Thiên Kim Danh Y

Chương 67

Tại Lý phủ, sức khỏe của Lý lão gia đã hồi phục hơn phân nửa, hiện tại trừ việc không thể vận động mạnh thì mọi mặt đều không khác gì người thường.

Lần này Tô Liên Y tới, lại được quản gia Toàn Khang đích thân ra đón, khiến nàng cảm thấy rất ngại ngùng. Nhưng quản gia nhất quyết không chịu để nàng tự vào. Đây là do Lý lão gia đã ra lệnh: chỉ cần là Tô Liên Y tới, không cần thông báo trước.

Trong thư phòng của lão gia.

“Dạo này lão gia thấy trong người thế nào?” Tô Liên Y hỏi.

Lý lão gia mỉm cười gật đầu: “Nhờ có Liên Y, ta đã hồi phục rất nhiều rồi.”

“Đâu dám, vãn bối từng nói rồi mà, lão gia là người có phúc lớn, mạng lớn.” Tô Liên Y cười nhẹ, rồi khẽ chuyển chủ đề: “Lần này tới quấy rầy lão gia, ngoài việc thăm hỏi sức khỏe, vãn bối còn có một việc muốn thưa.”

Ánh mắt Lý Phúc An thoáng hiện lên vẻ hứng thú. Cô thông thông minh, lanh lợi này rốt cuộc cũng có động thái rồi sao?

“Liên Y cứ nói đừng ngại.”

Tuy ông không rõ vì sao Tô Liên Y đột nhiên thay đổi tính nết, nhưng có một điều ông chắc chắn: Cô nương trước mặt, nay đã không phải người chỉ biết quẩn quanh ở thôn Tô gia hay loay hoay với cái xưởng rượu nhỏ nữa. Nàng có khí chất của người làm nên đại sự.

Tô Liên Y khẽ gật đầu, thần sắc kiên định: “Lão gia, vãn bối muốn phát triển xưởng rượu Tô gia, dự định mở một cửa hàng tại huyện thành, chuyên bán rượu Tô gia và rượu thuốc gia truyền.”

Lý Phúc An vốn đang tràn đầy kỳ vọng, nghe vậy lại thoáng thất vọng. Dù sao Tô Liên Y cũng vẫn là một người phụ nữ, tư duy còn hạn hẹp chăng? Trên thế gian này, sao một cửa hàng chỉ bán một loại rượu?

“Liên Y à, ta coi ngươi như nữ nhi trong nhà nên mới nói thẳng. Dù là danh tửu cũng không ai mở riêng một cửa tiệm chỉ để bán một loại rượu. Việc này có chút không thỏa đáng.”

Tô Liên Y gật đầu, chuyện này nàng đã tìm hiểu từ trước. Những loại danh tửu lẫy lừng đều có bề dày lịch sử, danh tiếng vang xa, người ta vì tiếng tăm mà đến mua. Các quán rượu hay tửu ***** lớn cũng thường nhập từ nhiều nơi, bán đủ loại rượu, không ai lại chỉ bán một loại duy nhất.

Nhưng, đó đều là những cách bán hàng lỗi thời. Nếu nàng dùng cách buôn bán lỗi thời để cạnh tranh với người xưa, chẳng khác nào lấy sở đoản đánh sở trường, đổi cách nói thì chính là tự tìm đường chết.

Cách mà nàng muốn dùng, là phương pháp bán hàng hiện đại, điều mà Lý lão gia hoàn toàn không hiểu.

Vả lại hiện giờ nàng cũng chưa muốn nói rõ, vì dù… người quen cũng phải đề phòng ba phần, nàng với Lý lão gia nhiều nhất cũng chỉ tính là đối tác làm ăn, thậm chí còn chưa thân quen đến mức đó.

“Đa tạ lão gia đã nhắc nhở, nhưng… luôn phải có người *****ên dám thử, phải không ạ?” Tô Liên Y nhẹ nhàng đáp.

Lý Phúc An thấy nàng đã hạ quyết tâm, cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa, chỉ hỏi:

“Vậy… ta có thể giúp gì cho ngươi?”

Lúc này Tô Liên Y mới nhoẻn miệng cười, khác hẳn vẻ trầm ổn thường ngày, có phần tinh nghịch: “Ta hy vọng… lão gia sẽ trở thành người đại diện hình ảnh cho rượu Tô gia.”

