Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 33

Hạ Viên thấy hai cánh tay rắn chắc của Tưởng Hoa An vững vàng ôm trọn vòng eo mình, dùng sức vùng vẫy muốn xuống đất, nhưng giãy dụa mãi cũng không được gì, hai bên má đã sớm hồng rực rồi, cảm thấy có chút ủy khuất, đúng lúc Tưởng Hoa An cúi đầu nhìn nàng, không khỏi phát cáu trừng mắt nhìn lại. 

Ánh mắt này sao nhìn quen mắt vậy? Đúng rồi, là ánh mắt lúc lão nương tức giận trừng yêu với lão cha. Nam hài tử sao lại dùng ánh mắt này? Thế thì, người trong lòng này chính là tiểu đệ tức tương lai (thê tử tương lai của tiểu đệ), mà không phải là Từ Nhi? Cánh tay Tưởng Hoa An theo phản xạ tung Hạ Viên ra bên ngoài, muốn tung ra, ai biết còn chưa có tung ra, cánh tay bỗng đau xót, thì ra bị Hạ Viên hung hăng nhéo một cái. Nên xoay tay lại thu về. Thế này mới nhớ tới Hạ Viên dù sao cũng là nữ hài tử, không thể giống như lúc ba bốn tuổi có thể bế đùa chơi, càng không giống như Hạ Từ, có thể tùy ý bế đến ném đi, lòng không khỏi mờ mịt, cánh tay hơi buông lỏng, muốn vứt Hạ Viên xuống đất. 

Ôi ôi ôi, không được, hắn muốn ném ta xuống đất, như vậy khác nào như ngã từ trên cao xuống, rất đau đó! Hạ Viên quýnh lên, tay nhanh nhảu chộp vào bên hông Tưởng Hoa An, nhỏ giọng hét: “Thả cẩn thận.” 

Cánh tay Tưởng Hoa An đã buông lỏng rồi, đúng lúc nghe tiếng kêu la của Hạ Viên, thuận thế chụp lại, ôm Hạ Viên đứng vững. Vừa khéo hai tay Hạ Viên lại chộp lên eo hắn, từ buông lỏng rồi chộp lại, nên biến thành Tưởng Hoa An kéo vai nàng đứng dán vào ngực. Tưởng Hoa An hoảng hốt, tay đang ôm Hạ Viên vội rụt về. Hạ Viên thì đang vội vã buông lỏng tay chộp vào bên hông Tưởng Hoa An, lừng khừng một cái, thân mình thay đổi, bỗng chốc lại nhào vào trong lòng Tưởng Hoa An, vì thân người chỉ cao tới nách Tưởng Hoa An, hiện tại lỗ tai vừa vặn dán vào phía dưới ngực hắn, dù là như thế, nhưng vẫn nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Tưởng Hoa An, không khỏi giật mình ngẩn ra, người luyện võ tiếng tim đập đặc biệt lớn như vậy sao?

Tưởng Hoa An cảm nhận một thân thể mềm mại nhỏ bé đang tựa vào lòng mình, ổn định rất lâu mới bình ổn được thân mình, tim bất giác đập thật nhanh, không khỏi thầm mắng mình một tiếng: Nàng là tiểu đệ tức tương lai, tuổi lại còn nhỏ, mi bình ổn đỡ giúp nàng một chút thì sao? Tại sao tay chân lại không được vậy? 

Tưởng Hoa Hoằng duỗi tay xong chuẩn bị tiếp người, ai biết lại không tiếp được gì. Lúc này thấy tay Tưởng Hoa An bế Hạ Viên đang đảo ngược, còn thả xuống đất, không khỏi hét lên: “Lão Đại, sao không ném qua đây, không lẽ thấy hôm nay Từ nhi giống cô nương, huynh không nỡ ném hắn hả?” 

Tưởng Hoa An mới vừa bế Hạ Viên, cảm thấy nếu vạch trần thân phận nàng sẽ rất xấu hổ, sau khi Hạ Viên đứng lại, cố gắng ổn định tinh thần nói: “Có phải Từ nhi không được khỏe hay không? Không khỏe thì đi về trước đi!” 

