Trước đây Tô Liên Y từng tưởng tượng về cuộc sống hoàng gia, ở thời hiện đại cũng đã xem những buổi lễ lớn như duyệt binh, nhưng chỉ khi được tận mắt chứng kiến và hòa mình vào khung cảnh này, nàng mới thực sự cảm nhận được sự hoành tráng đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Vân Phi Dương kiêu ngạo thì sao? Quyền lực lớn thì sao? Nhưng trước chiếc xe rước hoàng gia xa hoa này, chiếc xe ngựa khổng lồ của hắn lập tức trở thành phông nền. Địa vị cao đến mấy cũng không bằng người hoàng gia. Cao ngạo đến mấy cũng không kiêu ngạo như người hoàng gia.
"Hai người chúng ta ngồi chung sao?" Tục ngữ có câu “tiểu biệt thắng tân hôn” Tô Liên Y vốn tưởng Sơ Huỳnh và Vân Phi Dương gặp lại nhau sẽ có một cảnh tượng long trời lở đất, nhưng trên thực tế, mọi chuyện lại bình lặng đến vậy.
Sơ Huỳnh mỉm cười: "Vì ta không muốn đưa nha hoàn Tô phủ theo, sợ bản thân không chăm sóc được Hy Đồng, nên đành phải làm phiền ngươi rồi."
Tô Liên Y vội vàng giải thích: "Ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta không muốn chăm sóc, mà là tướng quân..."
"Đi thôi, tối Hy Đồng sẽ nhớ ngươi đấy." Sơ Huỳnh dịu dàng cắt ngang lời nàng, rồi tự mình đi thẳng đến xe rước.
Tô Liên Y bất lực, nghĩ lát nữa thế nào cũng phải khuyên nhủ Sơ Huỳnh. Cuộc sống này nếu đã buộc phải trải qua, thì nên điều chỉnh lại tâm lý mà chấp nhận.
Vân Phi Tuân vốn vô cùng phấn khích, nghĩ đến việc huynh trưởng và công chúa ở xe rước, còn hắn và Liên Y ngồi xe ngựa, hắn đã vô cùng vui sướng. Hắn thích khoảng thời gian ở bên Tô Liên Y, trân trọng từng phút từng giây, luôn có cảm giác có bao nhiêu chuyện cũng nói không hết.
Khi Tô Liên Y đến gần, thấy vẻ mặt hắn đang cố kìm nén sự cuồng nhiệt trong lòng, nàng không nhịn được cười: "Cái đó... lát nữa ta và công chúa sẽ ở trong xe rước, ta phải chăm sóc Hy Đồng."
Vân Phi Tuân sững sờ, rồi vẻ mặt trở nên khó coi, cứng đờ, hắn hạ giọng: "Để huynh trưởng chăm sóc không tốt hơn sao? Huynh ấy là cha của đứa trẻ." Hắn thật muốn đập tan cặp uyên ương này. Hắn đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, đừng...
Tô Liên Y bất lực: "Trông Sơ Huỳnh có vẻ không muốn ở cùng huynh trưởng của ngươi, ta cũng không biết làm thế nào." Nàng cũng hạ giọng.
Vân Phi Tuân vội đến mức muốn giậm chân: "Hay là ta phái người về Tô phủ đón hai nha hoàn đến hầu hạ công chúa?"
Tô Liên Y thở dài: "Ý của Sơ Huỳnh là không muốn mang nha hoàn Tô phủ vào kinh thành."
Vân Phi Tuân gần như sắp khóc: "Vậy phải làm sao đây? Ta ngày đêm mong ngóng, chẳng lẽ suốt cả chặng đường này, nàng đều ở cùng công chúa?" Rõ ràng người mình yêu đang ở ngay trước mắt, vậy mà lại bị chia cắt một cách thô bạo, cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào.
"Còn có thể làm gì nữa? Ta đi đây." Tô Liên Y ngước mắt lên, thấy Vân Phi Dương cưỡi ngựa đi ở phía trước, cúi đầu nói gì đó với Sơ Huỳnh, rồi mang mặt không vui trở lại.
