Thiên Kim Danh Y

Chương 159

Tô Liên Y khẽ gật đầu mỉm cười rồi không tiếp tục khách sáo, mà quay sang chào hỏi những người ngồi cùng bàn với Diệp Từ. Cử chỉ tao nhã, thái độ lịch sự, từng cái nhíu mày hay nụ cười đều đúng mực, không hạ mình cũng chẳng kiêu căng, đến mức làm những thương nhân lão luyện kia quên mất nàng là phụ nữ. Trong mắt họ, nàng chỉ là một thương nhân, thế thôi.

Một vài người đã từng gặp Tô Liên Y ở Quần Anh Hội, một số chỉ mới biết mặt chứ chưa nói chuyện, giờ nhân dịp này đều tự giới thiệu. Tô Liên Y âm thầm ghi nhớ từng người.

Khi kính rượu xong, nàng đang định sang bàn khác thì bị Diệp Từ gọi lại: “Liên Y, ta có một câu hỏi.” Giọng hắn vội vã, đầy mất mát, như thể sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội một lần nữa.

“Diệp công tử, có chuyện gì sao?” Tô Liên Y khách sáo hỏi.

Diệp Hoan lo lắng. Đây là lần đầu hắn thấy thiếu gia nhà mình, người từng kiêu ngạo và đầy tự tin, lại lộ vẻ u sầu đến vậy. Đôi mắt đào hoa vốn sáng ngời giờ đã ảm đạm, cặp lông mày hay kiêu ngạo cũng nhíu chặt.

Trong mắt Diệp Từ giờ chỉ còn lại một bóng hình, dáng người thướt tha, dung nhan thanh lệ như hoa sen vừa nở, đẹp đến mức không thể khinh nhờn.

“Câu hỏi ấy… ta có thể… trả lời lại một lần nữa được không?” Hắn khẽ run giọng, ánh mắt đầy mong chờ, hy vọng được nghe từ đôi môi hồng của Tô Liên Y một câu trả lời khẳng định.

Nửa năm qua đối với hắn thật sự là một sự dày vò. Cơm chẳng muốn ăn, cảnh sắc mất màu, thế giới như chỉ còn trắng đen, duy chỉ có màu đỏ trước mắt là rực rỡ.

Tô Liên Y mỉm cười, khẽ lắc đầu, trong mắt mang theo chút áy náy: “Xin lỗi.”

“Vì sao?” Giọng Diệp Từ dồn dập, gần như mang theo chất vấn.

Những người cùng bàn đều hiếu kỳ nhìn sang, bởi đây là giọng của tam công tử Diệp gia, đệ nhất phú hộ kinh thành lại cao đến mức như đang tranh cãi. Ở Quần Anh Hội, mọi người từng nghe đồn Diệp công tử và Tô tiểu thư có chút quen biết, chẳng lẽ…?

Bọn họ đều là người từng trải, liếc mắt một cái liền hiểu được phần nào.

Diệp Hoan lén kéo vạt áo thiếu gia nhà mình, nhắc hắn giữ bình tĩnh, đừng làm trò cười trước bàn dân thiên hạ.

Nhưng Diệp Từ mặc kệ. Nếu chỉ cần Tô Liên Y chịu cho hắn một cơ hội, cho dù bắt hắn c** s*ch chạy vài vòng trong đại sảnh này, hắn cũng làm!

Căn phòng bỗng lặng đi, hai bên đều ngừng ăn uống, ngẩng đầu nhìn về phía họ. Cả Âu Dương lão gia và Lý Ngọc Đường cũng quay sang.

Tô Liên Y chợt thấy lúng túng, hạ giọng nói: “Diệp công tử, chuyện này không tiện nói ở đây, chúng ta có thể để sau hãy bàn được không?”

Nhưng Diệp Từ không chịu: “Nếu hôm nay nàng không nói rõ ràng, ta sẽ mặc định nàng đã cho ta thêm một cơ hội.”

Hắn nhìn ra Tô Liên Y không chấp nhận mình, nhưng hắn là người biết nắm bắt cơ hội. Chỉ cần nàng để lại cho hắn một khe hở, hắn sẽ dốc hết sức để lật ngược tình thế.

