Ba ngày, thật sự đúng như Tô Liên Y đã nói trước đó. Ba ngày sau, Tô Bạch chính thức tiếp quản tiệm rượu của Tô gia.
Tất nhiên, lúc này việc buôn bán của tiệm rượu cũng chẳng mấy khấm khá, nói gì đến chuyện lời lãi. Việc duy nhất Tô Bạch cần làm là ngoan ngoãn ngồi ở quầy, có người tới mua rượu thì thu tiền, ghi sổ cẩn thận, giữ tiền cho chắc, thỉnh thoảng thì báo cáo kết quả cho đại ca hoặc nhị tỷ.
Tiếp đãi khách thì không cần đến hắn, đã có tiểu nhị Lôi Tử. Tên Lôi Tử này tuy không nhanh nhẹn tháo vát gì, nhưng cũng không đến nỗi ngốc. Mỗi lần giới thiệu rượu là nói vanh vách, mạch lạc gãy gọn.
Bên kia, tiệm rượu Thắng vẫn đông nghịt như xưa. Còn tiệm Tô gia thì thưa thớt đìu hiu. Xưởng rượu của Tô gia thì đang gấp rút nấu rượu, các chum rượu đã gần như chất đầy kho, đến mức Tô Hạo cũng bắt đầu cuống lên.
Tô Liên Y vẫn ở tiệm rượu, bình thản ngồi tính sổ sách. Tô Hạo đứng bên, sốt ruột như lửa đốt lông mày: “Liên Y, chuyện này… thật sự ổn sao? Hay là cho xưởng tạm ngừng đi? Cứ mù quáng mà nấu rượu thế này thì cũng không ổn đâu!”
Tô Liên Y vẫn cắm cúi vào sổ, tính toán từng đồng vốn bỏ ra, từng chum rượu cần bán để hòa vốn, trong lòng ngổn ngang không kém gì ca ca mình.
Thật ra, nàng cũng hồi hộp lắm. Mặc dù tin rằng Tiền Hội là người có năng lực, nhưng ông trời còn có lúc nhìn nhầm, huống chi là nàng? Làm ăn buôn bán, nào phải chuyện chắc chắn. Ngoài mặt thì điềm tĩnh, nhưng trong tim nàng cũng là một mớ bòng bong đầy lo lắng.
Đúng lúc ấy, Tô Bạch hớt hải chạy lên lầu hai, thở hổn hển nói: “Tỷ! Dưới nhà có người tìm tỷ! Gọi là… là Tiền gì gì đó!”
“Tiền Hội.” Tô Liên Y đặt sổ xuống, khẽ mỉm cười. Tốt rồi, cuối cùng Tiền Hội cũng tới. Điều đó đồng nghĩa, bước *****ên trong canh bạc của nàng, đã thắng rồi!
Nàng lập tức xuống tầng, đích thân đón khách: “Tiền huynh, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Tiền Hội hôm nay ăn mặc khá chỉn chu, gọn gàng. Người ta nói “người đẹp vì lụa”, hắn mặc lên thật cũng ra dáng thương nhân hẳn hoi. Ngẩng đầu lên, bắt gặp một cô nương dáng người cao dong dỏng, khí chất đoan trang đang mỉm cười đón chào hắn, Tiền Hội liền ngây ra.
Hắn từ khi nào lại quen biết một mỹ nhân như vậy? Nữ tử này khí chất nhã nhặn, thanh cao, nói là tiểu thư khuê các cũng không quá lời.
Tiền Hội đương nhiên không nhận ra Tô Liên Y rồi. Trong ấn tượng của hắn, hắn chỉ biết đến một người tên là “Tô Liên”.
Tô Liên Y bước xuống lầu, mỉm cười nói: “Tiền huynh đệ, ta chính là Tô Liên đây. Nữ tử ra ngoài không tiện, nên mới cải trang nam tử, chứ không phải cố ý lừa gạt ngươi đâu.”
Tiền Hội lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách trông lại thấy quen quen, thì ra là… Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Liên Y, trong lòng đột nhiên muốn khóc. Hắn biết mình thấp bé, nhưng thấp đến độ còn chẳng cao bằng một cô nương, hỏi sao không buồn cho được?
“Thì ra là Tô… tiểu thư, trước đây không biết, thật thất lễ.”
