Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Chương 134

Chốc lát sau, một bóng dáng màu tím như ánh hào quang từ trên trời rơi xuống, bóng người hạ xuống trung tâm cung điện, tà váy lộng lẫy như cánh chim phượng hoàng xinh đẹp sải rộng sau lưng, mái tóc đen được vấn lên, trên đầu lại chỉ có môt cây trâm ngọc đơn điệu làm trang sức, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất của nàng chút nào, bởi vì nửa gương mặt xinh đẹp tựa ma như tiên kia, đã làm cho tất cả vương tôn quý tộc ngồi tại đây bị kinh diễm!

Hai sát thủ áo đen hạ xuống bên cạnh nàng, sát khí dày đặc không hề che giấu, thoáng chốc làm cho tâm tình đang nhảy nhót của mọi người bị lạnh xuống, thế mới nhớ đến thân phận của nàng, không phải người mà bọn họ dám tùy tiện động vào!

Sắc mặt của hoàng thượng Nam Cung Hạc bỗng chốc hơi khó coi, không ngờ ma nữ này thật sự đến đây, nhưng một màn kinh động kia, khiến trong lòng của ông ta cũng không yên, nhưng cũng không thể quên mất sự thật rằng nàng ta là ma nữ!

Người duy nhất vui mừng ở đây, e rằng chỉ có một mình Nam Cung Triệt, lúc hắn trông thấy Mộ Dung Cẩm xuất hiện, ánh mắt cũng không rời đi, mọi người trầm mặc, hắn lại là người đầu tiên xông lên, tay chân kích động không biết phải để yên như thế nào: “Nàng…… Nàng thật sự đến rồi!”

Mộ Dung Cẩm vung tay khiến hắn lui xa ra ba bước, quay đầu lướt qua Sở Dạ và nữ nhân xinh đẹp kia, không dễ dàng gì mới che giấu được nỗi đau trong lòng, chống lại ánh mắt của Nam Cung Hạc, tà mị cười lạnh: “Không biết quốc chủ nước Yến có hoan nghênh Bổn Cung đến đây không?”

Nam Cung Hạc có thể nói không ư? Thiếu cung chủ này cùng với Sở Dạ quốc chủ nước Sở đều là loại người mà ông ta không thể chọc vào, thậm chí khiến người ta sợ hãi hơn, cho dù ông là hoàng đế, cũng không dám trực tiếp đắc tội với vị phật lớn này, chỉ có thể khách sáo giơ tay: “Trẫm đương nhiên hoan nghênh thiếu cung chủ, mời thiếu cung chủ ngồi!”

Mộ Dung Cẩm nhìn vị trí, kia là vị trí trước thái tử, đối diện với Sở Dạ, xem ra Nam Cung Hạc này cũng rất biết làm người đấy!

“Hơ……” Nam Cung Triệt sửng sốt, không phải đến vì hắn ư? Sao không nới với hắn câu nào đã đi rồi? Càng uất ức hơn là, đến bây giờ hắn còn không biết tên của nàng, ngay cả chào hỏi cũng không được!

Mộ Dung Cẩm không để ý hắn, phi thân nhảy lên, tà váy lộng lẫy tản ra, cả người ngồi lên vị trí bên dưới Nam Cung Hạc, ánh mắt lướt qua ghế rồng màu vàng kim nhìn về phía Sở Dạ, cười khẽ: “Sở hoàng, đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ?”

Mắt Sở Dạ nheo lại, tuy Mộ Dung Cẩm cho hắn cảm giác rất quen thuộc, nhưng lúc này hắn hiển nhiên không nhận ra, môi mỏng lạnh băng nhếch lên một độ cong như có như không: “Sao Cô Vương không nhớ đã từng gặp thiếu cung chủ?”

Lại là không nhớ sao? Trong lòng Mộ Dung Cẩm nhói lên, đanh mặt cười lạnh: “Sở hoàng người cao quý mau quên, không nhớ ra cũng bình thường thôi!”

Mộ Dung Cẩm dời mắt, lúc này mới thấy Nam Cung Triệt: “Nếu như quà mừng của ta đã đến rồi, có phải nên hành lễ rồi không?”

Nam Cung Triệt không ngờ Mộ Dung Cẩm sẽ nói như thế, bỗng chốc kinh ngạc: “Ta không hành lễ, ta không thèm cưới nữ nhân này đâu!”

Nam Cung Hạc nổi giận, ở trước mặt nhiều người lại gây ra chuyện ồn ào như vậy, thật là làm mất mặt ông ta, thoáng chốc vỗ lên ghế rồng: “Láo xược, Trẫm ở ngay đây, hôm nay không đến lượt ngươi quyết định!”

