Chuyện này không nghĩ tới còn không có cảm giác, nhưng vừa nhớ tới, lại có chút khiến người ta không chịu nổi, nửa thân trên của cậu thái tử Lục Trăn còn có thể miễn cưỡng duy trì sự đoan trang của hoàng đế nhỏ của mình, nhưng cái chân ngắn dưới vạt áo long bào đã đau khổ xoắn lấy nhau.
Cũng may lớp truyện cổ tích kết thúc rất nhanh, thái tử nhỏ Lục Trăn dựa vào cái đầu nhỏ lanh lợi của mình, một lần nữa thành công né tránh mọi người, lén lút vụt chạy vào nhà vệ sinh.
Mắt thấy cái bồn cầu nhỏ đã ở trước mặt, thái tử nhí Lục Trăn sắp chảy nước mặt cảm động, lại vào thời khắc quan trọng này, một bóng hình bụ bẫm chắn giữa cậu chàng và cái bồn cầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bóng dáng kia nhìn qua thì cực kỳ giống Vạn Vạn Tuế, nhưng đầu sáng hơn nhiều, thái tử nhí Lục Trăn lòng nhảy dựng, tập trung nhìn vào thì phát hiện người ngăn mình lại cũng không phải Vạn Vạn Tuế, mà là một đứa nhóc cậu chưa từng gặp.
“Ngươi ở đây là gì? Còn không mau đi ra ngoài cho trẫm.” Thái tử nhí Lục Trăn tuy sốt ruột, nhưng vẫn giữ vững mình, làm ra dáng vẻ thong dong bình tĩnh, uy nghiêm mà ra lệnh.
Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh tìm tới Lục Trăn là vì hỏi vài chi tiết liên quan đến Vạn Vạn Tuế từ chỗ cậu, dù sao người này luyện tà công, đã từng giao thủ với Vạn Vạn Tuế, tuy thất bại, nhưng vẫn có kinh nghiệm.
Thiên Linh Linh mang theo mục đích như vậy nên vốn rất thân thiện, nhưng thái tử nhí Lục Trăn vừa mở miệng đã có giọng điệu ra lệnh, tính cách hung dữ của cô lập tức nổi lên, ôm cánh tay nhỏ, phản nghịch mà vẹo người: “Ông đây đi ra, mày có thể làm gì ông đây? Sao? Cũng muốn bắn tà công với ông đây?”
Tà công gì? Thái tử nhí Lục Trăn cắn răng trợn mắt với Thiên Linh Linh, lặng lẽ kẹp lấy chân: “Ngươi nói lung tung gì với trẫm vậy?”
A, còn giả vờ luôn. Thiên Linh Linh khinh thường hừ một tiếng, thiên phú lớn nhất của cô chính là dù bất luận là khẩu quyết công pháp gì, chỉ cần cô nhìn qua một lần, nghe một lần, là có thể bắt chước tám chín phần mười.
Ô Lạp Na Lạp Tiểu Cẩu Cẩu này không phải luyện ma âm tà công sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hừ, cô cũng làm được.
Nghĩ vậy chưởng môn nhí Thiên Linh Linh lập tức vào trạng thái, khàn giọng gào rống mà hát lên: “Mày giả ngu gì với ông đây? Ngữ mày, ông đây có thể đánh hai! Dám bảo ông đây cút đi, ông đây đánh mày đi cưỡi Bạch Long Mã!”
Cưỡi Bạch Long Mã chính là Đường Tăng, Đường Tăng cưỡi Bạch Long Mã để đến Tây Thiên.
Cho nên Thiên Linh Linh hát đánh tới nỗi đi cưỡi Bạch Long Mã, là ý muốn đánh Lục Trăn đến Tây Thiên.
Thiên Linh Linh vô cùng hài lòng với sự khai triển của mình.
Mà thái tử nhỏ Lục Trăn lại làm vẻ mặt mờ mịt, cậu không biết Thiên Linh Linh đang làm gì, nhưng cậu cảm thấy cậu không được ngồi trên bồn cầu nhỏ, cậu sẽ xong đời.
Dưới tình thế cấp bách, thái tử nhí Lục Trăn cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa, Thiên Linh Linh hét với cậu, vậy cậu cũng hét trả, dù sao giai điệu này là cậu am hiểu nhất, hít sâu một hơi lập tức hét ra: “Ngươi ngang ngược cái gì với trẫm? Có chuyện gì mà không thể chờ? Trẫm muốn đi ẻ! Ngươi hiểu không! Hiểu không!”
Hai bánh bao nhỏ một đứa ôm dục vọng không muốn thua, một đứa ôm nỗi tuyệt vọng trẫm muốn kéo quần, tình cảm dồi dào battle trong nhà vệ sinh, giọng này còn lớn hơn giọng kia
Cô Hoa Hoa vốn dĩ không thể phát hiện Lục Trăn trong nhà vệ sinh sớm như vậy, nhưng tiếng gào của hai bánh bao nhỏ này thật sự quá lớn, cô theo tiếng mà chạy tới nhà vệ sinh, xách hai bánh bao nhỏ không có chút biểu hiện của sự tương thân tương ái nào vào văn phòng để giáo dục yêu thương.
Giày vò gần nửa ngày, thái tử nhí Lục Trăn vẫn không ra được nên chảy nước mắt, cuối cùng vẫn phải nói bí mật cậu muốn đi ẻ với cô Hoa Hoa.
Về phần Thiên Linh Linh, cô Hoa Hoa rất quen thuộc mà báo cho các đệ tử của Thanh Hà quan tới đón con bé, cô vốn định đợi các đệ tử Thanh Hà quan tới sẽ nghiêm túc thảo luận cùng họ về vấn đề để Thiên Linh Linh đi nhà trẻ, cho dù không tới nhà trẻ Đế Quốc của các cô, cũng nên đi nhà trẻ khác, bằng không ngày nào cũng chạy loạn thật sự quá nguy hiểm.
Kết quả cô Hoa Hoa chờ được lại là người nằm trên giường gắn bánh xe, không sai, chính là giường phía dưới gắn bánh xe, dùng làm phương tiện đẩy người bệnh, các đệ tử Thanh Hà quan tới đón chưởng môn nhí Thiên Linh Linh mỗi người nằm một cái, chèo đến đây.
Hỏi vì sao à, chính là bị Thiên Linh Linh luyện đến tàn phế.
Đứng cũng đứng không nổi, nhưng cũng không thể không tới đón chưởng môn của họ, cho nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
Một màn bọn họ chèo giường tiến vào nhà trẻ thật sự quá tráng lệ, khiến cho đám bánh bao nhỏ vây xem, đám bánh bao nhỏ nhìn thấy nhiều chú thân tàn chí kiên như vậy, tỏ vẻ thật là quá cảm động, cho nên khi chúng nhìn thấy các đệ tử Thanh Hà quan chèo đến văn phòng lớp đều muốn lấy đồ ăn vặt bánh ngọt hôm nay mình mang tới ra đưa cho mấy chú vừa đáng thương vừa đáng nể đó, nhưng có một vấn đề, đó chính là đồ ăn vặt đồ ngọt trong tay đám bánh bao nhỏ căn bản không để được thời gian lâu như vậy, hiện giờ đã là tiết thứ hai, đám bánh bao nhỏ đã ăn hết đồ ăn vặt bánh ngọt rồi.
Nên làm gì bây giờ đây?
Vạn Vạn Tuế trầm ngâm một lúc, bước chân ngắn nhỏ, muốn đi đến chỗ cái thùng lớn để các tác phẩm chúng làm trong tiết thủ công cùng cô Diệp Tử.
Cô nhớ rõ, ngày hôm qua cô Hoa Hoa mang theo rất nhiều hoa chúng gấp được.
Vạn Vạn Tuế hì hục đẩy cái thùng vào lớp, mở ra nhìn, quả nhiên, mấy bông hoa hôm qua chúng làm đều ở bên trong.
Điềm Điềm lập tức get được ý của Vạn Vạn Tuế, vỗ tay nhỏ hưng phấn nói: ‘Đúng rồi, chúng ta có thể cắm hoa chúng ta làm cạnh nhau, làm thành một lẵng hoa đẹp, đưa cho mấy chú thân tàn chí kiên đó, Điềm Điềm nhớ lúc ba mẹ đi thăm người bệnh, thứ họ tặng chính là lẵng hoa!”
Đám bánh bao nhỏ cũng đều cảm thấy ý này rất tốt, mọi người lập tức hành động, nhưng lập tức đã gặp phải vấn đề, mấy bông hoa làm từ giấy màu nếu chỉ dán với nhau, nhất định sẽ không ra được hình dạng lẵng hoa, nếu là người lớn, gặp phải vấn đề này chỉ một lát là nghĩ ra được, nếu làm khung trước, rồi thêm hoa bên trên, sẽ nhẹ nhàng có được khuôn đồ vật.
Đám bánh bao nhỏ không hiểu những thứ đó, nhưng sức sáng tạo của chúng rất mạnh, tuy không rõ nguyên lý, nhưng cũng có thể nghĩ ra cách giải quyết của riêng chúng.
Vạn Vạn Tuế nâng cánh tay mập mạp, chỉ lên cái ghế đôn nhỏ hình nón cụt ở góc lớp, Điềm Điềm lại get được ý của Vạn Vạn Tuế một lần nữa, hoan hô nói: “Chúng ta có thể dán lên hai mặt trên dưới của ghế đôn, làm thành một lẵng hoa đặc biệt!”
Nhóm bánh bao nhỏ cũng rôm rả vui vẻ, lập tức ôm ghế đôn nhỏ đến, mọi người cùng nhau cố gắng, dán đầy những bông hoa giấy màu xinh xắn mà hôm qua đích thân chúng gấp lên ghế đôn.
Đám trẻ cũng không phải dán bừa, trước khi dán, có một bánh bao nhỏ có tài vẽ tranh trời sinh đã đề nghị có thể dựa theo màu của hoa, dán một vòng là một màu, dán thành màu như cầu vồng. Còn có một bánh bao nhỏ khác đề nghị, có thể đặt mấy con búp bê thủ công chúng đã từng làm ở giữa, nhìn sẽ càng đẹp hơn.
Đám bánh bao nhỏ nghiêm túc làm việc một lúc lâu, sau đó như mấy chú lùn vui vẻ, cùng nhau cầm những lẵng hoa chúng tự tay làm hùng hục vọt vào văn phòng của cô giáo Hoa Hoa, âm thanh non nớt cực kỳ đều mà cùng kêu lên: “Tặng cho các chú, chúc các chú sớm ngày khôi phục sức khỏe.”
Các đệ tử Thanh Hà quan lúc đầu còn chưa phản ứng lại, chờ khi bọn họ nhận ra rằng mấy đứa bánh bao nhỏ nọ là tới tự tới an ủi họ, các đệ tử Thanh hà quan nhìn qua còn cứng cỏi hơn những người kiên cường thế mà đều bị cảm động đến rối tinh rối mù.
“Đây là lẵng hoa chúng con tặng cho các chú!” Đám bánh bao nhỏ nhón chân, đặt lẵng hoa lên giường của tiểu sư huynh gần bọn chúng nhất.
Các đệ tử Thanh Hà quan lau nước mắt, nhìn qua, cách màn nước mắt, bọn họ nhìn thấy một vòng hoa nhìn ba chiều cực kỳ được đặt ở đó.
Đúng vậy, vòng hoa ba chiều.
Vòng Hoa đều phẳng phiu, dày đặc, quay ngược lại, ôi chao, còn có một vòng hoa lớn.
Hai vòng hoa từng vòng đều được phối màu rất thần kỳ, thần kỳ nhất chính là ở giữa mỗi vòng hoa đều được đính một con búp bê thủ công, còn có cảm giác đưa tiễn hơn là dòng chữ ở giữa vòng hoa thật.
“Chú không thích sao?” Đám nắm con nhìn các đệ tử Thanh Hà quan không nói lời nào, có hơi căng thẳng.
Còn có thể nói gì? Đây chính là tấm lòng của các bạn nhỏ nhà người ta! Tuy khiến lẵng hoa thành vòng hoa, nhưng…
“Thích!” Các đệ tử Thanh Hà quan ra sức gật đầu, trong lòng đều kiên định với suy nghĩ muốn đưa chưởng môn của họ đến nhà trẻ này.
Đây là lớp học tình thương mến thương cỡ nào chứ, nếu chưởng môn của họ có thể được học tập sinh hoạt giữa đám bánh bao nhỏ này, có lẽ sẽ thương xót họ hơn một tí, sẽ không hở tí là luyện bọn họ đến khi tàn phế.
Trò chuyện với cô Hoa Hoa xong, các đệ tử Thanh Hà quan đang định dẫn Thiên Linh Linh rời khỏi nhà trẻ, Thiên Linh Linh lại dừng bước, mắt nhìn qua hướng nào đó, sau đó mở miệng bảo đệ tử của mình đi ra ngoài trước chờ mình.
“Bản chưởng môn có chút chuyện phải làm.” Thiên Linh Linh nói rồi chắp tay sau lưng, nện bước rời đi với những bước chân của chưởng môn.
Các đệ tử cũng không dám hỏi nhiều chuyện của cô ta, đành phải ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ.
“Xuất hiện đi.” Thiên Linh Linh đi đến một nơi không có ai, trầm giọng nói, “Bản chưởng môn đã sớm phát hiện ra ông.”
Bốn phía yên tĩnh một lúc, tiếp đó từ trong vách tường bên phải Thiên Linh Linh có một bóng dáng đi ra, bóng dáng kia cả người khoác long bào, dung mạo tuấn mỹ, mặt mày có khí thế không giận tự uy, trong tay của hắn còn cầm một cây quạt, không mở ra, chỉ một tay cầm rồi nhẹ nhàng gõ lên lòng bàn tay còn lại.
——
Tan học, sau khi tạm biệt các bánh bao nhỏ khác, Vạn Vạn Tuế ưỡn bụng đi tìm đối tượng lao động ôm thứ hai của mình.
Lúc Vạn Tuế nói muốn dẫn cậu về ôm, tâm hồn của thái tử nhí Lục Trăn đã bị chấn động, nhất thời không phản ứng lại, ban ngày đã qua, cậu nghĩ tới rất nhiều vấn đề về việc ôm một cái, cậu cảm thấy hẳn là phải hỏi Vạn Tuế trước một câu, để chuẩn bị tâm lý.
“Ngươi… đến lúc đó muốn ôm trẫm bao lâu vậy?” Thái tử nhí Lục Trăn âm thầm thẹn thùng, dùng ngón tay vẽ xoắn ốc lên bàn.
“Là lao động ôm.” Vạn Vạn Tuế lại một lần nữa sửa lại lỗi sai của Lục Trăn, nhưng lại một lần nữa bị thái tử nhỏ Lục Trăn làm nhiễu, cô cũng không để trong lòng, tiếp tục trả lời câu hỏi, “Phải làm bao lâu, còn xem biểu hiện của cậu. Nếu biểu hiện tốt, sẽ không lâu, nhưng nếu biểu hiện không tốt…” Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế nghiêm túc vô cùng, “Vậy thì phải làm liên tục.”
Muốn ôm liên tục sao? Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của thái tử nhí ánh hồng lên, nhỏ tiếng phê phán: “Xỉ nhục người có văn hóa!” Dừng một chút, như là muốn nhấn mạnh thêm sự mâu thuẫn với ôm một cái của mình, cậu chàng lại bỏ thêm một câu, “Còn ra thể thống gì!”
Hai từ này từ nào Vạn Tuế cũng không hiểu, cô cảm thấy Ngô Hoàng tới đón mình về nhà sắp đến rồi, cho nên cũng không truy hỏi tiếp, mà vươn tay nhỏ, đưa sự kinh hỉ mà mình chuẩn bị cho thái tử nhí Lục Trăn ra.
Thái tử nhỏ nhìn thấy Vạn Tuế lấy ra thứ gì đó, tò mò nhìn qua, chợt thấy đó là một đống hạt châu, cậu lập tức hiểu ra Vạn tuế muốn làm gì, khuôn mặt nhỏ lại đỏ hơn một nấc: “Ngươi, ngươi muốn đưa quà cho trẫm sao?”
Vạn Vạn Tuế không hiểu sự ngượng ngùng của Lục Trăn lắm, ngẩng mặt nhỏ nghiêm túc giải thích: “Mấy hạt châu này vốn dĩ chính là của cậu, tớ chỉ xâu chúng lại thôi.”
Thái tử nhí Lục Trăn vẫn không nhận ra những hạt châu này là rơi xuống từ long bào của mình, nhưng cậu cảm thấy châu của ai không quan trọng, quan trọng là những hạt châu này do đích thân Vạn Vạn Tuế xâu, điều này có nghĩa cái này chính là món quà cô đưa cho cậu.
“Trẫm đã biết, đưa cho trẫm.” Thái tử nhí Lục Trăn quyết định nhận lấy món quà của Vạn Vạn Tuế, rụt rè vươn tay nhỏ.
Ý của Lục Trăn là bảo Vạn Vạn Tuế đặt châu lên tay mình.
Nhưng lòng bàn tay của cậu cũng không nhận được bất cứ thứ gì, ngược lại cổ tay lạnh đi một chút, cậu cúi đầu nhìn, trên cổ tay của cậu đã có thêm một chiếc vòng tay, không đợi cậu chàng nói gì, một tay khác của cậu đã bị Vạn Vạn Tuế kéo đi, cũng đeo vòng tay hạt châu kia lên.
Hai cái vòng tay đẹp thì đẹp, nhưng có một điều khá kỳ quặc, chính là giữa hai cái vòng tay lại liền với nhau, thái tử nhí Lục Trăn cau mày nghiên cứu một lúc lâu, sau đó mới hiểu ra, món quà Vạn Vạn Tuế đưa cậu không phải là hai cái vòng tay.
Mà là một cái còng tay ngọc trai.
“Ngươi làm gì vậy?” Thái tử nhí Lục Trăn cảm thấy mình đã chịu một nỗi nhục sâu sắc, thở phì phò giơ tay lên, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhất từ trước tới nay của mình ra lệnh, “Mở ra cho trẫm! Mở!”
Chuyện xấu hổ đã xảy ra, giọng nói du dương bao hàm sự phẫn nộ của cậu còn chưa phát ra, còng tay ngọc trai đã trượt từ tay cậu ra ngoài.
Đầu rồng nhỏ của thái tử nhí Lục Trăn suy nghĩ một lúc, sau đó chân rồng vừa ngắn vừa nhỏ bước ra tự nhặt còng tay bằng hạt châu của mình về, đeo lên, sau đó cẩn thận giơ lên tiếp, tràn ngập phẫn nộ trợn mắt với Vạn Vạn Tuế: “Mở ra cho trẫm! Mở!”
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế không có biểu cảm mà nhìn thái tử nhí Lục Trăn diễn trò, cô không biết cậu ta đang làm gì.
Thái tử nhỏ bị Vạn Vạn Tuế nhìn đến chột dạ, chớp đôi mắt to, giọng nói nhỏ lại: “Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nói sẽ về cùng ngươi thì nhất định sẽ về cùng ngươi, nói để ngươi ôm, nhất định sẽ để ngươi ôm, cho nên, căn bản không cần cái này.” Cậu chàng đưa tay ra trước mặt Vạn Vạn Tuế, bất giác làm nũng mà cố tình ngạo kiều, “Ngươi buông trẫm ra.”
Vạn Vạn Tuế suy nghĩ, vẫn nâng tay lên, còn chưa đụng được vào thái tử nhỉ Lục Trăn thì đã có một bóng dáng không rõ từ nơi nào vọt ra.
Đó là cô tiểu thư Hạ Vị Mãn đang tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô bé rất giận, giận đến mức mỗi một bước chân đều dẫm ra tiếng thịch thịch thịch.
Cô bé thịch thịch thịch mà xông tới, một phát kéo còng tay ngọc trai trên tay thái tử nhí Lục Trăn xuống, hầm hừ mà đeo lên tay mình, vừa đeo, vừa dùng đôi mắt mèo xinh đẹp trừng Lục Trăn rồi trừng qua Vạn Tuế: “Vạn Vạn Tuế, cậu lại dám hành động sau lưng bổn tiểu thư! Lúc này là gì? Cái gì mà ôm? Cái gì mà luôn luôn ôm? Bổn tiểu thư nói cho các cậu biết, bổn tiểu thư ở sau thùng rác nghe lâu rồi, cậu đừng mơ không dắt bổn tiểu thư theo!”
Nói xong, đeo còng tay bằng hạt châu lên, vừa ưu nhã vừa ngạo kiều mà đủn thái tử nhí Lục Trăn đang mông lung chưa kịp phản ứng qua một bên, cô bé hếch cằm nhỏ, đặt còng tay ngọc trai ra trước mặt Vạn Tuế: “Đúng lúc cậu ta không chịu, bổn tiểu thư chịu.”