Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Chương 142

Trong dạ tiệc, Sở Dạ và Đông Phương Trạch ngồi ở phía trên, Mộ Dung Cẩm ngồi cạnh Sở Dạ, ba người, không cần phải làm gì cả, dung mạo xuất chúng kia làm cho nét hoa lệ của cả không gi¬an này đều chìm xuống.

Mọi người làm gì có tâm tư xem ca múa nữa, đều hận không thể sống chết nhình chắm chằm trên đài cao, đáng tiếc dung nhan đế hậu không được nhìn thẳng vào, nên cũng chỉ có thể ngẫu nhiên lén lút liếc trộm một cái; nhưng sau khi bị khí thế mạnh mẽ của Sở Dạ đè lại, lập tức cắt hết tâm tư của mọi người, người trong thiên hạ đều biết Sở hoàng chỉ yêu thương một mình hoàng hậu Mộ Dung Cẩm, yêu chiều đến mức hận không thể ném cả gi¬ang sơn vào tay nàng cho nàng chơi đùa, nếu như Sở hoàng vì bọn họ nhìn hoàng hậu mà nổi giận, thì cái mạng nhỏ của bọn họ khó mà giữ được!

Mộ Dung Cẩm không thích bầu không khí này, kéo kéo tay Sở Dạ: “Dạ, thiếp ra ngoài hóng mát một chút!”

“Cô Vương đi với nàng!” Nói rồi lập tức đứng lên, Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ kéo hắn lại: “Được rồi, đây là quốc yến, đừng mất đi phong độ đế vương một nước của chàng chứ, thiếp có Đường Trúc đi cùng là được rồi!”

Chân mày Sở Dạ nhíu lại do dự rất lâu, cuối cùng cũng thả tay nàng dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng đi xa quá, về sớm nhé!”

Mộ Dung Cẩm mỉm cười: “Thiếp biết rồi! Ngẩng đầu lên gật đầu với Đông Phương Trạch coi như chào hỏi, rồi mới xoay người rời đi, Đường Trúc cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ.

Từ đây đi ra, là hành lang chín khúc, hai bên trồng đầy hoa cỏ, đoá hoa trong bóng đêm mang một vẻ đẹp khác lạ. Quay đầu lại trông thấy dáng vẻ cảnh giác từng giây từng phút của Đường Trúc, không tự chủ lắc đầu: “Chỉ là đi ra ngoài dạo thôi, cũng đâu phải đánh trận, muội nghiêm túc thế làm gì?”

Đường Trúc kéo ra một nụ cười nhàn nhạt: “Tiểu thư mang thai tiểu hoàng tử dĩ nhiên không thể xảy ra sơ sót gì, vẫn là cảnh giác một chút thì tốt hơn!” 

Mộ Dung Cẩm lắc đầu: “Bỏ đi, để các người không phải lo lắng, vẫn là trở về thôi!”

Bị người ta nhìn chằm chằm từng phút từng giây như thế, ai mà còn tâm trạng đi dạo nữa chứ?

Xoay người trở về lại thấy Cơ hoàng hậu chậm rãi đi tới, nhìn Mộ Dung Cẩm mỉm cười: “Cẩm Hoa quận chúa, hiện tại phải gọi ngươi là Sở hoàng hậu rồi!”

Mộ Dung Cẩm cười đáp lại: “Thái hậu nương nương vẫn khoẻ chứ?”

“Ai gia rất khoẻ!” Cơ hoàng hậu, bây giờ là Cơ thái hậu rồi, bà ta ngẩn đầu khẽ nắm lấy tay Mộ Dung Cẩm, hỏi thăm: “Ai gia có thể mời Sở hoàng hậu đi dạo với ai gia không?”

Mộ Dung Cẩm gật đầu, không từ chối bàn tay của bà ấy, hai người cùng nhau đi về phía một bên của vườn hoa; Cơ thái hậu nhìn về phía xa cười khẽ: “Thực ra ai gia vẫn luôn nghĩ rằng ngươi sẽ là thái tử phi hoặc là hoàng hậu của Trạch Nhi, lại không ngờ ngươi đã trở thành hoàng hậu của nước Sở rồi!” 

“Ta với hắn có duyên không phận, nên bọn ta không thể đi cùng nhau được!”

