỏ kia, không giống như gọi đậu hũ thúi, mà là như đại ca xã hội đen đang nghiên cứu địa bàn thuộc quyền sở hữu.
Thật sự là quá đáng yêu, chú râu ria cười to, gật đầu: “Được rồi, thêm cay thêm thúi, một dúm dúm rau thơm đúng chưa? Hai đứa ngồi bên cạnh đợi một lát, xong nhanh thôi.” Lại liếc mắt nhìn kiểu tóc hình nút like của Vạn Tuế một cái, chú ta cười càng vui vẻ hơn, “Kiểu tóc của em gái nhỏ thật là đẹp mắt, chú cho con thêm mấy miếng nhé!”
Chú râu ria vừa nói xong cảm thấy trước mắt như sáng rực lên, tập trung nhìn vào, bạn nhỏ vừa rồi còn như đại ca yangho đôi mắt lại đang blingbling mà nhìn mình, cô bé cảm động hết sức mà chắp tay trước ngực: “Bồ Tát.”
Vạn Tuế đã từng lạy Bồ Tát cùng ba Vạn, ba Vạn kể với cô rồi, tâm địa của Bồ Tát cực kỳ cực kỳ tốt, sẽ giúp người khác hoàn thành tâm nguyện.
Tâm nguyện vừa rồi của Vạn tuế chính là được ăn nhiều đậu hũ thúi hơn, chú để râu như nghe thấy nguyện vọng của cô vậy, nói muốn cho cô nhiều đậu hũ thúi hơn.
Đó không phải Bồ Tát thì là gì?
Mấy người chủ quán và khách khứa nghe thấy Vạn Vạn Tuế gọi ông chủ cường tráng có một đống râu ria của quán đậu hũ thúi là Bồ Tát, nên sửng sốt một chút, sau đó đều bật cười.
“Được đó, lão Hồ, sau này ông chính là Bồ Tát đậu hũ thúi đó!” Cô bán cơm chiên bên cạnh lập tức tạo biệt hiệu mới cho ông chú râu ria.
“Ha ha ha!” Ông chú râu ria cũng rất mực vui vẻ, tay run lên (cố ý), bỏ thêm cho Vạn Tuế nửa phần đậu hũ thúi, cũng trợn mắt nói dối, “Em gái nhỏ quá gầy, nên ăn nhiều một chút!”
“Đó là Bồ Tát lương thiện nói dối, em đừng có tin đó! Xem cái bụng của em đi…” Vưu Giai thấy Vạn Tuế thật sự muốn cảm động trước lời của ông chú râu ria, bèn cay nghiệt không nể tình mà vỗ một cái lên cái bụng nhỏ của con bé, còn vang hơn vỗ dưa hấu chín khiến người qua đường xem náo nhiệt lại phát ra tiếng cười.
Ông chú râu ria làm ăn không ế ẩm gì, nhưng bạn nhỏ có khí chất như Vạn Tuế lại không được nhìn thấy nhiều lắm, huống chi trên đầu cô bé còn có một kiểu tóc hình nút like bắt mắt, cực kỳ hút mắt, người qua đường dù không hứng thú với đậu hũ thúi nhưng nhìn thấy Vạn Tuế là đã đi qua rồi, lại nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm nhưng vẫn luôn lén nuốt nước miếng của Vạn Tuế, bọn họ vừa thấy dễ thương lại vừa thấy thèm, cũng nhao nhao trả tiền đặt hàng.
Một blogger nổi tiếng tới chợ đêm quay đồ ăn phát sóng trực tiếp đã tinh mắt phát hiện bên này có náo nhiệt, lập tức giơ camera cầm trong tay xông tới, không nói hai lời đã quay ống kính vào mặt Vạn Vạn Tuế đang xoa xoa tay nhỏ chờ lần đổ đậu hũ thúi cuối cùng.
Là ai
Ai quấy rầy cô khi cô đang chờ cơm?
Một ánh mắt sắc bén của Vạn Vạn Tuế bắn gió xuyên qua, tên blogger nổi tiếng còn chưa thấy rõ bộ dạng của Vạn Tuế đã xông tới này bị một cái liếc mắt quét qua làm cho thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, còn chưa nói gì, ống kính đã bị Vưu Giai che kín: “Ngại quá, em gái tôi không chụp hình được.”