“Người đại diện hình ảnh? Là cái gì vậy?” Lý Phúc An dù đã từng đi dọc ngang khắp chốn, cũng chưa từng nghe qua từ này, không khỏi tò mò.

“Thật ra chỉ là một chiêu trò quảng bá thôi ạ.” Tô Liên Y cười khéo léo giải thích: “là một cách nói cho mọi người biết rằng: Lý lão gia, người đức cao vọng trọng, chính là khách hàng *****ên và quan trọng nhất của rượu Tô gia. Một người từng nếm đủ sơn hào hải vị mà còn yêu thích loại rượu này, thì người dân thường có lý do gì để không thích chứ?”

Nói xong, nàng còn không quên vỗ nhẹ chiếc mông ngựa*, khiến Lý lão gia cười vang khoái chí.

(*Câu “拍马屁” – vỗ mông ngựa – là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là nịnh hót khéo léo.)

Nhưng tiếng cười lại mang theo vị đắng. Lý Phúc An khẽ thở dài, lắc đầu, trong mắt thoáng nét u sầu.

Tô Liên Y thấy thế, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ. Chẳng lẽ Lý lão gia thích rượu Tô gia là vì có nguyên do sâu xa nào đó?

“Được, ta đồng ý.” Lý Phúc An đáp lời.

Thấy ông không muốn nói thêm, Tô Liên Y cũng không gặng hỏi tiếp, chuyển sang chuyện khác: “Vãn bối có nghe nói, sản nghiệp Lý gia có tửu lâu khắp huyện Nhạc Vọng và các phủ huyện lân cận. Mạo muội xin hỏi, liệu có thể để rượu Tô gia được bày bán trong tất cả các tửu lâu đó không?”

Lý Phúc An khẽ gật đầu: “Chuyện này không khó. Có điều vấn đề nằm ở giá thành của rượu Tô gia. Dù tất cả tửu lâu Lý gia đều bán, thì mức giá cao như vậy cũng sẽ hạn chế sức tiêu thụ.”

Tô Liên Y liền mỉm cười: “Lão gia không cần lo lắng. Rượu Tô gia sẽ giảm giá, mỗi vò chỉ lấy một lượng bạc.”

Thời này, quán rượu đều lấy "bình" làm đơn vị bán lẻ, một vò rượu tương đương với 20 bình. Một vò một lượng bạc, tức là mỗi bình chỉ tốn 50 đồng tiền, chỉ đắt hơn rượu thường đúng 10 đồng.

Phải biết, trước đây rượu Tô gia có giá hai lượng một vò, nay giảm tới một nửa!

Lý Phúc An sửng sốt: “Thế này… Tô gia các ngươi có còn lời lãi gì không?”

Tô Liên Y vẫn giữ nụ cười bình tĩnh: “Xin lão gia yên tâm, bọn ta lấy lãi mỏng mà bán nhiều. Rượu không phải cho không, một vò một lượng bạc, giao đến tửu lâu của Lý gia, bọn ta chỉ lấy chín trăm đồng thôi. Như thế đã được chưa ạ?”

Lý Phúc An uống rượu Tô gia đã hơn mười năm, tự nhiên biết rõ vì sao rượu này giá cao mãi không hạ. Nay Tô Liên Y chủ động hạ giá, ông thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc trước, ông còn không hoàn toàn mấy tin tưởng vào viễn cảnh mà nàng vẽ ra, nhưng giờ tâm trạng đã chuyển sang nửa nghi ngờ, nửa mong chờ. Dù thấy cách làm ăn của Tô Liên Y có phần phá cách (không chính thống), nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy, nàng ắt hẳn có lý lẽ riêng của mình.

“Được.” Lý Phúc An gật đầu. Giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, đó là nguyên tắc cơ bản của người làm thương nghiệp. Vì nghĩa có thể giảm lợi, nhưng không thể không có lợi.

“Tiếp theo là chuyện cửa hàng. Nhất định phải chọn được mặt bằng tốt, chuyện này… đành làm phiền lão gia giúp Liên Y chọn một chỗ thật đắc địa.”

“Ừm, chuyện này thì dễ thôi.” Lý Phúc An lại một lần nữa đồng ý.

