Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 36

Edit: hoacodat 

Hôm nay là đại thọ Tưởng lão phu nhân, mặc hỉ đỏ, một thân y phục màu đỏ thẫm vải văn phúc tự cùng đế giầy, đang ở trong chính sảnh phòng khách nói chuyện cùng Hạ Tử Hân: “Con có thân mình cũng đừng bận rộn nữa, chỉ cần ngồi thôi, chuyện đón khách bồi chuyện đều có người khác làm thay. Chúng ta ở đây uống trà, đợi khi vào ngồi, chờ khai diễn, an an ổn ổn ngồi xem cuộc vui là được.” 

Hạ Tử Hân tất nhiên là cười nói với Thượng Tiệp: “Không nghĩ hôm nay khách nhân đến lại nhiều như vậy, sợ đại tẩu bận không ngơi tay, chỉ tới nhắc nhở một chút thôi, cũng không dám đi ra ngoài đón khách. Sợ người ta nhìn thấy cái bụng to của muội, đều kinh hoảng vội đưa ta trở về, đón khách liền biến thành nhiễu khách.” 

Mấy vị phu nhân và Tưởng lão phu nhân đang cùng trò chuyện nghe vậy đều nở nụ cười, bỗng có mấy nha đầu đi lên châm trà, có mấy người khác đến đổi đĩa, người đến người đi, bỗng trở nên náo nhiệt vui vẻ. 

Thượng Tiệp lại nói đến chuyện mấy ngày trước Đường Chí Lễ đến Hạ phủ làm khó dễ Hạ Viên, cười nói: “Nghe Viên nhi chỉ trong vòng ba ngày đã hoàn thành việc ghép lại thất xảo mưu đồ đưa đến cho tiểu hoàng tử, vì thất xảo mưu đồ này là cả gia đình hợp lực ghép thành, coi như là gặp may, ngược lại cũng xem như cùng tiểu hoàng tử ngang sức, cũng không gây ra chuyện gì. Bên ngoài có người nói nếu không phải ngày đó Viên nhi đau đầu, không chừng trên đương trường cũng có thể ghép ra được, làm khó coi tiểu hoàng tử này lớn lần nữa. Miệng mọi người nói đều rất thống khoái, cũng không nói tới chuyện nào khác nữa. Vào mấy năm trước Bắc Thành quốc lúc nào cũng muốn thị uy với người nước chúng ta, từ lúc thiết lập hai lần đại hội Tú Phẩm Nam Bắc, mọi người thấy nước Bắc Thành cũng không phải toàn là hạng người hổ lang (hung dữ), người Bắc Thành quốc cũng có kiến thức lễ nghi chi bang như nước Nam Xương ta, hiện nay quan hệ hai nước cũng hòa hoãn hơn nhiều, mặc dù chuyện ghép thất xảo mưu đồ bất quá chỉ là chuyện thi đấu giữa hai tiểu hài tử, nhưng cũng không nên phát sinh sự cố. Lúc này cho dù Viên nhi tự lực ghép lại thất xảo mưu đồ, nhưng cũng không nên làm mất mặt Tiểu hoàng tử trước mặt những người khác, làm hắn không xuống đài được, hoà nhau thật là vừa vặn.” 

Đang nói, có người đến báo Hạ lão thái thái mang theo nữ quyến đến đây, mọi người không khỏi cười lên ra nghênh đón. 

Tưởng lão phu nhân thấy Hạ Từ đi theo các nữ quyến cùng tiến vào, không khỏi trêu ghẹo nói: “Ôi, Từ nhi, tất cả nam khách đều ở sảnh trước, sao con lại trà trộn đến đây? Hay là lại muốn đến nhìn lén các cô nương khác trong phủ?” 

“Hắn còn nhỏ lắm, biết cái gì?” Hàn lâm phu nhân đến gải vây, lại cười nhìn Trân Châu nhà mình liếc mắt một cái, lúc đầu còn vui vẻ chơi đùa với Từ nhi, bây giờ lại thích thì thầm với Viên nhi, tương lai nếu có thể gả tiến vào Hạ phủ, cũng khá tốt. 

“Mấy vị ca ca của hắn chậm rãi cưỡi ngựa đằng sau còn chưa có đến đây, không có ai trông hắn, nên không bảo hắn đến sảnh trước nghịch ngợm, trước còn phải buộc hắn bên người tránh sinh chuyện.” Hạ lão thái thái cũng cười trả lời lại, chuyển sang nói với Tưởng lão phu nhân: “Nói là chỉ mời mấy nhà thường tương giao qua phủ, chúng ta nhìn trước cửa phủ đều là kiệu mã, nghĩ tất cả đến đều muốn dính chút không khí vui mừng.” 