Vân Phi Tuân cũng thấy vậy, trong lòng khó hiểu. Huynh trưởng hắn và đại tẩu ngày thường tuy không mặn nồng, nhưng cũng xem như kính trọng nhau, vì sao lần gặp lại này lại xa cách như vậy? Huynh trưởng không thay đổi, người thay đổi là công chúa. Công chúa dường như đang cố tình xa lánh huynh trưởng.
Tô Liên Y quay người, bước nhanh theo Sơ Huỳnh. Vân Phi Tuân nhìn bóng dáng thon thả đó, trong lòng cảm thấy bứt rứt vô cùng.
Tô Liên Y lướt qua Vân Phi Dương đang cưỡi ngựa, lịch sự mỉm cười gật đầu với hắn, rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt, bước nhanh đến xe rước, lên xe, chui vào trong chiếc xe rước màu vàng rực rỡ đó.
Vân Phi Dương cưỡi ngựa đến bên cạnh Phi Tuân: "Ngươi cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa?"
Vân Phi Tuân đau khổ nhìn huynh trưởng, thở dài: "Cưỡi ngựa." Dù sao Tô Liên Y cũng không để ý đến hắn, hắn ngồi trong xe ngựa một mình thì làm gì? Nếu cưỡi ngựa, hắn còn có thể ở gần nàng hơn. Nếu nàng có chuyện gì cần, hắn cũng có thể đến ngay lập tức.
Vân Phi Tuân phóng lên con tuấn mã đen tuyền, bốn vó đạp trên mây của mình, cưỡi ngựa ở bên cạnh chiếc xe rước hoàng gia.
Sau khi Tô Liên Y bước vào trong xem, nàng không khỏi thầm kinh ngạc với những vật bài trí và trang sức xung quanh.
Chiếc xe rước nhìn từ bên ngoài đã vô cùng xa hoa, nhưng khi bước vào bên trong mới biết, không có gì xa hoa nhất, chỉ có thứ xa hoa hơn. Chiếc thảm dưới chân là loại thảm mềm mại mà Tô Liên Y chưa từng thấy trước đây, thoải mái hơn cả những chiếc thảm dệt tinh xảo thời hiện đại, hoa văn lộng lẫy, gia công tinh tế.
Bốn vách xe rước là những bức tường bọc vàng, với nền vàng, hoa bạc, chạm khắc những loài hoa chim quý hiếm. Phía trên hoa chim, trần xe là bầu trời xanh biếc, nhìn kỹ lại là một bức thêu bằng chỉ xanh và bạc, vẻ đẹp tinh xảo không thể diễn tả bằng lời.
Trong xe rước không có ghế ngồi. Ngoài một chiếc bàn nhỏ gần cửa, phía sâu bên trong là một vật giống như chiếc ghế đệm kiểu Nhật thời hiện đại, có thể nằm có thể ngồi. Điều khiến người ta ngạc nhiên là trên đó trải một tấm lông thú trắng muốt, không biết là lông chồn hay loại động vật nào, nhưng tấm lông không có một sợi lông tạp, nhìn đã thấy mềm mại và thoải mái.
Sơ Huỳnh đã đặt Hi Đồng lên tấm da lông, để cậu bé vụng về bò trên đó.
"Vẫn chưa ăn gì phải không? Trước khi đi, ta đã dặn nhà bếp chuẩn bị một ít điểm tâm." Nói rồi, nàng lấy ra một cái túi nhỏ, như dâng bảo bối mà đưa sang.
Tô Liên Y quả thật đã đói, nàng nhận lấy, ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ, vừa ăn vừa uống trà.
"Vì sao ngươi không muốn đưa nha hoàn Tô phủ vào kinh thành? Hai nha hoàn đó không phải vẫn luôn hầu hạ rất tốt sao?" Tô Liên Y vừa ăn vừa hỏi.
"Họ quá quen thuộc với cuộc sống của chúng ta ở huyện Nhạc Vọng. Tuy chúng ta không làm gì sai, nhưng không thể không đề phòng. Mang họ theo rất dễ bị kẻ thù lợi dụng, nắm được điểm yếu." Sơ Huỳnh đáp.
