“Nửa tiếng sau chắc Niên Niên tắm xong rồi.”
Bùi Chi Hành: “…”
Dưới lầu nhà trọ quá nổi bật, Bùi Chi Hành bảo tài xế lái xe về phía trước.
Lộ Tuệ Tuệ tới bên đây một thời gian, biết chỗ nào yên tĩnh ít người qua lại.
Chỗ họ quay phim có phong cảnh rất đẹp.
Đập vào mắt chính là núi cao sông rộng, không khí trong lành, rất thoải mái. Đây là nơi tốt đoàn làm phim cố ý chọn.
Xe dừng lại bên đường, Lộ Tuệ Tuệ xuống xe, nhìn Bùi Chi Hành, giới thiệu.
“Đi hướng này, bên kia có một con sông nhỏ.”
Bên cạnh sông nhỏ có cây dương liễu lả lướt, cành lá rũ xuống, tựa như rèm cửa.
Nhưng rất đẹp.
Bùi Chi Hành lên tiếng, theo cô đi về trước.
Nhưng bên này không có đèn đường, tối như mực, gió thổi như gào thét nên hơi rợn người.
Lộ Tuệ Tuệ còn định đi về phía trước, Bùi Chi Hành gọi cô lại.
“Em không sợ?”
Lộ Tuệ Tuệ quay đầu nhìn anh, chớp mắt.
“Anh sợ?”
Bùi Chi Hành: “…”
Anh cụp mắt nhìn cô, đang định nói mình không sợ, Lộ Tuệ Tuệ nở nụ cười trước.
“Không phải chứ, anh sợ thật à?”
Cô ngạc nhiên không thôi.
“Anh sợ tối hay là… sợ mấy thứ linh tinh khác?”
Hơn nửa đêm trong núi, đối với một người lớn lên trong thành phố lớn và giàu mà nói, sợ hãi hình như cũng là điều bình thường.
Bùi Chi Hành nghẹn họng, nhất thời không biết trả lời cô như thế nào.
Anh phát hiện mạch não của Lộ Tuệ Tuệ không giống với mọi người, tư duy của cô rất kỳ lạ.
Hai người nhìn nhau, Lộ Tuệ Tuệ nhìn Bùi Chi Hành không nói lời nào, xem như ngầm thừa nhận rồi.
Cô mím môi, gật đầu nói.
“Vậy qua đây đi một chút, bên đây cũng không có ai tới.”
Họ quay phim trong núi sâu, không có master fan quay chụp gì đó, cho dù có thì cũng đã đi về khi đoàn làm phim kết thúc công việc rồi.
Bùi Chi Hành đ.â.m lao phải theo lao, cũng không giải thích.
Hai người đứng ở ven đường nhỏ, gió đêm thổi qua.
Thỉnh thoảng Lộ Tuệ Tuệ nhìn người đang đứng, tay đút túi, thân hình của anh thẳng tắp, người ăn mặc chỉnh tề, vừa cấm dục vừa tự phụ.
Nhìn giây lát, tầm mắt Lộ Tuệ Tuệ dời xuống, phát hiện không biết từ lúc nào anh đã rút tay ra khỏi túi quần, đang buông xuống một bên.
Dưới bóng đêm, mu bàn tay anh rất trắng, ngón tay thon dài, có loại vẻ đẹp cấm dục.
Lộ Tuệ Tuệ lén nhìn thêm vài lần rồi mới bình tĩnh dời tầm mắt đi.
Cô không chú ý tới, khóe môi của người đứng bên cạnh mỉm cười, dưới ánh sáng của ánh trăng, cực kỳ kiêu ngạo.
Gió thổi một hồi, Bùi Chi Hành hỏi cô.
“Đã quen chưa?”
Anh đang hỏi việc treo dây thép.
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
“Cũng được, đỡ hơn trước một chút.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói.
“Anh đến đây công tác mấy hôm?”
“Chắc là sẽ ở lại bốn năm ngày.”
Bùi Chi Hành lên tiếng.
“Lịch quay phim gần đây kín hết chưa?”
Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt.
“Sao thế?”
“Nếu có thời gian…”
Bùi Chi Hành dừng lại một chút, nhìn cô.
“Đi ăn cơm tối với tôi?”
Đối mặt với ánh mắt thẳng thắng của anh, Lộ Tuệ Tuệ không thể nói lời từ chối được.
Cô chần chừ một lát.
“Ngày nào?”
Bùi Chi Hành mỉm cười.
“Xem lịch trình của em.”
Lộ Niên Niên gật đầu.
“Vậy ngày mai tôi xem thế nào rồi sắp xếp phần diễn của mình.”
“Được.”
Ở bên ngoài một lát, Lộ Tuệ Tuệ thấy đã ở được lúc rồi bèn đề nghị muốn quay về.
Khi trở về, cô chợt nhớ tới một việc.
“Đúng rồi.”
Cô quay đầu nhìn Bùi Chi Hành.