Nói chuyện, Hạ lão thái thái cũng bảo người mang thọ lễ trình lên. Tưởng lão phu nhân tất nhiên vui vẻ cảm tạ, lại chỉ thích nhất thể thêu, vừa nghe được là Quý Thư làm, không khỏi khen thêm vài câu. Bỗng nhớ tới một chuyện, vừa cười nói: “Lần trước muốn làm rương để trang sức, nương An nhi cũng nói muốn đến Hạ phủ tìm một bản vẽ, nói là thấy Đại thái thái Hạ phủ có một rương trang sức làm rất tinh xảo, cũng muốn làm một cái giống như đúc. Đến trong phủ hỏi, mới biết được bản vẽ rương kia là Niên ca vẽ ra. Lại tìm tới hỏi, thế mới biết bản vẽ thật ra là Niên ca vẽ ra, bên trong có một ô lại một ô, rút đi một cái có thể nhìn thấy châu báu bên trong (hoacodat: ta chém), cũng là Viên nhi lấy giấy làm ra hộp nữ trang cho hai đệ đệ chơi, nương tử Niên ca nhìn thấy hình dáng xinh đẹp, nghĩ muốn chiếu theo dáng hình đó làm một rương trang sức, sau đó bảo Niên ca vẽ một bản vẽ, bảo người làm ra, quả nhiên tinh xảo.” 

Đợi nha đầu phụng trà, Tưởng lão phu nhân sớm ngoắc Hạ Viên đi qua ngồi bên người hỏi: “Nghe nói mấy ngày trước con bị đau đầu, khỏi rồi chứ? Học thêu thế nào rồi? Nghe phu nhân các phủ đều khen, nói rằng học thêu rất tốt. Có điều mỗi ngày giờ học thêu cũng không nên quá dài, sợ sẽ ảnh hưởng đến mắt. Hôm nay đưa qua giày Khoan Khẩu chắc làm cũng mất rất nhiều tâm tư, thật làm khó con rồi.” Nói xong lại nói với Hạ lão thái thái và Quý Thư: “Viên nhi và nương nó đều là một dạng, đều khéo tay, mấy thủ công gì đó quả thật không làm khó được nàng.” 

Trấn Nam phu nhân thấy Tưởng lão phu nhân thích Hạ Viên, tất nhiên cũng cười theo nói: “Lần trước Viên nhi tặng Thấm nhi một bức thêu thất sắc, ngay cả người lớn như chúng ta đây cũng cảm thấy tốt, còn không phải là khéo tay?” 

Đang nói, mành bỗng vén lên, Tưởng Hoa Cái thập thò đi vào, kéo Hạ Từ nói: “Từ nhi, lần trước ở Mạc phủ gặp ngươi, nhìn còn giống một tiểu cô nương, còn chưa nói gì ngươi đã bỏ chạy. Hôm nay đến đây, Nhị ca la hét muốn phạt ngươi, mau mau đi ra ngoài mới chính xác.” 

“Nói chuyện gì cứ nói, tại sao còn níu tay níu chân, trước hãy chào hỏi các vị phu nhân đi!” Tưởng lão phu nhân nhìn thấy Tưởng Hoa Cái đi vào, bắt hắn chào hỏi các phu nhân các nhà, lại hỏi: “Ca ca con bọn họ đều ở sảnh trước sao? Có giúp tiếp đón người các phủ đến không? Tuy con nhỏ, cũng nên giúp đỡ chút, đừng có ham chơi.” 

Tương Hoa Cái vừa nghe Tưởng lão phu nhân nói, vội đi qua chào hỏi các vị phu nhân. Các vị phu nhân tất nhiên đều nhất nhất khen ngợi, nương theo nói: “Cái nhi năm nay cũng mười tuổi rồi, trên có năm ca ca, lớn nhất có An nhi cũng mười tám tuổi, vì sao vẫn chưa nghe thấy định cô nương nhà ai vậy?” 

“An nhi mặc dù mười tám tuổi, ngại hắn một lòng học võ, còn chưa mở lòng, ta cùng nương hắn cũng không có cách nào!” Tưởng lão phu nhân tự nhiên biết phu nhân này nọ là mượn cơ hội tìm hiểu, lúc này cười nói: “Lúc đầu cũng đến trong miếu nhờ sư bác xem một hồi, nói là sao Hồng Loan chưa động, đợi qua vài năm, nhân duyên tự tới, đành phải tùy hắn.” 

