Âu Dương gia, Quần Anh Hội.
So với các buổi tụ hội của quan lại, yến hội giới thương nhân có chỗ tương đồng, cũng có điểm khác biệt.
Tương đồng là ở chỗ, đều thích ganh đua khoe khoang, tỏ vẻ thân thiết, nói lời khách sáo, nhưng thực chất lại âm thầm kéo bè kết cánh, đấu đá ngầm.
Khác biệt là ở chỗ, thương nhân ít vẻ nho nhã, lại nhiều phần sắc sảo. Dĩ nhiên, cái "sắc sảo" ấy cũng chỉ vừa đủ trong khuôn khổ, phần lớn thời gian vẫn là khúm núm lấy lòng, khéo léo luồn lách.
So với khu dành cho nam nhân, thì khu khách nữ còn gay gắt hơn, mùi thuốc súng ngấm ngầm lan tỏa, sóng ngầm cuộn trào không dứt.
Lý phu nhân tức Đào thị, kể từ khi dùng thử “thần phương” mà Tô Liên Y đưa cho — loại dược phẩm điều dưỡng cấp tốc — chỉ vài lần đã thấy hiệu quả rõ rệt, làn da săn chắc thấy rõ. Vì da đã không còn chảy xệ, lớp phấn vốn khó tán đều giờ cũng mịn màng trơn láng.
Có được làn da như vậy, tất nhiên bà ta cũng thay đổi trang phục cho hợp. Nếu nói trước đây Đào thị trông ngoài bốn mươi, thì giờ nhìn lại, chỉ như cô nương đầu ba mươi. Bà ta vứt bỏ những bộ y phục màu tối thường ngày, thay vào đó là váy dài bằng gấm thêu lá sen màu xanh mực, điểm xuyết vài đóa phù dung hồng nhạt còn e ấp, thêm vài cánh bướm thêu kim tuyến bay lượn quanh mình.
Không cần rực rỡ phô trương, nhưng lại toát ra nét thanh nhã nhẹ nhàng, hoàn toàn cắt đứt mọi dấu vết “mùi tiền”. Bà ta phe phẩy chiếc quạt tròn, khiến những quý phụ nhân đồng lứa xung quanh đều bị bà ta lấn lướt một cách phũ phàng.
Ánh mắt các quý phụ tràn đầy kinh ngạc, trong lòng thì ghen tị tột độ, nhưng lại không thể mở miệng hỏi thẳng ra được.
Trong số các quý phụ ngồi đó, có một người khí chất đoan trang, sang quý, chính là Tôn phu nhân – chính thất của một phú thương giàu có vùng Thanh Châu. Bà ta và Lý phu nhân cũng coi như giao hảo không tệ. Bên cạnh bà ta là một thiếu nữ tuổi độ đôi mươi, mắt không lớn nhưng ánh lên vẻ quyến rũ, trong vẻ dịu dàng lại mang theo vài phần lanh lợi sắc sảo, nàng tên Tôn Thiện Nhi, là đích nữ của Tôn gia.
Tôn gia Thanh Châu và Lý gia Nhạc Vọng có quan hệ làm ăn, mà Tôn Thiện Nhi thì sớm đã đem lòng ngưỡng mộ Lý Ngọc Đường, một lòng một dạ muốn gả vào làm dâu Lý gia.
Tôn phu nhân đưa quạt tròn che khẽ bên khóe môi, ghé sát tai con gái thì thầm vài câu.
Tôn Thiện Nhi ánh mắt khẽ nheo lại, gật đầu đầy ngụ ý. Được mẹ ra hiệu, nàng ta lập tức tươi cười rạng rỡ bước tới bên Đào thị, miệng gọi ngọt ngào: “Đào di mẫu~!”
Giọng điệu thân thiết đầy tình cảm.
Lý phu nhân cũng dịu dàng đáp lại, vẻ hiền từ không hề giả tạo. Mấy quý phụ ngồi đó liền hùa theo nói lời khách sáo, còn Tôn Thiện Nhi thì nhanh nhẹn khéo miệng, ra sức tâng bốc Lý phu nhân, câu nào câu nấy đều khiến người nghe thoải mái.
