Tần Miên Miên đỏ mặt chạy xuống lầu.
Tóc nàng vẫn còn hơi rối, khi đi xuống lầu thì thấy mấy vị khách mời khác đều đã đến đông đủ. Họ đồng loạt nhìn chằm chằm Tần Miên Miên, rồi lại nhìn sang Giản Ánh An đang đi theo Tần Miên Miên xuống lầu với vẻ mặt...không phải chứ.
Tần Miên Miên còn không biết tóc mình đã rối tung, trên mặt nàng vẫn còn hiện rõ nét xấu hổ vì chuyện vừa xảy ra.
Ánh mắt Giản Ánh An đảo qua, mặt không có biểu cảm, trông cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng trên mặt Tần Miên Miên lại tràn đầy sắc xuân, đôi mắt linh động sáng ngời động lòng người đã hoàn toàn bán đứng nàng.
Trong phòng khách có rất nhiều camera.
Trong các gameshow thì bất kỳ biểu cảm nào dưới ống kính đều có thể được phóng đại và suy diễn theo nhiều hướng, Giản Ánh An biết điều đó nên cô giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tần Miên Miên lại không biết, hoàn toàn biểu lộ hết rung động trong cõi lòng mình.
Đó chính là sức hấp dẫn của dân nghiệp dư...
Vốn dĩ đắp chăn lên rồi thì sẽ không ai biết chuyện gì đang xảy ra, cùng lắm là bọn họ sẽ lầm tưởng hai người đang vui cười đùa giỡn, nếu có người dám trêu chọc thì cô sẽ đáp trả lại rằng trong đầu họ toàn là phế liệu vàng [1].
[1]: Chỉ mấy chuyện bậy bạ, khiêu d*m.
Nhưng lúc Tần Miên Miên đi xuống lầu thì tình cờ đụng phải một đám người, ai nấy đều cho rằng bọn họ ở trên lầu vừa phát sinh chuyện gì đó.
Đúng lúc này, Giang An Ngôn cùng Ôn Uyển đi xuống lầu.
Ôn Uyển chào hỏi Giản Ánh An: "Hai người dọn dẹp nhanh như vậy sao?" Sau đó lại nhìn Tần Miên Miên: "Các em dọn dẹp như thế nào mà lại đầu bù tóc rối thế kia?"
Tần Miên Miên kịp phản ứng lại, nàng ôm đầu, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em làm việc nhà không được giỏi cho lắm."
Chỉ mấy câu như vậy đã khiến cho mọi người cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Còn không phải là cô bé không biết làm việc nhà, chân tay vụng về nên mới xấu hổ sao...
Quả nhiên trong đầu bọn họ toàn là phế liệu vàng.
Nhìn xem Giản Ánh An bình tĩnh như vậy, có thể làm cái gì chứ? Đều do mọi người nghĩ quá nhiều.
Giản Ánh An khẽ thở dài, cầm lược chải tóc cho Tần Miên Miên. Nàng căng thẳng ngồi trên ghế, sau khi chải tóc xong thì nàng quay lại nhìn Giản Ánh An.
Tần Miên Miên lấy lại lược từ trong tay cô: "Chị ơi, để em chải tóc cho chị nữa."
Tóc của Giản Ánh An cũng hơi lộn xộn.
Tất cả khách mời đều đã có mặt ở đây, mọi người đang tự giới thiệu mình với nhau.
Sau khi hai người chải tóc xong thì cũng sang bên kia chào hỏi.
"Tôi là Giản Anh An." Hết.
"Em là Tần Miên Miên, là sinh viên Đại học S ạ. Em rất vinh hạnh được đạo diễn mời tham gia chương trình này, hy vọng tiếp theo mọi người sẽ cùng nhau chơi thật vui vẻ ạ."
Tần Miên Miên có vẻ ngoài thanh tú đáng yêu, nàng mặc váy dài như thế này trông hệt như nữ thần học đường. Chẳng trách nàng với Giản Ánh An lại hợp nhau đến vậy.