Nam Cung Triệt cũng tức lên, hắn xưa nay làm việc quái đản, cũng không sợ Nam Cung Hạc, hơn nữa hôm nay hắn cũng đã kiên quyết sẽ không cưới Lý Ngọc Tuyết, ‘phịch’ một cái quỳ trên đất, lời nói chân thành nói với thái hậu ở phía sau rèm: “Hoàng nãi nãi, tôn nhi không cưới nàng ta, xin hoàng nãi nãi trách phạt!”

Bóng người phía sau rèm rung động, giọng nói có chút già nua mang theo sự bất đắc dĩ truyền đến: “Triệt nhi, Ngọc Tuyết cũng là đứa nhỏ mà ai gia coi trọng, sao con phải vì một chuyện nhỏ mà tính toán chi li với con bé chứ?”

“Cãi vả trước hôn nhân cũng không tính là gì, sau khi thành thân, ai gia tin tưởng các con nhất định sẽ hòa thuận vui vẻ thôi, Ngọc Tuyết là một cô gái tốt, con cứ bỏ qua những chuyện không vui trước kia, tha thứ cho con bé một lần đi nhé!”

“Không!” Nam Cung Triệt quỳ thẳng lên, thái độ kiên quyết: “Tôn nhi tình nguyện chết trên đại điện, cũng không muốn cưới nữ nhân này!”

Lý Ngọc Tuyết sớm đã tức điên rồi, nhưng ả liều mạng nhịn xuống, sợ rằng móng tay đã đâm vào trong lòng bàn tay rồi nhưng ả cũng không vén khăn che ra, ả biết hôm nay chỉ cần ả nổi giận thì ả sẽ thua, ả nhất định phải gả vào Dật Dương Vương phủ, không sợ làm kẻ thù cả đời với Nam Cung Triệt!

“Mẫu hậu, người đừng chiều quen nó, nó chính là ỷ vào tình thương của người, mới dám vô pháp vô thiên như thế!” Nam Cung Hạc tức giận nói: “Người đâu, trói tên cháu bất hiếu này lại cho trẫm, hôm nay hắn không muốn thành thân cũng phải thành thân!”

Mộ Dung Cẩm bưng chung rượu lên, chung rượu được điêu khắc vô cùng tinh tế, đung đưa chất lỏng trong tay, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều nghe được: “Vương gia khoan nói ra mấy lời tuyệt tình đã, không bằng xem xem quà mừng của ta thế nào trước đi?”

Nam Cung Hạc có chút nén giận không được: “Thiếu cung chủ, thế này?”

Mộ Dung Cẩm gật đầu coi như là cho hắn thể diện: “Quốc chủ không cần lo lắng, chỉ là một phần quà mà thôi, ta nghĩ vương gia xem rồi, khẳng định sẽ đồng ý thành thân!”

Nghe vậy, Nam Cung Hạc mới gật đầu: “Người đâu, dâng quà mừng của thiếu cung chủ lên đây!”

Mộ Dung Cẩm phất phất tay: “Không cần phiền phức, quà mừng của ta sẽ tự mình ‘đi’ lên đây!”

Một khắc sau, một bóng dáng xinh đẹp như rặng mây đỏ từ cửa điện chậm rãi đi vào, mây đỏ khoác lên người, long phụng thêu kim tuyến, đầu chải kiểu tóc kim phụng ngọc tím, giữa mày có một chấm chu sa, gương mặt non nớt lúc này nhiều thêm một phần quyến rũ và diễm lệ, khoảnh khắc đó mọi người nhìn đến không dời mắt ra được, mà Nam Cung Triệt càng thêm ngờ nghệch dừng hết mọi động tác!

Trong lòng Sở Linh Nhi vẫn còn thấp thỏm, mặc dù nàng không biết làm như thế sẽ có hậu quả gì, nhưng khi nàng thấy sự kinh diễm và vui mừng trong mắt Nam Cung Triệt, trong chốc lát nàng yên tâm rồi; dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nàng đi về phía Nam Cung Triệt, chậm rãi nắm lấy tay hắn, giọng nói còn mang theo một chút non nớt và ngượng ngùng, nhưng lại bá đạo vô cùng: “Nam Cung Triệt, ta không cho chàng cưới người khác!”

“Hả?” Nam Cung Triệt cuối cùng cũng bị lời nói hùng hồn của Sở Linh Nhi hét trở về, nhanh chóng rút tay về, như sờ phải củ khoai nóng bỏng tay vậy, giữa mày có chút né tránh, giả vờ xin tha: “Bà cô nhỏ của ta ơi, sao ngươi lại tìm đến đây rồi?”