“Ừm, đầu có hơi đau!” Hạ Viên nhìn ra sau liếc mắt nhìn Hạ Chấn một cái, thấy hắn bất động thanh sắc, cũng không định vạch trần thân phận mình trước mặt mấy nhi tử Tưởng gia, hơi yên lòng, vừa ấn huyệt thái dương, ra vẻ đang bị đau đầu, vừa mờ mịt nói với Mạc Văn Bách: “Sắc trời cũng không sớm, chúng ta ra phía trước tìm bá mẫu, cũng muốn nhanh về nhà một chút.” Nói xong vội vàng ra khỏi phòng binh khí của Mạc phủ. 

Mạc Văn Bách vội vã sai nô bộc đưa Hạ Viên và Hạ Chấn đi ra đằng trước tìm Sử Nghi. 

Truyện được chuyển ngữ bởi diễn đàn .....

“Này, này, Từ nhi!” Đám người Tưởng Hoa Cái thấy Hạ Viên chạy vội vã, lắc đầu nói: “Hôm nay Từ nhi cổ quái sao đó.” 

Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên đi nhanh, mình còn phất phất tay, nhưng cánh tay vẫn cảm thấy một mảnh mềm mại, tim không khỏi đập mạnh loạn nhịp, quả nhiên không thể ôm nữ hài tử, vừa ôm đã thất thần. 

“Viên muội, lúc nãy suýt chút nữa đã bị bọn họ nhận ra muội rồi!” Hạ Chấn đi theo sau Hạ Viên ra khỏi phòng, nhỏ giọng nói: “Tưởng đại ca ôm muội xoay một vòng, lại không ném muội đi, còn thả xuống đất. Đây thật không giống tác phong huynh ấy thường ngày, không lẽ chỉ vẻn vẹn một lát huynh ấy đã nhận ra muội rồi?” 

“Muội cũng không biết!” Hạ Viên nhìn gã nô bộc đang dẫn đường đằng trước, sợ nói chuyện bị người nghe được, nên cũng đè thấp thanh âm nói: “Hôm nay là tới xem tỷ phu tương lai, huynh thấy tỷ phu tương lai thế nào?” 

“Rất được, thật giống tác phong của Đại ca ca!” Hạ Chấn gật đầu nói: “Trên ta có hai tỷ tỷ, nhưng không có ca ca, thật hi vọng có một ca ca, tỷ phu chính là một nửa ca ca rồi. Thấy dáng vẻ này của huynh ấy, cũng sẽ không khi dễ tỷ tỷ, thật hợp đấy!” 

“Muội cũng thấy như vậy!” Hạ Viên nghĩ lúc về phủ phải báo cáo tướng mạo phẩm tính Mạc Văn Bách cho Hạ Anh, chính mình một người nói cũng không xác thực lắm, nếu Hạ Chấn nói giống vậy, Hạ Anh tất nhiên sẽ không còn nghi ngờ gì nữa. Hi vọng nàng vô cùng cao hứng chờ đợi xuất giá! 

Lại nói đến Hạ Từ, sau khi Hạ Viên đi ra cửa, nằm trên giường xem sách một lát, đang muốn gọi người đến châm trà, bỗng nhớ tới buổi sáng đã kiếm cớ sai hai tiểu nha đầu hầu hạ điều đi hết rồi, bên trong phòng lúc này chẳng có ai cả, bản thân đành phải đứng lên, muốn đi qua phòng bên lấy bình nước pha trà uống. Vừa mới vén rèm, đã nhìn thấy một nha đầu vội vàng tới đây, vừa nhìn lại là nha hoàn Hạnh Nhân bên người Hạ Viên, vội gọi: “Hạnh Nhân đến đây thật đúng lúc, vào pha cho ta ấm trà nào.” 

“Từ nhi, nguy rồi, một đoàn người Đại Bang đến trong phủ, nghe bà tử quản sự nói là Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc theo Quốc Sử (Sử quan một nước) đến đây, sai Thường công công mang đến phủ chúng ta, sau đó chỉ tên muốn gặp Viên nhi!” Hạnh Nhân nghe lời Hạ Viên dặn dò, cầm trâm váy các loại đang muốn đến trong phòng Hạ Từ, lại không ngờ quản sự bà tử bên người Hạ lão thái thái vội vàng chạy tới tìm Hạ Viên, bảo Hạ Viên lập tức đi ra ngoài. Nàng vừa nóng nảy hỏi nguyên nhân, vừa không dám nói Hạ Viên đã giả trang bộ dáng Hạ Từ đến Mạc phủ rồi, đành phải để quản sự bà tử ngồi một lát, mình thì mang theo trâm váy các vật đến trong phòng Hạ Từ, vẻ mặt cầu xin nói: “Chỉ sợ bị hỏng bét, nếu để Lão thái thái biết tiểu thư giả trang bộ dáng thiếu gia xuất môn, sẽ nói thiếu phu nhân xưa nay giáo nữ nhi không nghiêm, sẽ liên lụy thiếu phu nhân chịu trách mắng dạy dỗ.” 