Tô Liên Y phần nào hiểu được ý nàng: "Ngươi... không muốn thân thiết với Vân Phi Dương sao? Vân tướng quân tuy tự phụ và kiêu ngạo, nhưng ta có thể thấy vừa rồi hắn rất muốn ở cùng ngươi trong xe rước." Nếu không nhìn nhầm, qua cuộc nói chuyện ban nãy, chính Sơ Huỳnh đã từ chối Vân Phi Dương, khiến trên mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận.
"Không muốn." Sơ Huỳnh trả lời, rất dứt khoát.
Tô Liên Y thở dài, ăn thêm hai miếng rồi không ăn nổi nữa. Nàng lấy khăn tay lau miệng, nói: "Sơ Huỳnh, ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng chuyện đã đến nước này, không thể quay đầu lại. Điều nàng nên làm bây giờ là cố gắng thay đổi hắn, chứ không phải phản kháng tiêu cực. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn vẫn sẽ là người trăng hoa, còn ngươi thì phải chịu cô đơn một mình."
Sơ Huỳnh cúi đầu im lặng.
Tô Liên Y thấy Sơ Huỳnh không muốn nói tiếp, lòng xót xa không muốn làm Sơ Huỳnh khổ tâm thêm nữa: "Ngươi ngủ một lát đi."
Sơ Huỳnh ngoan ngoãn gật đầu: "Ngươi ở lại bên cạnh ta nhé."
Tô Liên Y bật cười: "Đương nhiên rồi."
Sau đó, Sơ Huỳnh ôm Hy Đồng, ngủ thiếp đi trên chiếc đệm lông mềm mại. Tô Liên Y mở chiếc chăn gấm ở một bên ra đắp cho hai mẹ con, còn mình thì dựa vào thành xe, canh chừng.
Đoàn người đã bắt đầu di chuyển. Thân chiếc xe rước lớn này rất nặng nên di chuyển vô cùng êm ái. Quả không hổ là xe rước của hoàng gia, thành xe dày nặng không biết làm bằng chất liệu gì mà lại cách âm rất tốt. Dù bên ngoài có ồn ào đến đâu, trong xe vẫn có một sự yên tĩnh lạ thường.
Mẹ con Sơ Huỳnh đã ngủ, nhưng Tô Liên Y không hề buồn ngủ. Nàng vắt óc suy nghĩ cách giúp Sơ Huỳnh vượt qua khó khăn này, làm thế nào để Vân Phi Dương cải tà quy chính. Dù không thể sống một vợ một chồng, thì cũng phải dành phần lớn tình cảm cho Sơ Huỳnh.
Nhưng dù nghĩ cách gì, nàng cũng thấy bế tắc, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Đột nhiên, từ vách xe có một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng gõ cửa.
Ban đầu, Tô Liên Y không nhận ra, nhưng sau một lúc lâu, tiếng gõ vẫn kiên trì vang lên, nàng mới nhận ra đó không phải tiếng va chạm của các bộ phận trên xe, mà là có người đang "gõ cửa".
Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Tô Liên Y quay người, cẩn thận quan sát vách xe như một tác phẩm nghệ thuật. Đến gần hơn, nàng mới phát hiện ra vách tường có một vết nứt nhỏ, còn mắt của một con hạc lại lồi lên.
Tô Liên Y đưa tay chạm vào mắt con hạc, phát hiện nó có thể xoay được. Sau khi xoay, một ô cửa sổ nhỏ mở ra.
Tô Liên Y kinh ngạc. Chiếc xe rước này được chế tác thật tinh xảo, nàng vốn nghĩ trên xe không có cửa sổ, nhưng không ngờ cửa sổ lại được thiết kế khéo léo như vậy. Nếu không phải có người gõ cửa từ bên ngoài, nàng đã không phát hiện ra.
Nhìn ra ngoài, nàng vừa buồn cười vừa bất lực. Người gõ cửa kiên trì đó không ai khác, chính là Vân Phi Tuân.
