Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!

Chương 2

Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Tiết Phạn chỉ cảm thấy không khí trong phổi như bị rút hết đi, trống rỗng, khó thở. Cô cố gắng nâng lên hai mí mắt nặng nề, lọt vào mắt là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Nếu không phải môi mỏng của hắn đang gắt gao mím chặt, lông mày xoắn lại như bánh quai chèo, nụ cười trên mặt vặn vẹo dữ tợn, quan trọng nhất là, nếu không phải tay hắn đang bịt kín miệng cũng mũi cô, muốn bức cô vào chỗ chết, thì hắn thật sự là một người đàn ông anh tuấn.

Nghĩ đến việc bản thân vốn không hề quen biết người này, cũng không rõ tình huống hiện tại ra sao, bản năng tìm đường sống của Tiết Phạn liền trỗi dậy, mạnh mẽ giãy dụa.

Thời điểm con người rơi vào bước đường cùng thường dễ dàng bộc phát ra sức lực tiềm tàng mà đến chính bản thân cũng không thể ngờ được.

Tay Tiết Phạn đột nhiên nâng lên, công kích về phía đôi mắt người đàn ông, hắn theo bản năng tránh né, bàn tay đang bịt chặt miệng và mũi Tiết Phạn lập tức buông lỏng. Không khí lập tức tràn vào phổi cô, như cá mắc cạn lâu ngày được ném vào trong nước.

Tiết Phạn vội vàng hít thở, cảm giác còn sống tốt đẹp đến mức khiến cô không kịp điều chỉnh hô hấp, sặc đến ho khan. Cô cũng không kịp cảm thụ được bao nhiêu, cô còn nhớ rõ có một tên đàn ông ở nhà muốn đưa cô vào chỗ chết!

Làm người thừa kế Tiết thị, mỗi ngày đều có người ước mơ vị trí của Tiết Phạn, muốn hại cô, vì vậy ngay từ nhỏ, cô đã sớm học một chút công phù quyền cước để đề phòng bất kỳ tình huồng nào. Bây giờ vừa đúng lúc có chỗ dùng, tay phải khẽ cử động, chân trái chống đỡ, đùi phải mạnh mẽ đá về phía tên đàn ông ngồi ở mép giường.

Người đàn ông không đoán trước được Tiết Phạn sẽ phản kích, theo bản năng tránh đi, đáng tiếc, hắn tránh không thoát, đùi phải của cô vẫn đá trúng bụng hắn.

Kỳ quái!

Ngày thường Tiết Phạn rất chú trọng rèn luyện thân thể, luyện tập công phu quyền cước cũng chưa bao giờ gián đoạn. Nhưng hôm nay, nâng chân lên, cô chỉ cảm thấy chân mềm nhũn vô lực, toàn thân cũng không có sức, càng không nên mong đợi đòn vừa đá ra có thể tạo thành tổn thương.

Bất quá, bây giờ Tiết Phạn không rảnh để lo nghĩ đến vấn đề này, cô đã ngồi dậy, chuẩn bị tư thế chiến đấu, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.

Mặc dù cú đá vừa rồi của Tiết Phạn mềm yếu vô lực, nhưng lại đá trúng bụng nhỏ của người đàn ông. Thân hình hắn hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống giường. Một chiêu này đã hoàn toàn chọc giận hắn, hắn đứng dậy, vốn dĩ định tiến tới bắt Tiết Phạn. Nhưng vừa thấy tư thế của cô, chân mày hắn lập tức chau lại, đè thấp thanh âm, tức giận cảnh cáo:

"Thẩm Tích Chu!"

Người đàn ông kia cũng chẳng phải dạng "ăn chay", thừa dịp Tiết Phạn ngây người, nhanh chóng nhấc cả người cô lên, xoay người gắt gao đè chặt cô lên tường. Khuôn mặt hắn phủ đầy băng sương, đôi mắt tràn ngập chán ghét và phẫn hận:

"Đừng ra vẻ nữa, Thẩm Tích Chu! Vô dụng! Nói cho cô biết, cho dù cô có dùng thủ đoạn hèn hạ nào, tôi cũng sẽ không đến bên cô. Trong lòng tôi chỉ có Tuyết Trân, vĩnh viễn chỉ có mình cô ấy!"

Tuyết Trân?

Thẩm Tích Chu?

Là ai?

