Tần Miên Miên đỏ mặt, không nghĩ tới Giản Ánh An lại hét thật. Nàng vẫn luôn nói thích chị, thích chị nhất, Giản Ánh An cũng sẽ thỉnh thoảng đáp lại mấy câu như "Dĩ nhiên là chị cũng thích Miên Miên".
Thế nhưng to gan mà hét lớn như vậy, cho dù không có ai nghe thấy cũng khiến cho trái tim của Tần Miên Miên đập như sấm vì nghe được cái tên đó.
Giản Ánh An thích Tần Miên Miên...đây xem như là một lời hứa hẹn sao? Nàng không khỏi mong chờ.
Khoé mắt đuôi mày của Tần Miên Miên đều nhiễm ý xuân, giống như một chú hồ ly nhỏ đang rung động, vô cùng quyến rũ.
Tần Miên Miên che ngực, hét lên như muốn phát tiết: "Tần Miên Miên thích Giản Ánh An!"
Giản Ánh An: "Giọng em nhỏ quá."
Tần Miên Miên: "..."
Nàng đã quen phải nhã nhặn, không thể la hét ầm ĩ, bây giờ bắt nàng hét lại lần nữa nàng không làm được.
Tần Miên Miên nhẹ nhàng đưa tay về phía Giản Ánh An, Giản Ánh An giữ tay nàng lại, siết chặt lòng bàn tay Tần Miên Miên.
"Chúng ta đi xuống núi thôi."
Buổi chiều còn phải đi học, bây giờ về nhà cũ xem một chút là được.
Hoa cỏ buổi sớm còn đọng sương, Giản Ánh An không cho Tần Miên Miên cất chăn đi mà phải tiếp tục quấn quanh người, tránh bị cảm lạnh.
Không khí bên ngoài vô cùng trong lành.
Tần Miên Miên nhớ lại lúc còn nhỏ có quay một gameshow với chị, cũng là ở nông thôn.
Lúc đó nàng chỉ quan tâm đến việc chơi đùa và khoe khoang chị.
Hối hận quá đi.
Hối hận vì khi ấy đã không lớn thật nhanh để có thể trải qua khoảng thời gian đó với chị.
Ngôi nhà cũ đã hơn mười năm không có người ở, trông rất hoang tàn, trên cửa có treo một ổ khóa lớn, cánh cửa gỗ đã lung lay sắp đổ.
Khi đó Giản Ánh An ngay cả bếp lò cũng không thể chạm tới, bây giờ đã có thể đá văng cửa, nhìn căn nhà nhỏ này mới biết, bảo sao bảo mẫu yên tâm để cô ở nhà một mình mà không quay lại.
Trong nhà phủ một lớp bụi dày, cánh cửa gỗ rơi xuống khiến cho bụi bay mù mịt.
May là Giản Ánh An đã đoán được trước, kéo Tần Miên Miên lùi lại hai bước, chuẩn bị chờ bụi bên trong rơi xuống đất.
Tiếng cửa bị đá và tiếng cửa gỗ rơi xuống đất hơi lớn, khiến cho một người phụ nữ sống cách đó không xa vội chạy tới nhìn: "Hai người đang làm gì vậy?"
Giản Ánh An quay người lại nói: "A, chúng tôi quay lại thăm nhà."
Người phụ nữ: "Căn nhà này đã hơn mười năm không có ai ở rồi!"
Giản Ánh An: "Đúng vậy, tôi đã không sống ở đây hơn mười năm, về thăm một chút."
Người phụ nữ: "..."
Nàng nhìn cô gái này ăn mặc đẹp đẽ, sau lưng còn có một cô gái khác đi theo, cả hai người đều ăn mặc tinh xảo, rõ ràng đều là người thành thị, chắc chắn coi thường những thứ ở nông thôn.
Có lẽ chỉ quay lại để xem thôi.
Người phụ nữ vẫn còn ấn tượng: "Hơn mười năm trước có một người phụ nữ sống ở đây cùng với một bé gái đấy."
Nàng nhìn Giản Ánh An từ trên xuống dưới, thầm nghĩ đây có phải là bé gái đó không, nếu đúng thì quả nhiên là con gái khi trưởng thành sẽ thay đổi chóng mặt, càng lớn càng xinh đẹp.
Người phụ nữ mỉm cười: "Em là cô bé hồi đó phải không?"