Hạ Từ vừa nghe cũng nóng nảy, lão thái thái thương mình và muội muội, tất nhiên sẽ không quở trách, nhưng mẫu thân thì khó may mắn thoát khỏi, nhất định sẽ nói vài câu. Lúc trước cũng âm thầm nghe được bởi vì mẫu thân không phải xuất thân từ thế gia đại tộc trong kinh thành, made by ,,, mấy vị bá mẫu trong phủ đã muốn chờ để chế giễu. Có được cơ hội thì sẽ không buông tha mà nói mát. Lão thái thái lại không thể thiên vị, có sai lầm tự nhiên phải gọi tới giáo huấn vài câu. 

“Tiểu thiếu gia, ngài, ngài giả trang thành bộ dáng tiểu thư ứng đối vượt qua chuyện này được không?” Hiện giờ Hạnh Nhân cũng được mười tuổi rồi, vì luôn đi theo bên người Hạ Viên, rất thông minh, lúc này nhìn những vật dụng váy áo trong tay nói: “Gương mặt thiếu gia và tiểu thư cũng không khác nhau lắm, trang điểm một chút, chắc cũng có thể giấu diếm được.” 

“Chuyện này làm sao có thể giấu diếm qua được? Hình dáng muội muội tuy có hơi giống ta chút, nhưng vừa nhìn liền có thể phân biệt ra nam nữ ngay. Muội muội giả trang thành bộ dáng của ta thì dễ thôi, chỉ cần vẽ đen lông mày, đè thanh âm xuống một chút, bắt chước dáng đi của ta, người không tinh ý có thể giấu qua được. Ta giả trang thành muội muội thì không giả thành được, không nói tới ta hơi cường tráng, chẳng những không học được cách nói thanh thúy và cách bước đi nhẹ nhàng như mèo của muội ấy, ngay cả khuôn mặt này của ta, nó hơi vuông một chút không thể sánh bằng muội muội, cho dù giả trang thành nữ hài tử, cũng không thể gạt được những người thân quen.” Mặc dù Hạ Từ không muốn Quý Thư và Hạ Viên chịu quở trách, nhưng khi nghe Hạnh Nhân ra chủ ý để mình giả trang thành Hạ Viên, lại cảm thấy không ổn, lắc đầu nói: “Trước vẫn nên âm thầm gọi người kêu muội muội trở về rồi nói sau!” 

“Mạc phủ cách Hạ phủ cũng không gần, vừa tới một lúc cũng cần có thời gian. Bây giờ Tiểu hoàng tử kia lại ở đại sảnh chờ rồi, nếu trong chốc lát không gặp được người, chắc chắn sẽ gọi người đến giục.” Hạnh Nhân nói xong, thấy Hạ Từ buồn rầu ôm lấy đầu, nhất thời cái khó ló cái khôn nói: “Lần trước Thiếu phu nhân bệnh nên dùng một loại thuốc dán dán trên ót, vì nhìn rất khó coi, lại sợ gặp gió, nên buộc lụa đỏ lên trên thái dương để che đậy, nhóm thiếu phu nhân đi vào thăm bệnh, nói thiếu phu nhân như vậy cũng thật hoạt bát. Lúc trước khi tiểu thư bị đau, cũng lấy thuốc kia đi dán rồi lại buộc lụa đỏ lên. Bây giờ không bằng tiểu thiếu gia giả trang thành đau đầu, buộc lụa đỏ lên trên thái dương, che một nửa lên trên thái dương và lông mày, lại trang điểm thêm một chút chắc sẽ ổn.” 

“Giả trang xong nhìn giống hay không giống rồi bàn tiếp!” Hạ Từ cầm mấy xấp vải vóc Hạnh Nhân đưa tới, edit by ,,, bảo nàng gọi bà tử đi thuê xe đến Mạc phủ tìm Hạ Viên trở về, thấy Hạnh Nhân đi, Hạ Từ cũng vào phòng mặc đồ vào. Một lúc sau, Hạnh Nhân chầm chậm trở về, thấy Hạ Từ đã giả trang đã ổn thỏa rồi, buộc lại lụa đỏ trên đầu, nhìn xem nói: “Nếu như không nói chuyện, nhìn sơ cũng không nhận ra.” 