Chỉ thấy hắn mặc bộ giáp mềm màu đen tuyền, ôm sát lấy thân hình cao ráo rắn chắc. Phía sau là chiếc áo choàng cùng màu. Hắn đang ngồi trên con chiến mã đen tuyền. Vân Phi Tuân cứ thế cưỡi ngựa, không nhanh không chậm, giữ tốc độ ngang với xe rước hoàng gia.
Tô Liên Y sợ đánh thức Sơ Huỳnh đang ngủ, dùng khẩu hình hỏi hắn: "Làm gì đó?"
Vân Phi Tuân cũng dùng khẩu hình trả lời: "Ta nhớ nàng!"
Tô Liên Y lườm hắn một cái, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Nàng định đóng cửa sổ, nhưng người bên ngoài lại thò tay vào, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, rồi cẩn thận mân mê trong lòng bàn tay.
Mặt Tô Liên Y đỏ bừng. Mới mấy ngày không gặp, sao Vân Phi Tuân lại trở nên mặt dày đến vậy? Nàng muốn nói nhưng sợ đánh thức Sơ Huỳnh, đành vội vã thò đầu ra ngoài, nhỏ giọng đầy giận dỗi: "Tên d*m t*c nhà ngươi!"
Chưa nói dứt lời, gương mặt tuấn tú vốn đã gần cửa sổ đột nhiên phóng to. Hắn nhanh như chớp, thò đầu vào hôn lên môi nàng.
Tô Liên Y ngây người, há hốc mồm. Vân Phi Tuân trộm được nụ hôn, nhanh chóng rút về, vẻ mặt lại vô cùng ngây thơ và nghiêm túc, như thể người vừa lén hôn nàng không phải là hắn
Một lúc, Tô Liên Y không biết nên tức giận hay buồn cười. Không thèm để ý đến hắn nữa, nàng định đóng cửa sổ, nhưng người ngoài lại sốt sắng, đưa bàn tay lớn vào ngăn lại.
"Liên Y, cứ để mở thế này đi. Suốt chặng đường để ta nhìn nàng cũng tốt." Giọng nam quen thuộc hạ thấp, mang theo một sự nài nỉ tinh nghịch.
Một người đàn ông vạm vỡ, rắn chắc, một vị tướng quân với võ nghệ cao cường có thể chỉ huy cả ngàn quân, lúc này lại hạ mình van nài. Điều đó đủ để làm mềm lòng bất kỳ người phụ nữ sắt đá nào, huống hồ Tô Liên Y vốn là người mềm lòng.
Tô Liên Y thở dài, không dám nghĩ nụ hôn vừa rồi có bao nhiêu người nhìn thấy. Nàng hơi thò đầu ra, nhưng cẩn thận giữ khoảng cách, sợ hắn lại bất ngờ hôn lần nữa. "Vẫn nên đóng lại đi. Kể cả gió độc không thổi cho mũi và miệng ta méo xệch, thì cũng phải nghĩ cho Sơ Huỳnh và Hy Đồng. Gió xuân rất mạnh, nếu hai mẹ con họ bị cảm, đến lúc đó ta sẽ tự trách mình."
"Vậy nàng ra đây, cưỡi ngựa cùng ta có được không? Nếu nàng không biết cưỡi, ta sẽ đưa nàng đi." Vừa nghĩ đến việc được ôm Tô Liên Y vào lòng, cùng nhau cưỡi một con ngựa, lòng Vân Phi Tuân lại xao xuyến.
Tô Liên Y trừng mắt nhìn hắn: "Dạo này có phải ngươi ăn nhiều đầu heo lắm không?"
Vân Phi Tuân không hiểu: "Không có, đầu heo thì sao?"
"Nếu không ăn nhiều đầu heo, sao da mặt lại đột nhiên dày như vậy?" Tô Liên Y cạn lời. Giữa chốn đông người, hai người ôm nhau cưỡi chung một con ngựa, ngay cả một người hiện đại như nàng nghĩ thôi cũng thấy đỏ mặt, tim đập thình thịch. Vậy mà "người cổ đại" này lại thản nhiên đến thế?