Giọng của Giản Ánh An trong trẻo như nước suối.
Khi trời nóng thì có tác dụng giải nhiệt, đến lúc trời lạnh thì sẽ làm cho người ta cảm thấy lạnh cóng...
Mặc dù mọi người đều đã tham gia ghi hình tập một, nhưng tập đầu tiên tập trung hơn vào việc tìm bạn đồng hành, hay nói đúng hơn là tìm đối tượng.
Hiện tại mọi người bắt đầu ngồi xuống trò chuyện đôi câu vài lời, một phần là để giới thiệu với khán giả, một phần là vì cố gắng làm dịu bầu không khí.
Giản Ánh An nói có mỗi một câu làm cho mọi người chỉ biết cười gượng hai tiếng. Tần Miên Miên lại đưa ra một ít thông tin, có thể dựa vào đó để tiếp tục trò chuyện.
"Đại học S sao, là trường danh giá, thế chắc là thành tích của em khá lắm nhỉ."
Tần Miên Miên cười thẹn thùng: "Em chỉ là tân sinh viên thôi, trong trường còn có rất nhiều tiền bối tuyệt vời, chẳng hạn như đàn chị Phó Lam của trường chúng em...A, nhắc đến đàn chị trong chương trình có phải là không phù hợp cho lắm không ạ?"
Tần Miên Miên kêu lên thành tiếng, mọi người lại cười vang.
Bầu không khí trong phòng khách vô cùng hài hòa.
Giản Ánh An mỉm cười nhìn Tần Miên Miên đang dần hòa nhập với mọi người. Cô biết ngay mà, Tần Miên Miên quả nhiên là mặt trời nhỏ.
Ai mà không thích mặt trời chứ.
Nhìn mọi người trò chuyện rất hòa hợp, một lúc sau Ôn Uyển mới nhắc đến điểm mấu chốt: "Trời sắp tối rồi, chúng ta nên chuẩn bị bữa tối thôi."
Một khách mời nam chủ động nói: "Để tôi làm cho, lúc rảnh rỗi tôi thích nấu ăn lắm."
Ôn Uyển: "Vậy thì tốt quá rồi."
Giang An Ngôn đi tới trước mặt Giản Ánh Anh An, vẻ mặt chứa đầy địch ý, chỉ về phía khách mời nam chủ động lên tiếng kia: "Chính là người đó!"
Giản Ánh An: "Đối tượng của chị sao?"
"Không, là Ôn Uyển!"
"..."
Giản Ánh An: ?
Giang An Ngôn có chút tủi thân: "Ôn Uyển dự định sẽ nghiêm túc ghi hình cho chương trình này cho nên cô ấy sẽ phối hợp với đối tượng mà đạo diễn chỉ định. Em xem, hiện tại hai người bọn họ đang cùng nhau nấu cơm kìa."
Không ai muốn đến gần Giang An Ngôn cho nên nàng đành phải đến tìm Giản Ánh An.
Nàng đã quên rằng, Giản Ánh An cũng không muốn đến gần nàng.
Giản Ánh An: "Ồ."
Giang An Ngôn: "..."
Trông cậy vào Giản Ánh An, chẳng thà đi tìm Tần Miên Miên còn hơn.
Tần Miên Miên nghe thấy khách mời nam kia sẽ cùng Ôn Uyển chuẩn bị bữa tối liền vỗ ngực, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Chị của em cũng biết nấu ăn, chị ấy nấu ngon lắm đấy ạ!"
Khách mời nam cười ngượng ngùng: "Thật sao?"
Anh nhìn về phía Giản Ánh An.
"Vậy chúng ta cùng nhau chuẩn bị bữa tối nhé."
Ôn Uyển nói với Giản Ánh An kèm theo một nụ cười dịu dàng.
Giang An Ngôn lấy tay chọc vào người Giản Ánh An: "Mau đồng ý đi!"
Đi làm bóng đèn cho chụy mau!