Một phụ nhân khác, Vương phu nhân, thấy vậy trong lòng không khỏi ghen tức, giọng đầy mùi dấm chua chua xót xót cất lên: “Lý phu nhân quả nhiên xinh đẹp lại hào phóng, chẳng những bản thân đẹp, mà nhị công tử Lý gia cũng nổi danh gần xa. Đến nỗi khiến dân nữ cũng nửa đêm tìm đến tận cửa, hiến thân không chớp mắt. Đúng là có sức hút.”
Lời bà ta, rõ ràng ám chỉ lời đồn giữa Lý Ngọc Đường và Tô Liên Y. Cái “nổi danh” mà bà ta nhấn mạnh, ai nghe cũng hiểu là “tai tiếng”.
Đám quý phụ dù ngoài mặt không đổi sắc, nhưng trong bụng thì ai nấy đều dựng tai nghe, khóe miệng khẽ giật, cười thầm, chờ xem vở kịch hay sắp diễn.
Tôn Thiện Nhi nghe xong thì tức giận, lập tức lên tiếng phản bác: “Vương phu nhân, người không thể ăn nói hàm hồ! Ngọc Đường ca ca sao có thể là hạng người đó! Rõ ràng là con tiện nhân tên Tô Liên Y kia bám riết không buông, Ngọc Đường ca ca luôn khinh thường nàng ta. Mấy lời đồn này, chắc chắn là do tiện nữ kia tung ra, chẳng liên quan gì đến Ngọc Đường ca ca cả!”
Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu nói: “Đúng là con gái Tôn phu nhân, mở miệng ra là hùng hổ dọa người, chẳng biết lớn nhỏ, càng chẳng có chút lễ nghi phép tắc nào. Ta thật tò mò không biết, có nhà nào dám cưới một cô nương lỗ mãng như vậy về làm dâu.”
Mặt mũi Tôn phu nhân thoáng trầm xuống. Dù sao con gái vẫn còn trẻ, trong lòng có chuyện thì không nén được cảm xúc, khiến bà ta có chút mất mặt.
Mấy vị quý phụ bên cạnh thì giả vờ như không thấy, trong lòng lại thầm cười khoái trá. Vương phu nhân chưa buông tha, lại tiếp lời: “Thiện Nhi, bản phu nhân và mẫu thân ngươi cũng coi như tỷ muội lâu năm, hôm nay xem như người lớn nhắc nhở ngươi một câu: Con gái phải biết giữ mình. Chưa cưới đã nôn nóng vồ tới, thì còn khác gì loại thôn phụ kia đâu?”
“Ngươi…!” Tôn Thiện Nhi tức đến đỏ bừng mặt, nếu không phải vì đang ở chốn đông người, thì chắc chắn đã xông lên cào mặt mụ đàn bà miệng thối kia một trận cho hả giận.
Tôn phu nhân cũng chẳng phải hạng dễ bắt nạt, nhướng mày đáp trả: “Vương phu nhân, Thiện Nhi nhà ta tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu gì về tình cảm nam nữ, chẳng qua là quý mến Lý phu nhân nên mới thân thiết như vậy, thật không dám phiền ngài phải bận lòng. Trái lại, ngài nên lo cho tiểu thư nhà mình thì hơn, gả vào Lưu gia năm năm rồi mà cái bụng vẫn chẳng động tĩnh gì. Nếu cứ thế này mãi, con cái đám thiếp ở Lưu gia cũng đều thành thân sinh con cả rồi, đến khi ấy tiểu thư nhà ngài chẳng phải có thể trực tiếp làm tổ mẫu? Thế cũng coi như đỡ việc đấy.”
“Ngươi…!” Lần này đến lượt Vương phu nhân tức đến nghẹn họng, chỉ thốt được một tiếng rồi đứng chết chân tại chỗ.
Chúng quý phụ xung quanh âm thầm hả hê: Có trò hay, sao lại không xem?