Cơ thái hậu vỗ vỗ tay Mộ Dung Cẩm, thở dài: “Ngươi biết không, ngươi là nữ tử thông minh nhất, trí tuệ nhất, dũng cảm nhất mà ai gia từng gặp, từ lần ngươi cứu Trạch Nhi thì ai gia đã mơ hồ cảm nhận được, quả nhiên, khi thân phận của ngươi được tuyên bố với thiên hạ, ai gia cũng biết, không phải các ngươi có duyên không phận, mà là Trạch Nhi không xứng với ngươi!”

“Chuyện xảy ra trong cung hôm nay, ai gia đều biết hết, ai gia không biết nên nói gì, chỉ có thể nói Trạch Nhi gặp được ngươi là may mắn trong cuộc đời hắn!”

Mộ Dung Cẩm cúi đầu cười: “Thái hậu, đây là chuyện đã qua rồi đừng nói những chuyện này nữa!”

“Được, ai gia không nói nữa!” Cơ thái hậu cười khẽ, ngay sau đó ánh mắt rơi trên bụng của Mộ Dung Cẩm, giữa chân mày có chút áy náy: “Cũng sắp năm tháng rồi đi, lúc này mà ngươi còn xa xôi ngàn dặm đến đây, thật là làm khó ngươi quá, chút nữa ai gia cho ngự thiện phòng hầm chút đồ bổ cho ngươi, bồi bổ cho tốt!”

Cảm nhận được sự chân thành của bà, Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Đã uống nhiều lắm rồi, còn bổ nữa thì sẽ nhanh biến thành heo mất thôi!”

“Heo gì chứ, đây là một tiểu hoàng tử mập mạp đó nha!”

“Ha ha!”

Mộ Dung Cẩm đỡ bụng, trong mắt là tình yêu thương dày đặc, cảnh tượng dịu dàng vô cùng khiến mọi người không thể dời mắt được

“Tiểu thư, chúng ta vẫn là mau chóng trở về thôi! Nếu không chút hoàng thượng sẽ ngồi không nổi nữa đâu!” Đường Trúc nhỏ giọng nhắc nhở.

Cơ thái hậu cũng biết Sở Dạ cưng chiều Mộ Dung Cẩm, không nhị được trêu ghẹo: “Mau trở về đi thôi, nếu không hắn sẽ tìm đến đấy!”

Mộ Dung Cẩm gật đầu: “Vậy ta cáo từ trước!”

“Đi đi!”

Nhìn theo Mộ Dung Cẩm rời đi, vẻ mặt của Cơ thái hậu lại có chút mệt mỏi, ma ma ở bên cạnh đỡ lấy bà, nhìn dáng vẻ của bà nhịn không được nói: “Nương nương, hoàng thượng đã có thể một mình đảm đương rồi, người đừng lo lắng nữa, thái y cũng nói người phải nghỉ ngơi thật tốt đấy!”

Cơ hoàng hậu mệt mỏi lắc đầu: “Ngươi không hiểu! Ai gia không phải đang lo lắng năng lực của hoàng thượng, mà là lo lắng cho con tim của nó!”

Con trai của mình bà còn không hiểu sao? Nó yêu Mộ Dung Cẩm đã yêu sâu đậm đến mức không thể tự dứt ra rồi, e rằng cả đời này cũng không quên được! Nhưng cố tình lại là Mộ Dung Cẩm, chỉ có thể nhìn duyên phận, ai miễn cưỡng cũng không được!

Bước chân của Mộ Dung Cẩm hơi chững lại, ngẩng đầu nhìn ngôi sao phía chân trời, sau đó cất bước đi về phía đại điện!

“Bổn công chúa chính là muốn gả cho hắn!”

Chân Mộ Dung Cẩm chưa đặt xuống đã sững lại, khoé môi nhếch lên nụ cười xem kịch hay, cất bước đi vào.

Mà nàng không trực tiếp đi vào, đứng sau một cây cột, vừa đủ có thể che lại bóng người của nàng và Đường Trúc, lại có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng trên đại điện.