Người nổi tiếng này lúc này mới nhìn đến Vưu Giai, cô thiếu nữ mặc đồng phục, cả nút áo trên cùng mà học sinh bình thường không cài nhưng cô cũng cài lại, rất trực quan mà cho người ta ấn tượng đây là một con mọt sách làm chuyện gì cũng cứng nhắc không thú vị.
Mặt rất nhỏ, da dẻ cũng rất trắng, nhìn sát vào thì thấy ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhưng lại mang cái kính đen lớn, phong ấn lại nhan sắc của mình.
Còn đeo cái cặp sách to, đặc điểm của mọt sách +1.
Loại học sinh này là dễ nói chuyện nhất, cũng dễ bắt nạt nhất, blogger căn bản không đặt Vưu Giai trong lòng, cười hì hì kéo ống kính về: “Ôi chao, đừng xấu hổ như vậy chứ, tôi đang livestream đấy, em gái nhỏ đáng yêu như vậy, vì sao không cho nhiều người nhìn thấy hơn chứ? Chị gái đừng nhỏ mọn như vậy chứ! Bên tôi có tận mấy trăm nghìn người đang xem cô đấy!”
Tên blogger này cảm thấy loại như Vưu Giai nhìn qua là gái ngoan da mặt mỏng, nghe thấy mình nói đang phát sóng trực tiếp, có hơn mấy trăm nghìn người xem, nhất định sẽ ngại tranh chấp với mình, gã còn chỉ thiếu nước lấy ống kính ra vào lúc Vưu Giai đang muốn thương lượng cùng gã, nâng điện thoại lên đối diện với Vưu Giai: “Không thể nào không thể nào, chị gái không phải thật sự tức giận rồi chứ? Tính theo tuổi mà nói, em chắc phải kêu anh một tiếng anh trai, đừng có không lễ phép như vậy nha, nói mấy câu với mấy trăm nghìn người xem của anh trai chứ…”
Có vài blogger vì lượt xem mà không tiếc cố ý lường gạt, đùa dai, khiến cho xảy ra xung đột làm người xem vừa lòng, tên blogger này chính là như vậy, bình thường vào lúc livestream, gã thường thích mồm mép tép nhảy mà khiến mấy cô gái mình gặp được ghê tởm, tạo ra điểm hit.
Gặp được nữ sinh càng ngoan ngoãn càng mắc cỡ, gã liền càng hăng hái, tự cho mình đẹp trai hài hước mà đung đưa cái điện thoại hư hỏng trước mặt Vu Giai.
Vưu Giai tốt tính mà gương mặt cười càng ngày càng cứng, livestream, trăm nghìn người xem, mấy chữ đó quả thực là đang nhảy disco trên bãi mìn của cô, hơn nữa cô rất không muốn lộ ra trong ống kính của người khác. Tuy khả năng coi như không lớn, nhưng lỡ bị người kia nhìn thấy, thì sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức.
Vưu Giai nghĩ chút chuyện phiền lòng, giữa mày nhăn lại, bắt lấy tên blogger vẫn còn đang khoe khoang kia, cô thiếu nữ nhìn qua thì gầy yếu mong manh, nhưng lại có thể nhẹ nhàng túm một người đàn ông trưởng thành cao hơn mình một cái đầu qua.
Che lại ống nghe điện thoại của gã, cô mỉm cười nhỏ giọng, hít sâu một hơi bên tai blogger, ngọt ngào RAP: “Anh là cái DNA bị thắt, tên bị bệnh Down bẩm sinh, là con trùng giày mỗi ngày thoái hóa ba lần, là dòng khí Siberia thổi qua hố phân đem cái kẻ có trạng thái của mùi cít là anh tới? Cảm thấy ai cũng giống con em gái anh, sao không buộc chỉ ông bố của anh lại đi? Tôi lặp lại lần nữa, một lần cuối cùng, đưa cái điện thoại vỡ mà anh dùng âm đức để đổi ra khỏi tầm mắt của bà cô đây ngay, lấy tốc độ của ‘hai tên ngốc đi đi 250 mét cùng hướng, tốc độ của tên ngốc giáp 2 mét trên giây, bạn và anh ta gặp nhau sau mười lăm giây’ cút cho bà cô đây, bằng không bà cô sẽ khiến anh và cái điện thoại vỡ của anh cùng nhau trở thành đống rác không thể tái chế vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Vưu Giai nói xong một chuỗi dài này, cả hơi cũng không thở gấp, cực kỳ thân thiện mà vỗ vỗ vai tên blogger đã ngã xuống khi bài rap của cô mới được một nửa, động tác nhìn như nhẹ nhàng, chỉ có tên blogger mới biết đau bao nhiêu, nhưng đối diện với đôi mắt cười của Vưu Giai, gã đành nuốt tiếng kêu thảm thiết vào lại.