Lý phu nhân vẫn chưa mở miệng. Dù nghe được những lời chua cay mỉa mai của Vương phu nhân lúc nãy, sắc mặt bà ta vẫn không đổi. Không phải vì bà ta nhẫn nhịn tốt, mà vì trong lòng đang cười thầm: Bọn phụ nhân nông cạn thiển cận, mắt cao hơn đầu này, nào có biết Tô Liên Y sđược mời đến Quần Anh Hội? Chỉ e lát nữa sẽ bị lóa mù mắt mà chẳng kịp trở tay.
“Thôi đủ rồi.” Lý phu nhân cuối cùng cũng mở lời, giọng điềm đạm mà vững vàng.
“Vương phu nhân, đứa nhỏ Liên Y ấy, ta hiểu rõ. Lời đồn giữa nó và con trai ta đúng là chuyện hiểu lầm. Hơn nữa, Liên Y cũng không phải thứ thôn phụ hạ tiện như lời ngươi nói.”
Vương phu nhân hừ lạnh, khinh khỉnh: “Nghe ra thì hình như Lý phu nhân cũng xem trọng con bé thôn nữ ấy lắm? Chẳng hay là định rước về làm con dâu thật sao?”
Lý phu nhân mỉm cười, đáp không chút nao núng: “Nếu hai đứa thật lòng hợp ý nhau, cưới về thì đã sao?”
Một câu nhẹ bẫng, khiến đám quý phụ nổ tung trong lòng. Lý phu nhân xưa nay vốn nổi tiếng thực dụng, coi lợi ích hơn tình cảm, chỉ biết tính toán, sao hôm nay lại đổi tính đến thế?
Lý phu nhân chậm rãi nói tiếp: “Vương phu nhân, ta với ngươi cũng coi như quen biết lâu năm, có một câu này ta buộc phải nhắc: Làm người nên cẩn lời. Có những người, không thể đắc tội bừa.”
Vương phu nhân cười khẩy, giọng lộ rõ ngạo mạn: “Không biết người mà Lý phu nhân nói không thể đắc tội ấy là ai? Là Tôn phu nhân, hay là chính bà?”
Lý phu nhân liếc qua, ánh mắt sắc như dao, nhàn nhạt: “Ngươi có biết, lần này Âu Dương lão gia đích thân mời một nhân vật thương giới mới nổi không?”
Vương phu nhân hơi khựng lại, rồi hỏi: “Ồ, là ai vậy?”
Lý phu nhân nhếch môi cười, lời nói lạnh lẽo như gió tháng Chạp: “Chính là cái người mà ngươi vừa gọi là thôn phụ, người dính tin đồn với con trai ta, Tô Liên Y.”
Lập tức, cả phòng ồ lên như nước sôi ùa vỡ: Âu Dương lão gia… mời một thôn phụ!? Sao có thể như thế!?
Ngay cả Vương phu nhân cũng trợn tròn mắt, không dám tin: “Không thể nào! Bà lấy đâu ra tin này?”
Lý phu nhân vẫn phe phẩy chiếc quạt tròn, điềm nhiên: “Ta vừa gặp ngoài sảnh. Nói đi cũng phải nói lại, nếu Âu Dương lão gia mà biết Vương phu nhân đây công khai trước bao người nhục mạ vị khách mà chính tay ông ấy mời tới, không biết sẽ nổi giận đến mức nào? Khi nãy ngươi hỏi ta ai là người không thể đắc tội: Âu Dương lão gia, chẳng lẽ còn chưa đủ?”
Lại một đợt xôn xao nữa vang lên: Đúng vậy, Âu Dương lão gia, sao có thể đắc tội chứ?
Vẻ mặt Vương phu nhân tái nhợt như tờ giấy, bắt đầu thấy sợ. Khóe mắt còn liếc nhìn đám hạ nhân Âu Dương phủ đang đứng hầu gần đó, sợ mấy lời mình vừa buông ra bị truyền lại, khi ấy hậu quả e rằng không nhỏ.