Sở Linh Nhi bị động tác rút tay về của hắn làm tổn thương, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, kéo hắn qua lần nữa, lướt đến bên tai Nam Cung Triệt, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Cung Triệt, ngươi nhìn qua thân thể của ta, còn sờ qua thân thể của ta ngươi tưởng ngươi có thể trốn được à?”

Thoáng chốc Nam Cung Triệt nhớ đến mấy lần ‘ngoài ý muốn’ kia, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, muốn giằng khỏi Sở Linh Nhi, nhưng lại bị nàng kìm đến sít sao, cuối cùng cũng không biết là kháng cự không được hay là không muốn tránh khỏi, cũng cứ mặc cho nàng kéo vậy!

Nam Cung Hạc nhìn hai người bên dưới, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Cẩm: “Đây chính là quà mừng của thiếu cung chủ?”

Mộ Dung Cẩm gật đầu: “Đúng vậy! Ta nghĩ tới nghĩ lui, quà mừng trong hoàng cung nước Yến dĩ nhiên đã nhiều, hơn nữa đều là đồ quý báu, ta lại tặng mấy thứ như thế thì chẳng có ý vị gì cả, nên ta cảm thấy nên tặng cho vương gia một —— tân nương!”

“Vậy vậy vậy……” Nam Cung Hạc không biết phải nhận như thế nào đây.

Rốt cuộc Lý Ngọc Tuyết cũng nhịn không nổi nữa, vén khăn voan lên, phẫn nộ nhìn hai người: “Nam Cung Triệt, ngươi giải thích rõ ràng cho ta!”

Nam Cung Triệt vốn còn đang bay bổng ở đâu đấy hoàn hồn trở lại, nghe thế cười lạnh: “Lý Ngọc Tuyết, Bổn Vương không cần giải thích với ngươi!”

Sở Linh Nhi lại là một người cực kỳ bao che, đặc biệt là hiện tại địch ý của nàng đối với Lý Ngọc Tuyết lúc không chỉ có một chút thôi đâu, đi đến bên cạnh Nam Cung Triệt sóng vai cùng hắn, mặt không biểu cảm nhìn Lý Ngọc Tuyết: “Bây giờ ta mới là tân nương, xin mời ngươi về cho!”

Lý Ngọc Tuyết thiếu chút nữa muốn cho Sở Linh Nhi một bạt tai, nhưng lại nhịn vào, cực lực muốn duy trì phong độ của mình: “Ngươi chẳng qua chỉ là một ả nô tì đê hèn, cùng lắm thì là một tiểu thiếp, ta mới là vương phi danh chính ngôn thuận của hắn!”

Sở Linh Nhi cười lạnh: “Bổn Công Chúa còn không biết, ta đường đường là công chúa nước Sở còn không đủ để làm vương phi của Nam Cung Triệt cơ đấy!”

“Ngươi…… cái gì? Ngươi là công chúa nước Sở?” Lý Ngọc Tuyết tức giận, nhưng cũng không xem thường lời nói của Sở Linh Nhi, kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn mấy người trên đài cao và Sở Dạ.

Sở Dạ mặt không đổi sắc, nhưng khí lạnh quanh người cho thấy hắn đã tức giận rồi, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Mộ Dung Cẩm: “Sao hoàng muội của Cô Vương lại trở thành quà mừng của ngươi vậy?”

Mộ Dung Cẩm không hề để ý sát khí của hắn, mắt đẹp nhướn lên: “Sở hoàng không cảm thấy để cho người có tình trở thành thân thuộc, sẽ thành một đoạn gi¬ai thoại sao?”

“Hừ!” Sở Dạ quay mặt, lạnh lùng nhìn Sở Linh Nhi: “Linh Nhi, trở về, phần hôn sự này, Cô Vương không đồng ý!”

Sở Linh Nhi nghe thế thiếu chút nữa khóc lên, siết chặt tay Nam Cung Triệt, nhìn về phía Mộ Dung Cẩm cầu cứu.

Mộ Dung Cẩm cũng không sốt ruột, đặt chung rượu xuống, nhưng lại hỏi Nam Cung Triệt: “Không bằng ta gi¬ao quyền quyết định cho ngươi thì sao? Hôm nay nếu như ngươi tình nguyện cưới Sở Linh Nhi, hơn nữa đồng ý cả đời không nạp thiếp, vậy thì ta sẽ tác thành hôn sự này, nếu như ngươi không muốn, ta sẽ đưa Sở Linh Nhi về nước Sở! Hôn lễ của ngươi với vị Lý tiểu thư này cứ tùy ý, nhưng nửa đời sau của ngươi, vĩnh viễn cũng không được gặp lại Sở Linh Nhi!”

“Thế nào? Lựa chọn của ta rất công bằng chứ?”