Tần Miên Miên: "Không được đâu ạ!"
Mọi người đều nhìn cô.
Tần Miên Miên không còn là Tần Miên Miên khi còn nhỏ, vẫn tươi cười rạng rỡ nhưng ánh mắt lại không ấm áp như vậy: "Em thích chuẩn bị bữa tối với chị ấy, sau đó cùng nhau thưởng thức hơn."
Mọi người đều câm nín.
Không phải chứ, bây giờ đã bắt đầu thể hiện tình cảm rồi sao? Vừa mới bắt đầu ghi hình mà đã như vậy, những người khác phải sống sao đây!
Người trẻ tuổi, đúng là không biết giữ lễ nghĩa gì hết!
Các khách mời khác cũng bắt đầu đi tìm đối tượng của họ.
Giang An Ngôn nhìn thấy cộng sự của mình nhìn qua đây, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi đau khi bị ép duyên, nàng vội vàng lên tiếng: "Chúng ta cùng nhau ăn cơm sẽ vui hơn!"
Nói như vậy cũng không sai, đối tượng của Giang An Ngôn chợt có chút khó xử.
Tần Miên Miên gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, đúng là như thế đó!"
Người nói muốn ăn cơm với Giản Ánh An là nàng, người đồng ý rằng mọi người cùng ăn với nhau sẽ náo nhiệt hơn cũng là nàng.
Giản Ánh An bật cười thành tiếng.
Khóe miệng cô nhếch lên thành một đường cong, bất đắc dĩ mà cười: "Sao có thể để hai người chuẩn bị bữa tối cho mọi người chứ? Tất cả chúng ta đều phải cùng nhau làm đúng không. Thế này thì sao, mỗi nhóm chọn một người nấu, cách một ngày lại đổi một người nhé?"
Đến lúc đó cô sẽ tự mình nấu ăn, đưa đến trước mặt Tần Miên Miên là được.
Còn những người khác thì phải xem họ tính toán thế nào.
Giang An Ngôn cảm thấy đây là một ý kiến hay, nàng nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển: "Vậy hôm nay để tôi."
Giang An Ngôn lập tức nói: "Tôi cũng vậy!"
Một vị khách mời nữ khác cũng tham gia cùng họ.
Tần Miên Miên tràn đầy mong đợi nhìn Giản Ánh An, Giản Ánh An ừm một tiếng: "Hôm nay giao cho Miên Miên nhé."
Ngày mai sẽ đến nhóm đàn ông nấu, sao có thể để Miên Miên tham gia cùng họ.
Giản Ánh An nghĩ.
Tần Miên Miên lại cảm thấy, có thể nấu cơm cho chị cũng rất vui!
Mặc dù nàng chưa bao giờ nấu ăn.
Nhưng nàng vẫn muốn tự tay nấu cho cô, đặt phần tình yêu đầy ắp cõi lòng mình vào trong từng món ăn rồi đưa đến cho Giản Ánh An.
Vì đồ ăn nàng làm trông rất tinh xảo nên Ôn Uyển thân thiện đưa phần mình nấu cho mọi người cùng thưởng thức, phần Miên Miên làm thì để cho hai người ăn.
Tần Miên Miên chưa bao giờ ăn tối cùng ai khác ngoài người trong nhà, bởi vì nhà họ Tần dùng đũa chung khi ăn cơm nên sinh hoạt tập thể như thế này khiến nàng hơi bối rối.
Thế là mọi người đều cùng nhau ăn vô cùng vui vẻ hòa thuận, hai người lại phải ăn vài món hơi khó tả.
Tần Miên Miên: "Chị ơi."
"Em nấu ăn, quả nhiên không ngon chút nào..."
Cũng không phải nàng thấy buồn bã hay tội lỗi, chỉ là cảm thấy vô cùng hối hận.
Mọi người chú ý tới Giản Ánh An và Tần Miên Miên đều không động tới những món khác, liền nói hai người đừng khách sáo, khách sáo là sẽ đói đấy.