Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 172

khóe mắt Nguyễn Kiều giật giật, cũng không nhịn được mà cười: “Không thiệt.”

Bà cụ ừ một tiếng, ý cười và sự hài lòng trong đôi mắt không thể che giấu. Trước kia bà cụ đã muốn ghép đôi Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu, bây giờ hai đứa trẻ này thực sự đến với nhau, trong lòng bà cụ vui không kể xiết.

Bà cụ nhìn thời gian, lúc này còn sớm, bèn nói: “Đi, Kiều Kiều. Mẹ dẫn con đi mua sắm!”

Nguyễn Kiều há miệng, nhất thời không biết có nên đáp lời hay không.

Dù sao thì bà cụ đã tự nhận là mẹ rồi.

Hoắc Nam Châu liếc nhìn Nguyễn Kiều trợn tròn mắt, đè nén ý cười lộ ra ở khóe môi, gật đầu với Nguyễn Kiều: “Hai người đi đi, trưa nay con đặt một nhà hàng, đón hai người đi ăn cơm.”

Bà cụ rất hài lòng: “Đúng, trưa chúng ta lại ăn cùng nhau một bữa cơm.”

Xác định xong lịch trình tiếp theo, bà cụ liền dẫn Nguyễn Kiều trực tiếp đi thang máy chuyên dụng đến bãi đậu xe, bảo tài xế đưa họ đến tòa nhà gần nhất. Bà cụ cũng đã lâu rồi không đến trung tâm thương mại, lúc này nhìn trái nhìn phải, thấy cái gì cũng tốt, thấy mấy chiếc váy đẹp liền gọi Nguyễn Kiều qua thử.

Nhân viên bán hàng là người có đôi mắt tinh tường, liếc mắt đã nhận ra Nguyễn Kiều, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Nguyễn Kiều và bà cụ, nghe bà cụ liên tục xưng “Mẹ”, trong lòng đoán rằng không biết đây có phải là mẹ của Nguyễn Kiều không? Cô ta đang nghĩ thì thấy bà cụ vẫy tay với mình. Nhân viên bán hàng đi tới, nụ cười vừa nở trên mặt, liền nghe bà cụ khí thế hừng hực nói: “Xem thử số đo của Kiều Kiều nhà chúng tôi, những bộ đồ vừa vặn thì mua hết!”

Nhân viên bán hàng: “!”

Cô ta có vẻ không thể tin nổi: “Ý bà là mua hết những bộ đồ vừa cỡ của cô Nguyễn ạ? Có cần thử đồ không ạ?”

Bà lão phẩy tay: “Kiều Kiều nhà chúng tôi được cái trời phú, mặc gì cũng đẹp.”

Nhân viên bán hàng cười tươi hơn: “Hai người chờ chút nhé, có thể hơi mất thời gian, tôi sẽ bảo người pha trà.”

Nào ngờ bà cụ lại nói: “Không cần, cô cứ gói trước, chúng tôi sang bên kia xem đã. Kiều Kiều, đi thôi.”

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều đột nhiên nhận ra rằng “Đi mua sắm.” trong miệng bà cụ nên dùng từ “Càn quét.” để diễn tả mới chính xác hơn, cô đè chặt hàng lông mày giật giật, hạ giọng nói: “Bác gái, không cần mua nhiều đồ cho con như vậy đâu.”

“Gọi gì mà bác gái, xa lạ thế, gọi là mẹ.” Bà cụ vỗ vỗ tay cô, vẻ mặt và giọng điệu đều khá cảm khái: “Mẹ đã sớm nghĩ, nếu có một ngày Nam Châu đưa con về nhà thì tốt biết mấy, tiếng mẹ này má đợi lâu lắm rồi.”

Tai đỏ bừng, trong ánh mắt chờ mong của bà cụ Nguyễn Kiều có vẻ hơi ngượng ngùng, mãi một lúc sau mới bật ra được một tiếng “Mẹ.” Bà cụ lập tức cười tươi như hoa: “Đã gọi mẹ một tiếng rồi, vậy thì phải mua đồ.”

Nói xong lại quay sang nhìn nhân viên bán hàng: “Yên tâm, chúng tôi ở bên kia, chắc chắn không bỏ đơn đâu!”

Bình Luận (0)
Comment