Tần Miên Miên bước ra từ phía sau Giản Ánh An, vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải, là em mới đúng."
Giản Ánh An sửng sốt.
Người phụ nữ cũng sửng sốt, ngập ngừng gật đầu: "Như vậy sao...Trong nhà này cũng không có gì cả. Đúng rồi, các em đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì đến nhà tôi ăn cơm đi."
Còn sớm như vậy đã đến thì hẳn là chưa ăn sáng. Người phụ nữ này có ý tốt nên Giản Ánh An cũng không từ chối.
Hai người ăn cơm xong thì sẽ quay về trường học.
Tần Miên Miên ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chống hai tay lên đầu gối nhìn xung quanh.
Người phụ nữ đưa cho nàng cốc nước, nàng nhận lấy sau đó nói một tiếng cảm ơn.
Cơm còn trong nồi, Giản Ánh An vừa nói chuyện với người phụ nữ vừa cầm cốc nước, cô đứng ngồi không yên bèn đứng dậy đi vòng quanh căn nhà cũ.
Bên trong cũng sạch sẽ hơn trước, Tần Miên Miên đứng bên trong nhìn đống đồ đạc cũ kỹ.
Bảo mẫu rời đi rất sảng khoái, mang theo một số tiền lớn rồi đi ngay mà không thèm thu dọn đồ đạc.
Nàng nhìn thấy chăn bông trên giường bị chuột gặm thủng lỗ chỗ, bông gòn bay tứ tung, ngoài ra còn có mùi mốc. Tần Miên Miên đi tới chiếc bàn làm bằng mấy tấm gỗ, ở trên đó còn bày bát đũa, bảo mẫu chưa kịp dọn dẹp nên trên bát đũa còn có mấy vết đen dơ bẩn.
Mặc dù đã bị bỏ hoang hơn mười năm rồi, nhưng mà!
Tần Miên Miên chạy ra ngoài, cảm thấy vô cùng buồn nôn, nàng khó có thể thuyết phục bản thân rằng tình trạng đổ nát như vậy là do bị bỏ hoang.
Rõ ràng bảo mẫu không phải là người siêng năng, đồ đạc bà ta mua chất lượng cũng không tốt.
Đây là mẹ ruột của nàng.
Mẹ ruột của nàng vậy mà lại đối xử với Giản Ánh An như thế!
Tần Miên Miên đặt tay lên trên thân cây bắt đầu nôn khan, thế nhưng dạ dày lại trống rỗng nên không nôn được cái gì, chỉ cảm thấy cổ họng khô như sắp bốc cháy.
Quá khổ sở.
Nước mắt rơi xuống tí tách.
Nàng không tưởng tượng nổi một cuộc sống như vậy, nếu đổi lại là nàng thì đã sớm không chịu được mà phát điên.
Là Giản Ánh An, chị ấy đã thay mình nhận lấy hết thảy những thứ này.
Nàng đỡ thân cây, chậm rãi ngồi xổm xuống, nghe thấy sau lưng có tiếng thở dài bèn quay đầu lại nhìn.
Dáng vẻ bây giờ của Tần Miên Miên khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc, Giản Ánh An nhìn em ấy nói: "Chị không phải muốn thấy em đau lòng, chị đến đây chỉ vì muốn triệt để từ biệt quá khứ."
Giản Ánh An gần như đã quên mất, Tần Miên Miên em ấy có một trái tim rất tinh tế.
Em ấy có thể nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của người khác, có thể nhận ra được trong bầu không khí có điểm gì đó không phù hợp. Nhưng Tần Miên Miên lại là một người yên tĩnh, em ấy không bao giờ chủ động nói ra, chỉ là trong lúc vô tình sẽ để lộ ra một chút gì đó mà nếu người khác không chú ý thì sẽ bỏ qua tín hiệu này.
Tần Miên Miên hiện tại đang đau lòng cho Giản Ánh An của quá khứ.
Giản Ánh An cúi đầu nhận sai: "Thật ra..."
"Cho dù bảo mẫu không tráo đổi thân phận của chúng ta, chị cũng sẽ đến tìm em, sẽ không để em phải sống một cuộc sống như vậy."
Cô tin rằng bản thân sống lại chính là vì Miên Miên, sao cô đành lòng để Miên Miên chịu khổ đây.