“Thật đau đầu, tự nhiên liên quan cổ họng cũng đau.” Hạ Từ học theo tiếng của Hạ Viên, rốt cuộc cũng hơi không giống, cười nói: “Chờ ngươi nói cổ họng ta cũng đau. Không muốn nói nhiều lời. Bất đắc dĩ phải nói thì ta giả ra, người ta cũng tưởng cổ họng ta đau mới nói như vậy.” 

Hạ Từ ở đây vừa mới giả dạng xong, quản sự bà tử đã vội vàng đến tìm nói: “Ôi trời ơi, trà sảnh trước đã dâng lên hai lần rồi, tiểu thư còn chưa đi qua? Lão thái thái lại thúc giục ta đến thỉnh.” Vừa nói, thấy Hạ Từ buộc lụa đỏ quanh đầu mình, giật mình ngẩn ra nói: “Sáng sớm tiểu thư còn khỏe lắm mà, lúc này sao lại đau đầu rồi? Vẫn nên bẩm lão thái thái thỉnh đại phu đến xem mới được.” 

“Không cần thỉnh đại phu, dán một miếng thuốc dán là ổn thôi!” Hạ Từ vịn ghế đứng lên, giả ra bộ dáng ốm yếu, nhíu cổ họng nói: “Đã là Tiểu hoàng tử muốn gặp ta, ta đi gặp một lần rồi trở về phòng nghỉ ngơi thôi!” Ừ, mọi người thấy ta bị bệnh, tự nhiên vừa nhìn thấy sẽ bảo ta nhanh trở về, đoán chừng sẽ không lộ tẩy. 

Hạnh Nhân thấy quản gia bà tử không nhận ra Hạ Từ, đứng sau lưng quản sự bà tử nháy mắt qua, dùng khẩu hình nói với Hạ Từ: “Xem đi, không nhận ra được đúng không?” 

Lý Thiện đợi nửa ngày không thấy Hạ Viên đi ra ngoài, nên đích thân đến thúc giục, nghe thấy Hạ Từ đau đầu, lại nhìn thấy trên trán hắn mang lụa đỏ, giật mình ngây ngẩn nói: “Sáng sớm không phải còn khỏe lắm sao, sao lúc này đã đau đầu rồi?” Nên lại nói: “Nghĩ là do gió lạnh xâm nhập, cảm lạnh rồi, khi ngủ đừng nên mở cửa sổ. Bây giờ con dán thuốc cũng tốt, một lát phải tìm đại phu đến xem thôi!” Vừa nói vừa lôi kéo Hạ Từ bước đi, vừa cười vừa nói: “Tiểu hoàng tử nước Bắc Thành kia cũng thực tuấn, nhớ tới trước đây hắn từng gọi con một tiếng “tỷ tỷ”, bọn chúng ta còn cười trộm đấy! Lúc này người đã cao lớn, tuy nói mới mười tuổi, so sánh cùng Chấn nhi cũng cao hơn một chút đấy. Nghĩ tới vóc dáng người phương Bắc bọn họ vẫn luôn cao hơn chút.” 

“Tiểu hoàng tử chỉ tên gọi con đến rốt cuộc là có chuyện gì?” Lúc này Hạ Từ cũng nghĩ tới chuyện trước đây Hạ Viên vào hoàng cung, sau đó xảy ra chuyện Đường Chí Lễ gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, nghĩ Đường Chí Lễ này chỉ sợ thiện giả bất lai, lai giả bất thiện (người tốt không tới, người tới không tốt). Chắc muốn ra một đề khó giải cho muội muội đây mà. Nhưng mà muội muội hiện giờ không ở đây, mình lại không nhanh trí bằng muội muội, không biết ứng đối có qua được không. Thôi kệ, nếu giải đáp được thì giải đáp, nếu không giải đáp được thì giả vờ đau đầu trốn thoát. 

Hạ Từ vừa nghĩ ngợi, vừa giả vờ đang bệnh yếu ớt tay để Hạnh Nhân nâng đỡ, theo Lý Thiện và quản sự bà tử đi tới phòng khách đại sảnh. 
Bình Luận (0)
Comment