Đầu Tiết Phạn đột nhiên đau đớn như sắp nứt ra, cô nâng tay định đẩy người đàn ông trước mắt, nhưng toàn thân một chút sức lực cũng không có. Từ trước tới nay, cô luôn là người cứng cỏi, chút ít đau đớn cũng không thể làm khó cô, nhưng lúc này, đau đớn trên thân khiến cô không thể chịu nổi.

Bên tai, người đàn ông mang vẻ mặt oán hận đang không ngừng lải nhải khiến cô càng thêm tâm phiền ý loạn. Cô híp mắt, mở miệng muốn nói gì đó, nào ngờ thanh âm phát ra lại nhu nhược như một con mèo nhỏ yếu ớt:

"Anh câm miệng, đầu tôi đang rất đau!"

Tên đàn ông cười lạnh, không có lấy nửa điểm thương tiếc:

"Đến mức phải dùng chiều này cơ à? Thẩm Tích Chu, sớm biết cô là người "đức hạnh" bậc này, nhìn xem ai đang "thượng" cô đây!"

Dứt lời, hắn liền không chút khách khí trực tiếp ném Tiết Phạn lên giường.

Giường hơi cứng khiến sống lưng Tiết Phạn phát đau, không nhịn được khẽ rên một tiếng "A!".

Đúng lúc tên đàn ông đang định nói gì đó, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ. Hắn quay đầu nhìn về phía cửa. Cửa phòng bật mở, một khuôn mặt phụ nữ thanh lệ từ bên ngoài thò vào, làm ra vẻ thiếu nữ nghịch ngợm. Người phụ nữ đó có một đôi mắt hạnh đặc biệt to tròn. Cô ta cười cười nhìn người đàn ông, sau đó đưa mắt nhìn về phía giường.

Nhân lúc không ai để ý, lông mày của cô ta nhếch lên đắc ý, nhưng lại chẳng nói lời nào với Tiết Phạn, chỉ cười nói với người đàn ông:

"Minh Triết, anh nói chuyện với Tích Chu xong chưa? Ông ngoại muốn gặp anh."

Cao Minh Triết gật đầu:

"Xong rồi. Anh lập tức đi đây."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Tiết Phạn đang nằm cuộn tròn trên giường, cười lạnh:

"Thẩm Tích Chu, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Về sau đừng mặt dày dây dưa với tôi nữa."

Cao Minh Triết đi về phía người phụ nữ đứng ngoài cửa, in lên khóe môi cô ta một cái hôn. Thanh âm ấm áp như mặt trời ngày đông:

"Cùng đi?"

"Anh đi trước đi, em có lời muốn nói với Thẩm Tích Chu."

Cao Minh Triết gật đầu, liếc mắt nhìn người trên giường một cái, sau đó cẩn thận dặn dò:

"Cẩn thận một chút, cô ta mà phát điên thì đến người thân cũng không nhận, giống như chó điên vậy."

"Nói gì thế!" Người phụ nữ cười hì, đẩy Cao Minh Triết một cái, nhưng lời nói lại chẳng có nửa điểm trách móc, rõ ràng cũng đồng ý với lời của hắn.

Cao Minh Triết vừa rời đi, người phụ nữ liền lắc mông bước vào phòng, thân hình thướt tha hướng vế phía mép giường.

Đầu Tiết Phạn đau như sắp nứt, cơ thể vừa lạnh vừa nóng, vô cùng khó chịu.

Ngay lúc đó, cô chợt cảm thấy khuôn mặt bị ai đó bóp chặt. Mặc dù bản thân đang khó chịu tới cực điểm, nhưng Tiết Phạn vẫn cố gắng dùng một chút lí trí còn sót lại làm bản thân thanh tỉnh, nhìn về phía người đang bóp chặt cằm cô.

Là một người phụ nữ, dáng vẻ không tồi. Khuôn mặt thanh lệ được trang điểm tinh xảo. Móng tay đỏ chót của cô ta đang hung hăng nắm chặt cằm cô. Tiết Phạn muốn đẩy cô ta ra, nhưng thân thể dường như không còn là của cô nữa, yếu ớt vô lực, chẳng thể làm gì.

Tiết Phạn chỉ có thể bất lực nhìn người phụ nữ trước mặt đắc ý nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, nói:

"Thế nào? Thẩm Tích Chu, tư vị bị người đàn ông mình nhớ thương bao nhiêu năm giày xéo như thế nào? Nhìn bộ dạng bây giờ của cô xem? Còn giống người không?"