Xử lý xong mấy việc lớn, Tô Liên Y lại thuận miệng trò chuyện cùng Lý lão gia thêm đôi câu, thuận tiện dặn dò chút về bệnh tình, rồi cáo từ rời khỏi Lý phủ. Dù sao lúc đến cũng đã là buổi trưa, giờ mặt trời đã bắt đầu ngả về Tây. Nàng vừa phát hiện ra bí phương của rượu Tô gia, trong lúc xúc động liền lao thẳng tới huyện thành, giờ e là Đại Hổ và Sơ Huỳnh vẫn còn ngồi ngẩn ngơ đợi ở nhà.

Quản gia Toàn Khang vẫn đích thân tiễn nàng ra tận cửa phủ. Ngoài cổng, xe lừa của Lão Mã đã chờ sẵn, oai phong lẫm liệt, đứng chễm chệ trước đại môn vô cùng khí thế.

Sau khi từ biệt quản gia Toàn Khang, Tô Liên Y liền lên xe rời đi.

Xe lừa vừa khuất bóng, thì từ sau hòn giả sơn cách đại môn vài thước bên phía tây, Lý Ngọc Đường chầm chậm bước ra, ánh mắt phức tạp dõi theo phương hướng cổng lớn, thần sắc trầm ngâm. Hắn do dự một lúc rồi xoay người, đi thẳng đến thư phòng của phụ thân.

“Cha, người có đang bận không?” Từ sau khi Lý lão gia thu lại quyền quản lý sản nghiệp trong tay Lý Ngọc Đường, hắn liền ôm hận trong lòng, làm việc luôn mang vẻ tiêu cực, có thể tránh mặt cha là tránh. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên tự tới thư phòng, đúng là khác thường.

“Là Ngọc Đường à, vào đi.” Lý lão gia cũng lấy làm lạ.

Lý Ngọc Đường bước vào, sắc mặt vẫn còn mang vẻ không vui: “Hài nhi xin thỉnh an phụ thân, mấy ngày qua vì lo ngại làm phiền đến việc dưỡng bệnh của người nên chưa tiện ghé thăm, hôm nay đặc biệt tới thăm hỏi.”

“Ngọc Đường có lòng.”Lý Phúc An khẽ mỉm cười, trong lòng biết rõ: Hắn không có chuyện thì tuyệt đối không bước chân vào thư phòng này.

“Cha, vừa rồi… có khách đến?” Lý Ngọc Đường hỏi.

“Ừm, đúng vậy.” Lý Phúc An hơi kinh ngạc. Tính cách của Ngọc Đường vốn cao ngạo lạnh lùng, xưa nay chẳng mấy bận tâm đến chuyện ngoài thân, càng không có hứng thú với Tô Liên Y – người từng theo đuổi hắn rất dai dẳng. Giờ sao tự nhiên lại tỏ ra có hứng thú?

Nếu nói hắn không biết ai vừa đến, thì thật sự là không thể tin.

“Là… Tô Liên Y?” Lý Ngọc Đường hỏi tiếp.

“Đúng.” Lý Phúc An trả lời ngắn gọn, ánh mắt già nua nhưng sắc bén hơi nheo lại, như đang cân nhắc điều gì.

Lý Ngọc Đường có chút lúng túng, thậm chí lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy. Đây là lần *****ên hắn vì chuyện của người ngoài mà hỏi phụ thân mình. Hắn biết cha mình luôn nhìn người rất tinh ý, liệu có nhận ra gì không? Tuy trong lòng lo lắng, nhưng hắn không thể khống chế được bản thân nữa.

“Phụ thân… hài nhi mạo muội hỏi… Tô Liên Y đến có việc gì?” Giọng nói hơi trầm xuống.

Lý Phúc An không vội trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc Đường. Ánh mắt ấy khiến một người vốn lạnh lùng như hắn cũng cảm thấy không thoải mái, chỉ nghĩ là do mình lỡ lời, thái độ bất kính.

“Cha, nếu không tiện, cứ coi như hôm nay con chưa từng đến. Con xin cáo lui, người nghỉ ngơi.” Nói đoạn, Lý Ngọc Đường quay người định rời đi, không muốn ở lại thêm.

Lý Phúc An khẽ cười bất đắc dĩ. Ngọc Đường đúng là có thiên phú làm ăn, nhưng tính tình lại quá lạnh lùng, cao ngạo, tùy hứng và bướng bỉnh. Với bản tính này, sao ông có thể yên tâm giao cả sản nghiệp Lý gia cho hắn? Đại nhi tử Lý Ngọc Lan đã đi theo đường quan lộ, giờ cũng chỉ có thể rèn giũa Ngọc Đường, để chuẩn bị kế thừa trọng trách.