“Đào… Đào tỷ tỷ nói đùa rồi.” Vương phu nhân lập tức đổi giọng, cười gượng: “Ta sao dám nói xấu quý khách của Âu Dương lão gia chứ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…”
Giọng lớn hẳn lên, cố ý cho người khác nghe thấy. Ngay cả cách xưng hô với Lý phu nhân cũng lập tức đổi thành thân thiết hơn.
Cả gian phòng vẫn còn đọng lại sự kinh ngạc.
Lý phu nhân cười nhàn nhạt, ánh mắt như hồ thu:
“Bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra. Đạo lý đơn giản ấy, muội muội à, sau này nên nhớ kỹ.”
Một câu nhẹ nhàng, đã như thác nước đổ thẳng xuống, dập tắt hoàn toàn khí thế của Vương phu nhân.
Sắc mặt Tôn Thiện Nhi lúc này đã hoàn toàn không giữ nổi nữa. Vốn dĩ cứ tưởng vừa rồi lên tiếng bênh vực Lý phu nhân sẽ khiến bà ta vui lòng, ai ngờ chẳng những không giúp được gì, lại còn rước lấy nhục vào thân. Nàng ta lặng lẽ quay về đứng bên cạnh mẫu thân, cắn chặt răng, hai tay bóp chặt chiếc khăn tay mỏng, ngón tay trắng bệch vì tức.
Sau màn đấu khẩu vừa rồi, địa vị của Lý phu nhân trong đám quý phụ như thể được nhấc bổng lên một bậc. Ngay cả ngữ điệu khi cất tiếng cũng đã vững vàng đầy khí thế: “Vừa rồi các vị phu nhân đều tò mò, vì sao hôm nay ta trông trẻ ra rất nhiều, phải không?”
“Phải đó.” Cả đám lập tức đồng thanh phụ họa.
Lý phu nhân khẽ cười: “Là vì nha đầu Liên Y hiếu thảo, vừa mới nghiên cứu ra một phương thuốc thần tiên giúp cải lão hoàn đồng, đã lập tức mang đến cho ta dùng thử, còn tự tay đắp mặt giúp ta nữa. Nhờ vậy mà làn da mới săn chắc, diện mạo mới trẻ trung như thế này.”
Một câu nói khiến cả đám quý phụ đều sững người kinh ngạc: “Phương thuốc thần tiên? Là thứ gì vậy?”
Lý phu nhân liền đáp, giọng dõng dạc, mang đầy tự hào: “Là một loại mỹ phẩm mới, hiệu quả tuyệt diệu. Nha đầu Liên Y đúng là có bản lĩnh, rượu thuốc Tô gia mà các vị đều đang dùng mỗi ngày, chẳng phải cũng là do một tay nó phối chế sao? Chắc hẳn là trong mỗi nhà các vị, đều có ít nhiều một vò? Giờ lại thêm thứ phương pháp dưỡng nhan này nữa, e rằng đến khi ra mắt, cả thành sẽ tranh nhau mà mua.”
Câu nói ấy của Lý phu nhân không phải tùy tiện mà nói, một mặt là bà ta thực sự đã đồng ý giúp Tô Liên Y quảng bá sản phẩm, mặt khác cũng là ngầm công khai kéo Tô Liên Y về phe “người nhà”.
Một lời, hai ý. Từ giờ về sau, ai cũng biết rằng mối quan hệ giữa Tô Liên Y và Lý phu nhân vô cùng thân thiết. Cũng nhờ vậy, lời đồn giữa Tô Liên Y và Lý Ngọc Đường lại càng khiến người ta ngẫm nghĩ: Có khi, là thật cũng nên.
Chỉ có một người là giận sôi trong lòng, Tôn Thiện Nhi.
Nàng ta nghiến răng, tay bóp chặt khăn tay đến rách, căm hận nhìn những phụ nhân xung quanh đang xuýt xoa khen ngợi Tô Liên Y, ghét cay ghét đắng bọn họ cứ đem Ngọc Đường ca ca của mình đi gán ghép với cái con thôn phụ kia. Hận, nàng hận đến nghiến nát cả răng!