Tô Liên Y thở dài. Nàng không muốn chuyện riêng giữa hai người bị lan truyền khắp nơi:

“Trong lòng ta đã có người khác rồi.” Nàng nói thật nhanh, gần như sợ ai nghe thấy.

Nàng tiến thoái lưỡng nan, lo lắng nếu chuyện này bị đồn thổi sẽ kéo đến phiền phức, nhất là khi thế lực của Vân Phi Tuân không hề tầm thường. Nàng tuyệt đối không thể để ai nắm được điểm yếu của mình!

Tin đồn mập mờ giữa nam nữ vốn đã khó chấp nhận ở thời hiện đại, huống hồ là ở thời này. Danh tiếng của nguyên chủ vốn đã xấu, nàng nhất định phải gột sạch, không thể để sai thêm bước nào nữa.

Diệp Từ nhìn ra sự do dự trong mắt nàng, tuy không hiểu lý do nhưng lại thấy tia hy vọng le lói. Hắn thừa nhận mình ích kỷ, nhưng hắn không thể buông tay.

Nửa năm trước, hắn chỉ là thích nàng, là sự ngưỡng mộ. Nhưng từ khi bị nàng cự tuyệt với lý do “một đời một đôi”, hắn càng lúc càng không quên nổi, nỗi nhớ chồng chất thành tình yêu sâu nặng.

Hắn không thể buông. Một khi buông tay, nàng sẽ rời xa hắn mãi mãi.

Trên đời có hàng vạn giai nhân, nhưng chỉ có một Tô Liên Y!

Diệp Từ vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, nhìn ra ngay cả Lý Ngọc Đường vốn nôn nóng cũng biết kiềm chế mà chờ đợi. Vậy Diệp Từ hắn sao có thể không làm được? Bất kể dùng cách gì, dù hèn hạ hay vô sỉ, hắn cũng phải giành lại!

“Không được, nếu nàng không nói rõ, sao ta có thể chết tâm?” Hắn nâng giọng thêm lần nữa.

Tim Tô Liên Y đập thình thịch, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Trời ơi, đừng náo loạn ở đây! Nếu chuyện này truyền ra, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tiếng xấu!

“Chúng ta nói sau… được chứ?” Giọng nàng nhỏ đi, vội vàng, trong mắt lộ vẻ cầu khẩn.

Đôi mắt đào hoa của Diệp Từ hơi nheo lại:

“Nếu nàng cứ né tránh, ta sẽ mặc định nàng đã cho ta thêm một cơ hội. Chỉ một lần thôi, lần cuối cùng… được không?”

Diệp Hoan há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên hắn thấy thiếu gia của mình hạ giọng cầu xin như vậy. Tư thế cao cao tại thượng đâu mất rồi? Sự ung dung trêu đùa thiên hạ đâu mất rồi?

Quả thật, trước tình yêu, ai cũng trở nên nhỏ bé, không một ai là ngoại lệ.

Tô Liên Y thở dài, xem như đã thua: “Chuyện này… để sau hãy nói. Ngươi muốn nghĩ thế nào thì tùy, cái đầu của ngươi nằm trên cổ ngươi, ta không thể kiểm soát được.”

Lưng nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, vì cả đại sảnh gần như lặng ngắt, mọi người đều dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía vài người đang đứng, mà tâm điểm chỉ có hai: Tô Liên Y và Diệp Từ.

Diệp Từ kích động vô cùng. Dù nàng nói cách nào đi nữa, rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ! Hắn hận không thể nhảy dựng lên để trút hết niềm vui đang bùng nổ trong tim.

Khóe môi hắn nhếch lên, nở một nụ cười tà mị, khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen trượt qua vạt áo gấm tím, giọng nói vang dội: “Các vị xem kịch vui đã đủ chưa? Thật lòng mà nói nhé, ta và Liên Y đã hợp tác với nhau từ lâu rồi, từ Quần Anh Hội các vị đã biết rõ rồi còn gì.”

Tô Liên Y giật mình, mở to mắt, hoảng sợ nhìn Diệp Từ. Tên này định bôi nhọ thanh danh của nàng trước mặt bao nhiêu người sao?