Thái hậu trông thấy hôn lễ trở thành thế này, bỗng chốc cũng nóng ruột lên: “Vị thiếu cung chủ này, hôn lễ này há có thể coi như trò đùa? Tân nương sao có thể tùy tiện thay đổi? Còn nữa con cháu hoàng gia sao có thể không nạp thiếp chứ? Còn phải vì hoàng thất mà khai chi tán diệp!”

Mộ Dung Cẩm chỉ chỉ các vị hoàng tử ở bên cạnh mình trở xuống: “Hoàng thất Yến quốc là quốc gia có con cháu thịnh vượng nhất, không chỉ một mình Nam Cung Triệt? Huống chi ai nói cưới một người thì không thể khai chi tán diệp? Ngộ nhỡ một lần có cả thai sinh đôi, e rằng thái hậu còn không biết cái nào tốt hơn đâu!”

“Hả?” Thái hậu bị Mộ Dung Cẩm dụ được rồi, bà thích nhất là đứa cháu Nam Cung Triệt này, đừng xem hắn vẫn luôn không nghiêm chỉnh, nhưng là dỗ bà vui vẻ không thôi, luôn làm cho bà vừa yêu vừa giận, bà nằm mơ cũng muốn hắn thành thân sinh con, ở những năm tháng bà còn sống cho bà một đứa cháu mập mạp bế bồng, mà Mộ Dung Cẩm nói một thai sinh hai đứa, vui biết mấy ấy chứ!

Nam Cung Hạc không ngờ tới ma nữ giết người như Mộ Dung Cẩm cũng có thể nói ra mấy lời dỗ người già vui vẻ như vậy, thoáng chốc thêm một cái nhìn khác về nàng: “Nhưng thiếu cung chủ, chuyện này…… Chuyện này e rằng không tốt lắm đâu, còn có quốc chủ nước Sở……”

Nói xong nhìn về phía Sở Dạ sắc mặt lạnh lẽo một cái, ý tứ không cần nói cũng hiểu!

Ánh mắt của Mộ Dung Cẩm quét qua, nhìn vào mắt Sở Dạ, mang theo áp lực ngàn cân, nhưng lại dùng nội lực tuyền âm: “Sở Dạ, nếu ngươi dám ngăn cản, đêm nay ta sẽ giết ả đàn bà bên cạnh ngươi!”

Sở Dạ nheo mắt lại: “Ngươi dám!”

Quan tâm ả ta đến thế? Mộ Dung Cẩm cười lạnh: “Sát thủ của Ma Vực ta không ăn chay, ngươi cứ thử xem!”

“Ngươi nhất định phải khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Cô Vương?”

“Đang rầu vì không có cơ hội đánh một trận với ngươi đây, tốt nhất là giết cả ngươi!”

“Khẩu khí lớn lắm!”

“Sở hoàng quá khen rồi!”

Hai người mắt đối mắt, ngay cả những người xung quanh cũng cảm thấy áp lực, trong không khí giương cung bạt kiếm, lại không ai biết bọn họ đã đạt thành hiệp nghị từ lúc nào, mà đây chính là kết quả sau khi Mộ Dung Cẩm thiếu chút nữa muốn giết người!

Nàng quay đầu nhìn về phía Nam Cung Triệt: “Nghĩ kĩ chưa? Đáp án của ngươi?”

Nam Cung Triệt nhìn Sở Linh Nhi đang đứng ở bên cạnh, nàng chưa đủ quyến rũ, vẫn mang vẻ ngây ngô non nớt, lại nhìn về phía Mộ Dung Cẩm rõ ràng không có thái độ gì, lại khiến người ta không dời mắt được, còn có bàn tay nho nhỏ trong lòng bàn tay, còn có sức lực vì căng thẳng mà siết chặt kia, còn có trái tim đã rung động của hắn, hắn nghĩ hắn biết bản thân muốn gì rồi: “Ta……”

“Im miệng!” Lý Ngọc Tuyết sao có thể không biết lựa chọn của hắn, nên ả không thể không cắt đứt, ả nhìn về phía đài cao, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Cẩm: “Thiếu cung chủ, Lý Ngọc Tuyết ta với ngươi không thù không oán, vì sao hôm nay ngươi lại cố ý muốn hủy danh dự của ta?”

Mộ Dung Cẩm nhìn nữ nhân vẫn luôn muốn ngông nghênh đứng thẳng, tuy nhìn qua có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng ả lại không biết, ả càng như thế, càng làm cho người ta thấy buồn cười!

“Không bằng Lý đại tiểu thứ hỏi người trong gi¬ang hồ xem, chuyện ta thích không phải là hủy danh dự người khác, cái đó phí công lắm, cái ta càng thích hơn chính là —— giết người!”
Bình Luận (0)
Comment