Cái này gọi là, nụ cười ngọt ngào nhất, lời thăm hỏi ông bà ân cần nhất.
“Tôi cút, tôi cút.” Blogger bị Vưu Giai cười đến sởn tóc gáy, không rảnh lo cái cái gì mà người xem với điểm hot, nắm lấy điện thoại lùi về sau.
“Từ cút quá là không văn minh, chỗ này còn có con nít đó.” Nụ cười của Vưu Giai nhiều thêm một chút sự không đồng ý, blogger lập tức run run, sửa miệng, “Tôi lăn long lóc, lăn long lóc đi mất.”
Vưu Giai nhìn bóng dáng tè ra quần của tên blogger, sờ cái đầu nhỏ của Vạn Tuế: “Vạn Tuế cũng đừng nên học anh trai kia nha.”
Vạn Tuế nhìn đậu hũ thúi đã ra lò, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng: “Dạ!”
Vưu Giai cũng do dự, có nên dắt Vạn Tuế ăn đậu hủ thúi xong là đi không, dù sao cô đã xuất hiện trong ống kính của blogger kia, nhưng cô thấy Vạn Vạn Tuế ăn vui vẻ như vậy, cũng không đành lòng mới để con bé ăn hơi no đã dắt về.
Chắc là không sao.
Chỉ là một người nổi tiếng nho nhỏ có mấy trăm nghìn người xem, người kia mỗi ngày đều bận rộn như vậy, nhất định không nhìn thấy.
Vưu Giai nghĩ vậy, tiếp tục dắt Vạn Tuế đi vào sâu trong phố ăn vặt.
Nhưng chưa tới một giờ, Vưu Giai đã hối hận vì quyết định qua quýt này của mình.
Một loạt siêu xe màu đen dừng đối diện phố ăn vặt, ngăn cản Vưu Giai đang chuẩn bị dắt Vạn Tuế về nhà.
Có người qua đường hoặc tò mò hoặc hâm mộ mà nhìn qua, nhưng đều bị mấy người đàn ông mặc âu phục đen thống nhất chắn ở đằng xa không thể tiến đến.
Một người đàn ông đầu trọc, trên đầu là hình xăm hai đầu chó địa ngục mặc đồ tây đi tới, vươn tay, ý bảo Vưu Giai xuống xe theo chân họ lên xe đen.
Tư thái của hắn cung kính lịch sự, nhưng ai lại dám từ chối “lời mời” của một người nhìn qua lúc nào cũng có thể móc gậy gỗ đập toét đầu người chứ?
Người đàn ông đồ tay rất rõ, Vưu Giai sẽ không từ chối mình.
Nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là, Vưu Giai còn chưa động đậy, trên tay hắn đột nhiên trĩu xuống, có thứ gì treo trên cánh tay vươn ra của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn, nắm nhỏ ngồi yên sau của Vưu Giai dùng khăn giấy lau miệng, sau đó thả tờ giấy bỏ vào túi đựng rác trên tay hắn, nghiêm mặt, rất lễ phép nói: “Làm phiền chú rồi, chú lao công.”
Đầu trọc: …
Trong lòng có một người mini cơ bắp cuồn cuộn lo âu mà giơ cái gương nhỏ lên với mình:
Người ta nhìn qua không đủ dữ tợn hả?
Vì sao bạn nhỏ này lại cảm thấy người ta là lao công?
Người ta rõ ràng là vệ sĩ cao cấp nhất của nhà họ Tưởng ở thủ đô!