Đôi mắt ngây thơ trong sáng của Tần Miên Miên nhìn mẹ và suy nghĩ một lúc lâu, sau đó chỉ hỏi một câu: "Chị có thích piano không ạ?"
Tần phu nhân hỏi: "Con có muốn không?"
Tần Miên Miên lắc đầu: "Con chỉ muốn chị được vui vẻ thôi, nếu chị ấy thích thì con hy vọng chị ấy sẽ luyện piano, còn nếu chị ấy không thích thì không cần đâu ạ."
Cô bé cảm thấy từ sau khi Giản Ánh An vào nhà họ Tần vẫn luôn không vui.
Trẻ con rất nhạy cảm với những thay đổi trong cảm xúc, nàng nhận ra Giản Ánh An luôn nhìn chằm chằm nơi nào đó với đôi mắt sâu thẳm.
Đến khi nàng cũng theo cô nhìn sang đó thì lại chẳng thấy gì, sau đó quay đầu lại chỉ thấy Giản Ánh An đang nhìn mình với nụ cười trên môi, tựa như những gì nàng nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Chuyện này khiến cho Tần Miên Miên có cảm giác lo được lo mất.
Khiến cho Tần Miên Miên muốn đến gần Giản Ánh An hơn nữa.
Nàng cực kỳ thích người chị gái này, muốn chị ấy vui vẻ hơn, hào hứng hơn, để chị ấy có thể ở lại Tần gia chơi với nàng thật lâu.
Tần Miên Miên nghĩ đi nghĩ lại, kéo lấy tay của mẹ mình hỏi: "Tỷ tỷ sẽ không rời đi phải không ạ?"
Tần phu nhân mỉm cười: "Đương nhiên sẽ không, con bé là người nhà họ Tần, là chị của con mà."
"Dạ!"
Tần Miên Miên chạy về luyện piano tiếp.
Tần phu nhân gọi giáo viên piano ra ngoài, nói một cách vô tình: "Ngày mai cô có thể nghỉ việc rồi."
Cô giáo dạy piano vô cùng bối rối, nàng không làm sai chuyện gì, cũng đã tận tâm tận lực mà dạy, sao lại đột nhiên mất việc chứ? Nàng lo lắng hỏi: "Tần phu nhân, có vấn đề gì sao?"
Nàng có thể sửa! Tần Miên Miên rất thích nàng, nàng cũng đối xử khá tốt với Tần Miên Miên.
Không thể hiểu nổi tại sao lại bị sa thải.
Tần phu nhân cũng không giải thích: "Tiền lương tôi sẽ trả cô gấp đôi."
Nói xong không màng đến câu hỏi của cô giáo dạy piano, bà rời khỏi phòng luyện đàn.
Quản gia đi theo sau Tần phu nhân, nghe theo sự sắp xếp của bà: "Ngày mai hãy tìm một giáo viên dạy piano thật nghiêm khắc cho Miên Miên, con bé đã 6 tuổi rồi mà vẫn không đàn được piano."
Quản gia hơi cúi đầu: "Vâng, thưa phu nhân."
Tần phu nhân: "Bác Lai, tôi biết bác đã đi theo nhà họ Tần rất lâu, vẫn luôn đối tốt với Tần gia."
Bà bước từng bước một lên lầu, giọng điệu không nhanh không chậm.
"Sự phát triển của Tần gia cho đến bây giờ không thể tách rời một người kế vị ưu tú."
Quản gia bình tĩnh đáp lời: "Đúng vậy."
Trang trí trong phòng và quần áo trong tủ của Giản Ánh An đều được quản gia sao chép theo của Tần Miên Miên.
Đây đã là "vinh hạnh" lớn lao so với đời trước rồi. Cô không ngờ Tần phu nhân sẽ sai người đưa mình đến trung tâm thương mại để mua lại đồ đạc trong phòng.
Giản Ánh An hiểu rõ chuyện này có nghĩa là gì, cảm xúc trong mắt dần dần nhạt đi, nói một cách thờ ơ: "Được."
Ở nhà họ Tần dù chỉ một phút một giây cũng khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Nếu không phải Tần Miên Miên ở đây thì cô vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại cái trang viên thối nát này, Giản Ánh An từ bỏ thân phận thiên kim Tần gia, không muốn tranh với Miên Miên nữa.
Đừng nói là thân phận, đời này cô chính là lưỡi dao sắc bén trong tay Miên Miên.
Cô chỉ thuộc quyền sở hữu của Miên Miên, tùy ý nàng lợi dụng mình.