“Tiện.” Ông điềm nhiên đáp.

Lý Ngọc Đường lập tức quay phắt lại, đứng thẳng lưng, ánh mắt chờ đợi, đầy vẻ nghiêm túc.

Ánh mắt của Lý lão gia, từ trầm tư chuyển sang toan tính, cuối cùng hóa thành nụ cười ôn hòa: “Ngọc Đường à, đã lâu rồi phụ tử ta chưa có một cuộc nói chuyện đàng hoàng. Qua lên kia ngồi đi.” Vừa nói vừa dẫn hắn đến bộ bàn ghế bên cạnh.

Một lát sau, nha hoàn dâng lên trà thơm. Nhưng trước mặt Lý lão gia lại chỉ đặt một chén nước trắng.

Lý Ngọc Đường thấy lạ, nhưng không tiện hỏi, tâm trí hắn lúc này chỉ nghĩ đến chuyện Tô Liên Y đến phủ làm gì.

“Cha, giờ người có thể nói được rồi chứ?” Hắn thẳng thắn hỏi. Nếu chỉ đơn thuần thăm bệnh, sao lại chọn đúng giờ này?

“Tô Liên Y muốn phát triển rượu Tô gia, dự định mở một tiệm rượu độc quyền tại huyện thành Nhạc Vọng.” Lý lão gia chậm rãi đáp, trong mắt ánh lên tia tính toán ngày một rõ rệt.

“Ừm. Còn gì nữa không?”Lý Ngọc Đường cố gắng đè nén cơn bực trong lòng, bề ngoài cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh.

Lý Phúc An là phụ thân của Lý Ngọc Đường, há lại không nhìn thấu tâm tư trong lòng hắn? Cũng chính vì thế, ông càng thêm kiên định với kế hoạch của mình. Ngay sau đó, ông liền đem toàn bộ chuyện mà Tô Liên Y nhờ cậy, không giấu điều gì, kể rõ rành rẽ cho Lý Ngọc Đường nghe.

Quả nhiên, sắc mặt Lý Ngọc Đường càng nghe càng khó coi.

Lúc này, giọng điệu của Lý Phúc An chợt thay đổi: “Ngọc Đường à, nay Liên Y đã đến cầu tới Lý gia ta, mà ta cũng đã gật đầu đáp ứng, thì chuyện của Tô Liên Y, Lý gia chúng ta phải bảo hộ. Điều này… con hiểu chứ?”

Lý Ngọc Đường lộ vẻ ngượng ngùng, tựa như tâm tư bị người nhìn thấu, khẽ gật đầu: “Hài nhi hiểu.”

Ý của cha hắn rất rõ: Không được phép âm thầm phá hoại từ bên trong.

Lý Phúc An cầm chén nước trắng, chậm rãi nhấp một ngụm, đuôi mắt liếc sang Lý Ngọc Đường: “Việc mà Lý gia ta cần làm, chỉ là tận trách nhiệm của mình. Còn như có nhà rượu nào khác cạnh tranh, cuối cùng Tô gia không địch nổi, thì Lý gia ta cũng đành… lực bất tòng tâm.” Nói xong, ông nhẹ nhàng rũ mắt xuống.

Mồi đã thả. Chỉ chờ cá cắn câu.

Khóe môi Lý Ngọc Đường khẽ nhếch, hiện lên một tia cười khó nhận ra. Hắn chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ ung dung: “Phụ thân cứ yên tâm. Hài nhi không phải kẻ hồ đồ không phân nặng nhẹ. Đạo làm thương nhân, hài nhi cũng hiểu đôi phần.”

“Cha tất nhiên là tin con rồi.” Lý Phúc An mỉm cười đáp lời.

“Vậy hài nhi không quấy rầy nữa, xin phụ thân bảo trọng thân thể. Hài nhi cáo lui.”

“Ừ, lui đi.”

Lý Ngọc Đường thong dong rời khỏi thư phòng. Vừa lúc ấy, quản gia Toàn Khang tiến vào, sắc mặt lộ vẻ lo lắng.