Chỉ thấy ở giữa đại điện có một nữ tử mặc trang phục nước khác đứng đó, nàng ta có gương mặt trái xoan, mày mắt cong cong, vô cùng xinh đẹp, trên đầu là chiếc mũ màu trắng làm từ hồ ly tuyết trân quý, hai bên rũ xuống sợi dây bằng ngọc châu, toàn thân y phục đỏ tươi lộng lẫy, quý tộc lại không mất đi vẻ phóng khoáng, nghe nàng ta tự xưng, hẳn là công chúa của một nước nhỏ ở biên giới xung quanh rồi.

Mà nàng ta ngẩng đầu, cằm hơi hếch lên, trong mắt là sự nhất định phải có được; mà nơi ánh mắt nàng ta nhìn về là trên đài cao, trên đó ngoài hai vị đế vương thì chính là các vương gia và sứ giả, nhưng mọi người nương theo ngón tay của nàng ta nhìn sang, rõ ràng là người lạnh lùng thâm trầm lại anh tuấn như thần - Sở Dạ!

Đông Phương Trạch tuy không biết mình nên có tâm trạng như thế nào, nhưng không thể phủ nhận, hiện giờ hắn vô cùng hả hê!

“Trác Mã công chúa có biết đây là ai không?”

“Bổn công chúa đương nhiên là biết, hắn chính là hoàng đế của Sở quốc!”

“Vậy ngươi còn dám nói như thế?”

“Có gì mà không dám? Bổn công chúa chính là muốn gả cho hắn!”

Đông Phương Trạch cười thầm bĩu môi với Sở Dạ, ý nghĩa bên trong chỉ có bốn chữ - ngươi liệu mà làm!

Sắc mặt Sở Dạ lạnh xuống, mỗi một ánh mắt phảng phất đều như một cây dao băng, nhưng ngay cả một ánh mắt hắn cũng khinh thường cho nàng ta, chỉ nhìn chằm chằm chung rượu trong tay, giọng nói bình thản không một gợn sóng, lại rất có khí phách: “Cô Vương đã có hoàng hậu!”

Trác Mã công chúa không để ý nói: “Ta có thể làm quý phi của chàng!”

“Cô Vương không nạp phi, hậu cung nước Sở chỉ có một hoàng hậu!”

Trác Mã có chút tức giận, nhưng nghĩ đến lời đồn bên ngoài, nàng ta nghĩ ra một chính sách vòng vo: “Vậy thì chàng có thể làm phò mã của ta! Như thế thì hoàng hậu của chàng sẽ không trách chàng đâu!”

Lời này nói ra Mộ Dung Cẩm cũng muốn bật cười, không biết cười cô công chúa này khờ dại, hay là ngây thơ ngốc nghếch nữa.

Đông Phương Trạch uống một ngụm rượu nói: “Công chúa cho rằng vì hoàng hậu trách nên hắn mới không nạp phi?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Trách Mã lộ rõ vẻ phẫn nộ: “Thiên tử một nước cửu ngũ chí tôn, vốn nên có hậu cung ba ngàn, một mình ả ta chiếm vị trí hoàng hậu rồi còn không cho hoàng thượng cưới người khác, nữ nhân ích kỷ ghen tuông như thế theo luật của các ngươi, chẳng phải đã phạm vào bảy điều thất suất sao? Nhất định là vì ả ta quá ngang ngược quá ác độc nên Sở hoàng mới không dám cưới thêm người khác!”

Đông Phương Trạch khẽ hít một luồng khí lạnh, cảm thán trong lòng: Ngươi còn thật sự dám nói ra à!

Nhìn Sở Dạ một cái, quả nhiên trông thấy sắc mặt của hắn đã sắp đóng băng rồi, ngại ngùng thu lại ánh mắt, khụ khụ, không liên quan đến hắn, đây cũng đâu phải là hoa đào của hắn!

Trác Mã nhìn Sở Dạ: “Ta có thể không gả cho chàng, có thể không cần danh phận, chỉ cần đi theo chàng là tốt rồi, như vậy được rồi chứ?”

“Đủ rồi!” Sở Dạ quát lạnh, sắc mặt trầm lạnh xuống, nhìn Trác Mã, lại không mang theo chút biểu cảm nào, chỉ có sát ý: “Cút!”

“Chàng……..” Trước tiên Trác Mã bị doạ đến ngay sau đó là không can tâm, còn muốn nói gì đó, lại thấy Sở Dạ vung tay, chưởng lực sắc bén không chút lưu tình gào thét mà tới, thoáng chốc bị doạ đến quên mất né tránh.

“Ầm!” Ngay lúc một chưởng kia sắp đánh tới nàng ta, thì một chưởng khác từ một bên bay ra, hoá giải chưởng lực kia; Mộ Dung Cẩm đi ra từ phía sau cây cột, mang theo một chút chế nhạo: “Dạ, Trác Mã công chúa là người đẹp hiếm có đấy nhé, sao chàng lại có thể ra tay!”

Sở Dạ trông thấy Mộ Dung Cẩm sắc mặt sững lại, trong nháy mắt núi băng dần dần tan ra, ôm nàng vào lòng, nghe câu nói của nàng lại có chút dở khóc dở cười: “Cẩm Nhi!”

Nhìn thấy Mộ Dung Cẩm đi ra, Trác Mã mới hoàn hồn, sau đó nháy mắt bị kinh diễm, nàng ta luôn nghĩ rằng mình là người xinh đẹp nhất trên thảo nguyên, nhưng hôm nay nhìn thấy nữ nhân này, nàng ta cũng không thể không thừa nhận mình không thể sánh với nàng, nhìn dáng vẻ của hai người rất nhanh nàng ta đã hiểu rõ thân phận của nàng: “Ngươi là Sở hậu?”

Mộ Dung Cẩm nâng mắt nhìn nàng ta một cái, nhưng lại nói với Đông Phương Trạch: “Đây hẳn là đến để hoà thân với ngươi đi?”

Đông Phương Trạch ho khan một tiếng rồi mới đáp: “Nàng ta là công chúa của thuộc địa Tây Vực, mỗi một lần tân đế lên ngôi bọn họ đều đưa đến một công chúa để kết thân, thể hiện ý nghĩa gắn bó trăm năm!”

Mộ Dung Cẩm hiểu rồi, nhướn mày: “Vậy nàng ta coi như là phi tử chưa qua cửa của ngươi rồi, ngươi cứ nhìn nàng ta đi theo người khác trước mặt mọi người như thế à?”

Đông Phương Trạch lần nữa lúng túng: “Không có! Nhưng trẫm cũng không thể ngăn cản phải không!” Điển hình là đang phủi sạch quan hệ.

Bên trên trò chuyện thoải mái, nhưng sứ giả đưa người đến phía trước thiếu chút nữa bị doạ chết, run rẩy lăn lên phía trước: “Công chúa tuổi nhỏ không hiểu chuyện, kính mong hoàng thượng tha thứ cho sai lầm vô tâm của công chúa!”

Trác Mã ương ngạnh đá văng bước chân của sứ thần: “Bổn công chúa chưa nói xong, cút xuống cho ta!”

Mộ Dung Cẩm bưng chung rượu lên, nhìn động tĩnh bên dưới, mắt cũng không chớp một cái; chung rượu vừa đến bên miệng lại bị người ta đoạt đi, tiếp đó là giọng nói mê đắm như rượu của Sở Dạ: “Uống rượu ít thôi, hại thân!”

Mộ Dung Cẩm cũng không miễn cưỡng, thoải mái dựa vào vai của hắn, ăn thức ăn đặc biệt chuẩn bị cho nàng; mà Trác Mã ở bên dưới đã dạy dỗ người xong ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn về phía Sở Dạ, đã quên mất nỗi sợ hãi mới vừa rồi, chỉ có ý muốn nhất định phải có được; ánh mắt quay qua Mộ Dung Cẩm, vô cùng kiêu ngạo: “Ta muốn làm quý phi của chàng, ngươi có đồng ý không?”

Mộ Dung Cẩm nhướn mày, nhếch lên một nụ cười không có độ ấm: “Ồ, tại sao bổn cung phải đồng ý?”

“Bởi vì……” Trác Mã cứng họng, cái này còn phải vì sao à? “Bởi vì ta thích chàng, muốn gả cho chàng!”

“Quả nhiên là nữ tử phương Bắc đều trực tiếp như thế!” Mộ Dung Cẩm đùa giỡn chọc chọc lồng ngực của Sở Dạ: “Dạ, bằng không chàng nạp quý phi này đi?”
Bình Luận (0)
Comment