Vân Phi Tuân bất lực: "Ôi, biết rồi." Nói xong, hắn chuẩn bị rút tay ra để Tô Liên Y đóng cửa sổ.
Nhưng người con gái hắn ngày đêm thương nhớ đang ở ngay trước mắt, dù không thể thân mật thì cũng phải trò chuyện đôi câu để vơi đi nỗi nhớ chứ? Vân Phi Tuân không cam lòng. Hắn chỉ có thể nhân lúc bàn tay rời khỏi cửa sổ, sờ nhẹ một cái vào gương mặt mềm mại, xinh đẹp của Tô Liên Y.
Tô Liên Y dở khóc dở cười. Ngay khoảnh khắc hắn rút tay ra, nàng vội vàng đóng sập cửa sổ, vặn chặt cái chốt ở mắt con hạc lại, nhốt tên mặt dày kia ở ngoài.
Mở rồi đóng cửa sổ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng tâm trạng của Tô Liên Y lại thay đổi hoàn toàn.
Trước khi mở cửa, nàng chỉ toàn lo lắng cho Sơ Huỳnh. Sau khi đóng cửa, nàng lại ngập tràn hạnh phúc với cuộc sống của chính mình. Dù tương lai còn nhiều trắc trở, nhưng ít nhất hai người cũng yêu nhau. Rồi nàng lại nghĩ đến Sơ Huỳnh, nhìn vẻ mặt xinh đẹp, ngọt ngào lúc ngủ của nàng ấy, nàng lại đầy rối bời, không biết phải làm sao.
Đêm xuống, đoàn quân vì muốn gấp rút lên đường nên không dừng lại ở thị trấn nào, mà cắm trại ngay trên đường.
HY Đồng còn nhỏ, chưa đầy một tuổi, chuyện vệ sinh đều giải quyết trên tã lót. Dù Tô Liên Y đã mang theo cả một túi tã, nhưng vẫn sợ không đủ dùng, mà tã bẩn thì không dám vứt, chỉ có thể tìm chỗ giặt.
Nàng gói tã bẩn vào một cái bọc, rồi bước ra khỏi xe rước. Vừa mở cửa, lập tức có người tiến đến: "Có gì cần sai bảo không?"
Tô Liên Y sững sờ. Người xông đến như một chú cún con không ai khác, chính là Vân Phi Tuân. Còn người lính vốn đi cùng để hầu hạ thì bị đẩy ra một bên, vô tội nhìn Tô Liên Y. Ánh mắt như muốn nói: "Không phải ta không tận trách, mà là Vân Phi Tuân tướng quân cố ý đẩy ta ra."
Tô Liên Y quay lại đóng cửa, sợ hai mẹ con trong xe bị lạnh. "Phi Tuân, ngươi có biết gần đây có con sông nhỏ nào không?"
Vân Phi Tuân nhìn thứ trên tay Tô Liên Y, đoán ra ngay: "Có, vừa rồi chúng ta đi qua một con sông nhỏ, ta đưa nàng đến đó."
"Được." Tô Liên Y bước xuống xe rước.
Vân Phi Tuân hạ giọng: "Đây là tã lót của Hy Đồng sao?"
Tô Liên Y mỉm cười: "Mấy ngày không gặp, ngươi thông minh ra rồi đấy."
Vân Phi Tuân không hề bận tâm đến lời trêu chọc của Tô Liên Y: "Mang không đủ, không có cái để thay sao?"
Tô Liên Y đáp: "Tạm thời thì đủ, nhưng vẫn phải đề phòng. Bây giờ cũng không phải vội vã lên đường, cứ giặt sạch để dùng khi cần."
"Thực ra không cần nàng phải tự tay làm, giao cho binh sĩ là được rồi." Dù đã là mùa xuân, nhưng nước sông ban đêm vẫn lạnh buốt. Sao hắn nỡ để đôi tay trắng nõn của nàng phải chịu khổ? Hơn nữa, đây lại là thứ không sạch sẽ.
Tô Liên Y cười lắc đầu: "Đây cũng chẳng phải việc gì hay ho, sao có thể làm phiền người khác? Ta tự làm là được rồi, ngươi đưa ta đi đi."