Phu nhân các phủ vừa nghe, không khỏi lặng lẽ hít một ngụm khí lạnh. Qua vài năm nữa hoa cúc vàng dần héo, ai còn giữ khuê nữ chờ mấy năm sau gả vào phủ Tướng quân? Nhất thời đều đưa ánh mắt phóng tới trên người Tưởng Hoa Cái và Hạ Từ, ừm, tiểu khuê nữ chưa tới mười tuổi, nếu qua vài năm, có thể tìm một trong hai đứa này chọn một người gả tới, cũng là một chuyện tốt. Đại thiếu gia phủ Tướng quân này, vẫn nên quên đi. 

Vì thấy Tưởng Hoa Cái muốn kéo Hạ Từ đi ra ngoài, Quý Thư không khỏi dặn dò thêm mấy câu, lại nói: “Thấy Thành ca ca và Bồi ca ca con đến đây, phải đi theo đám bọn họ ngồi cùng một chỗ đấy, không được chạy loạn.”   

Hạ Từ  đáp lời, đi theo sau Tưởng Hoa Cái ra ngoài. Vừa mới đến sảnh trước phòng khách chuyên tiếp đãi khách nam, bọn Tưởng Hoa Khoan sớm đã nhìn thấy hắn, đều vây quanh trái nhìn phải ngắm nói: “Từ nhi hôm nay xem như có chút dáng hình, chỉ là ngày ấy ở Mạc phủ trông thấy đệ, thế nào lại cảm thấy không thích hợp vậy? Thật kỳ lạ! Lúc muốn hỏi đệ một chút, đệ lại bỏ chạy thật nhanh. Sau khi ra khỏi Mạc phủ, lại nghe được là vì Tiểu hoàng tử nước Bắc Thành đến trong phủ làm khó dễ muội muội nhà đệ, đệ mới vội chạy về. Cái này cũng thôi! Lại nói tiếp, muội muội đệ cũng thật khéo tay, lúc này lại được phần thưởng rồi, mọi người đều truyền nhau!” 

Hạ Từ đi theo Tưởng Hoa Khoan bọn họ cười nói vài câu, vì gặp tôn nhi nhà Thượng thư Đào Linh Kiệt cũng tới, cũng đi lên nói chuyện, nhất thời không gặp được Tưởng Hoa An, cười hỏi: “An ca ca đâu?” 

“Huynh ấy đi theo phụ thân đang tiếp khách sảnh trước, chờ lát sẽ đi vào.” Tưởng Hoa Khoan cười nói: “Vừa mới nghe thấy Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc và quốc sử Chu đại nhân cũng đến đây, bọn họ vội đi ra ngoài nghênh tiếp. Mặc dù không hạ bái thiếp cho bọn họ, nhưng nếu bọn họ đến đây, cũng không thể chậm trễ.” 

“Cái gì, Đường Chí Lễ cũng tới?” Hạ Từ quá kinh ngạc, nguy, nếu bị hắn nhìn thấy, chuyện bản thân mình phẫn muội muội chẳng phải liền lộ rồi sao? Vậy thì phải trốn vào nội thất ở cùng một chỗ cùng tổ mẫu các nàng mới có thể tránh khỏi hắn. 

“Ô, đệ nhớ còn có một việc còn chưa nói với nương, đệ trở về nói rồi trở ra.” Hạ Từ thật sốt ruột, kéo Tưởng Hoa Cái nói: “Khi nào An ca ca đến đây muốn tìm đệ, huynh chỉ nói đệ đang ở phòng trong, chậm lát sẽ trở ra.” Nói xong không để ý đến Tưởng Hoa Cái đang kinh ngạc, đi ra sảnh nhanh như chớp, tìm đường ra sảnh sau với Hạ lão thái thái. Ai ngờ vừa mới quẹo qua cửa hông, đoàn người nghênh kiệu chậm rãi đi tới, hai người bên trái, chẳng phải là Chu Khuông Chính và Đường Chí Lễ à? 

Ôi trời, muốn tránh bọn họ, không nghĩ lại gặp phải! Hạ Từ kích động muốn trốn tránh lại không kịp, bỗng nhất tay áo che lấy mặt, quay đầu quẹo qua bên trái thông với hoa viên bỏ chạy, không ngờ Tưởng Chấn lại nhìn thấy hắn, giương giọng nói: “Người đằng trước là ai vậy?” 