Nếu hắn thật sự nói bậy rằng giữa hai người có tư tình, nàng chỉ còn biết khóc không ra nước mắt.

Đám người xung quanh có phần lúng túng, tuổi tác ai cũng không ít, vậy mà lại hóng chuyện vặt của hậu bối như trẻ con xem trò vui.

Diệp Từ vẫn là con người ấy, chẳng giống lớp trẻ lễ phép, mà tà mị, phóng túng, ngông cuồng, như một trận cuồng phong khiến người ta chẳng thể ngăn cản.

Gương mặt hắn đã không còn chút ưu tư nào khi nói chuyện riêng với nàng ban nãy, mà trở lại vẻ bất cần thường thấy. Hắn tiện tay nâng ly rượu Ngọc Dịch: “Thật ra, loại rượu này ta đã để mắt từ lâu, định dùng thế lực Diệp gia để độc quyền. Nhưng Tô tiểu thư không đồng ý, ngay cả khi ta dọa sẽ cắt đứt quan hệ cũng không chịu, nhất quyết muốn bán cho mọi người, nói là vì lợi ích của dân chúng. Ta cũng chẳng hiểu, tại sao rượu ở tay các vị thì gọi là lợi ích dân chúng, còn ở tay ta lại không?”

Mọi người bấy giờ mới vỡ lẽ. Lời Diệp Từ ít nhất giải thích được phần nào sự lúng túng vừa rồi. Dù ai cũng biết bên trong chắc chắn có chuyện khác, nhưng ít ra không thể nắm được nhược điểm của cả hai người nữa.

Tiếng cười vang lên, câu chuyện xem như khép lại tại đây.

Tô Liên Y thở phào, cuối cùng cũng thả lỏng được đôi vai. Cái tên Diệp Từ này… đúng là đáng sợ! Nàng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, giận đến nghiến răng, hắn lại coi nàng như quả hồng mềm dễ bóp sao?

Nhưng Diệp Từ lại vui vẻ đón nhận cái liếc giận dữ ấy, thậm chí còn xem đó là ánh mắt đưa tình và khắc sâu vào trí nhớ.

Gương mặt Lý Ngọc Đường trở nên trầm trọng, lửa giận bốc lên tận ngực. Hắn nhìn ra Diệp Từ đang công khai uy h**p Tô Liên Y trước mặt bao nhiêu người! Nếu có ngày hắn rơi vào tay ta, ta nhất định băm hắn thành trăm mảnh!

Mặc Nông cũng nghiêm mặt nhìn Diệp Từ, rồi quay sang nhìn thiếu gia nhà mình với ánh mắt lo lắng.

Âu Dương Thượng Mặc lại tỏ vẻ thích thú, như đang xem một vở kịch hay. Tô  bỗng quay đầu nói với Lý Ngọc Đường: “Nhóc à, con đường phía trước thật nhiều chông gai đấy.”

Đây là lần đầu tiên Lý Ngọc Đường được Âu Dương lão gia gọi riêng, nên vô cùng kinh ngạc và vinh hạnh. Nhưng suy nghĩ mãi vẫn thấy lời kia có gì đó không đúng, không biết đáp thế nào mới phải.

Cuối cùng, hắn chỉ đành gật đầu gượng gạo.

Sau khi nói xong một câu, Âu Dương Thượng Mặc liền không tiếp tục trò chuyện với Lý Ngọc Đường nữa, mà quay đầu nhìn về phía Tô Liên Y.

Ông biết rõ Tô Liên Y đã có phu quân, nhưng lại chưa từng gặp vị phu quân bí ẩn kia. Bây giờ, trước sự yêu mến của hai nhân vật trẻ tuổi nổi bật, thật chẳng biết nàng sẽ phải lựa chọn thế nào.

Sau chuyện vừa xảy ra, Tô Liên Y chỉ cảm thấy hơn nửa số tế bào não của mình đã chết sạch, vì bị hù chết mất rồi! Những tế bào còn sót lại đang khẩn trương nhân đôi để ứng phó với tình hình kế tiếp.

Nàng cầm ly rượu, dẫn theo quản gia Trịnh cùng mấy người nữa, bước nhanh đến bàn khác, tiếp tục nâng ly chúc rượu, vừa khéo léo dùng khóe mắt để quan sát Diệp Từ, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất với hắn.

