Thời tiết đang nóng vô cùng.
Mặt trời treo trên không trung, tỏa ra ánh nắng chói lọi đến nỗi mắt không mở ra được.
Ngày hôm qua còn đỡ, hôm nay nhiệt độ tăng cao không ngờ, thời tiết như vậy mà còn bắt một đống người đứng đợi bên ngoài.
Đâu phải khi không mà người ta nói tiền khó kiếm.
Giản Ánh An thở dài, cô nóng và khó chịu đến mức không muốn nói chuyện với bất kỳ ai nữa.
Tần Miên Miên thì đội một chiếc mũ chống nắng, chỉ đội mũ thôi thì không đủ để chống lại cái nắng gay gắt nên cô bé còn đeo thêm băng tay trên cánh tay, tay cầm chai nước khoáng nhấp từng ngụm nhỏ rồi đưa cho Giản Ánh An.
Giản Ánh An nhận lấy, uống một ngụm.
Đã nóng đến như vậy rồi mà Diệp Chu còn chưa tới.
Ngay sau đó, nhân vật mà khách mời mong chờ đã xuất hiện trên sân khấu.
Diệp Chu cũng lười nhờ chương trình dựng lên sân khấu tạm thời, nên ông đứng trước mặt khách mời phát biểu: "Hôm nay chúng ta sẽ giúp đỡ bà lão trong thôn hái mơ nhé."
Giản Ánh An: "..."
Thời tiết như vậy mà đạo diễn nói mấy câu này nhẹ như lông hồng.
Nhưng lúc đi đến rừng mơ mới thấy cũng không nóng đến thế, lá cây đã ngăn lại gần hết ánh nắng, chỉ còn một vài tia nắng len lỏi qua từng kẽ lá mà xuyên vào, rọi trên mặt đất.
Tần Miên Miên đi vào rừng mơ, bóng râm và ánh sáng mặt trời đều dừng ở trên người nàng.
Ánh sáng và bóng tối giao nhau tạo thành một vẻ đẹp khó tả.
Bà lão trong thôn cũng không trồng nhiều mơ cho lắm, Diệp Chu liền trực tiếp yêu cầu mọi người đi hái hết mơ cho bà.
Tần Miên Miên chạy tới chạy lui trong rừng, nàng giang hai tay để đo đạc phạm vi, sau đó mới nói với Giản Ánh An: "Chị ơi, chỗ này không lớn lắm, chúng ta có thể hái xong nhanh thôi!"
Giản Ánh An rất muốn nói, em còn ngây thơ lắm.
Đây là gameshow.
Một nhóm khách mời là người nổi tiếng và một nhóm trẻ con căn bản là sẽ không làm việc một cách nghiêm túc. Họ chỉ tùy tiện hái mấy quả sau đó đã bắt đầu cười đùa, thậm chí hai giờ sau, tiến độ về cơ bản vẫn là con số không.
Trong chớp mắt đã tới giữa trưa.
Bà lão đến đưa cơm cho mọi người.
Đồ ăn trong thôn không phải mấy món tinh xào mà chỉ là cơm nhà bình thường, bà lão tốt bụng nấu thêm mấy món thịt cho mọi người ăn, nhưng chỉ với bấy nhiêu thì rõ ràng là không đủ cho sáu người lớn và sáu đứa trẻ.
Làm sao bây giờ? Có một người lớn trông không đáng tin lắm đã đưa ra đề nghị: "Hay chúng ta tự nấu thêm hai món nữa đi!"
Lý Đông đi đến bên cạnh hai người.
Cô bé nhỏ tiếng nói: "Ngày hôm qua mình ăn không ngon tí nào, tay nghề của người lớn dở quá đi mất!"
Người phụ trách chăm sóc cho cô bé là một sao nữ, thời buổi này để duy trì vóc dáng thì các sao nữ hầu như chỉ ăn salad qua ngày, còn nấu nướng thì chỉ cần đồ ăn chín là được.
Lý Đông nhớ lại đồ ăn hôm qua, cảm thấy cơm bà lão này nấu có vẻ rất ngon.
Nàng muốn trực tiếp ăn ngay và luôn.
Nhưng mấy người lớn không đáng tin cậy kia còn đang cân nhắc thời lượng xuất hiện trên chương trình của mình, nếu muốn bản thân có thêm tình tiết đặc sắc thì phải tranh thủ thể hiện.
Vì thế bọn họ đưa ra đủ loại đề xuất.
"Đi ra bờ sông vớt cá đi!"
"Tôi thấy cũng được đó!"
"Trong mấy người chúng ta có ai biết câu cá không?"
Tần Miên Miên nghe người lớn nói bèn nhỏ giọng kể với Lý Đông: "Hôm qua mình với chị ăn tôm đó."
Lý Đông hồi tưởng lại, trí nhớ của con nít không tốt lắm, không nhớ rõ hôm qua có món gì nữa.
Nàng nhớ đến mùi vị của tôm.
Cho dù là tôm luộc thì chấm thêm chút muối cũng ăn rất ngon.
Lý Đông hâm mộ: "Tuyệt quá, mình cũng muốn ăn tôm."
Tần Miên Miên có chút hăng hái, vỗ ngực nói: "Trong nhà vẫn còn, là tỷ tỷ hôm qua bắt được đó! Cũng là chị ấy làm tôm cho mình ăn, ngon lắm! Mình ăn không ngừng luôn!"
Lý Đông kinh ngạc cảm thán: "Oa, chị cậu cũng biết bắt tôm sao!"
Giản Ánh An: "..."
Không đâu, cô làm không được, đừng nghe Miên Miên nói bậy.
Đống tôm kia rõ ràng là ông lão bắt, hiệu suất của ông ấy rất cao, trong nháy mắt đã bắt được cả một thùng lớn, cuối cùng Giản Ánh An phải lén đổ ra một nửa mà hai người vẫn ăn không xuể.
Bên trong thùng vẫn còn một ít tôm, Giản Ánh An còn tưởng bữa trưa hôm nay cũng sẽ tự mình làm lấy nên đã đặc biệt giữ lại. Ai ngờ hôm nay bị bắt đi hái mơ, còn được bà lão giữ lại ăn cơm.
Nói gì thì nói, đừng bàn đồ ăn nữa, cứ như vậy là được rồi. Sao nữ phụ trách Lý Đông kia cùng với Giang An Ngôn cũng đâu có ăn được nhiều.
Tần Miên Miên cười nhe ra răng khểnh: "Đúng vậy! Mình còn không bắt được!"
Không đâu, Giản Ánh An cũng không bắt được.
Hai người nhìn thấy ông lão bắt tôm nhanh như vậy cũng theo xuống hồ, kết quả hai người tự cho là mình nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay xuống sông chỉ bắt được một nắm bùn.
Lý Đông không ngừng ngưỡng mộ: "Mình cũng muốn đi chơi nước."
Giản Ánh An ngăn cản ý tưởng nguy hiểm của cô bé: "Nhiều người quá sẽ rất khó kiểm soát. Lỡ như có ai đó rơi xuống nước thì không cứu kịp đâu."
Tần Miên Miên: "Đúng vậy! Chị chỉ có thể cứu một mình mình thôi, nhiều quá không được!"
Giản Ánh An: "..."
"Khụ, không sai, đúng là như vậy!"
Nếu đã đi theo Miên Miên rồi thì da mặt cũng phải dày lên, Giản Ánh An nghĩ thầm.
Lý Đông cũng không nhất định phải chơi bây giờ: "Đợi sau này về mình sẽ bảo mẹ đưa đi chơi."
Ba đứa trẻ bên này nói chuyện đã được một lúc.
Bên kia mấy người lớn còn chưa thương lượng xong.
"Như vậy đi, chúng ta cơm nước xong sẽ dùng quả mơ này xem như trái cây tráng miệng."
"Đúng vậy, như thế vừa ăn no vừa tốt cho sức khỏe."
"Nhắc tới mới nhớ, chúng ta hái được bao nhiêu rồi?"
"...Hình như cũng không nhiều mấy."
Giản Ánh An không nhịn được nữa bèn đứng lên.
Tần Miên Miên đứng lên theo, Lý Đông bị dọa, theo tâm lý đám đông cô bé cũng đứng lên, sau đó ba cô bé cùng chạy tới tìm đạo diễn.
Diệp Chu đang ăn cơm hộp do nhân viên lái xe đến thành phố mua về đây.
Nhìn thấy Giản Ánh An hùng hổ chạy tới, sau lưng còn có hai tùy tùng, ông theo bản năng bảo vệ cơm hộp trên tay: "Sao lại thế này, các cháu còn chưa ăn cơm sao?"
Giản Ánh An: "Cháu về ăn đây."
Tần Miên Miên gật đầu: "Đúng vậy, cháu về đây ạ!"
Lý Đông: "Cháu...cháu cũng thế."
Diệp Chu: Chuyện gì vậy?
Ông buông cơm hộp trên tay xuống, chạy đi xem thì thấy mấy người lớn đang cười hi hi ha ha, mấy bé khách mời thì đang đói mòn đói mỏi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Nhìn thấy Diệp Chu đến, một người trong số đó đứng ra hỏi: "Đạo diễn, chúng ta có thể mua quả mơ không?"
Diệp Chu chớp mắt: "Đương nhiên có thể."
Giúp bà lão trong thôn hái mơ, còn giải quyết được vấn đề tiêu thụ, cớ gì không được.
Nhưng mà mấy người mua thì mua đi, tại sao lại để mấy đứa trẻ chịu đói chứ, Diệp Chu chuẩn bị dạy dỗ mấy người này một bài học rồi đây.
Giản Ánh An thì đã đưa hai tiểu tùy tùng này rời đi từ sớm, bọn họ cùng nhau đi về phía bờ sông.
Tần Miên Miên hiển nhiên rất thích nơi này, mỗi lần đến đây đều vô cùng vui vẻ.
Lý Đông không dám dẫm chân đi, bùn đất bên bờ sông ẩm ướt, dẫm lên rất dễ bị trượt, Tần Miên Miên thì đã có Giản Ánh An che chở rồi, còn nàng làm gì có ai để ý.
Nhất thời có hơi hối hận, cô bé còn chưa kịp chào người lớn đã đi rồi.
Giản Ánh An thì bỏ qua luôn bước chào hỏi rườm rà đó.
Bây giờ cô đã quen với thói tùy hứng của trẻ con, vất vả lắm mới được sống lại một đời, đương nhiên phải hưởng thụ mới được.
Không ai có thể quản cô cả.
Cô bắt đầu làm tôm, đầu tiên là rút chỉ tôm ra, sau đó cho vào nồi.
Đúng như Lý Đông nghĩ, người thích ăn tôm dù luộc cũng sẽ thích, không cần phương pháp nấu nướng phiền phức, tôm rất nhanh đã được nấu xong.
Nửa xô tôm kia cứ như vậy được xử lý sạch sẽ.
Tôm thôi chưa đủ, Giản Ánh An còn nấu thêm món khác nữa.
Lý Đông không phải người đầu tiên đứng yên chờ ăn, trước đó còn có một Giang An Ngôn nữa cho nên Lý Đông không cần phải xấu hổ. Nàng ăn liền một mạch mấy bát cơm đến no căng.