Thôn phụ ấy… đừng để rơi vào tay nàng ta. Nếu có một ngày để nàng ta tóm được, nhất định sẽ cho ả biết thế nào là "xem thường tiểu thư Tôn gia".
…
Khác hẳn với khu nữ khách - nơi hương thuốc súng ngấm ngầm tỏa khắp, tại con đường nhỏ quanh co bên rừng lê hoa trắng muốt như gấm dệt, bầu không khí lại êm đềm vô cùng. Nơi đó có hai người đang trò chuyện rất vui vẻ.
Nói là trò chuyện, nhưng thật ra chỉ có một người nói, một người nghe. Là Tô Liên Y đang nói, còn Lý Ngọc Đường chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Vốn dĩ Tô Liên Y chẳng phải người nhiều lời, nhưng hôm nay lại có chút khác thường, nàng kể cho vị “bằng hữu áo trắng” này nghe rất nhiều điều về loài ong, cũng bởi nàng thực lòng yêu thích chúng. Yêu sự cần cù, yêu lòng trung thành, yêu sự giản đơn trong bản tính loài ong.
Lý Ngọc Đường nghe mà ngạc nhiên, chưa từng nghĩ một loài côn trùng nhỏ bé, quen thuộc như thế, lại ẩn chứa bao câu chuyện kỳ lạ.
Trong vương quốc ong ấy, có một ong chúa, còn lại đều là con cháu của nó. Ngoài ong chúa ra, không con ong nào có khả năng sinh sản, nhưng bọn chúng ngày đêm cần mẫn tìm mật, để nuôi sống bầy đàn. Khi đàn ong con lớn lên, chúng lại tiếp tục công việc ấy, cùng nuôi thế hệ kế tiếp. Một vòng tuần hoàn bất tận, không oán, không hối.
Lý Ngọc Đường nghe đến mê mẩn, trong lòng vừa chấn động vừa thán phục. Thứ tinh thần hi sinh vô tư, kỷ luật nghiêm ngặt đến không tưởng ấy, sao loài người có thể sánh bằng? Như lời Tô Liên Y nói, trong đàn ong, không có phản bội. Mà đó, lại là điều con người mãi mãi không làm được.
Cuộc sống đơn giản, không mưu toan, không tính kế... Chẳng trách Tô Liên Y lại yêu ong đến vậy. Mà nghe xong, hắn cũng thấy mình bắt đầu yêu loài ong từ lúc nào chẳng hay.
Tất nhiên, điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả, là Tô Liên Y làm sao lại biết được những chuyện kỳ thú này?
Nàng, tựa như một câu đố, càng tiếp xúc, càng thấy nhiều lớp màn chưa vén. Càng không hiểu, lại càng muốn tìm hiểu. Một người như thế, làm sao có thể không khiến người ta mê mẩn?
Khoảnh khắc ấy, Lý Ngọc Đường bỗng thấy, hình ảnh Tô Liên Y trong quá khứ — nàng béo tròn, lặng lẽ, tự ti — như thể chưa từng tồn tại. Tựa một giấc mộng xấu, giờ đã tỉnh, người cũng không còn. Người đang đứng trước mắt đây, mới là Tô Liên Y thật sự.
Tô Liên Y nói một hồi, cũng thấy khát, mới chợt nhớ. Gặp nhau đến lần thứ hai rồi, người ta cùng nàng dạo chơi, lại chưa hỏi tên. Nàng cười nhẹ: “Ta còn chưa biết… nên xưng hô với ngươi thế nào.”
Lý Ngọc Đường thoáng sững người, bầu không khí đột nhiên có chút lúng túng. Hắn… nên trả lời thế nào đây?
“Sao vậy?” Tô Liên Y nhíu mày: “Không tiện nói sao?”
“Không phải…” Lý Ngọc Đường vội đáp, lại càng thêm lúng túng, lời đến môi mà không thốt nên câu.