Tưởng Hoa An mắt sắc, nhận ra người đang quay đầu chạy đi là Hạ Từ, thấy hắn hốt ha hốt hoảng quẹo qua bên trái chạy như điên, trong lòng đánh thót, nói giúp: “Phụ thân, có thể là nhi tử đi theo người lớn đến đây, sợ là trong phủ quá lớn, nên không tìm thấy đường. Cũng đừng làm hắn sợ, con đi qua hỏi một chút.” 

Sau ngày Tưởng Hoa An ở Mạc phủ nhận ra Hạ Viên, thấy nàng chạy, chỉ thở dài cũng không vạch trần. Ai ngờ ra khỏi Mạc phủ thì lại nghe tin nói Tiểu hoàng tử nước Bắc Thành Đường Chí Lễ đến Hạ phủ khó xử Hạ Viên, vì đầu Hạ Viên đau, nên chỉ cho thuộc hạ đưa đến rương nhỏ đựng thất xảo mưu đồ liền đi. Tưởng Hoa An tính canh giờ, lúc ấy đúng lúc Hạ Viên đang phẫn nam trang đến Mạc phủ, Đường Chí Lễ sao có thể ở Hạ phủ nhìn thấy Hạ Viên nào khác được? Hai chuyện gộp lại, Tưởng Hoa An liền đoán ra người ở Hạ phủ gặp Đường Chí Lễ, chỉ sợ là Hạ Từ phẫn nữ trang. Bây giờ Hạ Từ vừa thấy bọn họ tiếp Đường Chí Lễ đến đây, quay đầu bỏ chạy, tự nhiên là sợ Đường Chí Lễ gặp mặt đúng lúc vạch trần thân phận. Nói như vậy, lúc ấy người đưa rương nhỏ đến dịch quán  gặp Đường Chí Lễ, chỉ sợ vẫn là Hạ Từ giả nữ trang. Tưởng Hoa An phân tích mau lẹ chân tướng sự tình, ba bốn bước đã đuổi theo Hạ Từ, chặn lại nói: “Được rồi, đừng chạy nữa, chạy nữa người ta thật sự sẽ nghi ngờ đấy! Thực sợ cùng người ta đối mặt, thì tới chỗ lão thái thái các nàng đi, đừng đi ra là được. Đoàn kịch hát ở chỗ đại đường kia, đợi các nữ quyến cũng đang cùng một chỗ xem kịch vui, đệ cũng đừng tới chỗ chúng ta nữa, chắc cũng không lộ đâu. Chờ bọn người Chu đại nhân kia đi rồi, huynh lại bảo đệ đi ra.” 

“An ca ca!” Hạ Từ không khỏi hô lên một tiếng, nhớ tới muội muội nói với mình chuyện ngày ấy ở Mạc phủ có gặp qua vài vị nhi tử nhà Tướng quân, lúc này Tưởng Hoa An bồi Đường Chí Lễ bọn họ đi vào, vừa nhìn thấy mình chạy lại đuổi theo nói thông suốt như vậy, tự nhiên đã đoán ra chân tướng. Lúc này cũng không gạt nữa, ngược lại âm thầm nói hết chuyện ngày ấy. 

Lại nói Đường Chí Lễ nghe thấy Tưởng Chấn hô lên một tiếng, ngẩng đầu thấy một bóng dáng nho nhỏ đang chạy qua bên kia, mặc dù nhìn lướt qua, nhưng lại hoảng hốt cảm thấy có điểm quen thuộc, vì trí nhớ hắn rất tốt, gặp qua một lần liền nhớ rõ dáng hình, mặc dù Hạ Từ hai lần gặp hắn đều phẫn nữ trang, lúc này gặp lại mặc nam trang chạy lướt qua phía trước, nhưng cũng lập tức nhớ ra, không khỏi kinh ngạc: không phải chứ, nàng đây là nữ giả nam trang đi ra ngoài chơi sao? Chắc là sợ bị ta nhìn thấy vạch trần chuyện của nàng, thế này mới vội vã chạy đi. Hì, nếu bị ta gặp phải, tự nhiên phải đi ra gặp rồi. Vạch trần không bóc trần đâu, để xem thái độ của ngươi, cũng xem tâm tình của ta. 
Bình Luận (0)
Comment