“Đâu có gì, Tiền huynh đệ, mời lên lầu ngồi.”
Nói rồi, nàng giơ tay làm tư thế mời, đưa Tiền Hội lên tầng hai.
Tô Bạch bị sai đi pha trà.
Tô Liên Y không quanh co rào trước đón sau, vào thẳng vấn đề: “Tiền huynh đệ, nói đi, đợt *****ên huynh định lấy bao nhiêu vò?”
Tô Hạo đứng bên, trong lòng hơi ngạc nhiên. Trước kia đã nghe Tô Liên Y nói sơ qua về dự định tương lai, nhưng nay nhìn thấy Tiền Hội, lại thấy khó tin. Người này chính là người mà Tô Liên Y đánh giá cao ư? Ngoại hình không cao lớn, diện mạo cũng chẳng anh tuấn, nhìn sao cũng không giống nhân tài. Vì sao muội muội lại chọn một người như vậy?
Tiền Hội chần chừ một lúc, rồi cắn răng nói: “Hai nghìn vò.”
Tô Hạo giật mình kinh ngạc: “Hai nghìn vò? Ngươi… có chắc bán được không đấy?”
Tô Liên Y phì cười, ánh mắt lấp lánh: “Quả nhiên đúng như ta dự đoán, ta đã biết thế nào ngươi cũng sẽ lấy hai nghìn vò.”
Cũng chính vì dự liệu trước điều này, mấy ngày qua nàng mới bắt Tô Hạo tăng tốc sản xuất, gấp rút nấu rượu.
“Ngươi đoán được?” Tiền Hội sững sờ. Hắn vốn nghĩ yêu cầu này đúng là quá mức, không ngờ lại nằm trong tính toán của vị Tô… tiểu thư này.
“Vậy… Tô tiểu thư, ngươi thật sự… giao đủ hai nghìn vò rượu cho ta sao?”
Tô Liên Y nhìn ra được, Tiền Hội là người lanh lợi, có chí tiến thủ. Người có chí lớn thường sẽ không vì chút lợi nhỏ mà động lòng. Nhưng hai nghìn vò rượu, đây đâu còn là chuyện lợi nhỏ!
“Như chúng ta đã thỏa thuận từ trước, ba lần lấy hàng *****ên, giao rượu trước, lấy tiền sau. Mà ngươi lại một lần lấy tận hai nghìn vò, ta sẽ tính giá tám trăm văn một vò.” Chính nhờ hai điều kiện này mà Tiền Hội mới quyết định liều một phen.
Tiền Hội xúc động vô cùng, mặt đỏ bừng lên: “Tô tiểu thư… ta, Tiền Hội, thật sự không biết phải nói gì cho phải. Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta! Ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng, nhất định sẽ bán hết số rượu này!”
“Khoan đã.” Tô Liên Y giơ tay ngăn lại, nụ cười dịu dàng khi nãy bỗng thu lại, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, sắc bén: “Tiền huynh đệ, ta với ngươi vốn chỉ là bèo nước gặp nhau. Tuy rằng ta có thể dùng khế ước để kiện ngươi lên quan nếu có sự cố, nhưng để tránh rắc rối không đáng có, ta muốn để ca ca ta đi theo ngươi bán rượu. Cứ mỗi trăm vò, kết toán một lần, được chứ?”
Tô Hạo nghe xong mà ngẩn ra, thì ra muội muội muốn cho hắn theo cùng, trong lòng hơi lo lắng, nhưng cũng có phần hứng khởi.
“Được!” Tiền Hội đồng ý không chút do dự. “Tuy số bạc này không nhỏ, nhưng ta, Tiền Hội, sẽ dùng hành động để chứng minh với ngươi. Vì hai nghìn lượng bạc mà bán rẻ tương lai của mình, ta tuyệt đối không làm!”
“Ừ, vậy cứ quyết định vậy đi.”
Tô Liên Y quay sang Tô Hạo: “Ca, thời gian tới e là vất vả cho ngươi rồi. Xưởng rượu cứ để muội trông nom là được.”
Tô Hạo vội gật đầu: “Được! Liên Y, ngươi yên tâm, chuyện ngươi giao phó, ta nhất định làm cho tốt!”
Tô Liên Y để Tô Hạo đi theo Tiền Hội, ngoài việc giám sát, còn có một mục đích khác: để Tô Hạo tận mắt chứng kiến Tiền Hội mở đường ra sao, rượu sẽ được bán đi đâu, bán bằng cách nào.