Đúng lúc ấy, một gia nhân của Âu Dương phủ chạy tới, chắp tay cúi đầu cung kính: “Nhị vị khách quý, chính yến sắp bắt đầu. Tiểu nhân được phân phó đến nhắc nhở. Nếu hai vị chưa rõ đường, tiểu nhân xin được dẫn đường.”
Lý Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cứu tinh đến thật đúng lúc! Tạm thời thoát được một kiếp, nhưng chuyện này… về sau biết làm sao đây? Lẽ nào, từ nay về sau, bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại?
Không hiểu vì sao, hắn rất muốn nghe nàng nói tiếp, rất muốn nghe nàng kể những điều kỳ diệu ấy. Lần *****ên, hắn thấy hối hận vì tất cả những gì mình từng làm. Vì chính tay mình đã phá hủy con đường duy nhất dẫn đến người ấy.
“Vậy phiền ngươi rồi.” Tô Liên Y lễ phép đáp.
Gia nhân gật đầu, dẫn đường phía trước. Ba người men theo lối mòn ra khỏi rừng lê. Đúng lúc sắp ra đến lối lớn, Lý Ngọc Đường đột nhiên lên tiếng: “Tiểu huynh đệ, chỗ này chúng ta đã nhận ra đường, ngươi đi trước lo việc của mình đi. Bọn ta còn chút chuyện, sẽ đến sau.”
Đã quyết, thì phải nói ra.
Tô Liên Y thoáng ngạc nhiên, hắn còn chuyện gì sao?
Gia nhân nghe vậy, không dám trái lệnh, hành lễ một cái rồi lui đi.
Trong rừng, lại trở về yên ắng. Chỉ còn hai người. Một người áo trắng như tuyết, một người lam y như trời xuân, đứng đối diện nhau giữa khung cảnh rừng hoa lê lặng lẽ, dịu dàng.
“Tô cô nương, có một chuyện… ta nhất định phải thành thật nói rõ với cô.” Lý Ngọc Đường khẽ cắn răng, trầm giọng nói.
Bầu không khí vừa rồi còn nhẹ nhàng vui vẻ, phút chốc trở nên ngưng trệ.
Tô Liên Y khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Vâng, mời công tử nói.”
Lý Ngọc Đường khẽ nhắm mắt lại, như đang đấu trong nội tâm, cuối cùng vẫn mở lời: “Ta… chính là… Lý Ngọc Đường.”
Lý Ngọc Đường!?
Tô Liên Y cả kinh, kinh hãi nhìn chàng trai áo trắng trước mặt. Vừa mới đây còn chuyện trò thân thiết, mà giờ…
Lý Ngọc Đường cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng nàng. Trong lòng âm thầm chuẩn bị sẵn ba loại phản ứng: hoặc nổi giận mắng mỏ, hoặc cười lạnh châm chọc, hoặc giận dữ rời đi, phất tay bỏ lại sau lưng.
Nỗi đau mơ hồ dâng lên trong lòng, chẳng lẽ khoảnh khắc vừa rồi, sự thân thiết, tiếng cười nhẹ nhàng kia, tất cả đều sẽ biến mất không còn?
Tô Liên Y không bao giờ ngờ được… người trước mặt nàng lại là Lý Ngọc Đường, chính là kẻ từng đứng sau hãm hại nàng, thà bỏ tiền cũng phải ép nàng đến bước đường cùng.
Nàng từng tưởng tượng, nếu gặp lại kẻ thù, ắt sẽ là cảnh đỏ mắt tương tàn, hận ý ngút trời. Nhưng giờ đây, khi thực sự đối diện… lại không như nàng tưởng.
Lý Ngọc Đường vẫn cúi đầu, đôi mắt mang theo áy náy sâu sắc. Nếu thời gian có thể quay ngược… hắn thề với trời, nhất định sẽ không làm ra những chuyện kia nữa.
“Thì ra là Lý công tử, thật đúng là… nghe danh không bằng gặp mặt.” Tô Liên Y mỉm cười, chậm rãi nói. Ngữ điệu không nghe ra giận dữ hay thù hận gì, nhưng rõ ràng đã không còn sự thân mật tự nhiên như trước.
