Đúng như tình báo, đội quân của Long Phúc đang trên đường trở về kinh thành Kim Kê. Nơi mà bọn chúng đi qua, tính mạng bách tính treo trên mũi đao bén nhọn. Khắp nơi chìm trong bóng tối, ánh lửa chết chóc thiêu đốt mọi hy vọng sống. Tàn cảnh mà đội quân ấy đi qua khiến Long Dĩ Đàm cùng quân thần triều đình không khỏi căm phẫn.
Long Phúc ngạo nghễ trên thân ngựa, hắn mặc chiến giáp, tay cầm thanh đao được luyện rèn trong thời gian dài. Trên gương mặt hắn tràn ngập sát khí, ánh mắt của hắn hoàn toàn chìm đắm trong sự thỏa mãn. Phải, hắn công thành doanh toại mang vũ khí bí mật của mình khiêu chiến Long Dĩ Đàm.
“Báo!”
Một thanh âm dài vang lên, một chiến sĩ cưỡi ngựa thúc nhanh đến trước ngựa của Long Phúc, cẩn thận hành lễ rồi tâu.
“Bẩm báo Thái tử, đã nửa ngày trôi qua nhưng quân tiếp viện vẫn chưa xuất hiện. Thuộc hạ đã cử người đi thăm dò, nhưng không ai sống sót trở về. E rằng..”
Long Phúc giương ánh nhìn cao ngạo, hắn chau mày suy nghĩ. Sau đó, lại rất tự tin tuyên bố.
“Quân tiếp viện e rằng sẽ không xuất hiện được. Nhưng mà bổn thái tử lần này đã hạ chí, quyết phải quét sạch đám người ở kinh đô!”
Hắn xoay ngựa, đối mặt nhìn muôn vạn binh sĩ đứng phía sau lưng mình.
“Hôm nay, bổn thái tử nhất định phải tắm máu Kim Kê. Lấy máu bọn họ lót đường đến Hoàng vị. Ngày mà bổn thái tử đăng cơ chính là ngày hôm nay, ngày chết của Long Dĩ Đàm cũng chính là ngày hôm nay!”
“Các ngươi đã nghe rõ lời ta nói chưa!”
“Chúc Thái tử điện hạ trăm trận trăm thắng, thành công kế vị!”
Long Phúc cười lớn trong sự hả hê, tiếng cười của hắn tựa như vang cả một vùng đất, tựa như tiếng quỷ dữ phát ra trong đêm đen, ghê sợ, lại sặc mùi máu tanh.
“Quân tiếp viện không đến kịp, cũng không sao cả. Chúng ta tiếp tục!”
Ba nghìn binh sĩ được hắn triệu tập, theo lệnh hành sự, lại tiếp tục một đường giết thẳng đến Kim Kê thành.
Khác với một Long Phúc đang tự biến mình thành quỷ dữ, tắm máu thiên hạ. Long Dĩ Đàm cùng quân thần ngày đêm họp triều cương cùng nhau bàn đối sách. Tính mạng của thiên hạ bách tính như ngàn cân treo sợi tóc. Cấm vệ quân ở lại thủ thành, Điệp Hắc Môn được lệnh của Dụ Quyên đã sẵn sàng triệu tập đầy đủ.
Đèn đốm của chính điện vẫn đang được thắp sáng, tiếng các vị quan cùng nhau bàn bạc đối sách vang lên đều đặn.
“Quân của thái tử điện hạ đã sắp giết đến Kim Kê thành rồi. Chúng ta ngoại trừ Cấm Vệ quân ở lại thủ thành, cũng chỉ còn quân tiếp viện từ Nhĩ Lạp vương quốc xa xôi đến. Nhiếp Chính Vương à, ngài không thể ra trận!”
“Bổn vương là người có kinh nghiệm chinh chiến nhiều nhất trong số những người ở đây. Thừa tướng bảo bổn vương không ra trận, vậy ai mới là người dẫn quân đánh giặc. Nghịch tặc ở đó, bổn vương không chém, sao đáng với vị trí Nhiếp Chính Vương được!”
“Thừa tướng đại nhân nói rất đúng. Nhiếp Chính Vương không thể xuất trận!”
Thanh âm của nữ tử bỗng nhiên vang lên trong chính điện khiến ai nấy đều bất ngờ sửng sốt.
“Kia.. Kia chẳng phải là Trắc phi của Thái tử sao? Chỗ triều cương ngụy luận, nữ tử sao có thể trực tiếp xen vào?”
Lập tức có vài người đồng tình đáp.
Nhưng nữ tử đó không để họ vào mắt, thẳng một đường đến trước mặt Long Dĩ Đàm, cẩn thận hành lễ.
“Dụ Quyên tham kiếm Nhiếp Chính Vương!”
Long Dĩ Đàm khẽ nhìn nàng gật đầu. Dụ Quyên thấy rõ sắc mặt không được tốt của Long Dĩ Đàm, nàng biết, chàng ấy đã mưu tính rất lâu, tinh thần quả nhiên không hề dễ chịu.
Dụ Quyên không vội đáp lời chư vị quan lại, nàng mỉm cười nhìn Long Dĩ Đàm, tựa như một lời trấn an.
Thời khắc này, nàng không còn là Trắc phi an phận thủ thường trong Nhân Tâm cung. Nàng mang trên mình dáng vẻ quyết đoán, ánh mắt sắc lẹm, thần khí ngút trời, bóng lưng thẳng tắp, khí chất cao ngạo.
“Nếu chư vị tin tưởng, ta sẽ là người dẫn quân chống lại nghịch tặc Long Phúc, trả lại cho chư vị một Chấn Thiên quốc bình an!”
Lời nói nàng hào hùng vang lên trong chánh điện. Khẩu khí nàng tràn ngập sự tự tin. Phải, nàng đang nhắc lại cho bọn họ nhớ, nàng từng là tướng quân oai hùng của Chấn Thiên quốc. Nàng từng là nữ tử dẫn binh chinh chiến sa trường, thân xác nàng ra vào cửa tử nghìn lần, chí khí nàng dập tắc ham muốn thèm khát của quân địch.
Nàng đứng nơi đâu, kẻ địch sẽ thuần phục dưới chân nàng đến đó, một tấc đất của Chấn Thiên quốc đều sẽ được bảo vệ nguyên vẹn.
Dưới triều lại bắt đầu vang lên những tiếng thảo luận to nhỏ. Quả nhiên là sau Long Dĩ Đàm, người có thể dẫn quân xông trận chỉ có Dụ Quyên nàng.
Nhưng nàng hiện tại đâu còn là Dụ Quyên, nàng vốn là công chúa được gả sang Chấn Thiên quốc để hòa thân, lại là Trắc phi bị cấm túc trong Nhân Tâm cung. Hơn nữa, nàng cũng từng là kẻ phản quốc, mang đại tội ám sát hoàng đế, khiến cả gia tộc vụt tắc vinh quang trong một đêm.
Nàng.. Suy cho cùng cũng không còn là tướng quân anh dũng của Chấn Thiên quốc!
Dụ Quyên tự biết suy nghĩ của mọi người hiện tại. Trước khi chính thức ra trận, nàng cũng cần cho mình một lý do chính đáng để dẫn quân.
“Ngươi từng là kẻ phản quốc. Tuy ngươi đang là Trắc phi, nhưng làm sao ngươi có thể chứng minh cho bọn ta thấy, ngươi không có lòng phản quốc, không phải là đồng minh của Long Phúc?”
“Dụ Quyên ta tự biết bản thân ta tội lỗi đầy mình. Các vị nói đúng, thật khó để có thể tín nhiệm ta lần nữa. Nhưng trước đây ta từng tuyên bố, ta hận hoàng thất, nhưng không hận bách tính. Ta hận tiên hoàng, nhưng không hận thiên hạ chúng sinh. Nếu các vị sẵn lòng tin tưởng, Điệp Hắc Môn của ta sẵn sàng vì bảo vệ nước nhà mà hy sinh chống địch.”
“Hơn nữa tình hình hiện tại, ta chính là người duy nhất có thể dẫn binh ra trận”
Nàng xoay lưng nhìn Long Dĩ Đàm trên hoàng vị, ánh mắt nàng thoáng chốc dịu dàng, lời nói cũng có phần nhẹ nhàng hơn.
“Nhiếp Chính Vương là người mà ta tin phục nhất, cũng là người mà các vị tin tưởng nhất. Vận mệnh nước nhà ngày sau còn phải trông chờ vào ngài ấy, ta nhất định sẽ bảo vệ ngài ấy chu toàn, không để ngài ấy chịu chút tổn thương nào.”
Thừa tướng đại nhân là người đứng đủ lâu trong triều để nhận biết phải trái, trắng đen. Ngài có chút dao động, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Long Dĩ Đàm cắt ngang.
“Vận mệnh nước nhà ngày sau nếu phải giao cho ta, thì đại loạn của thiên hạ nên để ta dẹp yên mới phải. Trắc phi, ta biết muội lo cho an toàn của ta. Nhưng nếu ta không thể bảo vệ nước nhà lúc chiến loạn, lấy tư cách gì ngày sau thống nhất thiên hạ, chăm lo bách tính.”
Dụ Quyên ngây người nhìn chàng ấy, nàng hiểu rõ bản tính của Long Dĩ Đàm hơn ai hết. Quả nhiên đúng như lời A Nhị Na đã nói, điều nàng sợ nhất lại thành sự thật.
Nàng sợ.. Chàng ấy sẽ nguy hiểm.
Dụ Quyên đứng thẳng người lần nữa, đối diện với Long Dĩ Đàm, nàng rút trâm cài tóc. Mái tóc được bó gọn theo đạo lý làm thê tử của nàng trong phút chốc được thả xuống trước sự chứng kiến của bá quan văn võ.
Long Dĩ Đàm nhíu mày, lo lắng.
“Dụ Quyên, muội muốn làm gì?”
Nàng không vội đáp lời, chỉ mìm cười nhìn chàng, sau đó dùng trâm nhọn cắt đi một đoạn tóc của mình.
Đây.. Rõ ràng là làm càn mà!
“Dừng tay lại, Dụ Quyên! Muội có biết mình đang làm gì không?”
Dụ Quyên buông đoạn tóc trong tay, mặc cho trâm bạc rớt vang thành tiếng trong chính điện. Nàng thản nhiên nói:
“Dụ Quyên ta đoạn tóc tại đây, chính thức ân đoạn nghĩa tuyệt với Long Phúc, từ đây không còn là phu thê. Trước mặt bá quan văn võ toàn triều, trước mặt Nhiếp Chính Vương điện hạ, ta không còn là Trắc phi của Thái tử điện hạ đương triều. Cũng không phải là công chúa của vương quốc Nhĩ Lạp. Ta chỉ là tội thần nghịch tử của Chấn Thiên quốc!”
Nàng quỳ xuống, hành lễ.
“Vậy nên, khẩn xin Nhiếp Chính vương cho tội thần cơ hội để lấy công chuộc tội. Thần quyết dẫn binh quét sạch nghịch tử, dẹp hết chiến loạn. Mang lại thái bình cho thiên hạ muôn dân! Khẩn xin Nhiếp Chính Vương điện hạ chấp nhận lời ta!”
Trái tim Long Dĩ Đàm tựa như bị bóp nghẹn, phải thế! Nàng được chàng nuông chiều đến bướng bỉnh mất rồi.
Từ ngày nàng chính thức bước chân vào hoàng thất Long Thị, trở thành Trắc phi bị cấm túc trong Nhân Tâm cung. Chàng tự hứa sẽ không để nàng chịu phải uất ức, dấn thân vào tranh đấu hoàng quyền. Nhưng sau cùng vẫn không thể cho nàng cả đời bình yên được.
Dụ Quyên muốn cùng Long Dĩ Đàm vào sinh ra tử, muốn bảo vệ chu toàn cho Long Dĩ Đàm.
Mà Long Dĩ Đàm thật ra cũng muốn như thế.
Cấm túc nàng cũng là bảo vệ nàng.
Mặc cho nàng độc chết Tiên hoàng cũng là vì nàng.
Bao che nàng, dung túng nàng hết mực, nhưng vẫn không thể bảo hộ cả đời nàng được.
Lần này ra trận lành ít dữ nhiều. Long Dĩ Đàm sau cùng vẫn là không nỡ.
Nhưng đứng trước vận nước nhà, nhìn tàn cảnh mà Long Phúc gây nên, Long Dĩ Đàm đâu thể chỉ nghĩ đến tình riêng.
“Bổn vương.. ân chuẩn!”
Dụ Quyên mỉm cười mãn nguyện, đáp lễ.
“Đa tạ điện hạ ân chuẩn!”
“Nếu nàng sẽ cùng ta thân chinh xuất trận, vậy nàng ở lại cùng thương lượng đối sách với chư vị thần quân đi.”
“Chuyện đánh trận, ta là người có kinh nghiệm nhất. Nếu chư vị đã đồng ý để ta cùng Nhiếp Chính Vương xuất trận, vậy xin chư vị hãy tin tưởng ta.”
Nàng lại tiếp tục phân tích:
“Việc mà chúng ta cần thiết nhất hiện tại chính là lực lượng. Cấm vệ quân ở lại thủ thành, chưa đủ. Chúng ta có viện binh của Vương tử Hạc Hiên, hiện đang ngăn chặn hai đội quân thượng hạ của thái tử tập hợp. Trực tiếp xông trận ở đây, hiện đang có Cấm vệ quân cùng Điệp Hắc Môn của ta và 500 binh sĩ ưu tú nhất Bách Quốc đang trú ngụ trong thành Kim Kê!”
Thừa tướng đại nhân là người lên tiếng đầu tiên:
“Chuyện là thế nào?”
“Nhiếp Chính Vương phi là công chúa được mẫu tộc hết mực yêu thương, vì hòa bình hai nước phải gả sang Chấn Thiên quốc làm Vương phi. Việc có binh sĩ bí mật theo bảo vệ cũng là chuyện dễ hiểu, ắt hẳn chuyện này Nhiếp Chính Vương đã đồng ý!”
“Không sai! Bổn vương đã biết chuyện này, bọn họ trú ngụ trong Kim Kê thành thật hiện tại lại rất có lợi cho chúng ta. Hơn nữa, có lẽ Vương phi cũng đã đồng ý để muội dẫn dắt binh sĩ của nàng ấy. Đúng không?”
“Đúng thế!”
Giọng nói của Long Dĩ Đàm vang lên trong chính điện.
“Hôm nay kết thúc tại đây đi. Các vị trở về bảo ban gia tộc, nhất định phải giữ mình bình an. Chấn Thiên ngày sau còn nhờ chư vị. Được rồi, bãi triều!”
* * *
Đội quân của Long Phúc tựa bầy lang sói, đi đến đâu hô hào chém giết đến đó, tiếng huyên náo của bọn họ đánh thức một vùng trời.
Sau quãng thời gian hành quân, cuối cùng bọn họ cũng đến được cổng thành Kim Kê. Long Phúc ngồi trên yên ngựa, thân mặt bảo giáp, tay cầm thanh đao mới đúc xong, hắn giương mắt nhìn bảng tên thành Kim Kê. Vụt một tiếng, vung tay đẩy bảo đao lên, chúng thuộc hạ chỉ kịp nghe một tiếng vút, sau đó là âm thanh leng keng rồi ngỡ ngàng nhìn bảng hiệu Kim Kê thành bị chém thành hai nửa rớt xuống mặt đất. Long Phúc sảng khoái cười to nhìn chiến tích của mình. Chúng thuộc hạ lập tức hô vang
“Điện hạ uy vũ!”
Bách tính khắp thành đã được triều đình cho người sắp xếp ổn thỏa, nữ nhân cùng người già, trẻ con khắp chốn đều được an bài đến nơi an toàn. Thành Kim Kê chỉ còn lại nam nhi trai tráng, nhưng để bảo đảm an toàn, Dụ Quyên không cho phép bọn họ tự ý ra ngoài.
Suy cho cùng, nàng chỉ muốn bảo vệ hết thảy bọn họ.
“Tất cả mọi người, bất kể gái trai, đều là sinh mạng. Là sinh mạng thì tất cả đều đáng quý. Ngày tháng sắp tới, thiên hạ không còn thái bình như trước, các ngươi nhất định phải tự bảo vệ chính mình.
Chỉ khi các ngươi an toàn, các ngươi mới có thể bảo hộ gia đình, bảo hộ thê tử và hài tử của mình. Nhớ kỹ lời ta, không phải bất đắt dĩ, tất cả đều phải ở yên trong nhà, không được tự ý hành động.”
“Bọn ta nghe rõ rồi, thưa tướng quân!”