Đang nói chuyện, một người đàn ông mặc trường bào bằng gấm màu xanh, trên áo có hoa văn ẩn thêu hình đại bàng dũng mãnh đi đến. Dù tuổi đời không lớn, nhưng khí chất lại vô cùng uy nghiêm. Sự xuất hiện của hắn khiến các binh sĩ bên cạnh đều lấy lại tinh thần. Người này chính là Đại tướng quân Kim Bằng Vân Phi Dương.
"Chuyện gì vậy?" Vân Phi Dương hỏi, cúi đầu nhìn gói nhỏ trên tay Tô Liên Y.
Tô Liên Y không kìm được mà nói: "Là tã lót bẩn của Hy Đồng, cần người giặt. Không biết Vân tướng quân có muốn tự tay giặt cho con trai mình một lần không?"
Vân Phi Dương sững người: "Cứ gọi một người bất kỳ đi giặt là được."
Vân Phi Tuân sợ Tô Liên Y nói gì đó không hay nữa, vội vàng nói: "Huynh trưởng cứ yên tâm đi, ta và Liên Y đi là được rồi."
Tô Liên Y thở dài. Đúng vậy, chuyện nhà của người ta, nàng có quyền gì mà xen vào? Nàng dịu giọng lại: "Đúng vậy, tã lót của trẻ con cần phải giặt cực kỳ sạch sẽ, vẫn là người trong nhà tự giặt thì yên tâm hơn." Không muốn nói chuyện với Vân Phi Dương nữa, nàng quay sang: "Phi Tuân, chúng ta đi thôi."
Biểu cảm trên Vân Phi Tuân vẫn như vậy, nhưng trong lòng đã vui như mở hội. Hắn đưa tay không ngại dơ bẩn, giật lấy gói nhỏ, rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của Tô Liên Y, mặc kệ nàng phản đối: "Đi, ta cưỡi ngựa đưa nàng đi." Hắn đã sớm muốn được ôm Tô Liên Y vào lòng, cùng nhau cưỡi một con ngựa, nghĩ đến thôi đã thấy vô cùng sung sướng.
Tô Liên Y giãy dụa phản kháng cũng không thoái được, may mà trời đã tối, không có nhiều người để ý đến họ, nên đành mặc kệ hắn.
Đến chỗ buộc ngựa, Vân Phi Tuân trước tiên buộc gói nhỏ vào yên ngựa, rồi giẫm lên bàn đạp, chân dài duỗi ra, trèo lên ngựa. Sau đó, hắn hơi cúi người, đưa cánh tay dài ra: "Đưa tay cho ta."
Vầng trăng lưỡi liềm trên nền trời đêm, những vì sao lấp lánh, cơn gió xuân thổi nhẹ vào mặt, tạo nên một cảm giác lãng mạn đặc biệt.
Một kỵ sĩ hắc mã, phong thái tuấn tú, đưa tay mời gọi, đủ để làm trái tim bất kỳ cô gái nào rung động.
Tô Liên Y ngước mắt nhìn Vân Phi Tuân. Bóng tối che đi phần nào làn da hơi sần sùi của hắn, chỉ còn lại những đường nét sâu sắc và đôi mắt đầy nhiệt huyết, khiến hắn trông còn tuấn tú và phóng khoáng hơn cả Vân Phi Dương.
Tô Liên Y khẽ mỉm cười, tiến lên vài bước, đi qua con ngựa của hắn, phớt lờ bàn tay đang đưa ra, chọn một con bạch mã trong đàn, tháo dây cương. Trước ánh mắt khó hiểu của Vân Phi Tuân, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Con bạch mã lúc đầu có chút chống đối, nhưng Tô Liên Y thuần thục giật dây cương hai cái, con ngựa liền ngoan ngoãn trở lại.
Cưỡi bạch mã chạy một vòng nhỏ trên bãi đất trống phía trước, nàng quay lại, kéo dây cương dừng ngựa.
Trên lưng ngựa, nữ tử cao ráo mỉm cười rạng rỡ: "Đi thôi, sông nhỏ ở đâu?"