Giữa hai người, bỗng dưng xuất hiện một khoảng cách vô hình. Lý Ngọc Đường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng: không có mắng mỏ, không châm biếm, cũng chẳng quay lưng rời đi, thậm chí không cho một bạt tai. Tại sao nàng lại bình tĩnh đến thế?
“Ngươi… không hận ta sao?”
Tô Liên Y khẽ lắc đầu, môi cong cong nụ cười nhàn nhạt: “Ta từng nghĩ là có hận, nhưng gặp mặt rồi mới phát hiện… thật ra cũng không hận. Những gì công tử từng làm với ta, nói thật, so với giận dữ hay oán hận… thì ta cảm thấy chỉ là… khó hiểu.”
Đúng vậy, chính là khó hiểu.
Nàng xuyên đến đây chưa được bao lâu, chưa đụng chạm ai, chưa hại ai, nhưng lại bị kẻ này nhằm vào, liên tục đả kích. Mọi hậu quả nàng gánh chịu, rõ ràng là do "nguyên chủ" để lại, nàng hoàn toàn vô tội.
Lý Ngọc Đường ngỡ ngàng: “Ta có một chuyện không hiểu… ngươi thật sự không nhớ gì sao?”
Tô Liên Y gật đầu: “Ta từng mắc một trận trọng bệnh, sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ.” Nói tới đây, nàng cũng có nghi hoặc: “Lý công tử, có thể nói cho ta biết… ta trước kia đã đắc tội gì với ngươi sao?”
Rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì khiến Lý Ngọc Đường hận đến thế?
Lý Ngọc Đường nhất thời không biết trả lời sao cho phải. Chẳng lẽ phải nói… trước kia nàng suốt ngày đeo bám mình, công khai tuyên bố muốn gả vào Lý phủ, khiến hắn trở thành trò cười khắp kinh thành? Rồi còn từng nhảy bổ vào người hắn, khiến hắn mang vết thương tâm lý không thể xóa nhòa?
Tồi tệ hơn cả, phụ thân hắn lại không thể rời bỏ rượu thuốc Tô gia, mỗi lần tới giao rượu, Tô Liên Y liền tìm cớ theo cùng, hết lần này đến lần khác quấn lấy hắn.
Nếu người trước mặt vẫn là Tô Liên Y béo tròn, phiền nhiễu năm xưa. Những lời ấy, hắn có thể thẳng thắn nói ra.
Nhưng hiện giờ, đối diện là một Tô Liên Y hoàn toàn khác — thanh nhã, điềm tĩnh, khiến người ta không nỡ — hắn lại không sao mở miệng được. Bởi vì, nàng không còn là người trước kia nữa.
Nhìn thần sắc của Lý Ngọc Đường, Tô Liên Y đã mơ hồ đoán được. Xem ra, đúng như nàng nghĩ. Nhất định là nguyên chủ từng đắc tội nặng với hắn, cho nên hắn mới tìm mọi cách trả thù. Mà nàng, lại chỉ là người gánh lấy tất cả hậu quả.
Thật là… oan ức!
Gương mặt điển trai nhã nhặn của Lý Ngọc Đường lúc xanh lúc trắng, rõ ràng đang giằng xé nội tâm dữ dội.
Tô Liên Y thở dài: “Lý công tử, chuyện cũ… cũng đã là chuyện cũ. Nay, coi như đôi bên đã thanh toán xong ân oán. Từ giờ về sau… chúng ta thôi đao gác kiếm, được không?”
Lý Ngọc Đường còn có thể nói gì? Chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng lại âm thầm không ngừng hỏi: Chúng ta… liệu có thể tiếp tục cùng nhau tản bộ, chuyện trò như trước không?
Tô Liên Y ngẫm nghĩ một lúc, rồi mở lời: “Lý công tử, có một chuyện… ta cũng muốn giải thích một chút.”
Lý Ngọc Đường vội đáp: “Chuyện gì vậy?” Rõ ràng lúc này người cần giải thích, xin lỗi… phải là ta mới đúng.