“Chư vị tiền bối, vừa rồi làm các vị giật mình, tiểu nữ xin kính trước một ly để tạ lỗi.” Nâng ly, uống cạn, cúi người xin lỗi.

“Đâu có, đâu có! Tô tiểu thư nói là ‘vì lợi ích của dân chúng’, đó là tấm lòng rộng lớn, thật sự là nữ trung hào kiệt, không hề thua kém nam nhân chúng ta!” Một bàn khách khách khí đáp lời, cũng nâng ly uống cùng nàng.

Vì lợi ích… của dân chúng…

Tô Liên Y thấy xấu hổ không biết giấu đâu cho hết. Cái tên Diệp Từ kia đúng là biết thổi phồng, không sợ nói quá đến nỗi trẹo cả lưỡi hay sao!

Nàng có tức giận không? Có, nhưng cũng không hẳn. Giận là vì bị người ta uy h**p, rõ ràng bản thân không hề muốn cho Diệp Từ bất kỳ cơ hội nào. Nhưng không giận cũng có lý do. Trước hết, Diệp Từ là một trong những người bạn đầu tiên giúp đỡ nàng, khi Tô Liên Y tay trắng lập nghiệp, chính hắn là người chủ động đặt hàng, giúp nàng vượt qua khó khăn.

Còn chuyện Diệp Từ đem lòng yêu lầm, nàng chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối, chứ không hề chán ghét. Dù sao thì, có người con gái nào lại không muốn bản thân được người khác yêu thích, ngưỡng mộ chứ? Ai cũng có một chút hư vinh, mà nàng cũng chẳng phải người đạo đức giả đến mức phủ nhận điều đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, vấn đề gốc rễ lại nằm ở Vân Phi Tuân. Hắn chưa từng xuất hiện với danh nghĩa là phu quân của nàng trước mặt mọi người. Vì thế, đừng nói là với Diệp Từ, mà ngay cả trước các vị tiền bối thương giới, nàng vẫn giống như một người mang danh đã kết hôn nhưng lại sống như một nữ nhân độc thân.

Có lẽ chính vì điều này nên mới khiến Diệp Từ hiểu lầm là hắn còn có cơ hội.

Dù hiểu được lý do, nhưng hiện tại vẫn chưa thể thay đổi. Trước kia, Vân Phi Tuân phải âm thầm bảo vệ công chúa Kim Ngọc – Sơ Huỳnh và danh sách hoàng thất, đương nhiên càng kín tiếng càng tốt, đâu dám tùy tiện lộ diện? Hiện tại tuy đã có chiến thắng bước đầu, nhưng hắn lại phải vì chiến công mà ra chiến trường, không thể ở bên cạnh nàng.

Vì vậy, cách giải quyết căn bản không phải là nàng tìm cách từ chối Diệp Từ ra sao, mà là phải dùng hành động thực tế để cho hắn biết: Tô Liên Y nàng đã có người trong lòng, đã có phu quân, hai người một lòng một dạ, sẵn sàng cùng nhau chống lại mọi giáo điều lễ nghi lỗi thời, một đời một kiếp, một đôi phu thê.

Vừa tiếp khách, vừa âm thầm suy nghĩ, nàng tự nhủ: Trước mắt cứ như vậy đã. Đợi Phi Tuân trở về, ta nhất định phải cùng hắn thể hiện thật rõ tình cảm, cho mọi người biết phu quân của ta không phải người vô hình, mà là một nam nhân đường đường chính chính, hiên ngang lẫm liệt, Vân Phi Tuân!

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

Trước đó Diệp Từ ăn uống chẳng thấy ngon miệng, nhưng sau khi “nói rõ ràng mọi chuyện”, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn, liền bắt đầu nghiêm túc thưởng thức món ăn mới có tên là lẩu. Vừa ăn vui vẻ, hắn vừa nghĩ: Nương tử tương lai của ta thật giỏi, lại có thể nghĩ ra nhiều thứ mới mẻ đến thế.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy hàng ghế đầu tiên, chính giữa tất nhiên là Âu Dương lão gia, bên trái là chỗ ngồi của Tô Liên Y, giờ đang trống không. Mà bên trái của nàng… mẹ nó chứ, lại là cái tên tiểu bạch kiểm Lý Ngọc Đường kia!