Nói đến đây, cô ta chậm rãi cúi xuống, dán sát vào tai Thẩm Tích Chu, dùng thanh âm chỉ đủ cho hai người nghe chậm rãi nói từng câu từng chữ:

"Muốn đấu với tôi? Thẩm Tích Chu, cô còn quá non! Nói cho cô biết, cô không xứng ngốc ở Thẩm gia. Toàn bộ nơi này đều là của tôi. Cao Minh Triết là của tôi, tài sản là của tôi, địa vị cũng là của tôi! Tất cả đều là của Trịnh Tuyết Trân tôi!!! Nếu cô không muốn chết, thì tôi khuyên cô, thành thành thật thật ngốc ở trong phòng. Có lẽ lúc tâm tình tốt, tôi có thể vui vẻ thưởng cho cô miếng cơm, còn nếu cô không biết điều..."

Trịnh Tuyết Trân ngẩng đầu, nhìn thân thể Tiết Phạn không ngừng run rẩy, buông cánh tay đang bóp chặt khuôn mặt cô ra, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ, mỉm cười.

Bất chợt, cô ta thu hồi dáng vẻ tươi cười của bản thân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng tát lên mặt Tiết Phạn.

Thân thể Tiết Phạn vốn đã khó chịu tới cực điểm, lại thêm một bạt tai vừa nặng vừa tàn nhẫn của Trịnh Tuyết Trân, hai tai cô lập tức kêu ong ong, ngực khó chịu như sông cuộn biển gầm. Cô giãy dụa đứng dậy, muốn quay đầu ghé vào mép giường nôn mửa, nhưng thân thể đã không thể chịu thêm nữa, cô vừa nâng thân mình, trước mắt đã tối sầm, cơ thể mềm oặt ngã mạnh xuống sàn.

Trịnh Tuyết Trân ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn người nằm trên sàn, khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý. Cô ta chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ váy, như thể vừa đụng phải chỗ có bệnh truyền nhiễm.

Cô ta từ trên cao nhìn xuống, tấm tắc cười vài tiếng:

"Thẩm Tích Chu, nhìn cô bây giờ xem, có khác nào một con chó?"

Sau đó cô ta nhướng mày, nâng chân dẫm lên người Tiết Phạn, dùng sức nghiền áp (đè ép):

"Cô chẳng khác nào con-chó-của-tôi!!"

Tiết Phạn đau đến mức muốn hét lên, cô nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Tuyết Trân. Cho dù bây giờ có là tính huống nào đi chăng nữa, người phụ nữ này đã chính thức chọc giận cô!

Ánh mắt Tiết Phạn lạnh lẽo, không mang lấy một chút tình cảm, nhìn chằm chằm Trịnh Tuyết Trân. Cô ta vừa thấy ánh mắt của Tiết Phạn, lập tức tức giận, hung hăng nâng chân đá Tiết Phạn một phát, thấp giọng mắng:

"Tiện nhân!"

Dứt lời liền xoay người rời đi, tựa như phía sau có quỷ bám thân.

Trịnh Tuyết Trân bước vô cùng nhanh, chưa được vài bước đã ra tới cửa. Cô ta hít sâu một hơi, muốn đem cảm giác vừa rồi quét sạch. Cô ta sẽ không thừa nhận khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Tích Chu, đáy lòng cô ta chợt trào lên cảm giác khủng bổ quỷ dị.

Cô ta xoay người nhìn thoáng qua Thẩm Tích Chu đang quỳ rạp trên đất, bất động như người chết, thấp giọng mắng:

"Tiện nhân! Tiện nhân!! Thật ghê tởm!!!"

Trịnh Tuyết Trân điều chỉnh lại xúc cảm hoảng loạn của bản thân, nhanh chóng rời khỏi phòng. Đáng tiếc, bước chân hốt hoảng đã tiết lộ nội tâm không bình tĩnh của cô ta.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Thật rắc rối!!

Bất quá, người phụ nữ tên Trịnh Tuyết Trân và người đàn ông tên Cao Minh Triết, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người họ.

Đó là ý nghĩ cuối cùng của Tiết Phạn trước khi rơi vào hôn mê.
Bình Luận (0)
Comment