Lòng người khó dò, có thể không có ý hại người, nhưng cũng không thể không đề phòng. Nếu Tiền Hội thật sự là người hợp tác đáng tin, thì việc buôn bán sẽ thuận lợi lâu dài. Còn nếu không phải, thì người tiếp quản kế hoạch này sẽ là Tô Hạo.
Nàng tin, chỉ cần đi theo Tiền Hội một thời gian, Tô Hạo nhất định sẽ học được kha khá đường đi nước bước trong nghề buôn rượu.
Chuyện đã quyết, không thể chậm trễ. Sau khi dặn dò sơ vài câu. Tô Hạo đánh xe đưa Tô Liên Y và Tiền Hội lập tức đến xưởng rượu Tô gia. Sau khi kiểm kê toàn bộ số rượu chất đầy kho, phải mất tới mười xe ngựa lớn mới có thể chất hết hai ngàn vò.
Đám công nhân trong xưởng ai nấy đều sững sờ. Mấy hôm trước còn lo lắng không bán được hàng, hôm nay lại bị dọa cho rớt cả cằm. Nhị tiểu thư Tô gia rốt cuộc có bản lĩnh thế nào mà có thể bán được hẳn hai ngàn vò rượu chỉ trong một lần?
Tô Hạo thay quần áo, chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài, rồi leo lên xe ngựa, sẵn sàng lên đường.
Tô Liên Y nhìn số lượng rượu trước mặt, không kiềm được bật cười liên tục: “Tiền huynh đệ, ngươi thật sự chắc chắn mình làm nổi chứ? Đừng tự tạo áp lực quá lớn. Nếu thật sự có gì không ổn, chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng lại.”
Nhưng Tiền Hội lại kiên định lạ thường: “Làm nam nhi thì phải có chí khí. Đã quyết tâm lập nghiệp, thì phải có dũng khí đốt thuyền chặt đường lui! Tô tiểu thư yên tâm, ta là con một trong nhà, đã bàn kỹ với cha mẹ rồi, dỡ luôn phòng ngủ và phòng khách làm kho chứa, dùng hết tiền lương năm năm tích góp và cả tiền dành cưới thê của cha mẹ, mua xe ngựa và chuẩn bị vốn liếng!”
Tô Liên Y tròn mắt kinh ngạc: “Ngươi điên rồi sao? Nếu thất bại… thì thật sự là trắng tay đó, thê tử cũng chẳng cưới nổi!”
Tiền Hội vẫn không chút do dự: “Ta nhất định sẽ thành công!”
Tô Liên Y bỗng thấy cảm phục người đàn ông nhỏ con này. Trong một xã hội cổ hủ trọng nông, người như hắn dám mạo hiểm, dám đốt thuyền đoạn hậu, quả thật hiếm có.
“Tiền huynh đệ, vậy ngươi không còn phòng ngủ, định ngủ ở đâu?”
Tiền Hội gãi đầu, hơi ngượng: “E là Tô đại ca phải chịu khổ một chút, chắc hai ta phải ngủ… trong bếp rồi.”
Tô Hạo ngồi trên xe ngựa nghe thấy, phá lên cười: “Không sao! Tô Hạo ta cũng không phải người sợ cực khổ. Tiền huynh đệ, chúng ta cùng nhau lập nghiệp, nào có chuyện ngại khó ngại khổ!”
Tô Liên Y gật đầu, mỉm cười: “Hàng nhiều, đường xa, ta cũng không chuẩn bị tiệc tiễn đưa đâu. Đợi đến ngày ngươi khải hoàn trở về, Tô Liên Y ta nhất định tự tay nấu một bàn đại tiệc mừng ngươi thắng trận, được chứ?”
“Được! Tiền Hội xin đa tạ Tô tiểu thư trước!” Tiền Hội ôm quyền, khuôn mặt rạng rỡ đầy quyết tâm.
Mười cỗ xe ngựa nối đuôi nhau rầm rộ rời khỏi xưởng rượu, trông rất khí thế.
Tô Liên Y có lo lắng không? Dĩ nhiên là có! Nhưng đúng như Tiền Hội đã nói, muốn làm nên đại sự, tất phải có quyết tâm vứt bỏ đường lui.
Dần dần, đoàn xe khuất bóng nơi cuối đường, bụi mù bay lên rồi cũng tản đi.
Công nhân thấy người đi rồi, ai nấy lại trở về làm việc.
Tô Liên Y bước ra, nói lớn: “Mọi ngươi, mấy hôm nay mọi người vất vả rồi. Mỗi người thưởng thêm năm trăm văn, coi như tiền vất vả. Mấy ngày tới không cần gấp nữa, cứ làm theo tiến độ bình thường là được.”
Vừa nghe đến thưởng năm trăm văn, ai nấy vui mừng khôn xiết, rối rít cảm ơn Tô Liên Y. Trong lòng thầm nghĩ: Làm ở xưởng rượu Tô đúng là có phúc phận! Không có chủ tử khó tính ra oai, lễ tết có quà, ngày thường lại hay được thưởng thêm.
Tuy được dặn không cần gấp gáp, nhưng không ai chịu lười biếng. Ngược lại càng làm việc chăm chỉ hơn, ai cũng đầy khí thế.
…
Lý phủ.
Lý Ngọc Đường đang xem sổ sách của tửu quán Thắng Tửu. Gần đây, hắn đã đổ không ít bạc vào đó. Tất nhiên, không phải từ kho Lý phủ, mà đều là tiền riêng của hắn. Hắn đoán chắc phụ thân đã biết hắn đang làm gì, nhưng tuyệt đối không mở miệng xin bạc.
Hắn muốn dùng chính năng lực của mình để nghiền nát Tô Liên Y.
Lúc này, Mặc Nông lặng lẽ bước vào: “Thiếu gia.”
Lý Ngọc Đường ngẩng đầu: “Sao rồi, bên đó có động tĩnh gì không?” “bên đó”, dĩ nhiên là chỉ xưởng rượu Tô gia.
Mặc Nông sắc mặt có chút khó coi: “Hồi bẩm thiếu gia, sáng nay tai mắt hồi báo, chưa đến giữa trưa, xưởng rượu Tô gia đã cho chất hàng lên tận mười xe ngựa, chở đi không rõ phương hướng. Tai mắt dò la từ miệng công nhân, thì ra có một thương nhân… ngoại địa tới đặt hàng, một lần lấy luôn hai ngàn vò. Vì chuyện đó, Tô Liên Y còn thưởng thêm cho mỗi công nhân năm trăm văn.”
“Thương nhân…?” Lý Ngọc Đường đặt mạnh sổ xuống bàn, “Hai ngàn vò!?” Hàng mày hoàn mỹ khẽ nhíu lại.
Ngay sau đó, “Bốp!” hắn đập mạnh bàn, sắc mặt sa sầm: “Không ổn rồi, bị Tô Liên Y lừa rồi!”
Mặc Nông kinh hãi: “Thiếu gia, sao lại nói vậy?”
Lý Ngọc Đường cảm thấy một luồng mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Trời giữa hè nóng hừng hực, mà luồng khí hắn hít vào lại lạnh như băng. Hai mắt trợn to, môi nhợt nhạt, gương mặt xám xanh.
“Hóa ra nàng ta án binh bất động ngay dưới mí mắt ta, nhưng sau lưng lại lặng lẽ đưa rượu Tô gia ra tiêu thụ ở bên ngoài. Trước đây ta đã thấy kỳ lạ, Tô Liên Y không hề phản kích hay có bất cứ hành động nào với Thắng Tửu, thì ra là vì… đòn sát thủ của nàng ta nằm ở đây!”
Mặc Nông cũng giật mình: “Thiếu gia, vậy… chúng ta cũng đưa rượu đi nơi khác bán là được mà?”
Lý Ngọc Đường không biết nên khóc hay cười: “Ngươi theo ta bao năm rồi, sao lại có thể nói ra lời ngây thơ như vậy? Thắng Tửu của chúng ta để chèn ép rượu Tô gia, vốn đã bán lỗ! Bán càng nhiều, lỗ càng nặng. Trong khi Tô gia cùng lắm chỉ không lời, chúng ta là lỗ thảm hại!”
Hắn nhắm mắt lại, đưa tay xoa huyệt thái dương đang đau nhức.
“Tô Liên Y đúng là… quá gian xảo. Nàng ta không cần đánh thắng ta, mà chỉ cần lặng lẽ đâm đúng điểm yếu chí mạng của ta. Bây giờ… ta…”
Lý Ngọc Đường không cam tâm, nhưng không cam tâm thì có ích gì?
Nước Loan rộng lớn bao la, hắn có thể chiếm lĩnh thị trường huyện Nhạc Vọng, nhưng còn những nơi khác thì sao? Hắn có thể nắm được mười thành, nhưng nếu Tô Liên Y bán ra đến cả trăm thành thì sao?
Lý Ngọc Đường nhắm nghiền mắt, đau đớn tột cùng. Hàng mày vốn ngay ngắn giờ đã bị chính hắn vò rối. Hắn có thể bán, nhưng không chịu nổi lỗ! Vậy kế tiếp phải làm sao? Cá chết lưới rách, hay là dừng lại trước vực sâu?
Mặc Nông thấy vậy, trong lòng đã rõ: Xem ra, trận chiến này, thiếu gia đã thua rồi.
Có lẽ, thiếu gia không phải thua hôm nay, mà là đã thua ngay từ điểm xuất phát! Từ đầu đến cuối, thiếu gia chưa từng công bằng cạnh tranh, dẫu có thắng cũng chẳng vẻ vang, mà là một kiểu thất bại khác.
Trong thư phòng, một bầu không khí chết chóc, đè nén đến mức khiến người ta rùng mình.
Lý Ngọc Đường còn đang giãy giụa, nhưng cũng buộc phải chấp nhận hiện thực tàn khốc này.
…
Cùng lúc đó, tại một thư phòng khác trong phủ họ Lý, lại là một tràng cười rộ.
Lý lão gia Lý Phúc An cười ngặt nghẽo, tiếng cười vang rền như sấm, đập bàn cười sảng khoái, bởi vừa thấy bộ dạng thất bại thảm hại của con trai mình, trong lòng khoái chí vô cùng.
Toàn Khang đứng bên tuy cũng miễn cưỡng cười theo, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ:
“Lão gia à, nhị thiếu gia cũng là con ruột của ngài mà… sao ngài lại có thể… vô tình đến vậy?”
“Đại Toàn à, haha, ta nói có sai đâu chứ? Liên Y chắc chắn sẽ thắng, ngươi còn không tin, haha!” Lý lão gia tiếp tục cười đắc ý, không chút thương tình với con trai ruột.
“Không nói đến chuyện Ngọc Đường có chơi đẹp hay không, chỉ riêng con bé Liên Y ấy thôi, thông minh đến khó tin! Làm sao nó có thể tìm ra đúng điểm yếu của Ngọc Đường? Mà cũng gan thật, dám giao cả đống hàng cho một người ngoài tiêu thụ!”
Tư duy thương nhân thời cổ sao có thể hiểu được tư duy thị trường hiện đại? Nếu người xưa đã nghĩ được như người nay, thì xã hội này đã chẳng cần mất ngần ấy nghìn năm để phát triển.
Toàn Khang cũng gật gù tán đồng: “Đặt mình vào chỗ chết để sống lại, Liên Y cô nương làm rất hay.”
Lý lão gia lại vung tay lớn: “Đại Toàn à, nhận thua thì chịu phạt đi.”
Toàn Khang cứng mặt: “Lão gia… ngài chơi thật à?” Năm mươi lượng bạc đó đâu phải ít, bằng cả nửa năm tiền công của ông ấy đấy!
Lý Phúc An nhướng mày, trên gương mặt lại có chút khí thế như thời trai trẻ: “Tất nhiên là thật! Không chơi thật thì nói ra làm gì? Nào nào, già rồi cũng không được xù kèo.”
Toàn Khang bất lực, đành móc túi lấy ra một túi tiền, cẩn thận lấy ra một thỏi bạc năm mươi lượng, tay run run, luyến tiếc không thôi, đặt vào tay Lý lão gia. Mà người sau thì chẳng khách sáo gì cả, nắm gọn trong tay, coi như đã nhận đủ.
Toàn Khang rũ đầu ủ rũ: “Ai… nhị thiếu gia à… ta đặt bao kỳ vọng vào ngài, vậy mà ngài lại không nên thân thế này…”
Lý lão gia không vội cất bạc, mà cứ cầm trong tay *****, ánh mắt thì lại phiêu diêu xa xăm.
Ông lại nhớ đến Hứa Quế Hoa, nhớ dáng vẻ dịu dàng của nàng khi chuyện trò cùng ông khắp nơi, nhớ nàng pha trà cho ông uống, nhớ nàng tỉ mỉ băng bó vết thương cho ông.
Lý Phúc An nào biết được, cái tình yêu của ông đối với rượu Tô gia, không phải tình cờ, mà là tất yếu!
Khi còn ở Hứa gia, Hứa Quế Hoa chính là người pha trà cho ông, mà nước nàng dùng chính là nước từ hồ Tiên Thủy hòa với phấn bạc của hoa tử ngân.
Mà hương vị độc đáo của rượu Tô gia cũng bắt nguồn từ loại nước đó. Loại nước này, là do Hứa Quế Hoa nghĩ ra.
Khi xưa, mỗi lần Lý Phúc An uống rượu Tô gia, lại nhớ đến buổi trưa yên tĩnh hôm nào, nơi có Hứa Quế Hoa đoan trang điềm đạm, nhẹ nhàng rót cho ông chén trà thanh dịu. Vì thế, ông mới si mê rượu Tô gia suốt mấy chục năm, dù có lúc bệnh nguy kịch, vẫn không nỡ dứt bỏ.
Thế gian là vậy, có nhân thì có quả, có quả tất có nhân. Chính là nhờ cái mối nhân quả xoắn xuýt ấy, mà thế sự mới từng bước đi đúng quỹ đạo định sẵn của nó.
Lý Phúc An không biết đã thở dài bao nhiêu lần, trong lòng than thầm: “Tô Liên Y… không hổ là con gái của Quế Hoa. Không hổ…”
…
Sau khi Tô Liên Y chọn một lão công nhân già làm quản sự cho xưởng rượu, sắp xếp công việc đâu vào đó xong, liền thuê xe ngựa vào huyện, đến cửa hàng kiểm tra tình hình buôn bán.
Trên phố lớn, có một chủ một tớ đang tản bộ. Chủ nhân là một công tử tuấn mỹ, tỳ tùng thì thanh tú. Hai thiếu niên chủ tớ này gây nên không ít chú ý, khiến các cô nương đi đường liếc mắt thẹn thùng, mặt mày đỏ bừng.
Nếu là ngày thường, vị công tử lòe loẹt kia nhất định sẽ vẫy tay chào, liếc mắt đưa tình, song hôm nay lại chẳng có tâm trạng gì, chỉ cúi đầu đi thẳng, mang theo một bụng bực bội chưa giải tỏa.
“Thiếu gia, sao người lại khẳng định vị cô nương kia chắc chắn đang ở huyện Nhạc Vọng vậy ạ?” Diệp Hoan vừa đi theo sau, vừa tò mò hỏi.
“Vì lần trước ở Phong Thiện Lâu, ta đã từng gặp nàng một lần. Tuy lúc ấy nàng còn hơi mập, nhưng ta nhận ra được. Ở huyện Nhạc Vọng, nàng mặc nữ trang, ở Thanh Châu thì lại mặc nam trang. Nhà nàng ở đâu, còn cần ta nói à?” Diệp Từ mất kiên nhẫn đáp.
“Nhưng… trước đó công tử Lý gia chẳng phải nói mình rành rẽ huyện Nhạc Vọng lắm sao? Sao không nhờ hắn giúp tìm thử?” Diệp Hoan lại hỏi tiếp.
Nghĩ đến cái tên mặc áo trắng giả tạo, Diệp Từ hừ lạnh: “Hắn à? Hừ, đừng thấy hắn ngoài mặt đạo mạo, không tranh với đời, thật ra dã tâm lớn lắm. Nếu phát hiện một nữ tử đặc biệt như vậy, liệu có nói cho ta biết không? Chắc đã sớm giành lấy rồi. Huống chi, dù có ‘nhường’ cho ta, cũng chẳng đời nào là không có điều kiện, ắt sẽ dùng để uy ***** đổi lợi ích…”
Diệp Hoan đang phân tích hăng say, bỗng ngẩng đầu lên, lập tức giật nảy mình. Vì ngay trước mặt họ, Tô Liên Y trong bộ váy xanh đang chuẩn bị bước vào một cửa hiệu, mà trên tấm biển cửa tiệm đó viết rõ ràng ba chữ lớn: “Quán rượu Tô gia.”