“Anh biết Hứa Lễ không?”
Theo lý mà nói, người Lộ Niên Niên thích, đám người Bùi Chi Hành chắc là sẽ biết.
Nghe được cái tên này, Bùi Chi Hành cau mày, nhướng mắt nhìn cô.
“Ai?”
Anh hỏi.
“Diễn viên nam?”
“...”
Lộ Tuệ Tuệ lắc đầu.
“Không phải.”
Cô im lặng.
“Anh chưa từng nghe qua cái tên này?”
Bùi Chi Hành lên tiếng.
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
“Được rồi, vậy không có chuyện gì đâu.”
Bùi Chi Hành rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Muốn biết cậu ta?”
“Một chút.”
Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ nói.
“Nhưng tạm thời không cần, tôi tưởng anh biết.”
Bùi Chi Hành tiếp tục nhìn cô chằm chằm.
Giọng Lộ Tuệ Tuệ ấm áp.
“Có liên quan tới Niên Niên, tôi tự hỏi Niên Niên vậy.”
Bùi Chi Hành: “Được.”
Đến nơi ở, Lộ Tuệ Tuệ chào Bùi Chi Hành một tiếng rồi vào nhà.
Nhìn bóng lưng biến mất của cô, Bùi Chi Hành mới nói một câu.
“Về thôi.”
Tài xế trả lời.
-
Khi Lộ Tuệ Tuệ trở về phòng, Lộ Niên Niên đã rửa mặt xong nằm trên giường.
Nghe thấy tiếng động, cô ấy nhìn thời gian.
“Chị, sao chị về sớm vậy?”
Lộ Tuệ Tuệ: “?”
Cô sửng sốt.
“Sớm chỗ nào?”
Lộ Niên Niên. “Đi chưa được một tiếng.”
Vậy không phải về sớm sao?
Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy một lúc lâu, dở khóc dở cười.
“Bọn chị chỉ ra ngoài tán gẫu hai câu.”
Cô tới gần, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô ấy.
“Chị đi tắm, đôi mắt của em… chị lấy đá chườm cho em nhé?”
Lộ Niên Niên lắc đầu.
“Phiền lắm, chị mau đi tắm đi.”
Cô ấy ngáp một cái.
“Em chờ chị ngủ chung.”
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
“Được.”
Lúc cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm, ánh mắt của Lộ Tuệ Tuệ quét qua màn hình điện thoại của cô ấy, giao diện là một tấm hình. Cô hơi dừng lại, cụp mắt vào phòng tắm, thở dài.
...
Đêm nay, hai chị em ngủ không ngon lắm.
Ngày hôm sau khi đến phim trường, Lộ Tuệ Tuệ mang theo đôi mắt thâm quầng, rất rõ ràng.
Hoắc Chính Khanh nhìn sắc mặt của cô, nhướng mày.
“Niên Niên đâu?”
“Đang ngủ.”
Hoắc Chính Khanh nhìn cô, bật cười nói:
“Quầng thâm mắt này của em là sao?”
Lộ Tuệ Tuệ. “Tối qua xem phim với Niên Niên.”
“Thức đêm?”
“Ừm.”
Yên tĩnh hai giây, bỗng nhiên Hoắc Chính Khanh nói:
“Tối hôm qua Bùi Chi Hành tới đây phải không?”
Động tác uống nước của Lộ Tuệ Tuệ ngừng lại, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía anh ta.
“Chỉ có anh thấy thôi hay là những người khác cũng thấy?”
Hoắc Chính Khanh biết quan hệ của hai người, cô cũng không giấu diếm.
Hoắc Chính Khanh nhún vai, tùy ý nói:
“Người khác anh không biết, anh với trợ lý nhìn thấy chiếc xe đậu trước cửa nhà trọ, rõ ràng không phải của đoàn làm phim.”
“... À.”
Lộ Tuệ Tuệ hơi lo lắng.
“Chắc không bị chụp đâu ha?”
“Không tới mức đó.”
Hoắc Chính Khanh buồn cười nói.
“Cho dù bị chụp, Bùi Chi Hành cũng sẽ giải quyết.”
Anh ta nhìn vẻ mặt lo lắng của Lộ Tuệ Tuệ, cười nhạo nói:
“Sao, em lo lắng về năng lực của Bùi Chi Hành à?”
Nghe lời này của anh ta, Lộ Tuệ Tuệ tức giận liếc anh ta một cái.
“Thầy Hoắc, nếu em nhớ không nhầm…”
Lộ Tuệ Tuệ nhớ lại một chút, nói:
“Anh rất ghét Bùi Chi Hành mà, không phải sao?”
Sao còn nói thay Bùi Chi Hành vậy.
Hoắc Chính Khánh rất chính nghĩa.
“Chuyện nào ra chuyện đó.”
Lộ Tuệ Tuệ nghẹn họng.
Cô lơ mơ gật đầu, đang muốn nói chuyện, Ôn Nhuệ Trạch đi về phía bọn họ.