Tô Liên Y hơi ngượng: “Là… gần đây có vài lời đồn… về ta và ngươi. E rằng đã khiến công tử gặp không ít phiền toái. Thật xin lỗi. Nhưng ta vẫn muốn nói rõ, chuyện ngày đó không hề như lời đồn thổi. Ta và người kia hoàn toàn trong sạch, chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, lại có người chứng kiến làm bằng.”
Lý Ngọc Đường gật đầu, thản nhiên nói: “À, chuyện đó sao… ta biết rồi.”
Hắn chẳng hiểu vì sao lại tin Tô Liên Y không phải là hạng người phóng túng tùy tiện. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ hơn chính là: Danh tiếng của hắn lại bị hủy hoại lần nữa, vậy mà… hắn lại không còn tức giận như trước nữa.
Tô Liên Y thấy lời nên nói đã nói xong, liền khẽ cúi người hành lễ: “Nếu không còn chuyện gì khác, nô gia xin cáo lui. Lý công tử, cứ tùy tiện.”
Nàng vừa dứt lời, liền xoay người định rời đi.
Một tiếng “nô gia” thốt ra từ miệng Tô Liên Y, như một lưỡi dao sắc bén xé tan lớp không khí còn sót lại chút ấm áp, kéo giữa hai người một vực sâu muôn trượng, lạnh lẽo vô hình.
“Chờ đã!” Lý Ngọc Đường vội lên tiếng gọi nàng lại.
Tô Liên Y quay người, gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, nhưng đã không còn chút thân mật như lúc nàng say sưa kể chuyện ong mật ban nãy. Thay vào đó, là một kiểu lễ phép, xa cách.
“Không biết Lý công tử còn điều gì dặn dò?”
Chỉ một câu, như dựng lên một bức tường vô hình, đẩy Lý Ngọc Đường ra xa thật xa.
“Ta…” Trong lòng Lý Ngọc Đường rối loạn, bức bối muốn nói, nhưng lời đến miệng lại nghẹn.
Tô Liên Y lại cúi chào lần nữa, ý định rời đi càng thêm rõ ràng.
“Sau này… chúng ta có thể làm bạn không?” Lý Ngọc Đường nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra được một câu như vậy.
Tô Liên Y cụp mắt xuống, trầm ngâm một chút, rồi nghiêm túc đáp:
“Tất nhiên. Ta vừa nói rồi, chuyện cũ coi như xóa bỏ. Rất vui được làm quen với Lý công tử.”
Sao Lý Ngọc Đường không nghe ra trong lời ấy là bao nhiêu khách sáo? Chỉ có thể cười khổ trong lòng, gieo nhân nào, gặt quả nấy. Nay, chẳng qua là tự mình nuốt lấy trái đắng.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có biết đường quay về không?”
Tô Liên Y lúc này mới sực nhớ, khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Lý Ngọc Đường khẽ thở dài: “Nếu Tô cô nương không chê, ta xin dẫn đường. Còn nếu muốn đi một mình, ta sẽ đi trước, gọi hạ nhân Âu Dương phủ đến dẫn cô.”
Người ta đã nói đến mức ấy, Tô Liên Y tất nhiên không tiện từ chối thêm nữa. Dù sao… vừa rồi chính nàng cũng đã nói, chuyện cũ nên bỏ xuống. Chỉ là… bảo trong lòng không còn chút khúc mắc nào, e … là không thể.
“Vậy thì nô gia cùng đi với Lý công tử.” Tuy rằng đồng hành, nhưng Tô Liên Y vẫn khẽ bước sang một bên, chủ động kéo dài khoảng cách, giữ một khoảng vừa đủ giữa hai người.
Lý Ngọc Đường bỗng cảm thấy một nỗi hụt hẫng dâng lên, mà chính bản thân cũng chẳng rõ vì sao. Chỉ có thể dựa vào ký ức những năm trước từng tham dự yến tiệc nơi đây, dẫn đường cho Tô Liên Y, cùng nhau đi về phía chính yến.