“Lão gia… người chẳng phải đã nhìn ra sao, nhị thiếu gia trong lòng ôm mối hận với Liên Y cô nương. Hắn đến giờ vẫn cho rằng chính nàng ấy đã khiến hắn mất đi quyền thế. Giờ người đem hết kế hoạch nói cho hắn biết, chẳng lẽ không lo nhị thiếu gia sẽ ngấm ngầm phá hoại?”

Lý lão gia nhấp một ngụm nước trắng, cười hề hề: “Phải rồi, đứa nhỏ Ngọc Đường ấy, sao lại mang lòng hận sâu với Liên Y như vậy nhỉ? Đại Toàn, chuyện này ngươi đi điều tra thử xem. Ta… thật sự tò mò đấy.”

Toàn Khang theo hầu Lý Phúc An đã nhiều năm, tự nhiên cũng hiểu rõ tính ông: “Lão gia… chẳng lẽ người còn có kế hoạch khác?”

Lý Phúc An khẽ gật đầu, chậm rãi đứng dậy, vừa đi vài bước trong phòng, vừa trầm giọng:

“Đứa nhỏ Ngọc Đường ấy tính tình nóng nảy, khí huyết chưa ổn, bởi vì lòng chưa thể buông bỏ. Vừa hay mượn chuyện này mài giũa một phen… sau này mới có thể giao cả Lý gia cho nó.”

Toàn Khang nhất thời ngơ ngác, không hiểu lão gia đang chơi trò đoán chữ gì. Sau đó, hắn lặng lẽ hồi tưởng lại từng câu từng chữ mà lão gia vừa nói với nhị thiếu gia, bỗng nhiên như tỉnh ngộ: “Lão gia… chẳng lẽ người định…”

Lý Phúc An chậm rãi đưa tay lên, làm một động tác “suỵt” đầy ẩn ý: “Chỉ có thể lĩnh hội, không thể nói ra.”

Toàn Khang còn muốn nói thêm, nhưng lại thoáng lo lắng: “Nhưng… vậy còn Liên Y cô nương thì phải làm sao? Thuộc hạ thật sự lo cho cô ấy.”

Lý Phúc An đã trở về chỗ ngồi, cầm lên sổ sách, giở từng trang thong thả như không: “Không cần lo. Con bé Tô Liên Y đó… không phải hạng tầm thường đâu.”

“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi, lão gia.” Nếu lão gia đã quyết, Toàn Khang cũng yên tâm. Dù sao, lão gia xưa nay làm việc luôn chu toàn, chưa từng thất thố.

Lý Ngọc Đường rời khỏi thư phòng, nét mặt đã không còn vẻ oán khí những ngày qua, thay vào đó là tinh thần phấn chấn, tràn đầy khí thế: “Mặc Nông, đi, về viện Hải Đường.”

Mặc Nông – người hầu thân cận đứng chờ ngoài sân – lấy làm kinh ngạc, không hiểu vì sao thiếu gia vừa rời khỏi thư phòng lão gia, tâm tình lại tốt đến vậy.

Vừa vào đến viện Hải Đường, Lý Ngọc Đường lập tức bước thẳng vào thư phòng: “Mài mực.”

“Vâng.” Mặc Nông nhanh chóng bước tới mài mực, cung kính như thường lệ.

Lý Ngọc Đường trải giấy, nhúng bút đầy mực, tay áo phất phơ, nhanh nhẹn vung bút viết từng hàng chữ như rồng bay phượng múa.

“Thiếu gia… đây là…” Mặc Nông nhịn không được, khẽ hỏi.

“Là bản kế hoạch xây dựng xưởng rượu.” Khóe môi Lý Ngọc Đường nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý, đôi mắt sáng rực: “Tô Liên Y muốn mở tiệm rượu, phụ thân lại dùng danh nghĩa Lý gia bảo hộ nàng ta, cứ nghĩ làm vậy thì ta sẽ bó tay chịu trói sao? Không cần dùng quyền thế của Lý gia, Lý Ngọc Đường ta cũng có thể khiến nàng ta thất bại thảm hại.”

Mặc Nông bất giác nhớ lại nữ tử thanh lãnh, ánh mắt như nước hồ thu lúc ban chiều. Không hiểu sao trong lòng hắn khẽ rung lên một dự cảm… Kế hoạch của thiếu gia, e là… chưa chắc thuận buồm xuôi gió.

Những ngày kế tiếp, Tô Liên Y vô cùng bận rộn.

Nàng tự tay viết bản kế hoạch, đi khắp huyện thành chọn địa điểm cửa tiệm, lại còn thiết kế các vật phẩm tuyên truyền, bận đến mức không biết mệt là gì.

Tô Hạo cũng không nhàn rỗi, đã mua một mảnh đất gần huyện thành thuộc thôn Tô gia, xây dựng một khu xưởng tương đối quy mô để làm nhà máy rượu, còn đầu tư mạnh tay mua sắm hàng loạt thiết bị nấu rượu. Hắn thậm chí bỏ tiền đào hẳn một giếng lớn ngay trong sân xưởng, dùng nước giếng ấy để nấu rượu Tô gia.

Vì sao lại có thể dùng nước giếng bình thường để nấu rượu?

Hóa ra, là do Tô Liên Y đã tìm ra được phương pháp chiết xuất và bảo quản phấn hoa “Tiểu ngân tử” – nguyên liệu chủ chốt của rượu hồ Tiên Thủy. Sau vô số lần thử nghiệm, nàng đã phối được tỉ lệ nhất định giữa phấn hoa và nước giếng, có thể điều chế ra mùi vị giống hệt nước của hồ Tiên Thủy trong bảy tháng vàng, nhờ đó mà bỏ qua một công đoạn lớn, cũng không còn bị giới hạn bởi mùa vụ, khiến chi phí sản xuất rượu Tô gia giảm mạnh, lại có thể gia tăng sản lượng bất kể ngày đêm.

Ngay bên cạnh xưởng mới của Tô gia rượu, là một tiểu viện đơn sơ, chính là nơi xưởng thuốc rượu của Tô gia toạ lạc. Tô Phong lúc này cũng bừng bừng chiến ý, dọn cả y phục và hòm hành lý đến xưởng rượu  thuốc, chuyên tâm nấu rượu thuốc, ủng hộ sự nghiệp của con cháu.

Vị trí cửa hàng cũng đã được xác định, lại là nơi cực kỳ đắc địa trong huyện thành, vốn giá cao ngất ngưởng, nhưng nhờ Lý lão gia đích thân ra mặt, giá cả lại giảm xuống kha khá. Ai nấy đều nghĩ, chắc Tô Liên Y chỉ cần cho người khuân rượu tới, treo một tấm biển là có thể bắt đầu buôn bán rồi.

Không ai ngờ, việc *****ên mà nàng làm lại là cải tạo toàn bộ cửa tiệm, gọi là “tân trang – sửa sang lại”.

Cửa hàng sau khi tu sửa xong, quả thật khiến người ta trợn mắt kinh ngạc.

Sàn nhà lát đá cẩm thạch màu sáng, sáng bóng đến mức có thể soi gương. Quầy hàng và kệ trưng bày đều làm bằng gỗ sáng màu, trên đó bày la liệt các loại bình rượu, ly tách, và dụng cụ uống rượu được nàng cẩn thận sưu tầm từ nhiều nơi.

Toàn bộ không gian cửa tiệm sáng sủa, trang nhã, khí phái.

Tất cả những điều này còn có thể hiểu được. Nhưng điều khiến người ta sững sờ nhất, chính là bức họa lớn treo ngay chính giữa bức tường đối diện cửa vào, nơi bắt mắt nhất của toàn bộ cửa hàng.

Trong bức họa, là một vị trung niên nho nhã, tay nâng chén rượu, phong thái ung dung.

Khi Lý lão gia – Lý Phúc An – đích thân đến xem cửa hàng, chỉ liếc qua bức tranh ấy đã lảo đảo suýt ngã, bởi vì… người trong tranh, không ai khác, chính là ông!

Bên cạnh bức họa, còn viết mấy chữ lớn nét bút phóng khoáng: "Tình yêu lớn lao của Lý lão gia!"

Kỳ thực, Tô Liên Y vốn không phải người giỏi buôn bán. Nàng có tài hoa, nhưng không phải vạn năng. Thế nhưng, nàng sinh ra trong thời đại hiện đại, nơi có năm ngàn năm văn hóa Trung Hoa lắng đọng, có nền công nghệ tiên tiến, có thị trường vận hành bài bản. Dù nàng không học bài bản, nhưng tai nghe mắt thấy, cũng học được vài phần.

Đúng vậy, người khác bán là rượu, còn nàng bán là thương hiệu.

Hàng hóa có giá, thương hiệu vô giá!

Bình Luận (0)
Comment