“Tuệ Tuệ, uống cà phê không?”
Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt, vừa định mở miệng từ chối, Hoắc Chính Khanh gây sự.
“Sao không hỏi tôi, thầy Ôn?”
Ôn Nhuệ Trạch dừng lại, cười nói:
“Thầy Hoắc uống không?”
Hoắc Chính Khanh. “Tôi và Tuệ Tuệ đều uống, cảm ơn.”
“...”
Thấy Ôn Nhuệ Trạch trở về pha cà phê, Lộ Tuệ Tuệ không nói gì.
“Anh làm gì thế?”
Trong thời gian này, cô và Hoắc Chính Khanh trở thành bạn bè, nhưng vì Tô Từ nên hình thức ở chung của hai người đặc biệt hơn bạn bè một chút.
Hoắc Chính Khanh nhìn cô.
“Em ngốc thật hay giả ngốc vậy?”
Lộ Tuệ Tuệ: “...”
Hoắc Chính Khanh.
“Anh không mở miệng, để em từ chối hay là đơn phương nhận?”
Anh ta hừ nhẹ.
“Tuy rằng anh chướng mắt Bùi Chi Hành, nhưng Ôn Nhuệ Trạch càng không được.”
Lộ Tuệ Tuệ nghẹn lại, tò mò không thôi.
“Tại sao?”
“Cậu ta?”
Hoắc Chính Khanh nghiêng đầu suy nghĩ.
“Cậu ta có một cô bạn gái cũ rất khó chơi, em tránh xa cậu ta một chút, tránh bị bạn gái cũ điên cuồng của cậu ta vạ lây.”
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ hiểu ra.
“Cảm ơn.”
Hoắc Chính Khanh. “Khách sáo.”
Hai người nói chuyện một hồi, sau đó tụ lại tập diễn.
Cảnh quay của Lộ Tuệ Tuệ lúc mười giờ, nhưng chín giờ đã đến trường quay. Tập thoại xong, Lộ Tuệ Tuệ đi trang điểm thay quần áo.
Lúc thay đồ đi ra, Nhạc Nhạc bước đến trước mặt cô.
“Chị Tuệ Tuệ, chờ chị quay xong cảnh đầu tiên rồi chia sẻ Weibo, hay là bọn em chia sẻ cho chị luôn?”
Mật khẩu tài khoản Wechat của cô, Nhạc Nhạc và Hạ Lỵ đều biết.
Hôm nay tuyên bố Lộ Tuệ Tuệ làm người quảng cáo của thạch trái cây.
Cô nghĩ đến những bức hình và video quảng cáo đáng xấu hổ đó, suy nghĩ vài giây rồi nói.
“Đợi lát nữa xem, để chị chia sẻ.”
Nhạc Nhạc. “Vâng.”
-
Mười giờ, nhãn hiệu thạch trái cây tuyên bố Lộ Tuệ Tuệ là người quảng cáo.
Lúc tuyên bố, nhãn hiệu thuận tiện mua hot search luôn. Bên phía Hạ Lỵ tất nhiên cũng phải phố hợp tuyên truyền trước.
Không lâu sau, tin tức Lộ Tuệ Tuệ quảng cáo thạch trái cây đã leo lên hot search.
Không ít cư dân mạng nhìn thấy tên cô liền vô thức nhấn vào.
Vốn dĩ, mọi người cảm thấy người quảng cáo cho thạch trái cây không có gì đặc biệt, cũng chỉ là người làm đại diện mà thôi, nhấn vào cho cô có thêm chút độ hot.
Dù sao gần đây cô rất yên tĩnh, cũng rất xinh đẹp.
Sau khi xem xong video và ảnh chụp của nhãn hiệu thạch trái cây, không ít cư dân mạng choáng váng.
Đây là Lộ Tuệ Tuệ ư?
Chết tiệt!
Đáng yêu quá đi!!
Tại sao lúc ăn thạch trái cây cô dễ thương như vậy? Còn có tạo hình này của cô, có phải quá dễ thương rồi không, đây là bé con nhà ai trốn ra ngoài quay quảng cáo vậy.
...
Khi Lộ Tuệ Tuệ quay xong một cảnh, rõ ràng cảm giác được nhân viên công tác rảnh rỗi xung quanh đang nhìn cô.
Cô không rõ lý do, nhận điện thoại từ Nhạc Nhạc.
“Hiệu quả tốt không?”
Nhạc Nhạc nhịn cười.
“Cũng không tệ lắm.”
Cô ấy nói.
“Chị Tuệ Tuệ, chị tự xem đi.”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy rồi đăng nhập vào Weibo.
Cô lập tức chia sẻ Weibo tuyên bố, viết lời tuyên truyền.
“Ăn thạch trái cây không? Loại vừa dễ thương vừa ngọt ngào.”
Chia sẻ xong, Lộ Tuệ Tuệ đang muốn qua hot search xem, đột nhiên chú ý thấy fans của mình tăng rất nhiều.