Diệp Từ lập tức bật dậy, tức giận đi thẳng tới đó.

“Thiếu gia, ngươi định làm gì thế?” Diệp Hoan hoảng sợ kêu lên.

Diệp Từ ưỡn ngực, nghênh ngang bước đến trước mặt Âu Dương lão gia dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người: “Âu Dương gia gia, lâu lắm không gặp, ngài có nhớ ta không?”

“…” Mọi người cứng họng, thầm toát mồ hôi lạnh. Âu Dương lão gia là người được tôn kính như thần, ai dám nói đùa kiểu đó chứ? Thế mà Diệp Từ lại dám mặt dày nói bừa ra miệng.

Như đã nói trước đó, trong giới thương nhân vốn có một giới riêng, với một hệ thống quy tắc riêng của nó. Trong giới này, ai giàu có và thành công hơn thì địa vị càng cao, và ngược lại.

Có thể nói, Âu Dương lão gia và Diệp gia đều là những người được ngưỡng vọng, cho dù những người đang ngồi đây đều là thương gia giàu có, nhưng so với hai nhà đó vẫn kém hẳn một bậc.

Hơn nữa, Âu Dương gia và Diệp gia là chỗ giao hảo thân thiết, Âu Dương lão gia với cụ tổ Diệp gia là bạn chí cốt, vì vậy Diệp Từ cũng được xem là nửa cháu ruột của ông.

Lần trước ở Quần Anh Hội, Diệp Từ từng nói với Tô Liên Y rằng hắn lớn lên trong Âu Dương phủ, không hề xa lạ với nơi này, điều đó hoàn toàn là sự thật, không phải lời khoác lác.

Vì vậy, Diệp Từ tất nhiên dám nói đùa như vậy. Hơn nữa, từ nhỏ hắn vốn đã chẳng nghiêm túc gì mấy, khi còn chưa biết nhớ đã dám bò lên đùi của ông nội mình để kéo râu, kéo xong râu ông nội lại chạy qua kéo râu của Âu Dương lão gia. Mà Âu Dương lão gia cũng hết mực cưng chiều hắn, sự xuất hiện của Diệp Từ quả thực đã mang đến cho quãng đời cuối cô độc và đau buồn của Âu Dương Thượng Mặc không ít niềm vui.

Thấy Diệp Từ cười hì hì đi tới, tâm tình của Âu Dương lão gia cũng tốt lên: “Tam Từ tử, nửa năm nay không thấy bóng dáng ngươi, lại đi gây chuyện ở đâu thế hả?”

“Tam Từ tử” là cách gọi yêu thương của trưởng bối dành cho Diệp Từ, không phải ai cũng có tư cách gọi như vậy, chỉ những người thật sự thân thiết mới có thể gọi.

Lý Ngọc Đường nhìn hai người, trong lòng dâng lên một tia cảm giác nguy hiểm.

Diệp Từ ngồi phịch xuống chỗ của Tô Liên Y, ra vẻ như đến trò chuyện với Âu Dương lão gia, nhưng thực chất là khó chịu khi thấyTô Liên Y và Lý Ngọc Đường ngồi cạnh nhau: “Ôi, chẳng phải là do ông nội nhà ta với lão gia nhà ta cùng lúc ra tay sao, bắt bé con tội nghiệp này xoay như chong chóng để làm việc cho bọn họ. Âu Dương gia gia, ngài xem ta gầy thế này rồi, sau này ngài nhớ nói giúp vài câu để họ đừng hành hạ cái xương nhỏ này nữa nhé.”

Âu Dương Thượng Mặc cười ha hả, rất thích sự vô tư của Diệp Từ: “Được, được.”

Sắc mặt Diệp Từ nghiêm lại, hạ thấp giọng nói: “Đã đến đây rồi thì mấy ngày tới ta ở luôn tại biệt viện nhé, cũng lâu lắm rồi ta chưa gặp lại Khiêm thúc thúc.”