Giản Ánh An rũ mắt, hiện tại Tần phu nhân muốn bồi dưỡng cô, mục đích đã không thể rõ ràng hơn nữa.
Kiếp trước vất vả lắm mới giành được, kiếp này lại rơi vào tay nhẹ như lông hồng, Giản Ánh An cảm thấy không ổn liền trực tiếp đi tìm Tần Miên Miên.
Có thể nói, điểm đáng khen duy nhất của vợ chồng nhà họ Tần chính là đối xử rất tốt với Miên Miên.
Giản Ánh An siết chặt ngón tay, không dám nghĩ tiếp.
Miên Miên đang ở phòng luyện đàn, buổi tập hôm nay đã kết thúc, nàng đang chào tạm biệt với cô giáo dạy piano của mình. Nụ cười trên mặt cô giáo rất gượng gạo, ánh mắt mơ màng, lúc đi đường còn suýt đụng trúng chướng ngại vật.
Giản Ánh An nhìn với đôi mắt lạnh lùng.
Tần Miên Miên phát hiện Giản Ánh An đến, đôi mắt to lấp lánh xông lên ôm lấy cô: "Chị tới tìm em hả?"
Đáng yêu đến phạm quy.
Lạnh lẽo trên người Giản Ánh An tan biến, cô vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Tần Miên Miên, xúc cảm rất tốt, giống cục bột nếp vậy.
Tần Miên Miên nói: "Mẹ cũng vừa mới đến tìm em đấy."
Trong lòng Giản Ánh An căng thẳng, bây giờ cô không có gì trong tay, nếu lỡ có thay đổi thì làm sao để đưa Miên Miên đi đây: "Bà ấy nói cái gì?"
Tần Miên Miên không nhận ra Giản Ánh An đang khẩn trương.
"Mẹ nói muốn để chị luyện piano, chị ơi, chị thích piano sao?"
Ý cười nặng nề trên mặt Giản Ánh An phai nhạt đi nhiều: "Không thích, còn Miên Miên?"
Tần Miên Miên ghé sát bên tai cô thì thầm: "Em cũng không thích."
"Nhưng nếu em chủ động luyện piano thì mẹ sẽ rất vui, còn thưởng cho em nữa. Em nghĩ chắc là mẹ rất thích em luyện piano, vậy nên em mới học ̴"
Giản Ánh An ôm lấy Tần Miên Miên mềm mại, nhìn về phía cách đó không xa, thở dài một hơi.
Đời trước cô bị mù mới có thể cảm thấy Miên Miên thực hạnh phúc.
Tần Miên Miên quá hiểu chuyện, quá quan tâm đến người khác, nàng sẽ vì kỳ vọng của Tần phu nhân mà đi học piano, cũng sẽ vì Giản Ánh An cự tuyệt mà không dám tới gần.
Nàng giấu tất cả những suy nghĩ của mình vào trong lòng, cuối cùng mới dám nói ra.
Trước mặt là món tráng miệng thật ngon cũng không thể ăn quá nhiều, không thích chơi piano nhưng vẫn vui vẻ đến phòng luyện đàn đúng giờ.
Giản Ánh An vẫn là câu nói cũ: "Em không thích thì đừng làm."
Cứ coi như hai vợ chồng này đang đánh rắm đi!
Đánh rắm còn có thể phát ra âm thanh, hai người này chỉ thấy hôi thối không ngửi nổi.
Tần Miên Miên không quá để ý đến lời của Giản Ánh An: "Chúng ta vào phòng chơi đi."
Giản Ánh An nói: "Đi trung tâm thương mại với chị."
Thành phố về đêm nhộn nhịp mở ra một khung cảnh đầy màu sắc.
Người đi bộ trên phố, xe cộ trên đường đến và đi, mọi thứ đều ngăn nắp và có trật tự.
Giản Ánh An từ trên xe đi xuống.
Người qua đường đi ngang qua nhìn mấy lần, quần áo trên người Giản Ánh An có cùng phong cách với tạp chí hàng hiệu nổi tiếng nên thu hút được rất nhiều sự chú ý, chiếc siêu xe kia cũng không hề kém cạnh.
Tuy vậy sắc mặt Giản Ánh An lại trông tái nhợt, trông có vẻ lạc lõng.
Ngay sau đó, công chúa nhỏ đích thực bước ra khỏi xe.
Cô bé đi giày da nhỏ, mang tất ren hoa, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo hồng hào, đôi mắt trong suốt sáng ngời trông rất giống búp bê Barbie trong tủ kính, khiến ai nấy đều tưởng là con gái của ngôi sao nổi tiếng.
Thế này cũng quá đáng yêu rồi!