"Chính thức giới thiệu, tôi tên là Diệp Chu."
"Tôi...Gọi tôi dì Trương là được rồi."
Diệp Chu và dì Trương thân thiết bắt tay nhau, theo lời Diệp Chu nói thì ông là nhà sản xuất chương trình, sau này cũng sẽ phụ trách làm đạo diễn chương trình. Hôm đó ông đến trung tâm thương mại tình cờ phát hiện được Tần Miên Miên đang ăn bánh kem liền kinh ngạc. Sau đó ông bị đồng nghiệp xúi giục nên đã đi đến đưa danh thiếp, nhưng không nghĩ tới cha mẹ của hai đứa bé đều không có mặt ở đó.
Ông chỉ có thể đưa danh thiếp cho Giản Ánh An thoạt nhìn thành thục ổn trọng, không ngờ cuối cùng người quyết định tham gia lại là cô.
Trong lòng Diệp Chu có chút tiếc nuối, Tần Miên Miên vô cùng đáng yêu, trông giống như một bé búp bê tinh xảo vậy, cô bé ngây thơ đúng với độ tuổi của mình.
So ra thì...Giản Ánh An trông trưởng thành hơn nhiều.
Nhưng đây cũng xem như là một loại tương phản đi! Diệp Chu vẫn rất hài lòng với quyết định của mình.
Sau khi xác nhận đã tự tiến cử thành công, tiếp theo liền nói đến chính sự, Giản Ánh An dùng ánh mắt điên cuồng ám hiệu cho dì Trương.
Nhanh, nhanh hỏi thù lao là bao nhiêu đi!
Tại sao cô lại muốn tham gia tiết mục này, còn không phải nghĩ đến rating sẽ tăng mạnh, tổ chương trình này sẽ nhận được cả đống tiền sao!
Nghĩ tới kiếp trước là sếp lớn một giây thu được cả chục nghìn đô la, vậy mà sau khi tái sinh lại phải đi bán manh kiếm tiền nuôi gia đình.
Chua xót đến muốn rơi nước mắt, không nói nên lời hỏi trời xanh...
Dì Trương chột dạ không chịu nổi, vừa bắt tay xong liền ngây người, nhận được ám hiệu từ Giản Ánh An mới nhớ ra mục đích của chuyến đi này: "Vậy thù lao tính như thế nào?"
Diệp Chu nhíu mày, cảm thấy người mẹ này quá tư lợi rồi—
Ông vẫn rất thân thiện trả lời: "Chương trình này sẽ ghi hình tập một và phát sóng luôn, mấy tập sau này cứ tính theo rating. Đây là số tiền của tập đầu tiên."
Diệp Chu ra hiệu một con số.
Mười.
Chắc chắn không phải mười tệ.
Một trăm nghìn tệ (Mười vạn tệ)! Dì Trương mở to mắt, không ngờ lại được nhiều tiền như vậy, bảo sao Giản Ánh An lại muốn tham gia! Bà nuốt nước bọt, hối hận bản thân vừa rồi tâng bốc tệ quá, nếu lại cho bà thêm một cơ hội nữa nhất định sẽ khen nhiều thêm mấy câu!
Một trăm nghìn lận đó!
Gần đây suy nghĩ của dì Trương bị Giản Ánh An làm ảnh hưởng nên bà vô thức nghĩ xem có thể mở rộng quy mô công ty như thế nào với một trăm nghìn.
Không khống chế được cái tay run rẩy của mình, dì Trương run run hỏi Giản Ánh An: "Cháu có chắc chắn muốn tham gia không?"
Giản Ánh An suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười: "Chú ơi, nếu bạn nhỏ hôm đó đi cùng cháu cũng tham gia thì nhận được bao nhiêu ạ?"
Diệp Chu nghiêm túc cân nhắc.
Thật ra thù lao dự tính của mỗi bạn nhỏ khách quý đều như nhau, như vậy mới công bằng. Nhưng nếu là cô bé kia thì...Ông cảm thấy có phải đổ máu cũng được, đừng nói gấp đôi, chỉ cần có thể tham gia thì ba trăm nghìn, năm trăm nghìn, bao nhiêu cũng có thể!
Diệp Chu vẫn chưa từ bỏ ý định: "Có thể nhờ cha mẹ cô bé giúp một tay được không? Thù lao nhất định sẽ không thấp."
Từ vẻ mặt của ông Giản Ánh An đã nhận được câu trả lời.
Trong lòng không khỏi tự hào về Tần Miên Miên, đây mới đúng là bán manh kiếm tiền, Miên Miên thật lợi hại ~
Đối với Diệp Chu chưa từ bỏ ý định, cô cười nói.
"Cha mẹ em ấy sẽ không đồng ý đâu ạ."
Đừng nói một trăm nghìn, dù cho có trả một triệu nhà họ Tần cũng không lay động.
Nhà họ Tần vẫn luôn cố gắng duy trì hình tượng của Tần Miên Miên, xây dựng vỏ bọc một đại tiểu thư nhà họ Tần đáng yêu nhã nhặn, sao có thể để nàng tham gia mấy trò chơi này.
Vẻ mặt Diệp Chu lộ rõ mất mát.
Ông nhìn cô bé trước mắt này, bỗng nhiên nói: "Thật ra nếu hai cháu có thể cùng tham gia chương trình thì càng tốt."
Giản Ánh An ngẩng đầu nhìn ông.
Diệp Chu tiếp tục nói.
"Tình cảm của hai cháu trông rất tốt, là dạng không thể tách rời ấy. Ở bên nhau sẽ thú vị hơn, khán giả cũng sẽ rất thích."
Tính cách cũng bổ sung cho nhau.
Một người ngây thơ dễ thương, một người thành thục ổn trọng, quan hệ giữa hai cô bé dường như còn thân thiết hơn chị em song sinh.
Người lớn thích nhất là xem loại tình cảm này.
Ví dụ như hai đứa trẻ hôn hôn một chút...Diệp Chu bật cười, nếu cha mẹ của cô bé kia không đồng ý thì ông cũng không thể nói nhiều, chỉ có thể tiếc nuối trong lòng.
Không nghĩ tới Giản Ánh An đã ngạc nhiên như thế nào vì những lời của Diệp Chu.
Sau khi rời đi rồi vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Cô thẫn thờ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính cửa sổ, quan hệ giữa cô và Tần Miên Miên, tốt lắm sao?
Giản Ánh An mím môi, trong lòng vui sướng. Đúng vậy, là rất tốt.
Không thể tách rời, là hai người thân thiết nhất.
Dì Trương đang đón taxi ở phía trước, Giản Ánh An buồn chán đứng đằng sau chờ, không vội trở về Tần gia.
Không biết Miên Miên đang làm gì nhỉ, bây giờ chắc là đang luyện piano.
Giáo viên dạy piano mới là một người rất nghiêm khắc, Tần Miên Miên đã phàn nàn riêng với cô rất nhiều lần.
Nàng còn định lấy hết can đảm đi tìm Tần phu nhân nói chuyện này, cái này thường được người ta gọi là – đi mách.
Trong khoảng thời gian ở cùng với Giản Ánh An, Tần Miên Miên đã nhìn thấy quá nhiều điều khác biệt ở cô, nàng dần dần học được rằng, hóa ra mình còn có thể làm như vậy.