Nhắc đến vị thúc thúc tên Âu Dương Khiêm này, hắn chợt thấy lòng nặng trĩu.

Âu Dương Thượng Mặc gật đầu: “Được thôi, đúng lúc Liên Y cũng nói tối nay sẽ đến chỗ ta ăn lẩu, Ngọc Đường cũng sẽ đến, ngươi cũng tới luôn đi, mọi người náo nhiệt một chút.”

Nói rồi, ông liếc nhìn Lý Ngọc Đường, người này lập tức cúi đầu đáp lễ.

Diệp Từ bĩu môi khó chịu: “Âu Dương gia gia, sao lại cho hắn đến chứ? Ở chỗ Khiêm thúc thúc…”

Âu Dương Thượng Mặc chậm rãi lắc đầu: “Không sao đâu, hắn đến cũng là để cho Khiêm nhi có thêm bạn, tiếp xúc nhiều hơn với người bên ngoài. Đây vốn là chủ ý của Liên Y, ta tin tưởng nó.”

Diệp Từ tức muốn xì khói nhưng cũng chẳng có cách nào, đành bỏ qua.

Tô Liên Y sau khi kính rượu khắp một vòng, dù tửu lượng tốt, rượu nồng độ thấp, nhưng vẫn có chút say.

Khi nàng quay về chỗ ngồi, muốn nghỉ ngơi lấy lại tỉnh táo, thì lại thấy một kẻ mặc đồ tím mặt dày vô sỉ đang chớp mắt đào hoa, chiếm chỗ như thể đấy là của hắn. Nàng tròn mắt kinh ngạc, không dám tin nổi, trên đời sao lại có người vô sỉ đến mức này!?

Hắn dùng nồi của nàng, dùng bát của nàng, nàng thậm chí không dám chắc đôi đũa đó có phải cũng vừa do mình dùng hay không…

Trời ơi, ta sắp ngất rồi, tức đến ngất mất thôi.

Diệp Từ mỉm cười với Tô Liên Y, dùng khẩu hình miệng nói: “Ngồi lên đùi ta này.”

Tô Liên Y dùng chút lý trí cuối cùng khống chế bản thân, vì nàng thật sự rất muốn úp nguyên cái nồi lẩu đang sôi sùng sục lên đầu cái tên vô sỉ này. Vì phẫn nộ, gương mặt vốn đã đỏ do men rượu giờ càng thêm đỏ tươi, đẹp đến mê hồn.

Diệp Từ tham lam thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần trước mặt, trong lòng càng thêm kiên định: Cái gì mà hồng nhan khắp chốn, cái gì mà con đàn cháu đống. Ta chỉ cần một giọt nước giữa dòng, chỉ chọn duy nhất một mình Tô Liên Y.

Lý Ngọc Đường khẽ thở dài, Diệp Từ thật sự ngang ngược vô lý, nhưng hắn cũng không nỡ để Tô Liên Y khó xử, liền đứng dậy nói: “Tô cô nương, nàng ngồi ở đây đi.”

Rồi quay sang dặn thị nữ: “Mang một bộ bát đũa mới cho Tô cô nương.”

—---

Ngoài lề của tác giả:

Các bảo bối yêu dấu, số phiếu bỏ túi mỗi ngày càng ngày càng ít đi, tui thật sự buồn muốn khóc đây! Hu hu hu!

Có phải mọi người trách tui không chịu ra 2 chương không?

Thật ra, nếu có thể viết ra, tui nhất định sẽ viết. Không phải tui lười biếng, không phải cố tình trì hoãn, mà là cơ thể thật sự không chịu nổi.

Mạch máu não của tui không tốt, tập trung tinh thần quá lâu là sẽ bị đau đầu.

Thật ra đau một chút thì không sao, nhưng sợ rằng sau này tuổi già lại dẫn đến tai biến mạch máu não.

Nhưng tui xin thề với trời, mỗi ngày vạn chữ đã là cực hạn của tui rồi, hơn nữa từng tình tiết, từng câu thoại của nhân vật ta đều dốc lòng thiết kế.

Không vì điều gì khác, chỉ vì muốn xứng đáng với những độc giả đã theo dõi truyện.

Ừm… giải thích ra rồi, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment